Quan Bảng

Chương 669

Từ khi Diệp Tích mở miệng, Tô Mộc nghe xong thì bất đắc dĩ cười cười, đúng là tình tiết máu chó. Tiểu công tử tập đoàn Lương thị Lương Liệt trong một bữa tiệc rượu nhìn thấy Diệp Tích, từ đó về sau liền tôn sùng là thiên nhân, vẫn cạn tào ráo máng với Diệp Tích, nghĩ muốn biến Diệp Tích thành nữ nhân của mình. Nhưng Diệp Tích từ đầu tới cuối không cho Lương Liệt sắc mặt tốt. Trong tình hình này, Lương Liệt thẹn quá hoá giận, hắn phát ngôn bừa bãi muốn thu Khuynh Thành.

Nhưng Lương Liệt lại sợ hãi nếu triệt để đánh với Khuynh Thành, sẽ làm cho Diệp Tích sinh ra chán ghét hắn, cho nên lúc này mới nghĩ ra biện pháp từ từ nghiền ép. Làm cho Diệp Tích biết rõ tại cảng đảo này đối nghịch với Lương Liệt sẽ có hậu quả thê thảm ra sao, có thể làm cho Diệp Tích vùi đầu vào trong ngực của hắn.

Đương nhiên Lương Liệt còn có mục đích không ai biết, chính là thuận tiện chiếm đoạt Khuynh Thành.

Phải biết rằng tập đoàn càng lớn thì mâu thuẫn bên trong càng lớn.

Như tập đoàn Lương thị này, Lương gia cũng không chỉ có Lương Liệt là con một, trên Lương Liệt còn có lão đại ca không nói, không có gì ngoài thân ca ca, hắn còn có vài thúc thúc, mỗi thúc thúc đều có vài đứa con. Những người này không có ai là lương thiện, tất cả đều nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ tập đoàn Lương thị này. Ai không muốn thành công chiếm lấy tập đoàn Lương thị, cảm giác làm chủ còn tốt hơn làm chó vẩy đuôi.

Nhưng mà dưới điều kiện tiên quyết, nếu như nói Lương Liệt có thể ăn tươi Khuynh Thành, công tích này trợ giúp hắn rất lớn.

Có được Khuynh Thành, liền ý nghĩa Lương Liệt có một phần công tích, tại tập đoàn Lương thị hắn có quyền nói chuyện nặng hơn. Chuyện này còn chưa tính, chỉ cần chiếm hữu Khuynh Thành, Lương Liệt liền tương đương có một tiểu kim khố, một con đường tiêu thụ hoàn mỹ của tập đoàn Lương thị kiếm tiền cho tiểu kim khố của mình. Điểm thứ ba chính là đạt được mỹ nhân như Diệp Tích, hắn có thể hưởng phúc tề thiên.

Đây là một mũi tên trúng ba con chim, vì sao Lương Liệt không làm?

Vàng đỏ nhọ lòng son? Không, trong mắt Tô Mộc hắn không kiềm chế được dục vọng của mình. Một thiếu gia ăn chơi không thể khống chế được nửa người dưới. Người như thế Tô Mộc thấy nhiều. Nhưng mà tại địa phương đặc thù như cảng đảo này, hắn lần đầu tiên gặp được. Hơn nữa còn là loại quần là áo lượt chẳng có tích sự gì.

- Tô Mộc, kỳ thật em có thể giải quyết, nhưng mà nếu liều mạng vạch mặt giải quyết thì với chúng ta không có chỗ tốt gì cả. Cho nên em mới như vậy, lựa chọn tiến hành giám bảo đại hội, cho dù là thua trận cũng chỉ vứt bỏ chuyện mua bán đồ cổ của Khuynh Thành mà thôi. Như vậy cũng không tính, nếu nói Lương Liệt đuổi theo không bỏ, vậy đừng trách em tâm ngoan thủ lạt với hắn. Một tập đoàn Lương thị em còn chưa đặt trong lòng!

Diệp Tích nói lời này, trên mặt lập tức sinh ra khí thế sát phạt của thượng vị giả.

