Quan Bảng

Chương 685

Ở Hồng Kông, Trần Hồng Đỉnh rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng, Tô Mộc không biết, nhưng hiện tại thông qua chuyện này, hắn có thể thăm dò được một chút. Bởi vì phía sau câu nói vừa rồi của Trần Hồng Đỉnh mang ý nghĩa như thế nào, Tô Mộc biết rõ. Cũng chính vì những lời này, khiến cho Tô Mộc hiểu được, Trần Hồng Đỉnh không phải không biết gì cả về mình, xem ra hắn đã nghe được tin tức gì đó từ Đệ Ngũ Bối Xác.

Nếu không Trần Hồng Đỉnh sẽ không cố ý nói ra như vậy.

- Tô ca, Triệu Thiên Hoa rất thú vị, hắn có thể lăn lộn ở thành phố Lam Sơn như thuyền gặp nước, nghe nói là dựa vào thượng vị Tôn gia kinh thành. Nhưng phương thức thượng vị cũng có chút ý tứ, bởi vì ban đầu Triệu Thiên Hoa sở dĩ đáp ứng nhờ Tôn gia, là bởi vì thê tử hắn ngã bệnh, cần một khoản tiền lớn, khi đó Tôn gia vừa vặn cần một người phát ngôn ở thành phố Lam Sơn, cho nên hai bên mới có thể móc nối với nhau. Nói thật ra, Triệu Thiên Hoa là một người không tệ, có thể làm ra một số chuyện hiện thực.

Trần Hồng Đỉnh nói ra mấy câu như vậy đã để lộ ra rất nhiều tin tức. Thứ nhất Triệu Thiên Hoa là người của Tôn gia, nếu như không phải nhờ Tôn gia, Triệu Thiên Hoa chưa chắc có thể ngồi vững ở vị trí hiện tại; thứ hai Triệu Thiên Hoa có thể xuất hiện ở đây, chỉ sợ cũng có bóng dáng của Tôn gia; thứ ba Triệu Thiên Hoa là người không tệ, có lẽ có phẩm đức quan trường cơ bản nhất, xuất hiện ở đây cũng chỉ vì muốn dẫn Viên Thiết đi; thứ tư cũng là quan trọng nhất, Trần Hồng Đỉnh muốn thông qua câu nói như vậy, nhắn nhủ một tin tức với Tô Mộc, đó chính là tôi biết quan hệ giữa anh với Tôn gia.

Nhưng nếu không phải vì Tô Mộc biết cấp bậc của Triệu Thiên Hoa, và khả năng không có bất kỳ giao tập nào với Trần Hồng Đỉnh, hắn cũng hoài nghi chuyện hôm nay, có phải do Trần Hồng Đỉnh cố ý an bài hay không.

Nhưng tuy vậy, Tô Mộc cũng không thể bỏ qua cho Trần Hồng Đỉnh.

- Tiểu Ngoan. Không ngờ cậu cũng biết rất nhiều chuyện. Thế nào? Có phải Ngũ tỷ nói chuyện của tôi cho cậu biết hay không.

Tô Mộc cười nói.

- Tô ca. Lời này của anh thật là khách khí.

Trần Hồng Đỉnh nhất thời lộ ra vẻ mặt rất giảng nghĩa khí, vỗ ngực nói, sau đó lại phát hiện Tô Mộc hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng, mới cười ngượng ngùng.

- Tô ca, anh cũng biết, tôi chính là hỏi Ngũ tỷ, cho nên Ngũ tỷ mới tiết lộ một chút cho tôi. Nhưng anh yên tâm, Ngũ tỷ cũng không nói thêm gì nữa, tôi cũng chỉ nghe được như vậy, tuyệt đối sẽ không lắm mồm nói ra câu nào. Hơn nữa Tô ca, chẳng lẽ tiểu đệ muốn kết giao với anh, anh không muốn sao? Anh thật sự để cho tôi một mình đêm khuya rơi lệ sao? Tôi thật sự rất đáng thương. Tôi...

Khi vẻ mặt này của Trần Hồng Đỉnh xuất hiện, liền khiến Tô Mộc bất đắc dĩ nhíu mày:

- Được rồi, Tiểu Ngoan, tôi chỉ muốn nói, Tô Mộc tôi không thích giao kết với bằng hữu hay quanh co lòng vòng, đùa bỡn tâm kế. Lúc trước tôi không nói rõ thân phận của tôi với cậu, là tôi không đúng, tôi ở chỗ này xin lỗi cậu. Nhưng nếu cậu đã biết thân phận của tôi, như vậy tôi hi vọng, chúng ta có thể chung sống vui vẻ. Cho dù không trở thành huynh đệ, cũng đừng làm cừu nhân.

- Tô ca, nghe anh nói kìa, con người tôi thích kết giao bằng hữu, tôi rất vui có một huynh đệ như anh.

Trần Hồng Đỉnh nhất thời bò lên dây leo.

