Quan Bảng

Chương 660

Dù cả thế giới vứt bỏ con, con nên nhớ kỹ, dùng trí nhớ kỹ mình nhớ khắc cốt minh tâm, mẹ của con vĩnh viễn sẽ không vớt bỏ con. Mỗi hài tử đều là khối thịt trên người mẹ rơi xuống, trừ phi mẹ chết, bằng không thì không có người mẹ nào muốn nhìn con mình bị thương. Cho dù là bị một chút vết thương nhẹ đều không thể tiếp nhận được.

Đây cũng là suy nghĩ hiện tại của Lâm Hồng.

Nếu như có thể trị hết bệnh cho Tiểu Kiệt, đừng nói là táng gia bại sản, dù nàng có vứt bỏ quan chức, dù cho nàng vay nặng lãi, nàng không chút do dự đi làm. Trong nội tâm Lâm Hồng, Tiểu Kiệt hiện tại chính là tất cả của nàng, là mệnh căn của nàng.

Thời điểm Tô Mộc xuất hiện trong phòng, Lâm Hồng cũng trấn an cảm xúc của Tiểu Kiệt, không thể nói vì cái gì, tâm tình bi thương vừa rồi khi Tô Mộc xuất hiện trước mặt, bi thương trong đáy lòng Lâm Hồng bị xua tan mất, nàng tin tưởng Tô Mộc nói chuyện, nàng tin tưởng không còn lý trí, nàng tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối có thể trị tốt bệnh của Tiểu Kiệt.

- Tô Mộc, hiện tại cần tôi làm gì không?

Lâm Hồng hỏi.

- Lâm tỷ, chị không cần làm cái gì cả, chỉ cần cho tôi và Tiểu Kiệt vào phòng là được. Đợi đến lúc tôi đi ra thì chị mới được vào.

Tô Mộc nói ra.

- Tốt!

Lâm Hồng gật gật đầu.

- Thúc thúc, thúc thật sự có thể chữa tốt chân của cháu sao?

Tiểu Kiệt ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, trong mắt mang theo thần sắc nghi vấn.

- Có thể!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Thúc thúc nhất định sẽ trị tốt cho Tiểu Kiệt, nếu như thúc chữa tốt cho Tiểu Kiệt. Mẹ không cần mỗi khi trời tối lại khóc nữa rồi.

Tiểu Kiệt nói ra.

Mỗi lúc trời tối đều có tiếng thút thít nỉ non, tuy Lâm Hồng tận lực ẩn núp nhưng Tiểu Kiệt làm sao có thể không biết? Cùng sống dưới một mái hiên, chẳng lẽ nói Tiểu Kiệt không nghe được tiếng khóc đè nén của Lâm Hồng hay sao?

- Thúc thúc đáp ứng cháu, Tiểu Kiệt một hồi không cần sợ, tất cả giao cho thúc thúc, biết không?

Tô Mộc nói ra.

- Ân!

Tiểu Kiệt nhu thuận gật gật đầu. Cho dù đáy lòng không âm hy vọng gì, nhưng Tiểu Kiệt biết rõ, vì trấn an Lâm Hồng. Chính mình cần phải làm ra bộ dáng hiểu chuyện.

Đinh linh linh!

Thời điểm Tô Mộc sắp trợ giúp Tiểu Kiệt đi vào gian phòng, điện thoại của hắn vang lên, xấu hổ cười cười. Khi Tô Mộc nhìn thấy là ai gọi tới thì vội vàng nghe máy.

- Quan Ngư, có phải xong rồi không? Thế nào rồi?

- Đại ca, em thi xong.

Quan Ngư bình tĩnh nói ra.

- Anh biết rõ ngươi thi xong, nói đi, cuộc thi như thế nào?

Tô Mộc nóng vội hỏi. Trước kia lo lắng ảnh hưởng Quan Ngư phát huy, hiện tại Quan Ngư đã thi xong, Tô Mộc cũng không cần lo lắng như vậy.

- Đại ca, mấy chuyện anh đáp ứng lúc trước còn nhớ không?

Quan Ngư từ chối cho ý kiến nói.

- Chuyện đáp ứng cho em thì chắc chắn!

Tô Mộc nghĩ tới lúc trước mình đáp ứng Quan Ngư, nếu Quan Ngư có thể thi vào đại học trọng điểm. Liền cho nàng đề ra một điều kiện, Tô Mộc tuyệt đối sẽ thành toàn cho nàng.

Kỳ thật Tô Mộc biết rõ dựa vào thực lực của Quan Ngư thì đừng nói đại học trọng điểm, mặc dù thi đại học khó hơn nữa, chỉ cần nàng muốn cũng tuyệt đối có thể đi vào. Quan Ngư thiên tư thông minh, vốn thực lực còn đó, Tô Mộc không cần hoài nghi. Nếu không có đoán sai thì nàng đã đậu rồi.

