Quan Bảng

Chương 869

Đây là một cuộc họp có ý nghĩa lịch sử.

Đây là một cuộc họp có tinh thần cải cách.

Đây là một cuộc họp uyển chuyển trước cuộc họp lần sau.

Sau khi Tô Mộc lấy thân phận chủ nhiệm ủy ban quản lý, chủ trì mở cuộc họp lần này. Trong cuộc họp xác định ra mấy hạng mục làm việc. Tất cả đều nhanh chóng được thực hiện. Ở trong mấy hạng tinh thần này, đáng chú ý nhất là ba điều.

Thứ nhất, chết độ thi hành trách nhiệm của lãnh đạo khu Cao Khai được, chính thức được xác lập, lấy tên là “chế độ chịu trách nhiệm khẩn cấp”. Các Phó chủ nhiệm ủy ban quản lý thay phiên nhau chịu trách nhiệm. Trong lúc từng người chịu trách nhiệm, phát sinh bất cứ chuyện gì đều có quyền quyết định. Chuyện gấp phải tùy theo tình hình mà tiến hành xử lý. Mục đích chỉ có một. Tuyệt đối không thể làm chậm chễ hoạt động bình thường trong khu Cao Khai, khiến người ta một loại ấn tượng, khu Cao Khai hoạt động hai mươi bốn giờ không gián đoạn, cả năm không nghỉ.

Thứ hai, các kế hoạch đầu tư bên trong khu Cao Khai tiếp tục tiến hành, tuyệt đối không thể bởi vì xí nghiệp đã tiến vào mà lơ là nhiệm vụ, chẳng quan tâm tới tiến độ của những xí nghiệp này. Nếu như bộ môn nào bị tố báo, người chịu trách nhiệm liên quan sẽ bị xét xử trước tiên. Hơn nữa ở trong vòng ba năm không có bất kỳ cơ hội thăng cấp nào. Dưới chế độ như thế, các cơ cấu trong đó sẽ được xúc tiến và bảo đảm cực lớn cho khu Cao Khai hoạt động hữu hiệu.

Thứ ba, hiện nay vấn đề quan trọng nhất của khu Cao Khai chính là kế hoạch cải tạo khu thành cổ. Phần bản kế hoạch cải tạo này đã phát đến trên tay mỗi người, phải chấp hành vô điều kiện. Nếu như gặp phải bất cứ phiền phức gì, đều phải lập tức xử lý. Phải biết rằng chính quyền thị ủy đã bật đèn xanh cho việc cải tạo khu thành cổ. Ngoài ra, trên các phương diện chính sách và kinh tế đều sẽ tiến hành trợ giúp. Hơn nữa chính quyền Tỉnh ủy cũng sẽ đẩy xuống một khoản tiền để tiến hành kế hoạch này. Nếu như thế còn làm không tốt, vậy mặt mũi của những người trong ủy ban quản lý khu Cao Khai đều không còn ánh sáng. Bởi vì điều này liên quan đến tiền đồ chính trị của mọi người, phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Chính là ba vấn đề này đã khiến Tô thị đạt tới thời đại huy hoàng!

Mà khi sau khi cuộc họp chấm dứt, Tô Mộc rời khỏi phòng họp, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười. Bọn họ đều nhiệt tình ủng hộ đối với Tô Mộc.

Tô Mộc trở lại phòng làm việc, vừa tính uống nước, ngồi còn chưa vững đã nghe điện thoại của mình đổ chuông. Là Triệu Thiên Hoa gọi tới. Trên mặt Tô Mộc mỉm cười. Hắn nghĩ, Triệu Thiên Hoa chắc cũng sắp gọi tới.

Phải biết rằng, đối với chuyện của Giang Doãn Trí, trên tỉnh vẫn đang tiến hành điều tra lấy chứng cứ. Tổ điều tra của tình cũng không có nghỉ ngơi. Về phương diện này chính là chuyện của bọn họ. Làm thị trưởng, Triệu Thiên Hoa và Lý Hưng Hoa đã từng có quyết định. Như vậy thì phải báo cho Tô Mộc biết. Lại nói, quan hệ giữa Triệu Thiên Hoa và Tô Mộc cũng không tệ như bên ngoài nhìn vào. Hai người đang diễn kịch.

Sau khi tiếp nhận điện thoại, hàn huyên vài câu, Triệu Thiên Hoa trực tiếp nói:

– Tô Mộc, chuyện của anh, tôi đã nghe Lý bí thư nói qua. Thật sự không lưu lại bất kỳ đường sống nào sao?

– Không, không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh sẽ có quyết định.

Tô Mộc cười nói.

Nếu như có thể không rời khỏi nơi này, Tô Mộc làm sao lại muốn rời khỏi như vậy. Nhưng hắn không có cách nào. