Quan Bảng

Chương 581

Từ thời đại thật sự rất có hàm nghĩa, nhưng trực quan nhất chính là thời đại là phân chia một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, có sự kiện tươi sáng nhất, có nhân vật xuất sắc nhất, có đặc thù đặc biệt nhất... Vô số thứ đặc sắc này tạo thành một thời đại, chỉ có như vậy mới có thể gọi là thời đại, mà thời đại không giống với niên đại nhất, chính là thời đại có lực ảnh hưởng cực kỳ mãnh liệt.

Mà khu Cao Khai thành phố Cổ Lan kể từ khi thành lập đến nay, tươi sáng nhất chính là thời đại Mai thị của Mai Ngự Thư.

Trong thời đại này, lời nói của Mai Ngự Thư chính là đặc thù rõ ràng nhất, không có ai muốn khiêu chiến quyền uy của Mai Ngự Thư. Mặc dù vẫn sắm vai phó chủ nhiệm quản ủy hội, nhưng không thể phủ nhận đó là thời đại thuộc về hắn.

Dĩ nhiên ở thời đại Mai thị, khu Cao Khai thật sự không có bất kỳ khởi sắc, chẳng những không khởi sắc, khu Cao Khai còn trở thành một khối yếu của thành phố Cổ Lan, làm tài chính thành phố Cổ Lan thiếu chút nữa tiến hành nghiêng lệch trên phạm vi lớn. Mai Ngự Thư sở dĩ không có cách nào thăng tiến, cũng vì như vậy. Trong tay anh không có chính tích phân lượng trong tay, anh thăng cái gì? Tại sao người ta phải đề bạt anh?

Nhưng hiện tại theo lời nói của Tô Mộc, ai cũng biết, khu Cao Khai rốt cục phải đến ngày thay đổi rồi, Tô Mộc lấy tư thái cường thế tuyệt đối, khiến cho tất cả mọi người hiểu rằng, thời đại Tô thị đã đến.

Từ trong lòng mà nói, thật ra không có bao nhiêu người ôm ý định chống đối thời đại Tô thị, nguyên nhân rất đơn giản, nếu khu Cao Khai có thể phát triển, tất cả mọi người đang ngồi ở đây giống như Tô Mộc đã nói, đều sẽ được thăng chức. Mê hoặc công khai như vậy có ai có thể ngăn cản? Có thể có cơ hội thăng quan, có ai lại muốn giữ vị trí hiện tại không nhúc nhích chứ?

Thăng chức như vậy là thứ Mai Ngự Thư không có cách nào cho bọn họ!

Có câu nói rất chí lý, cho dù anh là một tờ giấy trắng, chỉ cần ném vào chảo nhuộm thể chế, không bao lâu nữa, không tới một năm là có thể biến tờ giấy trắng thành rực rỡ nhiều màu. Lời này nghe rất khoa trương, nhưng ai cũng biết chuyện này không khoa trương, đây là chuyện thực tế. Vị đang ngồi chính là ví dụ tươi sống nhất, Tô Mộc đang nói tới ai, bọn họ cũng rất rõ ràng.

Khoa học kỹ thuật Phi Long!

Chính là khoa học kỹ thuật Phi Long, xí nghiệp có hoạt động mạnh mẽ nhất trong khu Cao Khai hiện giờ. Mà gần đây những chuyện Tô Mộc xử lý nghiêm khắc cũng là khoa học kỹ thuật Phi Long. Nói ra đối với khoa học kỹ thuật Phi Long, không có người nào có hảo cảm. Trên mặt đất khu Cao Khai, chẳng qua có quan hệ mật thiết với mấy vị lãnh đạo. Đối với những cán bộ nhỏ bé như bọn họ thì trực tiếp coi rẻ. Dưới tình hình như thế, nếu Tô Mộc nói muốn thu thập khoa học Phi Long..., các ban ngành trong khu Cao Khai tuyệt đối vui mừng nhìn thấy.

- Chư vị, sắp tới khu Cao Khai chúng ta sẽ có một khoản đầu tư có tổng giá trị đạt ít nhất sáu tỉ, hi vọng đến lúc đó các ban ngành đều sẽ trung thành với cương vị công tác của mình, trung thực thực hiện tốt chức trách của mình. Khoản đầu tư này có thể mau sớm chứng thực, đó chính là thành công của khu Cao Khai chúng ta. Đến lúc đó Tô Mộc tôi sẽ mời công các vị đang ngồi!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Khiếp sợ! Khiếp sợ không gì sánh kịp!

