Quan Bảng

Chương 768

Huyện Hình Đường sản xuất nhiều nhất là vật gì? Là đồ cổ! Nơi này từng có một thời kỳ huy hoàng, cho nên nếu nói nơi này có cổ mộ, Tô Mộc thật sự không cảm thấy có gì kỳ quái. Một tòa cổ mộ mang ý nghĩa phát đạt, đương nhiên chuyện như vậy nhất định phải lén lút mà làm, không để ai biết. Nếu không chính phủ sẽ không cho phép. Hơn nữa không phải nói mỗi tòa cổ mộ đều có thể tùy ý trộm cắp, nếu gặp phải cơ quan, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.

Nhưng không biết dưới nhà dì cả là loại cổ mộ nào?

Phải nghĩ biện pháp xác định, nơi đó rốt cục có cổ mộ hay không?

Tô Mộc cau mày nói.

Nếu anh lo lắng chuyện này, đại khái không cần. Mặc dù bản ghi chép kia không nói rõ ràng, nhưng lúc tôi rời khỏi đã nhìn thấy chỗ đó có một món đồ vật. Hứa Đa Đa chính miệng nói, đồ vật kia được đào ra từ cổ mộ. Hơn nữa Hứa Đa Đa hẳn là thừa dịp gia đình dì cả của anh không ở nhà, có lẽ đã lấy tới. Nhưng anh phải biết nếu cần đào rỗng, tuyệt đối sẽ bị dì anh phát hiện. Cho nên vạn bất đắc dĩ, Hứa Đa Đa mới mượn danh nghĩa đầu tư yêu cầu thu mua nhà của dì cả anh.

Triệu Vô Cực nói.

Lời của Triệu Vô Cực làm hai mắt Tô Mộc tỏa sáng, thật sự, không ngờ là thật sự!

Triệu ca, như vậy đi, anh không cần đi theo tôi, từ giờ trở đi chuyển động quanh nhà dì cả của tôi, nếu gặp được kẻ nào dám ăn trộm, lập tức chế trụ, tuyệt đối không để cho bọn hắn cướp được món đồ vật nào. Chuyện này tôi lập tức đi tìm Niếp bí thư báo cáo. Nếu như đã xác định thì phải trải qua chính phủ xử lý. Nếu thật sự là cổ mộ, cũng phải thuộc về quốc gia.

Tô Mộc nói.

Hiểu được, đợi tôi đưa anh vào huyện thành tôi sẽ trở lại.

Triệu Vô Cực nói.

Được!

Tô Mộc gật đầu.

Ngay khi xe của Tô Mộc đi vào trong huyện thành, một chiếc xe đã dẫn đầu vào trước trong huyện thành, từ buổi sáng nghe được tin tức đã chạy tới, mãi tới giờ này mới tới nơi đây. Đó là xe của Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ, đoạn đường này hai người luân phiên lái xe, không hề ngừng lại chút nào.

Hứa Huyên, cô nghe cho tôi, sau này nếu cô còn buộc tôi liều mạng lái xe như vậy, tôi không để yên cho cô!

Sắc mặt Cố Tiểu Mỹ có chút khó chịu nói.

Đã biết tiểu bà cô, chẳng qua đêm nay tôi bồi cô ngủ không được sao?

Hứa Huyên cười duyên nói.

Hiện tại tâm tình của Hứa Huyên đã thả lỏng hơn khi nãy không ít, tình hình của Hứa Đa Đa thế nào nàng cũng đã biết. Mặc dù Hứa Đa Đa đền ba triệu, nhưng ở trong mắt nàng cũng không đáng bao nhiêu. Nên nhớ nếu Hứa Đa Đa không bồi thường, hiện tại chỉ sợ vẫn rơi trong lốc xoáy tại trấn Long Tỉnh, thậm chí còn liên lụy tới Hứa Vũ Tích.

Phi, ai muốn cô bồi, tiểu sắc nữ!

Cố Tiểu Mỹ quyệt miệng nói.

Hứa Huyên nghiêng người véo khuôn mặt Cố Tiểu Mỹ, cười tủm tỉm nói:

Đừng trách tôi làm tiểu sắc nữ, ai bảo Tiểu Mỹ nhà ta lại xinh đẹp còn đáng yêu như vậy, ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn hôn đâu.

Hôn cái đầu của cô, cô còn muốn tìm Tô Mộc hay không đây?

Cố Tiểu Mỹ nói.

Vậy làm chính sự trước.

Hứa Huyên nói xong liền gọi điện cho Tô Mộc, lần này khác với lần trước, đợi sau khi nàng gọi qua Tô Mộc lại bắt máy. Chẳng qua còn chưa đợi nàng mở miệng nói chuyện, Tô Mộc đã lên tiếng trước.