- Được rồi, chuyện này cứ vậy đi. Nhưng tôi rất hiếu kỳ, tại sao cậu lại biết rõ Triệu Thiên Hoa như vậy?

Tô Mộc nói, khi hỏi câu này, tâm tư hắn đột nhiên khẽ động. Loại cảm giác bất an vừa rồi phảng phất như tìm được ánh sáng, chẳng lẽ nói?

Khẳng định là như vậy!

Nếu như Triệu Thiên Hoa và Tô Mộc không thể giao tập, Tô Mộc không thể sinh ra loại cảm giác không thoải mái với Triệu Thiên Hoa như vậy. Hiện tại sinh ra, đã nói lên Triệu Thiên Hoa sẽ đụng đầu với mình trong khoảng thời gian ngắn. Nếu thật sự đụng đầu, với thân phận và tư lịch hiện tại của Triệu Thiên Hoa, nếu trong vòng mười ngày có thể thăng chức, chẳng lẽ là điều nhiệm tới thành phố Cổ Lan!

Nếu thật sự điều nhiệm tới thành phố Cổ Lan..., khả năng lớn nhất chính là tiếp nhận vị trí của Bạch Vi Dân, trở thành thị trưởng thành phố Cổ Lan! Triệu Thiên Hoa muốn trực tiếp thay thế Lý Hưng Hoa, khả năng tựa hồ cực kỳ bé nhỏ. Nói thế nào sau lưng Lý Hưng Hoa cũng có Diệp An Bang, hơn nữa cũng không có khả năng này. Dù sao Lý Hưng Hoa trở thành bí thư thị ủy thành phố Cổ Lan cũng chưa lâu, tùy tiện điều động một lần nữa, cũng không phù hợp quy luật.

Chuyện này phải lưu ý.

Nếu quả thật như vậy, bất kể Triệu Thiên Hoa có phải chính trực giống như Trần Hồng Đỉnh nói hay không, chính là thật lòng muốn vì dân làm việc, dù sao hắn cũng là người của Tôn gia. Nhất định là có Tôn gia đứng sau lưng vận lực, để cho cán bộ cấp chính sảnh như Triệu Thiên Hoa đến thành phố Cổ Lan, chỉ sợ là vì đối phó với mình. Cho dù không phải là mục đích này, chắc chắn cũng sẽ thu thập mình.

Tôn gia, thật sự là bọn ngươi đang giở trò sao?

- Tô ca, anh nói chuyện này rất đơn giản, bởi vì Triệu Thiên Hoa từng đi tìm tôi, muốn nhờ hỗ trợ khuyên Viên Thiết trở về. Nhưng anh cũng biết, chuyện này tôi lười quản, cho nên không để ý đến. Lúc ấy tài liệu tôi nhớ về hắn, chỉ đơn giản như vậy.

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Như vậy... Xem ra Triệu Thiên Hoa thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì vì Viên Thiết.

Tô Mộc nhẹ giọng nói.

- Có lẽ là vậy. Nhưng Viên Thiết cũng là một hán tử, hắn vốn xuất thân từ quân nhân giải ngũ, vì có thể kiếm tiền cho tỷ tỷ chữa bệnh, dám ở quyền tràng hắc ám dưới đất đánh quyền đến hiện tại. Cho dù mấy lần bị đánh gần chết, cũng không muốn thối lui. Dĩ nhiên thân thủ của hắn thật sự không tệ, ở chỗ này gần như có thể xếp hàng thứ mười lăm. Tối nay, Viên Thiết có đánh một trận.

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Vậy sao.

Hiện tại vẻ mặt của Tô Mộc đã khôi phục như lúc ban đầu, vẫn duy trì dáng vẻ trấn định nhất, từ trên mặt hắn không ai có thể theo dõi thấy bất cứ dị thường nào. Sự xuất hiện của Triệu Thiên Hoa, phảng phất như một trận gió thổi qua.

- Cậu nói mỗi tối sẽ có năm trận đối chiến, như vậy có phải giống như tỷ thí, sẽ có trận áp chót hay không? Viên Thiết có phải áp chót hay không?

Tô Mộc tùy ý hỏi.

- Đúng vậy!

Trần Hồng Đỉnh nói:

- Tối nay Viên Thiết chính là áp trục, nhưng cái gọi là áp trục không phải tới cuối cùng mới xuất hiện, mà là nói tối nay Viên Thiết phải lấy một địch năm. Hắn sẽ đánh từ trận đầu tiên tới trận thứ năm mới kết thúc. Phải biết rằng, sau năm trận này, mặc dù thể lực và tinh lực của Viên Thiết sẽ phải chịu mài mòn nghiêm trọng. Nhưng nếu Viên Thiết có thể đánh thắng năm trận, thù lao nhận được tuyệt đối vượt qua bảy con số.

Vượt qua bảy con số? Đó chính là trên trăm vạn, nếu như vậy, phương thức kiếm tiền này thật sự rất nhanh.

