Quan Bảng

Chương 753

Càng là cơ sở càng là hương trấn càng gặp phải loại người ương ngạnh. Bởi vì ở chỗ như vậy, cái gọi là pháp luật và cái gọi là quan hệ gia tộc xem ra thật sự rất kém. Anh nói mọi người đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đều là cùng một thôn. Cho dù anh có là đồn trưởng đồn công an, chẳng lẽ không biết xấu hổ mà động thủ thật hay sao? Huống gì, nếu như người ương ngạnh này lại có chút bối cảnh, vậy thì đồn công an của một trấn lại càng không dám trừng trị.

Tình huống như vậy chính là nam tử này.

Gia hỏa này thân hình cao lớn uy mãnh, mặc áo may ô, phía dưới chỉ mặc một cái quần cộc lớn. Trên người lộ rõ ra hình xăm. Đầu tròn trọc lóc ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống thật là chói mắt. Những người đứng bên cạnh hắn, mỗi người đều cơ bắp cuồn cuộn. Nếu không nhuộm tóc, thì cũng xăm hình. Nói chung đám người kia vừa nhìn đã biết là thuộc về loại không dễ chọc.

Đương nhiên cũng chỉ là loại cấp bậc cơ bắp cuồn cuộn như vậy. Bởi vì bọn họ lái xe tới, đều cấp bậc rất thấp, hoặc là Santana bỏ đi, hoặc là xe cũ nát, thậm chí nhìn không ra hình dáng của một cái xe.

Tên nam đầu trọc hiện tại một tay cầm một ly kem, ăn rất ngon miệng. Mà khi tên đàn ông đầu trọc xuất hiện, mọi người xem náo nhiệt xung quanh đều không tự chủ được lui về phía sau một bước. Trong mắt những người này rõ ràng lộ ra một sự sợ hãi.

Bọn họ không có cách nào không sợ. Phải biết rằng đám người kia chính là một đám cường hào ác bá trên trấn Long Tỉnh. Tên đàn ông đầu trọc dẫn đầu là Lý Chấn Hà, dựa vào anh trai cả của mình là Lý Chấn sơn là trưởng trấn của trấn Long Tỉnh, bình thường ở chỗ này làm xằng làm bậy.

Đợi đến khi tất cả đám người Tô Mộc đều đi ra, Lý Chấn Hà rất kiêu ngạo liếc mắt đảo qua. Hắn không biết Tô Mộc, tất nhiên cũng không có coi ra gì. Thật ra cho dù biết Tô Mộc ở chỗ này, Lý Chấn Hà cũng không sẽ để ý. Đối với hắn mà nói, Tô Mộc này cũng là chuyện quá mức xa xôi. Lại nói Tô Mộc hiện tại đã dời đi, hơn nữa còn bị Tôn huyện trưởng Tôn Nguyên Bồi đẩy đi. Cho nên hắn càng trực tiếp bỏ qua cái tên Tô Mộc này.

– Lão Quan đầu, nhà các ngươi sao lại thành ra như vậy? Ngày hôm qua khi tôi tới còn không có chuyện gì? Thế nào mới một đêm đã bị sụp đổ? Chà chà, lão nhìn chuyện này mà chuẩn bị tinh thần đi. Tôi đã nói các người sớm bán cho tôi có phải không sao không. Bây giờ nhìn một hồi, cũng chỉ là một đống rác. Cho dù lão muốn bán, giá cũng phải giảm xuống.

Lý Chấn Hà ăn ly kem, cười to, rất phách lối nói.

– Lý Chấn Hà. Đây không phải do cậu làm sao?

Quan Lâm ỷ vào lá gan la lớn.

– Tôi làm cái gì?

Lý Chấn Hà rướn mày.

– Cậu biết tôi đang nói chuyện gì. Cửa hàng rau nhà chúng tôi bị sụp đổ tuyệt đối có liên quan với cậu.

