Quan Bảng

Chương 808

Thời điểm mấu chốt tôi sẽ nói chuyện giúp cậu, chỉ một câu nói như vậy cũng không phải tùy ý nói ra, trong đó cất giấu phân lượng nặng, thật sự rất khó tưởng tượng. Cho dù là dòng chính chính thức, cũng chưa hẳn trực tiếp nói ra miệng như vậy. Nhưng Thiệu Khôn chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mộc, cứ như vậy không có bất kỳ băn khoăn nói ra khỏi miệng, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy bất ngờ.

Nhưng cho dù như vậy, Tô Mộc cũng không thể cứ thờ ơ. Hắn vội vàng đưa tay nhận lấy dưa hấu trong tay Thiệu Khôn, cười nói:

– Thiệu tỉnh trưởng, lời này của ngài tôi cũng không biết nên nói như thế nào, Lưu đại gia, dưa hấu này bao nhiêu tiền?

Tên họ: Thiệu Khôn

Chức vụ: Phó tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam

Yêu thích: thu thập huy chương thái tổ

Độ thân mật: năm mươi!

Lên chức: tạm thời chưa có

Bệnh không tiện nói ra: sắp tới phòng ngừa đau lưng

Bí mật: để cho khu Cao Khai lột xác phát triển trong nhiệm kỳ của mình!

Khi chạm vào ngón tay Thiệu Khôn, quan bảng trong đầu Tô Mộc liền lập tức xoay tròn, khi tin tức của Thiệu Khôn xuất hiện trước mắt hắn, tâm tình của Tô Mộc thật sự cảm thấy bừng sáng. Đừng nói trị số độ thân mật cao gần năm mươi, chỉ riêng điều bí mật của Thiệu Khôn cũng đủ khiến Tô Mộc sinh lòng kính ý. Phải biết rằng Thiệu Khôn hiện tại chủ quản chính là công nghiệp, là Phó tỉnh trưởng thực quyền. Dưới thân phận như vậy, vẫn có thể nghĩ đến khu Cao Khai, có thể thấy được khu Cao Khai ở trong lòng Thiệu Khôn có vị trí rất quan trọng.

Mặc dù Tô Mộc không biết Lưu đại gia rốt cuộc đã nói những thứ gì với Thiệu Khôn, nhưng nhìn tình hình này, Tô Mộc tin tưởng Thiệu Khôn chắc sẽ không đứng về phía đối lập với mình. Bởi vì hiện tại mình chính là hi vọng của Thiệu Khôn. Trong sự hi vọng này, bất kỳ người nào cố gắng phá hư loại cục diện này, cũng sẽ trở thành người Thiệu Khôn muốn thu thập. Điều này tương đương với vô hình trung, Tô Mộc chiếm được một ủng hộ hậu đài vững mạnh phía sau.

Chuyện như vậy, thật sự Tô Mộc chưa từng nghĩ đến.

– Tô chủ nhiệm. Đây là ngài đùa tôi rồi, nếu bị những lão ca lão tỷ tỷ kia biết, tôi thu tiền của ngài, vậy còn không mắng tôi chết. Hơn nữa chuyện lần trước ngài giúp nhà tôi, tôi còn chưa cám ơn ngài. Quả dưa hấu này coi như tôi tặng ngài, nếu Tô chủ nhiệm cứ nhất quyết trả tiền, đó chính là xem thường Lưu lão Hán tôi. Tôi không nói hai lời, sau này cũng không bày quầy ở chỗ này nữa.

Lưu lão Hán quyết đoán nói.

Như vậy là muốn làm khó Tô Mộc rồi!

– Lưu đại gia, cũng không phải chỉ mình tôi muốn ăn dưa hấu, ngài cũng biết, trời nóng như vậy, mọi người ở quản ủy hội cũng muốn ăn, lần này tôi ra ngoài chính là đi mua cho quản ủy hội. Để tôi kêu Quan Trung ở lại, chọn mấy quả ngon, một lát nữa đưa đến quản ủy hội.

Tô Mộc nói.

– Vâng!

Trương Quan Trung gật đầu.

Thiệu Khôn ở bên cạnh âm thầm gật đầu, Tô Mộc thật sự không để lời nói của người khác thao túng mình. Phải biết rằng manh mối giống như vậy kiên quyết không thể có, chỉ cần hơi lộ ra một chút manh mối, như vậy sẽ lưu lại phục bút hủ bại cho ngày sau. Mà thông qua phương thức như thế giải quyết vấn đề này, cũng có thể coi như Tô Mộc nhanh trí ứng biến với thay đổi cấp bách này.

Sau khi giải quyết xong chuyện bên này, coi như đã làm xong khúc dạo đầu. Tô Mộc liền đi theo Thiệu Khôn tới trọng địa đang thi công gần đây nhất.

– Thiệu tỉnh trưởng, thật sự muốn đi thăm những công trường này sao?

– Đó là dĩ nhiên. Đã đi tới đây rồi, cũng không thể quay về.

Thiệu Khôn cười nói.

– Được, Thiệu tỉnh trưởng, nếu ngài đã tới đây một chuyến, vậy tôi sẽ trọng điểm giới thiệu tình hình phát triển khu Cao Khai của chúng tôi cho ngài. Nhưng ngài xem có nên báo cho chính quyền thị ủy hay không, dù sao…

Tô Mộc chần chờ.

Thiệu Khôn cũng biết Tô Mộc hiện tại khó xử, nếu cứ tiếp tục ở chỗ này xem như vậy cũng không phải là không được, nhưng nếu Tô Mộc đã biết, vậy tình hình sẽ phải thay đổi. Dưới tình huống Tô Mộc đã biết chuyện, nếu như không thông báo, như vậy sẽ khiến Tô Mộc lưu lại hình tượng không tốt bên phía chính quyền thị ủy. Trong chuyện này có môn đạo, Thiệu Khôn là từ cơ sở thăng lên, dĩ nhiên cũng rất rõ ràng.

– Tiểu Lương, chuyện này cậu an bài là được.

Thiệu Khôn phân phó, sau đó liền cùng Tô Mộc tiếp tục đi thăm quan.

Có phân phó của Thiệu Khôn, Tô Mộc cũng không còn cố kỵ gì nữa, lập tức cất bước về phía con đường bán thức ăn ngon gần nhất, nơi này là một trọng điểm xây dựng và cải tạo của Tô Mộc, tuyệt đối không thể có sơ suất. Bởi vì sau này nơi này sẽ gánh vác vấn đề ăn uống của cả trụ sở điện ảnh và truyền hình và khu Cao Khai. Nếu nơi này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn…, như vậy khu Cao Khai sẽ xuất hiện nhiễu loạn lớn.

Bên cạnh có Tô Mộc giới thiệu, Thiệu Khôn mới chính thức biết khu Cao Khai đang có kế hoạch như thế nào, bởi vì dù sao nơi này cũng do một tay Tô Mộc xây dựng nên, từng công trình tiến triển tới trình độ nào, mỗi một xí nghiệp có vai trò gì…. Mọi việc như thế cứ bày biện ra trước mắt Thiệu Khôn như một kế hoạch lớn khó có thể tưởng tượng.

Dáng vẻ giống như Tô Mộc đã xây dựng cả khu Cao Khai thành một tòa thành mới.

Trên thực tế lúc này nếu như khu Cao Khai thật sự phát triển, tuyệt đối có thể che lấp ánh sáng của khu vực thành thị thành phố Cổ Lan. Nơi này có xí nghiệp, có đường buôn bán dành riêng cho người đi bộ, có tất cả mọi thứ mà người ta có thể nghĩ đến. Chính trong những điều kiện cơ bản trên, phương thức biểu hiện trực quan nhất chính là giá phòng nơi này bắt đầu tăng lên gấp mấy lần. Thật ra chuyện này cũng không đáng căm hận. Phải biết rằng nếu giá phòng một nơi có thể tăng lên, tối thiểu sẽ nói rõ một vấn đề, đó chính là khu này thật sự phát triển, nếu không quả quyết cũng không có khả năng bốc lửa như vậy.

Hiện tại Thiệu Khôn mới chính thức cảm giác được, lần này xuống đây thật sự là đúng đắn!

Trước kia ngồi trong phòng làm việc, nhìn những thứ gọi là báo cáo và bản kế hoạch, mặc dù Thiệu Khôn là người thành lập nơi này, trong đầu có thể hiện ra một chút ấn tượng, nhưng so với thực tế thật sự kém rất xa. Nơi này quá mức hình tượng, ở trong hình tượng này, tín niệm của Thiệu Khôn cũng bắt đầu từ từ bay lên. Hiện tại hắn đã từ hoài nghi lúc ban đầu, biến thành tin tưởng không gì sánh kịp, hắn tin chắc Tô Mộc tuyệt đối có thể chính thức phát triển khu Cao Khai.

Thiệu Khôn là Phó tỉnh trưởng, đến cấp độ này của hắn, có một số việc vẫn phải biết. Giống như bối cảnh của Tô Mộc, hắn cũng hơi có chút hiểu rõ, biết Tô Mộc là cháu trai Từ Trung Nguyên nhận nuôi. Bất kể là cháu ruột hay cháu nuôi, điều này tối thiểu cũng nói rõ Từ Trung Nguyên cực kỳ coi trọng hắn. Chỉ cần như vậy là đủ rồi, Thiệu Khôn vốn coi trọng Tô Mộc, trong điều kiện như vậy, làm sao lại không biết biểu đạt ra thái độ của mình.

– Tô Mộc, phát triển của khu Cao Khai thật sự là nằm ngoài dự liệu của tôi, hiện tại tôi chỉ có thể dùng được hai chữ kinh diễm để hình dung. Cậu nói các công trình kiến trúc này đại khái tới khi nào có thể hoàn thành?

Thiệu Khôn hỏi.

– Trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng là không được, nhưng tôi nghĩ trong vòng hai đến ba năm, nơi này tuyệt đối sẽ chính thức tạo thành quy mô. Đến lúc đó, nếu Thiệu tỉnh trưởng lại đến đây, tuyệt đối sẽ không phải bộ dạng như bây giờ. Nhưng tôi cũng có thể bảo đảm với ngài, trong vòng một năm, nơi này sẽ tạo thành một quy mô bước đầu. Cái gọi là quy mô bước đầu này chính là, nơi này sẽ cởi mở kinh doanh, vừa vận hành vừa xây dựng, đây cũng là tổng phương châm ban đầu do quản ủy hội khu Cao Khai chế định, dù sao cũng không thể để cho người ta xây xí nghiệp tốt như vậy cuối cùng lại để đó không dùng.

Tô Mộc nói.

– Có đạo lý, còn phương diện tài chính thì sao? Cậu xác định những xí nghiệp kia đều có thể vận hành rất tốt sao?

Thiệu Khôn sắc bén hỏi.

– Ở phương diện tài chính, tất cả các xí nghiệp hiện hữu đều có hợp đồng vay tiền với ngân hàng, cụ thể quản ủy hội chúng tôi sẽ không hỏi tới. Nhưng tôi tin tưởng, dưới sự vận hành tốt của xí nghiệp, giám thị thỏa đáng của quản ủy hội, nơi này sẽ được phát triển rất tốt.

Tô Mộc nói.

– Rất tốt! Rất tốt! Hãy làm cho thật tốt, tôi vẫn giữ câu nói kia, ngay cả lão bán dưa kia cũng đã nói, muốn tôi che chở cho cậu, vậy tôi sẽ che chở cho cậu. Cứ mạnh dạn mà làm, có chuyện gì trực tiếp liên lạc với tôi, thời điểm mấu chốt tôi sẽ nói giúp cho cậu. Trong tỉnh cũng sẽ suy nghĩ, chiếu cố khu Cao Khai các cậu phát triển, chế định ra một số chính sách phù hợp tiến hành giúp đỡ.

Thiệu Khôn nói.

– Vậy thì tốt quá!

Tô Mộc mừng rỡ nói.

Sau đó hai người lại đứng ở ven đường tùy ý hàn huyên mấy câu, cho đến gần buổi trưa. Đúng lúc này, Lương Vĩnh Cố từ phía sau đi lên, thấp giọng nói:

– Tỉnh trưởng, Lý bí thư và Triệu thị trưởng của thành phố Cổ Lan đều đã tới, ngài xem?

– Đã tới rồi sao? Được, vậy thì gặp mặt, dù sao cũng chuẩn bị đến giờ ăn trưa rồi.

Thiệu Khôn nói:

– Tô Mộc, cậu đi cùng tôi.

– Vâng, Thiệu tỉnh trưởng.

Tô Mộc nói.

Khi Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa cùng tiến lên, nói chuyện với Thiệu Khôn, Tô Mộc liền tự giác lui ra ra ngoài. Trong quan trường có phân chia cấp bậc chế độ, đó là thứ không ai có thể xem nhẹ. Cho dù hiện tại Thiệu Khôn quan tâm coi trọng Tô Mộc như thế nào, đối mặt với hai lãnh đạo cao nhất của thành phố Cổ Lan, hắn cũng không thể phớt lờ, chỉ nói chuyện với Tô Mộc.

Như vậy là không có quy củ!

Nếu không có quy củ…, mọi thứ sẽ rối loạn!

Trong quan trường nghiêm ngặt nhất chính là cấp bậc, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

Buổi tiệc buổi trưa dĩ nhiên là do thành phố ra mặt an bài, Tô Mộc không cần làm gì cả, chỉ theo chân Thiệu Khôn, đi tới chỗ ăn là được. Đợi sau khi ăn xong, Thiệu Khôn liền gọi Tô Mộc đến bên cạnh.

– Hai vị, Tô Mộc thật sự là một người tài giỏi của thành phố Cổ Lan, thế nào? Có hứng thú nhường lại hay không?

Thiệu Khôn cười nói.

Chỉ một câu nói giỡn, thật sự khiến mọi người ở đây không khỏi sửng sốt. Nói ra Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa đều chưa có người nào từng gặp mặt Thiệu Khôn. Không biết Thiệu Khôn có phong cách hành sự như thế nào, đột nhiên nghe thấy hắn nói như vậy, thật sự có chút không giải thích được. Nhưng dù sao hai người cũng là người từng trải, Lý Hưng Hoa lập tức cười lên.

– Thiệu tỉnh trưởng, ngài nói đùa rồi, bên cạnh ngài có nhiều tinh binh tướng mạnh như vậy, làm sao lại không có ai?

– Đúng vậy, Thiệu tỉnh trưởng, đây là ngài công khai đào góc tường của thành phố Cổ Lan chúng tôi rồi.

Triệu Thiên Hoa cười nói.

Tô Mộc đứng bên cạnh, bình yên bất động.
Bình Luận (0)
Comment