Quan Bảng

Chương 789

Người trong quan trường thân bất do kỷ, lời này thật không nói sai. Chỉ cần anh đi vào trong quan trường, có đôi khi rất nhiều chuyện không do anh nắm trong tay, bởi vì tùy thời tùy chỗ đều sẽ có chuyện xảy ra, sẽ đem toàn bộ kế hoạch của anh hoàn toàn đảo loạn. Nếu không thân là nhân viên công vụ, nhất định phải bảo đảm chắc chắc di động luôn mở ra suốt 24h, một khi có việc lại tìm không gặp người, vậy anh xem như thê thảm.

Cuộc điện thoại này do Trương Quan Trung gọi tới!

Có thể làm cho Trương Quan Trung gọi điện báo, như vậy sự tình thật có chút nghiêm trọng. Nếu như nói chuyện mà họ có thể tự xử lý, quả quyết sẽ không quấy rầy Tô Mộc. Bởi vì họ đều hiểu Tô Mộc đang làm gì tại huyện Hạnh Đường ( lời tác giả: vì tránh rắc rối, Hình Đường đổi thành Hạnh Đường).

Lãnh đạo!

Thanh âm Trương Quan Trung trầm thấp xen lẫn lo âu.

Nói đi, chuyện gì vậy?

Tô Mộc đạm nhiên hỏi.

Lãnh đạo, tôi nghĩ chỉ sợ mời anh về một chuyến, trong khu cao tân phát sinh chút chuyện phiền toái. Sự tình là như vậy, Đệ Nhất Thành Kiến không phải đang phụ trách một hạng mục sao, hạng mục kia muốn kiến tạo một nhà xưởng linh kiện ô tô trong khu cao tân chúng ta. Nhưng không biết vì sao Đệ Nhất Kiến Thành lại có mâu thuẫn với căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý tổng bọn họ, ngày hôm qua thiếu chút nữa đánh nhau. Người của Đệ Nhất Kiến Thành kêu gào nói sẽ không bỏ qua chuyện này, hiện tại công nhân tập đoàn Trịnh thị cùng công nhân Đệ Nhất Kiến Thành đều muốn bãi công, hai bên bắt đầu xung đột.

Trương Quan Trung đơn giản thuật lại.

Đệ Nhất Kiến Thành? Người của Tề Sơn Dương?

Trong đầu Tô Mộc hiện lên khuôn mặt Tề Sơn Dương, nghĩ thầm đây là sự kiện mà Triệu Thiên Hoa dùng làm tư thế, trong lòng nổi lên cảm giác chán ghét. Chẳng lẽ là Đệ Nhất Kiến Thành gây chuyện sinh sự sao? Tô Mộc không tin người của tập đoàn Trịnh thị chủ động nháo sự. Trong chuyện này tuyệt đối là có ẩn tình. Nhưng không cần biết là ẩn tình gì, làm chủ quản khu cao tân hắn nhất định phải đi trở về.

Tôi đã biết, chuyện này để Đỗ Liêm canh chừng, hiện tại tôi lập tức trở về, buổi chiều là tới.

Tô Mộc nói.

Dạ, tôi hiểu được. Có bất cứ chuyện gì tôi sẽ thông tri ngài.

Trương Quan Trung gật đầu nói.

Chỉ cần Tô Mộc trở về, Trương Quan Trung tin tưởng hết thảy mọi việc đều có thể giải quyết. Cho dù hiện tại ban lãnh đạo khu cao tân đều được đầy đủ, nhưng người đánh nhịp chân chính vẫn là Tô Mộc. Nếu Tô Mộc đi vắng còn có Vũ Phượng, tỷ như Đỗ Liêm, Thượng Minh hay Trần Nhất Chu đều không biện pháp làm ra quyết định cuối cùng.

Làm sao vậy? Khu cao tân đã xảy ra chuyện?

Chu Từ hỏi.

Phải, Tề Sơn Dương bên Đệ Nhất Kiến Thành không biết muốn làm gì.

Tô Mộc cau mày nói.

Chu Từ cùng Lạc Lâm đều đi qua khu cao tân, tự nhiên biết Đệ Nhất Kiến Thành là công ty kiến trúc bản thổ Cổ Lan thị. Hiện tại đã đi vào khu cao tân tiến hành khởi công xây dựng, nhưng bọn hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn nháo sự? Nếu thật sự là thế Tô Mộc đừng mong tiếp tục nghỉ phép.

Vậy anh về nhanh đi.

Lạc Lâm nói.

Anh…

Tô Mộc còn chưa nói xong, di động chợt vang lên, vừa chuyển máy liền nghe thanh âm Lý Hưng Hoa truyền ra:

Tô Mộc, tôi nghĩ ngày phép của cậu xong rồi, nhanh chóng trở về đi.

Dạ, Lý thúc. Tôi đã biết, sẽ về ngay.

Tô Mộc đáp.

Tô Mộc vốn cho rằng tuy sự tình làm lớn nhưng còn nằm trong phạm vi khống chế, nhưng không ngờ kinh động cả Lý Hưng Hoa, điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ chuyện này đã làm có chút hỗn loạn. Mặc dù còn chưa chuyển biến xấu, nhưng nếu còn tiếp tục phát triển tuyệt đối sẽ có phiền toái lớn.

Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Mộc cũng lo lắng.

Chu Từ, Lạc Lâm, hai người từ từ ăn đi, anh phải lập tức trở về.

Tô Mộc nói.

Vậy anh đi chậm một chút.

Chu Từ nói.

Có sự tình gì nhớ rõ gọi điện cho tụi em.

Lạc Lâm nói.

Ân!

Tô Mộc gật đầu, không tiếp tục lưu lại nơi này, nhanh chóng thu thập xong liền lên xe cùng Triệu Vô Cực chạy về Cổ Lan thị. Dọc đường hắn gọi điện cho Tần Mông.

Tần chủ tịch, bên khu cao tân có việc gấp, tôi phải lập tức quay về, gọi điện báo tin cho ngài.

Đã biết, chạy xe chậm một chút, tiểu tử, lần sau tới phải báo trước cho tôi biết.

Tần Mông cười nói.

Hiểu được!

Tô Mộc nói.

Cúp điện thoại với Tần Mông, Tô Mộc lại gọi cho Niếp Việt. Hiện tại Niếp Việt đang vui vẻ vì đường làm quan rộng mở, nhận được điện thoại của Tô Mộc, nghe hắn báo tin đang trên đường trở về. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng hiểu người trong quan trường luôn không dễ dàng.

Tô Mộc, cậu yên tâm đi, những chuyện cậu nói tôi đều ghi tạc trong lòng, lần này trong huyện sẽ có biến động lớn, đối với những người chân chính làm việc cho dân, huyện ủy vẫn hiểu rõ ràng.

Niếp Việt nói.

Vậy đa tạ Niếp thúc.

Tô Mộc biết Niếp Việt đã tỏ rõ ý của mình. Việc nhóm người Trương An lên chức không có vấn đề gì, trên thực tế ở đêm tiệc hôm trước, Tô Mộc thông qua quan bảng biết vị trí của nhóm người Trương An đều sẽ động, con số lên chức màu vàng thật đáng vui mừng.

Tô Mộc tin tưởng Niếp Việt sẽ có thể ổn định an bài của mình trong huyện Hạnh Đường. Dù sao Niếp Việt cần dùng hậu trường của mình, vì muốn có được tuyến nhân mạch này, làm ra trao đổi là chuyện thật bình thường.

Đệ Nhất Kiến Thành, Tề Sơn Dương, hi vọng đừng gây ra tai vạ gì, nếu không cho dù Trình Vĩ đứng sau lưng ông, cho dù công ty ông là xí nghiệp bản địa Cổ Lan, tôi cũng đá ông đi ra. Khu cao tân tuyệt đối không cho phép bất kỳ phân chuột nào tồn tại.

Tô Mộc lạnh giọng tự nhủ.

Triệu Vô Cực nghe được lời này, trên mặt lộ vẻ tươi cười hờ hững.

Khu cao tân, công trường xây dựng của Đỉnh Dương Khí Phối.

Đây là xí nghiệp mà Tôn Nguyên Bồi để Tôn gia đầu tư một khoản tiền nhân dịp khu cao tân phát triển. Trong xí nghiệp này, Tôn Nguyên Thắng giữ ba thành cổ phần. Mà ba thành cổ phần không phải chỉ cho không Tôn Nguyên Thắng, Tôn Nguyên Thắng phải phụ trách xử lý vấn đề quan hệ xã hội, chỉ cần có hắn, vấn đề vẫn giải quyết tương đối lưu loát.