Quan Lâm tức giận nói.

– Tôi nói này lão Quan đầu, chúng ta nói chuyện phải có lương tâm. Ý của lão là thế nào? Lão chính là muốn vu tội cho tôi sao? Lão nói là tôi làm hỏng cửa hàng rau nhà các người, lão có chứng cứ sao? Nếu như lão không có chứng cớ, sớm cút qua một bên cho tôi. Còn dám hồ ngôn loạn ngữ với tôi dù chỉ nửa câu, có tin tôi thu thập lão hay không.

Lý Chấn Hà kiêu ngạo kêu.

– Lý Chấn Hà, các người khinh người quá đáng!

Diệp Thúy Anh không chịu đựng nổi tức giận trong lòng, la lớn.

– Tôi nói này Diệp lão bà, bà nói vậy là có ý gì? Tôi khinh người quá đáng sao? Tôi đâu có dối gạt người khác? Phải biết rằng chúng ta đều là người trên trấn Long Tỉnh. Tôi đối với các người có bao nhiêu chiếu cố các người còn không biết sao? Mỗi lần mua thức ăn mua thịt không phải tôi đều tới chỗ của bà sao? Bà còn dám nói tôi như vậy! Nhà các người nếu như không nhờ có tôi chiếu cố, đã sớm đổ. Hắc hắc, Cửa hàng rau này đổ thật ra cũng là chuyện tốt. Thế nào? Lý Chấn Hà tôi làm việc vẫn rất có ý tứ. Cho dù đến, tôi cũng phải cũng vì tình cả bà con làng xóm sao? Ba vạn đồng, một xu cũng không thiếu. Tôi trả lại cho các người.

Lý Chấn Hà reo lên.

– Câụ?

Diệp Thúy Anh bị chọc tức có chút khó chịu, ôm ngực muốn ngã xuống. Diệp Thúy Lan ở bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ bà.

– Tô Mộc, nhanh lên một chút. Đỡ lấy dì cả con. Dì cả con có bệnh tim. Ngàn vạn lần hy vọng đừng gặp chuyện không may. Thuốc. Nhanh lấy thuốc.

Bên này người của Quan gia nhất thời ba chân bốn cẳng bắt đầu bận rộn, rất sợ Diệp Thúy Anh có vấn đề gì. Mà bên kia Lý Chấn Hà lại vẫn đang nói nhảm.

– Nhìn thấy không? Các người đều nhìn thấy không? Chuyện này và tôi không có liên quan gì. Tôi chẳng qua chỉ nói với lão Quan đầu vài câu, Diệp lão bà lại như vậy. Chà chà, nói một chút đi, thân thể của các người đều đã như vậy, còn ở nơi này sống chết chống đỡ làm gì? Nhanh cầm tiền rời đi không phải là được rồi sao?

Lời Lý Chấn Hà vừa vang lên, tất cả người xem náo nhiệt, trên mặt đều lộ ra thần sắc khinh bỉ. Nhưng giận thì giận, lại không ai dám nói gì. Dù sao chuyện không liên quan đến mình. Bọn họ đi tới chỉ là xem náo nhiệt. Nếu thật sự dẫn lửa thiêu thân, vậy cũng không cần thiết.

Chỉ là ba vạn đồng đã muốn bảo người ta dọn đi, mua chỗ này của người ta. Lý Chấn Hà này quả thực chính là đang cướp tiền. Mảnh đất như vậy, cho dù là hơn mười vạn cũng không lấy được, càng chưa nói tới ba vạn đồng. Thật nực cười.

– Người này thật đúng là đủ kiêu ngạo!

Tô Mộc tùy ý nói.

