Quan Bảng

Chương 714

Trong quan trường tin tức linh thông chắc chắn có tác dụng rất lớn, một tin tức nếu như có thể biết trước, cũng có thể mang đến hiệu quả đáng sợ kinh người. Nắm giữ tiên cơ, liền ý nghĩa ngươi có thể trong thời gian ngắn nhất biết trước bố cục, giống như hiện tại Tô Mộc có quan bảng, có thể thông qua biến hóa thăng thiên biết trước bố cục.

Chúc mừng, nếu như không có chuyện tốt có thể nói hai chữ chúc mừng được sao?

Nếu là lời chúc mừng, còn là từ trong miệng Phương Nhai nói ra, vậy sau lưng đại biểu ý nghĩa như thế nào, đã có thể tưởng tượng được. Diệp An Bang là ai? Đó là thường ủy tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, là bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy. Người ở vị trí như hắn, nếu có chuyện đáng chúc mừng, như vậy có ba khả năng lớn nhất chính là, hoặc là bí thư tỉnh ủy, hoặc là tỉnh trưởng, hoặc là phó bí thư chuyên trách khối đảng của tỉnh ủy.

Ngoài ba chức vị trên, những chức vị còn lại, thật sự không thể hấp dẫn Diệp An Bang.

Dĩ nhiên trong chuyện này còn phải loại bỏ một điểm, đó chính là Diệp An Bang trực tiếp thượng vị, điều nhiệm đến các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia. Chẳng qua nghe giọng nói của Phương Nhai, xem ý tứ của hắn, điều động như vậy chỉ sợ sẽ không có. Dù sao Diệp An Bang mới vừa mở ra cục diện ở tỉnh Giang Nam, nếu vào lúc này bị điều đi, không khỏi có chút đáng tiếc.

Suy đoán lung tung làm gì, trực tiếp hỏi Diệp An Bang không phải là được.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc cũng không trở lại bên trong xe, dựa vào sườn xe, đưa mắt nhìn Phương Nhai rời đi, liền trực tiếp đi tới con đường phía trước, suy tư một lát trực tiếp nhấn số điện thoại của Chung Tuyền.

Chung Tuyền là thư ký của Diệp An Bang, Tô Mộc có thể thông qua Chung Tuyền liên lạc với Diệp An Bang.

- Chung ca, là tôi.

- Tô Mộc, tôi biết là tiểu tử cậu, thế nào rồi? Hiện tại đến thành phố Cổ Lan, cuộc sống thế nào rồi?

Chung Tuyền cười hỏi.

- Còn có thể như thế nào.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Được rồi, tiểu tử cậu đừng tìm tôi khóc than nữa. Tôi có thể không biết chuyện của cậu sao? Khu Cao Khai của cậu hiện tại thật sự đủ cảnh tượng, ngày càng phát triển. Nói đi. Lần này gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì? Muốn tìm bộ trưởng sao?

Chung Tuyền hỏi.

- Đúng vậy, Diệp Bộ trưởng hiện tại có rảnh không? Tôi có chút việc cấp cần báo cáo.

Tô Mộc nói.

- Tô Mộc, cậu kiềm chế một chút, gần đây bộ trưởng cũng không có ngày nào yên ổn. Tóm lại nếu cậu không có đại sự gì, cũng đừng phiền bộ trưởng, biết chưa?

Chung Tuyền nói.

- Tôi hiểu.

Tô Mộc nghe được lời này của Chung Tuyền, nhạy cảm bắt được tin tức cực kỳ hữu dụng, xem ra trong tỉnh thật sự đang nổi lên một cuộc phong bạo, nếu không làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy? Chuyện có thể làm cho Diệp An Bang phiền não, làm sao lại là chuyện đơn giản? Chẳng qua nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau cú điện thoại này của mình, Diệp An Bang có thể hơi chút an tâm, vì biết trước bố cục rồi.

Ở trong tỉnh Diệp An Bang, chính là hậu đài của Tô Mộc. Nếu có thể, Tô Mộc quả quyết sẽ không trơ mắt nhìn hậu đài của mình sa vào buồn bực, chưa nói đến quan hệ của hậu đài này với mình cũng không bình thường.

- Chờ đấy!

Sau khi Chung Tuyền đi vào báo cáo, bên kia liền truyền đến một giọng nói vô cùng hùng hồn:

- Tô Mộc, có việc gì?

- Diệp Bộ trưởng, là như vậy. Vừa rồi có người nhờ tôi chuyển lời với ngài, tôi nghĩ hiện tại tôi phải nói với ngài.

Tô Mộc nói.