Nếu không phải như thế, Đỉnh Dương Khí Phối cũng sẽ không tới Cổ Lan thị đầu tư, cho dù nơi này đang phát triển, nhưng Trầm Tiểu Thụ rõ ràng hơn ai khác, nếu không có người bảo hộ, dù chính sách địa phương có bao nhiêu ưu đãi cũng là vô nghĩa. Trầm Tiểu Thụ luôn dựa vào đường ngang ngõ tắt lập nghiệp, kinh doanh chân chính gì đó, hoàn toàn không nằm trong tự điển của hắn.

Dáng người Trầm Tiểu Thụ thật cân xứng, trên mặt luôn mang theo vẻ tươi cười, tạo cho người ta cảm giác là người thật nham hiểm. Hắn mang mắt kính gọng vàng, dù thời tiết thật nóng nhưng hắn vẫn ăn mặc rất chính thức. Nếu từ bề ngoài mà xem, tuyệt đối không ai nghĩ hắn là kẻ tiểu nhân, trên thực tế hắn lại dựa vào phương thức này lập nghiệp.

Tôn thiếu, sự kiện mà tôi nói với anh nếu thật sự có thể làm thành, tôi dám cam đoan Đỉnh Dương Khí Phối tuyệt đối có thể thăng thiên. Địa phương kia rất tốt, vị trí địa lý cùng giao thông rất khá, đương nhiên mấu chốt nhất là tòa miếu kia đã đổ nát, cũng nên sớm phá hủy, nếu còn tiếp tục chắn ngang trước mặt chúng ta, điều này sẽ gây ảnh hưởng lớn đối với phong cách kiến trúc của nhà xưởng. Anh cũng biết, phong thủy không tốt a.

Phải, tôi đặc biệt mời thầy phong thủy tới xem, người ta nói nơi đó là một chỗ tài nhãn, nếu không có vật gì che chắn Đỉnh Dương Khí Phối tuyệt đối tài nguyên cuồn cuộn tràn tới. Hiện ở nơi đó lại có tòa miếu đổ nát, thật sự chắn tài, làm sao phát triển? Đúng rồi, nhất định phải dỡ bỏ, nhưng căn cứ giải trí Lý thị tôi cũng đã hỏi thăm, nơi đó là một điểm mơ hồ, chúng ta có thể tính toán.

Trầm Tiểu Thụ đứng trong phòng làm việc, hơi lạnh máy điều hòa tản ra, trong tay cầm di động cười nói.

Bên kia điện thoại là Tôn Nguyên Thắng, hiện giờ hắn đang ở Cổ Lan thị, nhưng không xuất hiện tại khu cao tân. Phải biết rằng hắn chỉ quan tâm tiền có tới hay chưa, về phần nhà xưởng ở nơi nào, làm sao thi công cũng không quan hệ gì tới hắn. Nếu ai dám quấy nhiễu nhà xưởng xây dựng thì có hắn ra mặt là được.

Lý thị ngu nhạc sao?

Tôn Nguyên Thắng đứng lên khỏi giường, nhìn lướt qua cô gái có làn da như tơ lụa, trong mắt chớp động ánh mắt tàn nhẫn, nếu như là xí nghiệp khác có lẽ hắn sẽ làm như không có chuyện gì phát sinh, sẽ điệu thấp xử lý sạch sẽ. Nhưng nếu là Lý thị ngu nhạc, chỉ cần hắn có năng lực bắt được điều kiện có lợi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Lý Nhạc Thiên, lúc trước mày từ trong tay tao đoạt đi Đại Hoa ngu nhạc, bằng không mày làm sao có được Lý thị ngu nhạc. Tốt, thật không ngờ bây giờ chúng ta có cơ hội giao phong. Tao có Triệu Thiên Hoa chống đỡ, không tin Tô Mộc có thể làm khó dễ được tao.

Chơi phải không? Lần này tao chơi đùa với mày!

Trầm tổng, ra tay làm đi, nếu Lý thị ngu nhạc dám không gật đầu, thì hủy tòa miếu kia đi! Về phần lý do cụ thể, tôi nghĩ ông không cần tôi dạy cho ông đi.

Tôn Nguyên Thắng nói.

Hiểu được!

Trầm Tiểu Thụ cần chính là lời này của Tôn Nguyên Thắng, chỉ cần Tôn Nguyên Thắng gật đầu ủng hộ, hắn sẽ dám làm. Nhiều năm qua hai người phối hợp vô cùng ăn ý, làm loại chuyện này vô cùng lưu loát.

Gọi Tề Sơn Dương tới đây!

Trầm Tiểu Thụ cúp điện thoại, lại gọi thư ký hô to.
Bình Luận (0)
Comment