Nhưng điều này cũng chứng minh, thê tử của Triệu Thiên Hoa, tỷ tỷ của Viên Thiết, chỉ sợ là đã đến thời điểm mấu chốt cần dùng đến tiền, nếu không Viên Thiết cũng không cần thiết làm như vậy. Phải biết rằng một mình đánh năm trận, cho dù không chết, Viên Thiết cũng sẽ lột da. Người có thể ở chỗ này đánh quyền, có ai là người hiền lành. Ở chỗ này sẽ không xuất hiện cái gọi là hiện tượng đánh hắc quyền, đây chính là nói Viên Thiết phải toàn lực ứng phó.

Nếu không cẩn thận, sẽ bị trọng thương thậm chí tàn phế!

- Tiểu Ngoan, tiện thể hỏi thăm, nếu như có người tạm thời muốn khiêu chiến, vậy có yêu cầu gì không?

Tô Mộc đột nhiên hỏi, câu hỏi này khiến cho mấy người đứng bên cạnh đều không khỏi sửng sốt.

- Tô Mộc, anh có ý gì?

Diệp Tích gấp giọng nói.

- Không có chuyện gì, chỉ là hỏi một chút.

Tô Mộc cười nói.

- Tình huống như thế đương nhiên là có, chẳng những có hơn nữa còn rất nhiều, dù sao nơi này muốn náo nhiệt, nhất định phải cho phép chuyện như vậy tồn tại. Chẳng qua anh cũng biết, chuyện này dù sao cũng không hợp quy củ. Nếu anh làm như vậy, thứ nhất, có thể có được ít nhất năm trăm vạn tiền dằn chân, bảo đảm anh có tiền vốn khiêu chiến; hơn nữa bất kể thắng thua, cũng vô điều kiện có được một trăm vạn; thứ hai, nếu người nào tạm thời khiêu chiến..., mặc dù thu lợi phong hậu, nhưng tương đương với ký giấy sinh tử, chỉ cần xuống đài, ở đây sẽ mặc kệ sinh tử.

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Tôi hiểu rồi!

Tô Mộc gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Triệu Vô Cực đứng bên cạnh, đi theo Tô Mộc về phía trước. Lời nói của Tô Mộc đối với hắn không hề có ảnh hưởng. Quyền tràng hắc ám dưới đất không tệ, nhưng chân chính mà nói, còn không lọt vào trong mắt Triệu Vô Cực. Trước kia hắn từng học qua ở trường thợ săn thế giới, hơn nữa phải biết rằng, ở đó thân phận của Triệu Vô Cực cũng không phải là học viên, mà là huấn luyện viên, là huấn luyện viên chuyên chịu trách nhiệm giết người.

Tô Mộc không hỏi tiếp câu nào kinh hãi nữa, đi theo Trần Hồng Đỉnh xuất hiện trong phòng khách quý của quyền tràng hắc ám dưới đất. Người giống như Trần Hồng Đỉnh, ở đây có ghế lô tư nhân.

Chẳng qua mặc dù phân chia ghế lô, nhưng phía trước ghế lô cũng không có thiết kế gì, là lan can trống rỗng. Người đến đây, kiếm tiền là một chuyện, trọng yếu hơn là phát tiết, phát tiết khoái ý trong lòng, để cho nhân tính hắc ám của mình tùy ý bộc phát. Nhưng nếu nhốt mình trong căn phòng bị phong bế, làm sao có thể hưởng thụ được loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào?

- Nơi này thật sự rất giống với trường đấu thú thời La Mã cổ đại!

Diệp Tích nói.

Diệp Tích tự mình đi tới phía trước, trong nháy mắt nhìn thấy nơi này, cũng cảm giác rất quen thuộc. Chẳng qua nơi này không lớn bằng trường đấu thú thời La Mã cổ đại, nhưng không khí không hề thua kém. Chỗ ngồi phía trên được bố trí theo kiến trúc hình bầu dục, dễ thấy nhất là lôi đài nằm dưới đáy sơn cốc. Không có trang trí gì hết, chỉ dùng gạch đất lục sắc xây thành, bốn phía căn bản không có cái gọi là đường biên giới giống như quyền anh.

Ở chỗ này thưởng thức chính là hình ảnh bạo lực máu tanh, chỉ cần song phương tiến vào bên trong, trừ phi là bên tổ chức mở cửa, nếu không đừng ai có thể từ bên trong trở ra, trừ phi chiến đấu kết thúc.

- Ngồi xuống đi, trận đấu sẽ bắt đầu rất nhanh.

Trần Hồng Đỉnh nói, trên bàn phía trước đặt trái cây điểm tâm, có thể tùy ý ăn.

Sau khi Tô Mộc ngồi xuống, đột nhiên xoay người ghé sát bên tai Triệu Vô Cực nói một câu, Triệu Vô Cực nghe xong yên lặng gật đầu, Tô Mộc không nói thêm gì nữa, ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí.
Bình Luận (0)
Comment