Thế nào? Có phải đã tới huyện Hình Đường rồi không?

Làm sao anh biết?

Hứa Huyên kinh ngạc kêu lên, đưa mắt nhìn xung quanh:

Anh nhìn thấy em sao? Hiện tại anh đang ở đâu vậy? Nhanh nói cho em biết!

Em thật tới đây sao?

Tô Mộc cười nói.

Nói, rốt cục anh làm sao biết em tới?

Hứa Huyên ngoài ý muốn hỏi.

Anh đoán.

Tô Mộc cũng không giải thích, tính cách của Hứa Huyên vốn cẩn thận như vậy, vì Hứa gia nàng thật sự không tiếc chạy một chuyến này. Nếu đã xảy ra chuyện như thế, Hứa Huyên còn ngồi yên ở nhà mới là việc lạ.

Đừng nói nhiều nữa, hiện tại em muốn gặp anh, có được hay không?

Hứa Huyên hỏi.

Bây giờ sao?

Tô Mộc do dự:

Hiện giờ không được, anh phải đi gặp Niếp bí thư, vậy đi, em tìm chỗ ở lại trước, đợi anh xong việc sẽ đi tìm em.

Được rồi, em đặt phòng xong sẽ nói cho anh biết.

Hứa Huyên nói.

Đợi Hứa Huyên cúp điện thoại, phát hiện Cố Tiểu Mỹ đang quyệt miệng, bộ dạng không cam lòng.

Sao vậy?

Hứa Huyên hỏi.

Còn hỏi sao vậy? Hai người nói điện thoại nửa ngày, tên bại hoại kia không hề nhắc tới tôi, cô hỏi tôi có ý tứ gì!

Cố Tiểu Mỹ than thở nói.

Hì hì!

Hứa Huyên nhất thời cười ngặt nghẽo:

Còn nói cô không muốn gặp Tô Mộc, nhìn xem thái độ bây giờ của cô đi. Nhưng cô yên tâm, Tô Mộc nói muộn một chút sẽ qua, nếu hắn muốn qua đây, vậy chúng ta chuẩn bị cho hắn chút lễ vật, thế nào? Trêu chọc hắn, xem như trút giận cho cô được không?

Trêu đùa hắn? Tốt, tên bại hoại kia không nhắc gì tới tôi, chúng ta cứ chơi đi, cô nói, làm như thế nào?

Chúng ta làm như vậy…

Không phải đâu? Thật hay giả vậy?

Đương nhiên là thật!



Việc Hứa Huyên chạy tới đối với Tô Mộc mà nói là chuyện bình thường, cho dù hắn hung hăng càn quấy ra sao cũng chưa từng nghĩ đối phó Hứa gia. Tuy Hứa Đa Đa làm việc có chút càn rỡ, nhưng người như vậy cũng không tới lượt Tô Mộc đi quản. Kỳ thật theo Tô Mộc xem ra, Hứa Huyên không cần làm như thế. Cho dù quan hệ giữa hắn cùng Trịnh Mục rất tốt, cũng không đem chuyện này gây khó khăn cho Hứa Vũ Tích.

Hơn nữa nếu nói ai trành Hứa Vũ Tích, cũng không phải Tô Mộc, mà chỉ có thể là Tần Mông!

Nhắc tới đây, có vẻ mình nên đi Thanh Lâm thị bái phỏng Tần Mông. Nếu gặt Tần Mông, có nên đi gặp Lý Nhạc Dân hay không? Muốn gặp Chu Tòng Lan không đây? Nghĩ tới việc này Tô Mộc có chút đau đầu, thật sự là nhiều việc ah. Hay là không cần đi gặp ai cả, mình ở lại huyện Hình Đường, nếu đi gặp không biết sẽ bị đồn đãi ra lời gì khó nghe.

Hơn sáu giờ rưỡi.

Khi Tô Mộc xuất hiện trong đại viện gia chúc huyện ủy, Dương Tiệp Nghi đi ra mở cửa cho hắn. Tô Mộc thật không ngờ, dáng vẻ đón tiếp này có chút hơi trịnh trọng.

Dì Dương, dì làm vậy cháu làm sao dám nhận.

Tô Mộc vội vàng cười nói.

Tô Mộc ah, cháu tới nhà dì rồi thì đừng khách khí, vào đi.

Dương Tiệp Nghi nói.

Dì Dương, Niếp bí thư đâu?

Tô Mộc đi vào hỏi.