– Tô Mộc, thế này đã tính là gì? Cậu có thể còn không biết, đại ca Lý Chấn Hà này là Lý Chấn Sơn. Lý Chấn Sơn lại là Phó trấn trưởng trấn Long Tỉnh chúng ta. Sau đó không biết vì sao, đột nhiên biến thành trưởng trấn. Nghe nói là có quan hệ với Huyện trưởng mới đến huyện. Cậu xem người ta có chỗ dựa như vậy, chúng ta không nhất thiết phải cứng rắn chống lại người ta. Đến lúc đó nếu như lại ảnh hưởng tới cậu, thật sự càng không đáng.

Quan Thục Phân thấp giọng nói.

– Đúng vậy, một Phó huyện trưởng bị người ta đuổi đánh, đừng tiếp tục liên lụy chịu tội với nhà chúng ta.

Khóe miệng Quan Thục Ny cong lên nói lầm bầm. Làm con gái út của Quan Lâm, trong tính cách của Quan Thục Ny có phần chỉ biết tới mình.

– Con câm miệng cho ba!

Quan Lâm quát lạnh.

Người Quan gia nói chuyện, Tô Mộc cũng không để ở trong lòng. Bất kể bọn họ xuất phát từ tâm tư thế nào, hắn chỉ biết một điểm, ngày hôm nay nếu đứng ở chỗ này, phải lấy lại công đạo cho dì cả. Đừng nói Diệp Thúy Anh là dì cả hắn, cho dù Diệp Thúy Anh là người qua đường, Tô Mộc gặp phải chuyện này, cũng không thể không quản. Ngày hôm nay nếu như hắn bo bo giữ mình, không quan tâm chuyện này, ngày mai gặp phải chuyện càng nghiêm trọng hơn, hắn càng chắc sẽ không đi quản nữa.

Cứ thế mãi, Tô Mộc nên tự xử như thế nào?

Hành động như vậy thoáng cái trở thành thói quen, tuyệt đối mâu thuẫn với nguyên tắc làm quan của Tô Mộc.

– Mẹ, mẹ đỡ dì cả ngồi qua một bên. Ở đây giao cho con là được rồi.

Tô Mộc nói.

– Tiểu Mộc, có được không?

Diệp Thúy Lan thấp giọng hỏi.

– Không có chuyện gì đâu.

Tô Mộc bình tĩnh cười nói.

Nói xong lời này, Tô Mộc liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi đống đổ nát của cửa hàng rau, đứng ở phía trước, chỉ cách Lý Chấn Hà có bốn mét ngắn ngủi. Lý Chấn Hà thật sự không ngờ, Tô Mộc sẽ xuất hiện ở nơi này. Trước đây hắn cũng chưa từng gặp qua Tô Mộc. Hắn biết người này khẳng định không phải là người nhà Quan Lâm. Nếu không phải người nhà Quan Lâm, như vậy hiện tại xuất hiện là muốn làm gì?

– Anh là ai?

Lý Chấn Hà quát lớn nói.

– Tôi là ai, anh còn chưa có tư cách biết. Tôi không quan tâm chuyện này và anh có quan hệ gì hay không. Nói chung sau khi trở về nói cho người sau lưng anh biết, chuyện này tôi muốn có một câu trả lời hợp lý. Mười năm phút sau, nếu như đến lúc đó hắn vẫn không có cách nào cho tôi một câu trả lời hợp lý, vậy tôi sẽ cho hắn một câu trả lời hợp lý.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Yên tĩnh ngắn ngùi!

Tất cả mọi người nhìn Tô Mộc giống như nhìn một kẻ ngốc. Bất kỳ ai cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Gia hỏa kia không biết có phải đầu bị lừa đá hay không? Làm sao lại dám nói ra những lời như vậy? Lý Chấn Hà nghe xong càng thêm lỗ mãng, càn rỡ cười ha hả. Thoáng cái, ly kem trong tay được đưa đến trong miệng. Đám côn đồ bên cạnh hắn cũng cười lớn, muốn khoa trương bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Tô Mộc lạnh lùng nhìn lướt qua.