Có người nhờ Tô Mộc chuyển lời với ta, là ai? Làm sao lại thông qua Tô Mộc? Tô Mộc cũng không phải người không có chừng mực, làm sao hắn lại giúp đỡ truyền lời cho người nào đó? Nghĩ tới đây tâm tư Diệp An Bang khẽ động.

- Nói đi!

- Là như vậy. Diệp bộ trưởng, không biết ngài có biết Phương Nhai không? Hắn kêu ta chuyển lời với ngài, nói là chúc mừng!

Tô Mộc nói.

- Chúc mừng? Chúc mừng!

Sau khi Diệp An Bang ngây người mấy giây, trong mắt liền bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn thấy hai đạo tinh quang này, Chung Tuyền có thể cảm nhận được hiện tại tâm tình Diệp An Bang rất kích động. Rốt cuộc là Tô Mộc đã nói những gì, có thể khiến cho Diệp An Bang toát ra thần thái như vậy. Chẳng lẽ Tô Mộc gọi điện là để giải quyết chuyện phiền toái hiện tại của Diệp An Bang sao?

Chẳng qua, Tô Mộc có thể sao?

- Phương Nhai là ai?

Diệp An Bang vội vàng hỏi.

- Phương Nhai chính là Phương thúc, là thư ký của Chu Phụng Tiền Chu bí thư.

Hơi dừng lại, cho Diệp An Bang đầy đủ thời gian suy nghĩ, Tô Mộc nói tiếp:

- Bây giờ Chu lão đang ở thành phố Cổ Lan, mặc dù tôi không biết hắn tới đây có mục đích gì, nhưng câu nói vừa rồi, đích xác là Phương Nhai Phương thúc kêu tôi chuyển lời.

Rộng mở trong sáng!

Tâm tình của Diệp An Bang bây giờ thoáng cái buông lỏng không ít, trong thời gian này qua hắn thật sự bị đè nén, ngay cả vừa rồi hắn cũng có chút đứng ngồi không yên, không biết chuyện đột nhiên xảy ra trong tỉnh Giang Nam, nên đi phân tích giải thích như thế nào, cả phương hướng phát triển của sự việc. Diệp An Bang cũng vận dụng quan hệ của Diệp gia, muốn nhận được một tín hiệu minh xác ở kinh thành, nhưng đáng tiếc chính là, với năng lượng hiện tại của Diệp gia, thật sự không có cách nào làm được.

Nhưng vào lúc này, lời nói của Tô Mộc chắc chắn là đốm lửa sáng trong đêm đen, khiến cho Diệp An Bang trong nháy mắt vuốt thuận mọi chuyện cần thiết. Tô Mộc có thể đoán được hướng đi của Phương Nhai, Diệp An Bang làm sao có thể không biết? Hơn nữa hiện tại Chu Phụng Tiền đang ở thành phố Cổ Lan, sau lưng ý vị như thế nào, chẳng lẽ lão hồ ly trong quan trường như Diệp An Bang cũng không biết sao? Nếu không có chuyện gì, lúc này Chu Phụng Tiền có lẽ đã đến tỉnh Giang Nam?

- Tô Mộc thật sự là phúc tướng của ta!

Diệp An Bang thầm mỉm cười trong lòng.

Sau khi Diệp An Bang khống chế tâm tình, liền nói với Tô Mộc:

- Giúp tôi nói với Phương Nhai, chuyện này tôi biết rồi, còn tiểu tử cậu, nếu không có chuyện gì thì tới Thịnh Kinh một chuyến, tôi có chút việc muốn nói với cậu.

- Vâng, tôi biết rồi!

Tô Mộc biết, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

Sau khi cúp điện thoại Diệp An Bang, đứng phía trước cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười sảng khoái. Cú điện thoại của Tô Mộc tới thật kịp thời, xem ra chuyện này đã sắp sửa kết thúc rồi, còn mình nếu không có gì bất ngờ, sẽ bay đến vị trí kia. Còn vị trí hiện tại của mình, có lẽ sẽ rơi vào Phương Nhai. Nếu không Phương Nhai sẽ không nói như vậy.

Nhưng không sao, nếu như đã biết trước, vậy có thể bắt đầu bố cục rồi.

- Chung Tuyền, đi báo cho phía dưới, hai giờ chiều bộ tổ chức sẽ họp trong phòng họp, kêu mấy phó bộ trưởng tới, còn nữa báo cho...

Bên này Diệp An Bang bố cục như thế nào cũng không phải chuyện Tô Mộc có thể quản, bây giờ hắn đang thật sự buông lỏng, xoay người trở lại bên trong xe, kêu Triệu Vô Cực lái xe chạy về hướng một nhà hàng tư nhân ở thành phố Cổ Lan. Nhà hàng này là một nhà hàng Tây, không ngờ Lý Hưng Hoa lại tìm một chỗ như vậy để nói chuyện, nhưng chỗ này tuyệt đối yên tĩnh.