Còn gọi Niếp bí thư, ở nhà không có Niếp bí thư, chỉ có Niếp thúc, cậu gọi là Niếp thúc thì được rồi. Dù sao hiện tại cậu không đảm nhiệm chức vụ trong huyện Hình Đường, gọi là thúc thúc cũng không ai nghĩ nhiều. Còn nữa, đã tới đây thì được rồi, mang theo đồ vật làm chi. Niếp thúc của cậu đang ở trong bếp, nói là cậu sẽ tới thăm nên tan sở sớm, đang chuẩn bị khoe khoang tài nấu ăn của ông ấy đâu.

Dương Tiệp Nghi cười nói.

Ai nha, thật hay giả vậy, Niếp thúc còn có tài nghệ này? Cháu cứ nghĩ hôm nay tới nhà là vì nhấm nháp tài nghệ của dì đâu. Theo cháu nghĩ, cho dù tài nấu bếp của Niếp thúc lợi hại, nhưng cũng không thể so sánh được với dì.

Tô Mộc thuận thế vỗ mông ngựa.

Sự thật chứng minh không có ai không thích nghe lời tán dương, hơn nữa lời nói thật đúng mực, như vậy càng phát ra hiệu quả thật tốt. Dương Tiệp Nghi đương nhiên biết bối cảnh của Tô Mộc không tầm thường, nếu không Niếp Việt sẽ không tôn trọng hắn như vậy. Nhưng không sao cả, ở trong lòng Dương Tiệp Nghi, thật sự rất có hảo cảm với Tô Mộc.

Tiểu tử thúi, thừa dịp không có mặt tôi lại nói bậy sau lưng tôi sao. Bạn già, đừng thoái thác lễ vật của tiểu tử này, đều là thứ tốt đó.

Niếp Việt bưng mâm đồ ăn đi ra cười nói.

Thứ tốt gì vậy?

Dương Tiệp Nghi hỏi.

Đúng là thứ tốt.

Niếp Việt cười tủm tỉm nói, buông mâm thức ăn, tiếp nhận chiếc túi trong tay Tô Mộc, nụ cười trên mặt càng nồng đậm. Đây chính là thuốc lá đặc cung, chỉ có thể lấy được từ tay tiểu tử này. Đồ chơi này Niếp Việt cũng không đành lòng dùng, chỉ dùng khoe khoang, như vậy đã đủ làm cho các ủy viên thường ủy hâm mộ thật lâu.

Được rồi, hai người uống đi, tôi vào bếp một chút.

Dương Tiệp Nghi nói.

Đừng nha dì, để cháu làm cho.

Tô Mộc nói.

Để cho dì của cậu, tới đây, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, tôi có chút việc muốn hỏi cậu.

Niếp Việt nói.

Dạ!

Đợi hai người ngồi xuống, Niếp Việt đem tình huống trong hội nghị thường ủy sáng nay đơn giản kể lại, cười nói:

Nơi này cũng không có người ngoài, tôi cũng không che giấu, lần này cậu tặng tôi cơ hội thật tốt quá. Có cơ hội như vậy, lấy được trấn Long Tỉnh vào tay chỉ là thứ yếu, chủ yếu là đả kích uy tín của Tôn Nguyên Bồi trầm trọng.

Niếp thúc, chuyện này tôi thật không cố ý làm như vậy, thật sự là ngẫu nhiên gặp được.

Tô Mộc cười khổ nói:

Nếu thật sự có thể lựa chọn, tôi cũng không hi vọng chuyện như vậy phát sinh. Phải biết rằng gia đình dì cả tôi bây giờ còn sợ hãi đâu. Nhưng tôi lại buộc bọn họ đền ba triệu, phỏng chừng bây giờ bọn hắn đang hận chết tôi, thậm chí còn muốn giết tôi.

Ba triệu cũng không nhiều, xứng đáng bọn hắn xui xẻo. Nhưng hắn có phải bị điên rồi không, vì sao lại muốn cưỡng chế thu mua ngôi nhà kia. Còn nữa, gia đình dì cả cậu không sao chứ?

Niếp Việt hỏi.

Không có việc gì, cũng sẽ quên nhanh thôi. Nhưng Niếp thúc, ngài có biết Hứa Đa Đa vì sao phải thu mua nhà của dì cả tôi sao? Vì vậy còn không tiếc làm ra chuyện lớn như thế.

Tô Mộc nói.

Vì sao?

Niếp Việt hỏi.

Bởi vì dưới nền nhà của dì cả tôi là một tòa cổ mộ!

Tô Mộc nói.

Ah, dưới nền nhà là một tòa cổ mộ…cái gì? Cổ mộ? Thật hay giả vậy?

Nụ cười trên mặt Niếp Việt nháy mắt biến mất, khiếp sợ hỏi.
Bình Luận (0)
Comment