Quan Bảng

Chương 622

Cảng đảo.

Thành phố kinh tế sừng sững ở phương đông này, mặc dù hiện tại vẫn ngợp trong vàng son, cũng là nơi đại biểu rất nhiều sản nghiệp của cải. Ở trong này có được hệ thống kinh tế hoàn thiện nhất, có thể dùng thời gian ngắn nhất liên kết cùng kinh tế thế giới, nếu có được chút địa vị ở đây, mới có ý nghĩa anh có thể trở thành chư hầu một phương trong giới kinh tế. Mà bởi vì nguyên nhân này, Thịnh Thế Đằng Long đã sớm tiến quân vào nơi đây.

Cho tới hôm nay, nhãn hiệu châu báu Khuynh Thành bên dưới Thịnh Thế Đằng Long đã bắt đầu bộc lộ tài năng trên mảnh đất Cảng đảo này. Không ai biết lão bản của Khuynh Thành là ai, cũng không ai biết Khuynh Thành phụ thuộc bên dưới Thịnh Thế Đằng Long.

Nhưng hiện tại chi nhánh này đang rơi vào tình trang bi thảm, tình huống khốn quẫn như vậy đã bức bách Diệp Tích phải đích thân xuất hiện ở nơi này. Nàng làm vậy là vì cứu lại Khuynh Thành, là vì cứu lại Thịnh Thế Đằng Long.

Văn phòng công ty Khuynh Thành.

Diệp Tích im lặng lật xem văn kiện, sau lưng nàng là cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy rõ thế giới phồn hoa bên ngoài. Đứng ở nơi này, trong lòng người sẽ không nhịn được dâng lên cảm giác chúa tể thiên hạ.

Một cô gái đứng bên cạnh Diệp Tích, so sánh với nàng, cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp lãnh diễm. Nàng mặc bộ váy công sở, dáng người uyển chuyển, làn da trắng muốt, bộ ngực vun cao đem chiếc áo đẩy lên căng cứng, có dấu hiệu như sắp bật ra ngoài. Đôi chân đẹp mặc chiếc tất chân màu da, nhìn qua thật duyên dáng yêu kiều.

Chỉ tiếc cô gái vốn xinh đẹp như hoa kia, hiện tại tâm tình vô cùng trầm thấp.

Bởi vì nàng chính là người quản lý công ty Khuynh Thành này. Là người được Diệp Tích tín nhiệm cùng trọng dụng, tên của nàng là Thích Nhan.

Thích Nhan có thể quản lý công ty Khuynh Thành là vì năm đó Diệp Tích phát hiện được nàng trong Wall Street. Mà Thích Nhan cũng dùng năng lực của nàng chứng minh cho Diệp Tích nhìn thấy rõ ràng. Nếu không Thích Nhan cũng không có khả năng được phân công quản lý công ty Khuynh Thành.

Nhưng hiện tại công ty Khuynh Thành gặp phải vấn đề làm Thích Nhan cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

- Tổng tài, đây là hiện trạng bây giờ của chúng ta. Không phải tôi kinh doanh không tốt, hoàn toàn là vì thế lực hắc bang Cảng đảo muốn đối phó chúng ta nên cố ý gây chuyện. Công ty Khuynh Thành đi theo con đường chủ yếu là nhãn hiệu cao cấp, mà giám định đồ cổ hay mua bán chỉ là hạng mục phụ trợ của chúng ta trong Cảng đảo. Nhưng bây giờ thì sao? Bọn hắn lại muốn thông qua đồ cổ nháo sự, đây chẳng phải là muốn khi dễ chúng ta sao?

Thích Nhan căm giận nói.

Diệp Tích khép văn kiện, mỉm cười nói:

- Tôi biết, việc này nhất định là do mấy công ty châu báu khác gây sức ép mà ra, là vì muốn thông qua phương thức này bức bách Khuynh Thành thỏa hiệp. Một là phải hợp tác với bọn họ, nếu không sẽ bị khu trục ra ngoài.

- Tổng tài, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Vài ngày nữa phải tổ chức đại hội giám định thưởng thức đồ cổ rồi. Nếu chúng ta còn chưa tuyển được người thích hợp, tuyệt đối sẽ bị vây nhược thế. Đây là do bọn hắn bố trí cạm bẫy cho chúng ta, tổng tài, nếu thật sự không còn cách nào, hay là chúng ta đem hạng mục phụ trợ này bỏ qua đi.