Đợi đến khi cười xong, Lý Chấn Hà xoa cái đầu trọc nói:

– Tiểu tử, mày thật sự chán sống rồi. Mày có biết đây là địa bàn của ai hay không? Mày đang làm gì? Mày muốn gây chuyện với tao sao? Muốn can thiệp vào cũng không phải là một phương pháp như thế. Tao chỉ hỏi mày một câu, mẹ mày…

Bốp!

Khi tiếng mắng của Lý Chấn Hà vừa thốt ra, trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mộc thâm trầm xuống, không chút do dự hung hăng tát một cái qua. Động tác cực nhanh. Tất cả mọi người ở đây căn bản không có ai phát hiện ra. Phải biết rằng giữa hai người cách nhau bốn mét. Tô Mộc tiến lên thế nào, sau đó bạt tai rồi lui lại thế nào? Tốc độ như vậy, quả thực nhanh tới mức khiến người ta kinh ngạc.

Cho dù là Lý Chấn Hà cũng cảm thấy hoảng hốt, nghĩ có phải mình nhìn nhầm hay không? Mặt mình thật sự bị Tô Mộc tát sao? Nhưng khi hắn phát hiện gương mặt mình đã bắt đầu sưng lên, mơ hồ bỏng rát, hắn mới biết được đây là sự thật. Hắn đường đường là Lý Chấn Hà, lão đại ở trấn Long Tỉnh, lại bị một tên mặt trắng như vậy cho một bạt tai. Một cái tát này đánh ra, tương lai Lý Chấn Hà hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở chỗ này nữa.

– Mẹ mày…

Bốp!

Tô Mộc giống như đang chờ đợi. Khi Lý Chấn Hà lại thốt ra tiếng mắng chửi, liền không chút chậm trễ quyết đoán ra tay. Lại hung hăng tát qua một cái. Nhất thời hai bên má của Lý Chấn Hà đều sưng lên.

Hai cái tát thật sự làm Lý Chấn Hà bối rối!

Lý Chấn Hà nằm mơ cũng không nghĩ tới, ở chỗ này không ngờ lại bị người ta tát cho như vậy. Đây tính là cái gì? Quan Lâm tìm được ở đâu ra một tên trẻ tuổi lỗ mãng như vậy? Khi Lý Chấn Hà nhìn về phía Quan Lâm, phát hiện trên mặt Quan Lâm cũng là sự nghi ngờ khiếp sợ. Điều này khiến Lý Chấn Hà càng thêm phẫn nộ. Quan Lâm cũng không biết gia hỏa này dám làm như thế sao? Đơn giản là buồn cười. Ở trên địa bàn trấn Long Tỉnh này thật sự không có ai có thể khiến mình chịu thiệt lớn như vậy.

– Chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Động thủ cho tao. Lên cho tao. Ngày hôm nay cho dù giết chết hắn, cũng tính cho tao!

Lý Chấn Hà gầm lên.

Từ trong khiếp sợ tỉnh lại, đám côn đồ kia nghe được tiếng rống giận của Lý Chấn Hà, mới hiểu được những điều vừa nhìn thấy không có sai. Người này không ngờ thật sự tát Lý Chấn Hà hai cái. Đây quả thực là sỉ nhục trí mạng đối với Lý Chấn Hà. Theo tính cách của Lý Chấn Hà có thể tha thứ được mới là chuyện lạ. Làm tiểu đệ đủ tiêu chuẩn, bọn họ biết lúc này nên làm chuyện gì. Nhất thời tất cả đều la hét lao về phía Tô Mộc.

– Tiểu Mộc!”

Diệp Thúy Lan và Tô Lão Thực nhất thời sốt ruột hô lên. Nhất là Tô Lão Thực, còn định tiến lên giúp con trai mình. Đừng thấy lão đã lớn tuổi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tô Mộc bị khi dễ, Tô Lão Thực cũng sẽ không thành thật nữa.
Bình Luận (0)
Comment