- Thế nào? Chỗ giống như vậy, cậu không thấy xa lạ chứ?

Lý Hưng Hoa mỉm cười nói.

- Lý thúc, ngài nói sai rồi, chỗ thế này tôi thật sự chưa đến nhiều.

Tô Mộc ngồi xuống nói.

- Cậu còn nói chưa đến nhiều, nhìn động tác thuần thục hiện tại của cậu, tôi biết ngay, cậu nhất định là không xa lạ gì. Thế nào, để tôi gọi thức ăn hay là cậu gọi?

Lý Hưng Hoa cười nói.

- Làm sao tôi có thể làm phiền Lý thúc chứ.

Tô Mộc nói.

Sau khi hai người gọi món, Lý Hưng Hoa nhẹ nhàng giơ chén rượu trong tay:

- Từ khi cậu tới thành phố Cổ Lan, tôi đã muốn mời cậu ăn bữa cơm, nhưng vẫn không có cơ hội, bữa cơm hôm nay coi như tôi mời.

- Lý thúc, ngài cũng quá keo kiệt rồi, đồ ăn tây dương có thể có bao nhiêu phân lượng. Quan hệ giữa chún ta, ngài phải chuẩn bị cho tôi một bàn toàn đồ ăn Trung Quốc mới được.

Tô Mộc cười nói.

- Tiểu tử này!

Lý Hưng Hoa cười quát lên.

Cảnh tượng như vậy nếu để cho người ngoài nhìn thấy, đoán chừng sẽ rớt ánh mắt. Tô Mộc cũng không xem mình là người ngoài, tại sao có thể nói chuyện với Lý Hưng Hoa như vậy, chẳng lẽ không biết thân phận giữa hai ngươi cách xa rất nhiều sao?

Thật ra Lý Hưng Hoa rất thích phương thức như vậy, đây vốn là gặp mặt cá nhân, Tô Mộc cũng gọi mình là Lý thúc rồi, nếu mình để ý đến tiểu tiết, chẳng phải là phụ lại buổi gặp mặt lần này rồi.

Trong không khí vui vẻ như vậy, Lý Hưng Hoa nói:

- Chuyện cậu nói xác định chưa?

- Xác định rồi!

Tô Mộc chùi miệng, vừa nói vừa lấy chứng cớ từ trong túi xách bên cạnh ra:

- Tất cả tài liệu về nhà Hạ Sơn đều ở đây, đã có thể xác định hắn hiện tại chính là một khỏa quan, tất cả vợ con đều di dân rồi. Nhưng Hạ Sơn chưa từng chủ động báo cáo với thượng cấp, hơn nữa còn giấu diếm chuyện này, lặng lẽ tiến hành. Lần này nếu như không phải vì Hạ Tiểu Xuyên lỡ lời, sợ rằng rất khó phát hiện ra chuyện này.

- Vô liêm sỉ!

Lý Hưng Hoa tức giận nói.

Làm quan đến vị trí của Lý Hưng Hoa, tín ngưỡng vẫn có thể bảo đảm. Đối với hành động của Hạ Sơn, Lý Hưng Hoa căm thù đến tận xương tuỷ. Mặc dù Lý Hưng Hoa không dám nói mình thanh liêm, là một quan viên tốt, nhưng Lý Hưng Hoa vẫn có thể bảo đảm, đó chính là tính thuần khiết của hắn. Hắn có sự thừa nhận không gì so sánh đối với thiên triều, chưa từng nghĩ sẽ trở thành khỏa quan.

Khỏa quan chính là một loại phản bội!

- Hạ Sơn, người như hắn đã không xứng ngồi ở vị trí lãnh đạo.

Lý Hưng Hoa tức giận nói.

- Lý thúc, đúng như thúc nói, người giống như Hạ Sơn, thật sự không có tư cách tiếp tục làm quan.

Tô Mộc nói.

- Có ý gì?

Lý Hưng Hoa hỏi.

- Lý thúc, là như vậy, Hạ Sơn và hóa chất Húc Thịnh, sợ rằng không đơn giản như ngài nghĩ, quan hệ giữa Hạ Sơn và hóa chất Húc Thịnh thật sự rất sâu sắc, mấu chốt hơn chính là tính chất của hóa chất Húc Thịnh.

Tô Mộc nói.

- Nói tiếp đi!

Vẻ mặt Lý Hưng Hoa đã càng nghiêm túc.

Nhưng sau lời nói tiếp theo của Tô Mộc, vẻ mặt Lý Hưng Hoa đã hoàn toàn thay đổi, trên người đột nhiên đằng đằng sát khí.
Bình Luận (0)
Comment