Thích Nhan quả quyết nói.

- Cô cho rằng hiện tại gạt bỏ sẽ không còn chuyện gì sao?

Diệp Tích lắc đầu:

- Kỳ thật cô nên biết từ lúc ban đầu việc mua bán đồ cổ chỉ là hạng mục phụ trợ của chúng ta. Nhưng chính vì hạng mục này hiện tại biến thành nhược điểm cho người công kích Khuynh Thành chúng ta. Trước kia nếu không có hạng mục đó, vậy thì không cần nói tới. Hiện tại gặp phải vấn đề mới gạt bỏ, sẽ làm mấy công ty kia cảm thấy hưng phấn. Làm như vậy chẳng khác gì hợp ý bọn hắn, cho nên quả quyết không thể làm như vậy.

- Nhưng nếu không làm, chúng ta lại không nắm chắc tất thắng. Chẳng lẽ thật sự phải thỏa hiêp với bọn hắn sao? Tôi thật không cam lòng ah!

Thích Nhan sốt ruột hô.

- Đừng nóng nảy!

Diệp Tích thật trấn định nói:

- Như vậy cô phái người tiếp xúc với bọn hắn trước, nhìn xem sự tình có thể thương lượng hay không. Nếu bọn hắn không chịu đàm phán, vậy nói cho bọn hắn biết, Khuynh Thành nhất định gia nhập đại hội lần này. Về phương diện lựa chọn nhân tuyển, cô không cần quản, tôi đã có chủ trương.

- Dạ, tổng tài!

Thích Nhan không có bất cứ ý kiến gì, cung kính nói. Nàng biết tuy Diệp Tích trẻ tuổi, nhưng làm việc vô cùng quyết đoán. Nếu nàng đã nói như vậy, nhất định đã nắm chắc tuyệt đối.

Nhưng không biết Diệp Tích tìm được ai kia?

Phải biết rằng mấy công ty giám định đồ cổ phái người đều là đại hành gia, mỗi người ánh mắt thật bất phàm.

Ánh mắt bất phàm sao?

Khóe môi Diệp Tích lộ ra nụ cười khinh miệt cười nhạo. Nếu nói tới ánh mắt bất phàm, có ai so sánh được với Tô Mộc. Cảng đảo, các người đã buộc tôi phải ra tuyệt chiêu, vậy nên chuẩn bị sẵn chờ đón lửa giận của Thịnh Thế Đằng Long đi. Lần này nếu đã không chơi, một khi chơi phải chơi lớn. Nàng phải làm cho công ty Khuynh Thành hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường Cảng đảo.

- Tô Mộc, anh nói thử xem em có phải có dã tâm quá lớn hay không?

Diệp Tích đứng cạnh cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại thời gian ở bên cạnh Tô Mộc, khuôn mặt chợt thấy nóng lên.

Tô Mộc không biết hiện tại Diệp Tích gặp phải phiền toái, hắn dạo chơi trong thủ đô suốt hai ngày, ngày hôm trước sau khi đưa Ngụy Mạn trở về lại bị nhóm người Lý Nhạc Thiên gọi đi ra ngoài chơi. Lúc này hắn thật sự hưởng thụ cái gì gọi là ăn chơi đàng điếm, may mắn ở thời điểm cuối cùng ý chí của Tô Mộc đủ kiên định, nếu không thật sự là mất mặt.

Ngày hôm sau Tô Mộc tới bái phỏng Ngô Thanh Nguyên.

Tô Mộc đem những chuyện đã trải qua tại khu cao tân Cổ Lan thị kể lại cho Ngô Thanh Nguyên nghe qua, cùng nhau trò chuyện thảo luận sâu hơn. Ngô Thanh Nguyên ngày càng vừa lòng về những công việc cùng khả năng kinh tế của Tô Mộc. Nhưng hắn vẫn có chỗ không vừa ý, đó là ánh mắt Tô Mộc không thể chỉ cực hạn trong khu cao tân, cần chân chính đi tới. Vì thế hắn đang suy nghĩ có thể để cho Tô Mộc ở lại tiếp tục làm nghiên cứu sinh, như vậy mới có thể cam đoan tầm mắt Tô Mộc ngày càng thêm rộng rãi.