- Vậy là tốt rồi! Đại ca, anh chờ xem. Lần này em tuyệt đối làm anh mở rộng tầm mắt.

Quan Ngư thừa nước đục thả câu.

- Ha ha, tốt, chỉ cần em có thể làm anh mở rộng tầm mắt, anh sẽ đáp ứng mong muốn của em.

Tô Mộc cười to nói.

Nói hai câu đơn giản với Quan Ngư, Quan Ngư nói nàng muốn đi Hình Đường chơi vài ngày, sau đó sẽ rời khỏi Hình Đường tiến về kinh thành, thời gian dài chưa về nhà, nàng muốn về thăm mẹ một chút. Về phần trong khoảng thời gian này sẽ như thế nào thì chưa nghĩ tới.

Thời điểm Tô Mộc tắt điện thoại, Tiểu Kiệt tò mò nhìn hắn, nói:

- Thúc thúc, là ai điện thoại? Vì sao nghe thúc thúc nói về cuộc thi?

- Là một em gái thúc thúc, năm nay đang thi đại học. Tiểu Kiệt, không nên gấp gáp, chờ tới khi thúc thúc chữa trị chân của cháu tốt lên, cháu cũng sẽ như người khác, đi tham gia thi đại học.

Tô Mộc vừa cười vừa nói.

- Cháu cũng có cơ hội sao?

Thần sắc Tiểu Kiệt hơi dừng lại, đau thương nói.

- Yên tâm đi, thúc thúc sẽ cho cháu cơ hội này.

Tô Mộc thản nhiên trấn định nói.

Tô Mộc nhìn qua Lâm Hồng mỉm cười, trên mặt tái nhợt mang theo nụ cười, không biết vì cái gì, làm cho Lâm Hồng sinh ra chua xót trong lòng. Vào lúc này, đột nhiên Lâm Hồng nghĩ tới có phải Tô Mộc buông tha trị liệu cho Tiểu Kiệt, bởi vì nhìn thấy tình hình của Tô Mộc cũng không lạc quan. Nhưng ý niệm này vừa hiện ra trong lòng, trong thời gian ngắn đã biến mất, bởi vì lúc này Tô Mộc và Tiểu Kiệt đã biến mất trong phòng.

- Ngàn vạn phải phù hộ Tô Mộc có thể chữa cho tốt Tiểu Kiệt!

Lâm Hồng đứng bên ngoài gian phòng nói ra,

Nói thật Lâm Hồng hiện tại tâm thần rất bất an, nguyên nhân rất đơn giản, nàng không có nhìn thấy Tô Mộc cầm theo bất cứ dụng cụ chữa trị gì cả, chẳng lẽ nói Tô Mộc cứ như thế có thể trị liệu sao? Nhưng nàng cũng không cho rằng Tô Mộc sẽ quên, có lẽ Tô Mộc sẽ có thủ đoạn khác, mà thủ đoạn như thế nàng không thể biết được.

Chờ đợi, Lâm Hồng hiện tại chỉ có thể làm như vậy.

Thời gian ở đây so với lúc trị liệu chân cho Vọng Nguyệt chân nhân thì nhiều hơn, Tô Mộc phí mất một giờ.

Một giờ qua đi, cánh cửa phòng đóng kín mở ra, lộ ra sắc mặt tái nhợt của Tô Mộc, một ngày hai lần dùng quan bảng trị liệu, mặc dù là Tô Mộc cũng không chịu nổi. Hiện tại hắn nương vào nghị lực trong nội tâm để kiên trì, nếu thật không có nghị lực này mà buông tha, Tô Mộc đã hôn mê tại chỗ.

- Tô Mộc!

Lâm Hồng vội vàng tiến lên nâng hắn.

- Lâm tỷ, Tiểu Kiệt không có việc gì, hiện tại đang ngủ, đoàn chừng sẽ ngủ tới ngày mai. Đợi đến lúc nó tỉnh lại, chị bảo nó đi lại là biết kết quả.

Tô Mộc thở phì phò nói ra.

Không có việc gì!

Tiểu Kiệt thật không có chuyện gì!

Vậy mà chữa xong rồi!

Lâm Hồng nghe Tô Mộc nói thế thì tâm tình khiếp sợ không gì sánh kịp. Chuyện đến bây giờ, Lâm Hồng cũng không cho rằng Tô Mộc sẽ gạt nàng, bởi vì không cần thiết. Nếu như nói tới ngày mai, chân tổn thương của Tiểu Kiệt không có thay đổi gì, Tô Mộc đến lúc đó sẽ không có mặt mũi gặp Lâm Hồng. Cho nên Lâm Hồng không tin Tô Mộc sẽ nói dối, mà nếu không có nói dối, thủ đoạn như vậy là quá thần kỳ rồi.