Sáu tỉ đầu tư, đây là khái niệm gì chứ? Phải biết rằng cho dù trong lịch sử thành phố Cổ Lan, cũng chưa bao giờ có mức đầu tư lớn như vậy. Mức đầu tư như vậy, đặt trên người thành phố Cổ Lan, tuyệt đối có thể làm cho người ta khiếp sợ hâm mộ. Nếu Tô Mộc có thể chứng thực khoản đầu tư này, vậy chính tích của hắn sẽ không có ai có thể chất vấn, đến lúc đó muốn tiến lên một bước cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Sáu tỉ! Con số như vậy, Mai Ngự Thư cũng không dám nghĩ đến, cho đến khi hắn nghe thấy Tô Mộc nói đến con số này, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn không biến mất. Nếu như không phải ngại tình thế không đúng, hắn cũng muốn trực tiếp hỏi. Tô Mộc ngươi nói ra lời này rốt cuộc có chịu trách nhiệm hay không? Hạn mức đầu tư như vậy không phải ngươi muốn đùa bỡn là có thể làm được.

- Tô chủ nhiệm, thật sự có sáu tỉ sao?

- Tô chủ nhiệm, vậy người đầu tư là một nhà hay là mấy nhà?

- Tô chủ nhiệm, chuyện này có thật không?

Những cán bộ lãnh đạo đang ngồi thật sự kích động, sau khi một người lên tiếng hỏi, những người còn lại cũng bắt đầu rối rít hỏi thăm. Tất cả bọn họ đều hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Mộc cũng toát ra vui mừng và sùng bái khó có thể áp chế.

Thứ Tô Mộc muốn chính là hiệu quả như vậy!

Tô Mộc khẽ mỉm cười, tảng đá trong lòng lặng lẽ rơi xuống, chỉ cần các người vẫn có dục vọng, chỉ cần các người vẫn có dã tâm, tôi có đầy đủ lòng tin có thể nắm được các người. Thứ như dã tâm, nếu thật sự biết lợi dụng, tuyệt đối là một đại sát khí.

- Chuyện này là sự thật! Tôi không ngại tiết lộ với các vị, công ty giải trí Lý thị ở kinh thành dự tính xây dựng một trụ sở điện ảnh và truyền hình ở khu Cao Khai chúng ta. Đồng bộ với trụ sở điện ảnh và truyền hình này còn có mấy xí nghiệp khác. Tổng mức đầu tư tuyệt đối gần sáu tỉ. Mà đây chỉ là những xí nghiệp tiên phong, chỉ cần sau khi những xí nghiệp này tới đây chứng thực, tin tưởng sẽ còn có nhiều xí nghiệp khác tới đây. Phải biết rằng khu Cao Khai chúng ta có tiềm năng không tệ, chỉ cần lợi dụng thật tốt, tuyệt đối có thể hấp dẫn các nhà đầu tư.

Rào rào!

Tô Mộc vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm dậy lập tức vang lên. Ánh mắt mọi người nhìn Tô Mộc, đều toát ra sùng bái không che dấu. Lúc này đã không còn ai để ý đến Mai Ngự Thư, trong mắt mọi người chỉ có một mình thân ảnh của Tô Mộc.

Cả hội trường, chán chường nhất chỉ có hai người, một người là Mai Ngự Thư, một người là Khương Nhiên.

Có thể nói bây giờ Khương Nhiên đã hối hận đến xanh ruột.

Nếu biết thủ đoạn của Tô Mộc bén nhọn như vậy, đánh chết Khương Nhiên cũng sẽ không ký thác hi vọng vào Mai Ngự Thư. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Mai Ngự Thư thậm chí không có cách nào ngăn trở một chiêu thức của Tô Mộc, chỉ dựa vào tư cách lâu năm nhảy loạn mấy cái, đã bị bắt lại. Không chừng đến hiện tại, nhìn thấy đại thủ bút của Tô Mộc, ngay cả cái rắm hắn cũng không dám thả?

Cười người mới khóc người cũ, câu nói này rất thích hợp với quan trường bây giờ. Hiện tại không có người nào quan tâm đến người cũ Mai Ngự Thư, hắn khóc hay không khóc, cũng không có ai để ý.

Thời đại thay đổi, nhưng nếu không có người làm đá đặt chân, có thể thành sao?

Sáng lập huy hoàng, từ trước đến giờ đều được xây dựng trên máu tanh, muốn không đánh mà thắng bắt được một tòa thành trì, đánh rớt một mảnh giang sơn, có thể sao? Cái gọi là một tướng công thành vạn cốt khô, chính là nói đạo lý này.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tô Mộc liền trở lại phòng làm việc, nói ra tâm tình của hắn bây giờ cũng không tệ lắm. Cho dù có Đậu Long nháo chuyện, hiện tại hắn cũng không cố kỵ chút nào. Phải biết rằng Đệ Ngũ Bối Xác là ai, chuyện nàng đã đáp ứng, tuyệt đối có thể hoàn thành. Mặc dù Tô Mộc biết ban đầu mình nói thời gian một ngày là có chút gấp gáp, nhưng Đệ Ngũ Bối Xác có thể đáp ứng, đã nói lên cục Quốc an các nàng nhất định đã có chuẩn bị. Nói như vậy, cũng giảm bớt rất nhiều thủ đoạn không cần thiết của Tô Mộc.