- Lão sư, ngài thật sự nghĩ như vậy?

Tô Mộc hỏi.

- Tiểu tử, lại có ý tứ gì? Ở bên ngoài không biết có bao nhiêu người nghĩ trở thành đệ tử của tôi còn chưa có cơ hội, cậu lại chuẩn bị thoái thác sao?

Ngô Thanh Nguyên vui đùa hỏi.

- Đương nhiên không phải, con làm sao dám đây? Lão sư, vậy tới tháng chín con đi qua, thông qua quan hệ làm thủ tục học nghiên cứu sinh tại chức, cùng ngài nghiên cứu một thời gian, ngài thấy thế nào?

Tô Mộc nói.

- Được, cứ vậy đi!

Ngô Thanh Nguyên gật đầu nói.

Chờ tới lúc xế chiều rời đi, trong đầu Tô Mộc tràn đầy lý luận về kinh tế. Mà tri thức lý luận này mang theo thật nhiều khái niệm, cũng may Tô Mộc có được quan bảng, không ngừng ôn nhuận tinh thần của hắn, khiến cho hắn có thể nhanh chóng tiêu hóa kiến thức thật nhanh.

Buổi tối Tô Mộc không đi ra ngoài, ở nhà dùng cơm với Từ Trung Nguyên. Chẳng qua khi hắn nhàn rỗi biểu diễn Hình Ý quyền, lại khiến cho Từ Trung Nguyên hứng thú, nói thế nào cũng muốn thử vài chiêu với Tô Mộc. Nói giỡn sao, Tô Mộc dám thử công phu với Từ Trung Nguyên sao? Lão nhân gia ngài đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải tội của hắn thật lớn!

Khuyên can mãi Từ Trung Nguyên mới đồng ý bỏ qua.

Ngay lúc Tô Mộc chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nhận được cuộc điện thoai này hắn không chút do dự cáo biệt Từ Trung Nguyên rời khỏi biệt viện Tây Sơn. Từ Trung Nguyên cũng không nói gì, chỉ căn dặn hắn nếu có rảnh về thăm, chờ lần sau Tô Mộc trở lại sẽ giới thiệu người của Từ gia cho hắn nhận thức.

Là ai trong đêm hôm khuya khoắc tìm Tô Mộc?

Là ai có thể làm cho Tô Mộc lập tức chạy tới gặp mặt?

Đó chính là Mai Tranh!

Khi Tô Mộc đi tới một cây cầu chợt phát hiện Mai Tranh đang đứng giữa cầu, bên dưới là nước sông cuồn cuộn, Mai Tranh đứng nơi đó rất có khí thế bát ngát rộng lớn cuối chân trời.

- Giáo luyện!

Tô Mộc kích động hô.

Tống Thì đứng ở trên cầu, nhìn Tô Mộc mỉm cười nói:

- Đã lâu không gặp, tiểu tử, làm không sai, không cô phụ kỳ vọng của sư phụ cậu, đi thôi, Mai lão đang chờ cậu đâu.

Trước khi được Mai Tranh gật đầu, Tống Thì không dám tùy tiện lộ ra thân phận của hắn. Nhưng tối nay Tống Thì lại biết, Mai Tranh gọi Tô Mộc tới đây là vì có nguyên nhân. Mà nguyên nhân này xét tới cùng là vì lòng yêu thương đối với Tô Mộc. Phải biết rằng sự kiện ám sát ác tính tại khu cao tân Cổ Lan thị thật sự làm Mai Tranh vô cùng tức giận.

Nếu không phải vì khoảng thời gian này bận rộn chấp hành nhiệm vụ, Mai Tranh đã sớm ra tay xử lý.

- Sư phụ!

Tô Mộc vô cùng kích động, hốc mắt bắt đầu ướt át.

- Không sai, càng lúc càng rắn chắc!

Mai Tranh xoay người, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khóe môi hiện nụ cười hài lòng.

Một câu nói đơn giản nhưng mang theo cỗ tình cảm chân thành tha thiết.
Bình Luận (0)
Comment