Nói như thế nào thân phận và địa vị của Diệp Tích hiện tại đã khác với trước kia, với tư cách là người cầm quyền duy nhất của Thịnh Thế Đằng Long, Diệp Tích muốn làm thành việc này cũng không khó khăn. Tập đoàn Lương thị cho dù có thực lực cường đại. Nhưng mà so sánh với Thịnh Thế Đằng Long, dưới tình huống Diệp Tích cố tình đánh lén thì chắc chắn tổn thương nguyên khí to lớn.

Đừng quên cảng đảo bây giờ là do đại lục quản lý, tại đại lục chỉ cần ngươi muốn, không có chuyện gì không làm thành.

Ba!

Ai nghĩ đến Diệp Tích vừa mới nói dứt lời đã bị Tô Mộc đánh đòn, Tô Mộc thoáng cái kéo Diệp Tích vào lòng, vuốt ve bờ lưng sáng bóng của nàng, vừa cười vừa nói:

- Làm gì khoa trương như vậy. Không phải chỉ một tập đoàn Lương thị sao? Bọn chúng muốn chơi, chúng ta cũng nên chơi cùng, giám định đồ cổ này có ai qua được lão công của em, nói đến em còn không biết sao? Ai có thể qua được ánh mắt của anh chứ! Đi, việc này không tới mức như thế đâu, nếu thật Lương Liệt đui mù, nếu còn tiếp tục dây dưa với em, giao cho anh, anh không đánh hắn thành đầu heo là không thể mà.

- Vẫn là lão công tốt nhất, biết rõ thương em!

Diệp Tích kiều cười quyến rũ nói.

- Anh không đau không em thì đau cho ai đây, nhưng mà nói tới yêu thương, anh nói Diệp Tích, chúng ta có nên vận động chút nữa không?

- Còn muốn tới à?

- Không được sao?

- Đến đi, ai sợ ai chứ!

...

Rất nhanh trong phòng vang lên âm thanh nỉ non mê ly, thời điểm hai người đang tùy ý sung sướng, trong thư phòng bên cạnh, một giơ gió lạnh từ cửa sổ thổi vào. Nương theo gió lạnh còn có một ít mưa bụi bay vào phòng, mưa rơi dính vào một tờ giấy viết thư trên bàn.

Trên giấy viết thư này có mấy chữ thanh tú, vừa nhìn là chữ của Diệp Tích. Nếu như Tô Mộc nhìn thấy hàng chữ này chắc chắn hắn sẽ rơi lệ.

Vào ban đêm chỉ có những chữ như thế mới có thể phát tiết nhớ mong trong lòng Diệp Tích.

Cùng một thời gian, trong một khách sạn xa hoa tại cảng đảo, trên đó đang trình diễn đại chiến kịch liệt.

Từ cửa sổ một gian phòng nhìn qua cảnh đêm bên ngoài, đứng ở chỗ này người ta có thể quan sát cả cảng đảo, có thể tùy tâm sở dục thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ. Cả đời người chưa có mấy ai có thể thưởng thức cảnh sắc nơi đây. Mà chỉ cần có cơ hội như thế, có chút nữ tử quả quyết sẽ không bỏ qua. Giống như thời khắc này, ở trên giường có tiếng rên rỉ tiêu hồn.

Một nam tử có dung mạo trung thượng, khí chất đầy tà khí đang ở trên giường, hắn đang phát tiết trên người một nữ nhân, tùy ý chinh phạt. Nhìn qua nữ nhân dưới thân, trong mắt không mang theo một chút tình cảm nào, có được chỉ là dục vọng không chút che dấu, hắn thuần túy xem nàng là công cụ tiết dục, mà nữ nhân này là đối tượng phát tiết của hắn.

Mỗi nữ nhân này đã theo hắn nửa tháng, cũng sắp qua tuổi xuân thì.

Nam tử này chính là Lương Liệt, tiểu công tử của chủ tịch tập đoàn Lương thị, hôm nay hắn làm tổng giám đốc công ty con của tập đoàn Lương thị, rất có tiền tài, là phú nhị đại tiêu chuẩn.

- Tiểu lẳng lơ, em có cảm thấy thoải mái hay không?

Nương theo đó là chạy nước rút dồn dập, Lương Liệt không phân rõ nữ nhân này là rên rỉ thật hay là giả vờ rên rỉ, hắn phóng xuất t*ng trùng nóng hổi ra. Lập tức nằm vật ở bên cạnh, đốt một điếu thuốc, phải biết rằng thuốc lá của Lương Liệt không phải bình thường, thuốc lá của hắn toàn là hàng hiếm khó mà mua được.

- Lương thiếu, anh bây giờ càng ngày càng lợi hại.

Nữ nhân kia cũng cười phóng đãng nói ra.

- Tiểu lẳng lơ, em càng ngày càng biết làm dáng, nhưng mà càng làm dáng thì anh càng ưa thích.

Lương Liệt cười lớn, nói với nữ nhân này, Lương Liệt hiện tại đúng là yêu thích không buông tay. Mặc dù nói đã sắp qua tuổi thanh xuân, nhưng chơi vẫn cảm thấy thoải mái. Mà nữ nhân này luôn có thể bắt được suy nghĩ của Lương Liệt chính xác, dùng đủ loại chiêu thức phục vụ hắn.

Nếu như không phải như vậy, Lương Liệt cũng không tặng nàng một căn nhà.

Người khác tốn cả đời cũng chưa chắc mua được một căn nhà, trong mắt con nhà giàu như Lương Liệt cũng chỉ tiện tay ném đi, cung cấp cho công cụ hắn chơi đùa. Đây là sự thật xã hội, đây là sự tàn nhẫn bất đắc dĩ của nhân sinh.

Nhưng mà tình cảnh này không tiếp tục quá lâu, còn chưa hút xong điếu thuốc, điện thoại bên cạnh vang lên, Lương Liệt bấm nghe, bên kia có tiếng kiều nộn vang lên.

- Lương thiếu, bọn họ đã tới.

- Tôi sẽ xuống dưới.

Lương Liệt nói xong liền đứng dậy, đơn giản khoác áo ngủ lên vai, liền tùy ý ra khỏi phòng. Lúc Lương Liệt biến mất, nữ nhân kiều mỵ trước mắt trên mặt khó tránh khỏi sinh ra ảm đạm.

Trong phòng khách, giờ phút này có ba người đang ngồi, nếu Diệp Tích ở chỗ này sẽ nhận ra được ba người này chính là kẻ gây phiền toái cho nàng, cũng chính là tổng giám đốc ba nhà tổ chức giám bảo đại hội, ba công ty này phân biệt là Lập Tín, Duy Gia và Thượng Hợp. Thật muốn nói tỉ mỉ thì ba công ty này chẳng là cái gì cả, tất cả đều ỷ vào mua bán đồ cổ mà sống.

Bọn họ chỉ có chiêu bài mua bán đồ cổ lập nghiệp, cho nên đến bây giờ vẫn không có kinh doanh cái khác.

Đúng vậy, ba nhà này đều có công ty đấu giá riêng, không sai biệt lắm lũng đoạn hai phần ba thị phần mua bán đồ cổ. Tại cảng đảo nhắc tới đồ cổ sẽ nghĩ tới ba nhà này ngay.

Hôm nay cả ba là nhân sĩ thành công, đều là lão gia hỏa số tuổi cộng lại không dưới một trăm tám mươi, nhưng mà vẫn nom nóp lo sợ ngồi đó giống như phạm nhân nghe phán xét.

Bên cạnh ba người có một nữ nhân kiều mỵ đứng đó, nàng ăn mặc gợi cảm, đi theo lộ tuyến thư ký tiêu chuẩn. Nhất là váy ngắn bó sát bờ mông to tròn, càng nhìn càng giống quả đào chín mọng, khiêu khích dục vọng của nam nhân.

Nàng chính là thư ký của Lương Liệt, cũng là tâm phúc tuyệt đối của Lương Liệt, kiêm nhiệm tình nhân của hắn, Tiêu Huân.

Chỉ cần là chuyện của Lương Liệt thì Tiêu Huân cũng biết toàn bộ, nữ nhân này còn thông minh, nàng hiểu nếu làm tình nhân thì càng phải trở thành phụ tá đắc lực của Lương Liệt, như thế địa vị càng vững chắc.

Tiêu Huân là nữ nhân rất có dã tâm và tâm kế!

Hiện tại nàng cứ như vậy đứng trong phòng khách, thời điểm bên tai của nàng có tiếng bước chân thì gương mặt cứng ngắt mới nở nụ cười. Quay người ra sau nhìn Lương Liệt.

Lúc Lương Liệt tới, ba người kia cũng đứng lên.
Bình Luận (0)
Comment