Nhiều năm chữa trị nhưng vẫn không chữa được, Tô Mộc chỉ cần một giờ đã chữa xong, đúng là quá thần kỳ.

Lâm Hồng mượn việc nâng Tô Mộc dậy, nhìn vào trong phòng, phát hiện Tiểu Kiệt quả nhiên nằm trên giường của mình, lúc này nó đã ngủ, thần sắc trên mặt bình yên và bình tĩnh.

- Tô Mộc, anh sao rồi?

Ngay lúc Lâm Hồng nhìn lén vào trong, thân thể Tô Mộc lảo đảo, sắp ngã xuống đất. May mắn Lâm Hồng phát hiện kịp thời, vội vàng ôm lấy Tô Mộc, mới tránh được hắn ngã xuống đất

Nhưng bởi vì ôm như thế, gương mặt Lâm Hồng trở nên đỏ hồng. Chân tổn thương của Tiểu Kiệt đã chữa tốt, đã làm cho tâm bệnh trong lòng của nàng giải trừ, càng phát hiện mình có tình cảm khó hiểu với Tô Mộc, lúc này phát hiện, Tô Mộc trong lúc bối rối một tay ôm lấy eo của mình, muốn chết không muốn sống là, đầu của hắn vùi vào trong ngực của nàng.

Bộ ngực no đủ làm Tô Mộc cảm thấy kích thích chưa từng có. Hương vị này chỉ có nữ nhân mới có, làm cho hắn không nhịn được hít sâu vài hơi, chỉ hít vài hơi làm cho Lâm Hồng như tước vũ khí đầu hàng, trong người như có dòng điện đảo qua, bắt đầu run rẩy.

Chỉ ma sát cực nhanh như thế, Lâm Hồng thẹn thùng phát hiện nơi tư ẩn của mình dường như đã ướt át.

Muốn chết, sao có thể chạm vào chỗ đó của người ta chứ.

Tô Mộc hiện tại cũng cảm thấy xấu hổ.

Chuyện vừa rồi tuy chỉ là vô tình, nhưng mà hắn thật sự suy yếu, không cách nào khống chế được thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn chạm vào hai viên cầu thịt kia, mà không có cách nào ngăn cản cả.

Hào khí trong phòng căng cứng, thời gian như dừng lại, rất xấu hổ.

- Lâm tỷ, tôi...

Tô Mộc xấu hổ, hắn chưa nói hết câu đã bị Lâm Hồng trực tiếp đánh gãy, nàng dìu lấy Tô Mộc, cảm thụ khí tức nam nhân của hắn, nói:

- Không có việc gì, Lâm tỷ là người từng trải, hiểu nhiều hơn em nhiều, tôi biết rõ anh không cố ý, anh không cần thẹn thùng. Mà Tô Mộc, anh bây giờ sao thể? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Tô Mộc bị Lâm Hồng dìu dắt ngồi lên sa lon, bình tĩnh một lát, lúc này hắn điều chỉnh trạng thái thân thể, trên mặt dần dần khôi phục chút ít nguyên khí. Nhưng dù sao quan bảng tiêu hao rất trực tiếp, cho dù là như vậy cũng không cách nào kiên trì tiếp.

- Lâm tỷ, chị không cần lo lắng cho tôi, tôi trở về ngủ một giấc là được.

- Trở về? Anh bây giờ làm sao quay về được? Nếu không cứ ở chỗ tôi ngủ một đêm đi.

Lâm Hồng không chút nghĩ ngợi nói ra.

Ngủ ở chỗ này? Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, ngủ ở chỗ nào đây? Gian phòng bị Tiểu Kiệt chiếm một gian, mình đã mệt như thế, cũng không thể ngủ ở trên ghế sa lon a. Nếu để chị ngủ trên ghế sa lon, tôi mới cảm thấy xấu hổ không chịu được ah.

Lại nói cho dù cô ngủ cùng tôi, tôi có thể ngủ được sao? Nếu như tôi thật ngủ ở đây, nếu như bị người nào biết rõ, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ có tin đồn khó nghe truyền ra, đến lúc đó làm sao xong việc?

Tính toán, dù chị rất mê người, nhưng tôi nên thành thành thật thật quay về thôi.

- Vô Cực, đi lên tiếp tôi một chút.

Tô Mộc cố nén mệt mỏi ập tới, bấm điện thoại gọi Triệu Vô Cực, sau khi nói xong thì nằm vật ra trên sa lon, hắn mệt mỏi, bên tai không rõ Lâm Hồng nói lời gì, hắn nhanh chóng híp mắt mê man đi.

Thần chí trong mơ hồ, Tô Mộc đột nhiên có ảo giác, dường như trong đầu có hai viên cầu áp tới..
Bình Luận (0)
Comment