Cốc cốc!

Khi Tô Mộc ngồi xuống không bao lâu, Vũ Phượng liền gõ cửa đi vào, nàng bây giờ là tâm phúc trước mắt của Tô Mộc. Nhưng nữ nhân này cũng rất hiểu chuyện, biết lúc nào nên toát ra vẻ mặt gì, giống như hiện tại, sau khi đi vào phòng làm việc, vẻ mặt liền vô hình có thêm mấy phần ngưng trọng.

- Tô chủ nhiệm, phía ngoài có người nói muốn gặp ngài.

Vũ Phượng nói.

- Người nào?

Tô Mộc hỏi.

- Triệu Nguyên, xã trưởng công ty du lịch Giải Mộng.

Vũ Phượng giống như sợ Tô Mộc không biết Triệu Nguyên là ai, vội vàng giải thích.

- Triệu Nguyên à, để hắn vào đi.

Tô Mộc cười nhìn đồng hồ, thấy sắp tan tầm rồi, lúc này Triệu Nguyên tới đây, chẳng lẻ có chuyện gì hay sao?

- Vâng!

Vũ Phượng đi ra phòng làm việc, trong lòng cũng đang suy nghĩ, nhìn khẩu khí nói chuyện của Tô Mộc, giống như rất quen thuộc với Triệu Nguyên. Chẳng lẽ nói giữa Triệu Nguyên và Tô Mộc còn có quan hệ khác hay sao? Không được, phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tìm hiểu. Phải biết rằng mỗi cử động, mỗi quan hệ bên cạnh lãnh đạo, mặc dù không thể nói ra, nhưng nếu nắm giữ trong tay mình, khi vận dụng mọi việc đều sẽ thuận lợi....

Không phải có câu nói rất hay, nếu anh muốn theo đuổi một cô gái, sẽ phải mua chuộc bạn thân của nàng trước. Chỉ có như vậy, anh mới có thể đạt được trái tim cô gái dễ dàng hơn.

Vũ Phượng không có bản lĩnh khác, nhưng ở phương diện này cũng rất linh thông, nói thế nào nàng cũng lăn lộn ở vị trí phó chủ nhiệm nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có, vậy còn có khả năng gì?

Sau khi Triệu Nguyên đi vào phòng làm việc, rất nghiêm túc nói với Tô Mộc:

- Tô chủ nhiệm.

- Đi chết đi, cửa ở bên đó, nếu cậu không có chuyện gì, sớm xéo đi cho tôi.

Tô Mộc ngẩng đầu la lớn.

- Ha ha!

Triệu Nguyên cười lớn, hắn biết Tô Mộc vẫn không thay đổi, vẫn là Tô Mộc trước kia. Nếu như không phải như thế, Tô Mộc làm sao lại ra mặt như vậy, phải biết rằng đám người của cục du lịch hiện tại thật sự không còn đến công ty du lịch Giải Mộng gây phiền toái nữa. Hơn nữa chuyện xảy ra hôm qua, mình cũng đã nghe Nhâm Linh Nhi nói lại, thật sự là làm phiền Tô Mộc. Những năm qua lăn lộn trên thương trường, Triệu Nguyên cũng tổng kết ra một đạo lý, chính là làm quan cũng cần bằng hữu.

Nếu mình nhìn thấy Tô Mộc lấy khẩu khí cấp trên nói chuyện, đoán chừng Tô Mộc cũng thật bi ai!

- Thế nào? Tan việc rồi, giờ đi thôi, khuya hôm nay tôi dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.

Triệu Nguyên đi tới cười nói:

- Đây là tạ lễ cậu đã giúp tôi, đến lúc đó chúng ta gọi thêm Cam Thần nữa, thế nào đây? Chỉ có ba người chúng ta.

- Mở mắt? Cậu muốn nói cái gì?

Tô Mộc cau mày.

- Tôi nói cậu đây là ánh mắt gì vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể làm cậu phạm sai lầm sao?

Triệu Nguyên đi lên trước thần thần bí bí nói:

- Khuya hôm nay tôi muốn cậu mở rộng tầm mắt chính là, mời đi tham gia một bữa tiệc cá nhân, người cử hành bữa tiệc này chính là người tôi từng nói với cậu, Vọng Nguyệt chân nhân!

- Người nào?

- Vọng Nguyệt chân nhân!

Trong nháy mắt cái tên này vang lên, trên mặt Tô Mộc lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment