Quan Bảng

Chương 625

Kéo ra ngoài, tất cả bắn chết!

Không phải ai cũng có tư cách nói ra lời này!

Có thể nói ra lời này liền mang ý nghĩa hắn đã gặp phải chuyện mà bao nhiêu người oán trách!

Đây cũng là tâm tình hiện tại của Phó Khẩn Canh!

Cho dù trước khi tới nơi đây, Phó Khẩn Canh đã có chuẩn bị tâm lý, biết Trương Lão Hổ gặp phải chuyện làm người tuyệt vọng, nhưng không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy. Ở ngay trước mặt của hắn, những người này dám làm ra hành động có khác gì thổ phỉ ác bá ngày trước? Những hàng xóm kia không phải là thôn dân ngày xưa sao? Trương Lão Hổ không phải chính là chiến sĩ bát lộ quân mắc nạn sao?

Lang ca chó má gì đó, so với ngụy quân càng thêm hung ác, càng thêm vô sỉ, càng làm cho người giận dữ khó dằn nén!

Trương Lão Hổ đứng trong sân, quan sát khuôn mặt quen thuộc trước mắt, thân thể run rẩy lên, nếu không có Trương Quan Trung đứng bên cạnh nâng đỡ, có lẽ hắn đã quá mức kích động mà ngã nhào xuống đất. Lúc này cho dù dưới chân hắn truyền tới đau đớn kịch liệt, hắn cũng không để trong lòng, trong mắt của hắn chỉ còn lại Phó Khẩn Canh, chỉ còn lại lão lãnh đạo, lão liên trưởng.

- Tô Mộc thật sự làm được!

Trương Lão Hổ lẩm bẩm nói.

Phẫn nộ!

Bây giờ Cao Bằng Phi thật sự phẫn nộ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, những người hàng xóm nghèo nàn kia đột nhiên xuất hiện thì cũng thôi, không biết từ nơi nào lại nhảy ra một ông già. Khi nào thì một ông già cũng dũng mãnh như vậy, dám đi ra quản chuyện của mình, thật sự nghĩ mình là người hiền lành sao? Thật sự cho rằng mình không dám động tới bọn hắn sao?

- Lão già kia, ông từ nơi nào xuất hiện?

Cao Bằng Phi phẫn nộ quát.

- Đồ khốn!

Ngay nháy mắt Cao Bằng Phi vừa hô lên, thân ảnh Tô Mộc đã xuất hiện trong sân, không hề do dự xông thẳng về hướng Cao Bằng Phi, vung chân lập tức đá bay hắn xuống đất.

- Tô Mộc, lại là mày? Mày thật sự nghĩ mày là chủ nhiệm quản ủy hội thì tao sợ mày sao? Nên nhớ sau lưng tao cũng có người, Lang ca còn thất thần làm gì, đuổi bọn hắn đi ra!

Cao Bằng Phi bị đá ngã xuống đất, tức giận gầm hét.

- Lên!

Lang ca hô lớn.

Tô Mộc đứng trước người Phó Khẩn Canh, không tiếp tục ra tay. Bởi vì hắn biết không cần dùng tới chính mình. Quả nhiên đúng lúc này bên cạnh Phó Khẩn Canh xuất hiện một người, hắn chính là Hàn Thịnh, nhìn tình cảnh trước mắt, sắc mặt hắn liền âm trầm xuống.

- Dám tập kích thủ trưởng, bắt hết tất cả!

Sưu sưu!

Bên ngoài lao tới hai người, thuần thục đem nhóm người Lang ca quật ngã tại chỗ. Hai người ra tay thật quyết đoán tàn nhẫn, nhóm lưu manh bị bẻ gãy tay lẫn chân, bảo đảm chắc chắn bọn hắn không còn một chút uy hiếp.

Thủ trưởng? Xưng hô thế này làm những người có mặt chợt ngây ngẩn, cho dù là Cao Bằng Phi cũng ngơ ngác nhìn Phó Khẩn Canh, cho tới lúc này hắn mới ý thức đươc sự tình hình như đã thoát khỏi bàn tay của hắn.

- Phó gia gia, những người này giao cho cháu xử lý đi.

Tô Mộc thấp giọng nói.

- Được!

Phó Khẩn Canh gật gật đầu, vào lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại Trương Lão Hổ, những người khác chẳng khác gì bọt nước. Hắn vừa nói xong liền bước nhanh tới trước, chụp lấy tay Trương Lão Hổ, vẻ mặt kích động.

- Ông bạn già, tôi rốt cục tìm được ông.

- Liên trưởng, tôi…

Trương Lão Hổ khóc. Thật sự khóc, nước mắt không thể áp chế chảy dài.

Hai hàng lão lệ, vô cùng thê thảm.

Hoa lạp!

Đúng lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân dồn dập, người vừa xuất hiện chính là Từ Viêm. Ngay trong hai ngày Tô Mộc đi thủ đô, Đỗ Dã cùng Từ Tranh Thành hoạt động, Từ Viêm đã thành công điều tới Cổ Lan. Kỳ thật thủ tục cũng không phức tạp, chỉ cần bên trên có người, trong thời gian ngắn liền có thể hoàn thành.

Sau khi Từ Viêm điều qua, được ủy nhiệm trở thành cục trưởng phân cục công an tại khu cao tân.

Trường hợp như hiện tại làm sao có thể vắng bóng Từ Viêm!

- Tô chủ nhiệm, Từ Viêm nhận lệnh trình diện!

Từ Viêm đứng nghiêm nói.

- Từ cục trưởng, những người này toàn bộ mang đi, họ phạm tội tập kích thủ trưởng, nghiêm khắc thẩm vấn. Còn nữa, người này là cầm đầu, cùng mang đi!

Sắc mặt Tô Mộc không chút thay đổi liếc mắt nhìn Cao Bằng Phi ngồi bệch dưới đất lãnh đạm nói.

- Dạ!

Từ Viêm vung tay lên, nhóm người Nhâm Lập Quyên đứng gần bên lập tức tiến tới dùng còng tay bắt người. Khi họ nhìn thấy nhóm lưu manh bị đánh thành như vậy, trong lòng thầm kinh hãi, thủ đoạn như thế người bình thường không thể nào làm được. Nếu đổi lại là họ, gặp phải tình huống như thế sẽ không ai dám đánh người nặng tay tới mức này, đã làm người bị thương nặng.

Nhưng bọn họ không biết hai người kia ra tay đã lưu tình. Nếu đổi lại là lúc khác, hai người tuyệt đối có thể bắn chết nhóm người Lang ca tại chỗ mà không cần gánh vác trách nhiệm nào.

Cảnh vệ Trung Nam Hải luôn đặc thù như thế!

- Không, các người không thể đụng tới tôi, cha tôi là cục trưởng cục văn hóa Cao Viễn, các người không thể bắt tôi!

Cao Bằng Phi hoảng sợ hô to.

- Câm miệng!

Từ Viêm tự mình bước tới hung hăng bắt giữ Cao Bằng Phi, không biết dùng chiêu số gì mà Cao Bằng Phi lập tức câm miệng, mồ hôi tuôn ướt đẫm mặt mày.

Hàn Thịnh nhìn thấy một màn này, không khỏi nhíu mày:

- Thủ trưởng, chuyện này để cho tôi đi xử lý.

- Hàn Thịnh, chuyện này giao cho anh cùng Tô Mộc toàn quyền xử lý, nhớ kỹ nhất định phải lấy công đạo cho ông bạn già của tôi!

Phó Khẩn Canh tức giận nói.

- Dạ, thủ trưởng!

Hàn Thịnh trầm giọng đáp.

- Mọi người đều đi ra ngoài đi, không còn việc gì!

Tô Mộc khuyên nhủ các hương thân rời khỏi nhà, vừa rồi trong nhà còn thật náo nhiệt lúc này đã an tĩnh trở lại. Mà các hương thân ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào xung quanh nhà đã được bao vây chặt chẽ. Khắp quanh nhà đều có người canh gác, nhưng không phải công an địa phương.

Bên ngoài sân.

Hàn Thịnh nhìn Tô Mộc nghiêm túc nói:

- Tô Mộc, cậu cũng biết lần này thủ trưởng tới đây hoàn toàn điệu thấp, chỉ dùng trình tự trong trung ương, cũng không thông tri trong tỉnh Giang Nam. Nhưng hiện tại xem ra sự tình đã không biện pháp tiếp tục giấu diếm. Nếu không thể bí mật, vậy không cần che giấu. Hiện tại tôi sẽ thông báo trong tỉnh, nếu cậu là người Cổ Lan thị, thì cậu tự mình thông báo cho ban lãnh đạo thành phố đi.

- Mặt khác kể từ bây giờ nơi này giới nghiêm, thực hiện cảnh giới cấp một. Thông báo công an địa phương chuẩn bị sẵn sàng, tuy thủ trưởng không muốn nhiễu dân, nhưng cậu nhất định phải cam đoan an toàn cho thủ trưởng.

- Hàn chủ nhiệm, việc này tôi sẽ an bài.

Tô Mộc trầm giọng nói.

Đi cùng Hàn Thịnh một đoạn đường, Tô Mộc đã hiểu tính cách của hắn, là người rất có quy củ nề nếp. Nhưng cũng may vì chuyện của Trương Lão Hổ cho nên Hàn Thịnh vẫn rất có hảo cảm với Tô Mộc, nếu không cũng không trực tiếp gọi thẳng tên của hắn.

- Được, cậu đi an bài, nhưng đừng gây ra động tĩnh ồn ào quá lớn, dù sao lực lượng bên người thủ trưởng cũng đủ rồi.

Hàn Thịnh nói.

- Dạ!

Tô Mộc do dự nói:

- Hàn chủ nhiệm, chuyện mấy người vừa rồi ngài chuẩn bị xử lý thế nào? Bọn hắn là những người liên quan tới vụ án của Trương gia gia, hiện tại đã bị bắt giữ.

- Tô chủ nhiệm, chuyện này nên xử lý thế nào là chuyện của Cổ Lan thị, yêu cầu của thủ trưởng rất đơn giản, không thể buông tha người xấu, chỉ cần là người có liên quan tới vụ án, phải nghiêm tra triệt để. Chúng ta không thể để trong lòng tiền bối cách mạng như Trương lão rét lạnh như thế.

Hàn Thịnh nói.

Hàn Thịnh làm như vậy chính là vì cho Cổ Lan thị một bậc thang đi xuống!

Bởi vì nếu để Hàn Thịnh tiếp nhận chuyện này, vậy xem như làm lớn chuyện. Đừng nói là Cao Bằng Phi, cho dù là Cao Viễn cũng không đủ tư cách. Hàn Thịnh vẫn chưa tới nông nỗi hạ mình xử lý chuyện như vậy, hơn nữa hắn cũng đã suy tính cặn kẽ. Nếu thật sự để hắn nhúng tay, chẳng những có ý tứ không tín nhiệm địa phương, chủ yếu là sự tình phiền toái sẽ liên tiếp xuất hiện.

Phó Khẩn Canh chỉ cần cấp công đạo cho Trương Lão Hổ, chỉ cần đạt tới mục đích, những việc khác tạm thời có thể buông tha!

- Hàn chủ nhiệm, tôi biết nên làm thế nào.

Tô Mộc gật gật đầu.

Tô Mộc cũng e ngại làm lớn chuyện này, nếu thật sự làm vậy sẽ sản sinh ảnh hưởng tồi tệ cho Cổ Lan thị, đây là chuyện không ai muốn nhìn thấy. Hiện tại đã có bậc thang, hết thảy liền dễ làm. Hơn nữa Tô Mộc cũng biết hiện giờ Lý Hưng Hoa khẳng định đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ hắn gọi điện tới tuyệt đối sẽ biết nên làm thế nào.

- Lãnh đạo, nên làm sao bây giờ?

Từ Viêm nhìn thấy Hàn Thịnh đi trở vào nhà, lúc này mới tới gần thấp giọng hỏi.

- Anh tới khi nào vậy?

Tô Mộc hỏi.

- Tới hôm qua, hôm nay đi nhậm chức, vừa tới liền gặp chuyện như thế. Lãnh đạo, anh thật quá chiếu cố tôi đi? Bút tích này thật lớn, vị kia chính là Phó lão sao?

Từ Viêm thấp giọng hỏi.

- Đã biết còn hỏi!

Tô Mộc nói.

- Thật là Phó lão ah!

Cảm xúc Từ Viêm nhất thời kích đông, người như hắn từng tham gia quân nữ, hơn nữa hắn đi lính là bộ đội dòng chính của Phó lão, lần này nhìn thấy người tới, làm sao không kích động?

- Anh biết thì được rồi, tin tức Phó lão tới đây không truyền ra, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Phó lão. Hiện tại anh cần làm hai chuyện, thứ nhất để Nhâm Lập Quyên dẫn người thẩm vấn nhóm người Cao Bằng Phi, nhớ kỹ, không có lệnh của tôi không cho ai thăm bọn hắn! Thứ hai, lập tức sắp xếp cảnh lực xây dựng phòng tuyến canh gác bên ngoài thôn Phương Lĩnh, bảo đảm an toàn cho Phó lão.

Tô Mộc nói.

- Dạ!

Từ Viêm xoay người nhanh chóng rời đi.

Tô Mộc nhìn thấy mọi người đã hành động, đi sang một bên gọi điện tới văn phòng của Lý Hưng Hoa, ngay nháy mắt điện thoại chuyển máy, Tô Mộc lập tức mở miệng.

- Lý bí thư, Phó lão đang ở thôn Phương Lĩnh, nhưng trước đó đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…
Bình Luận (0)
Comment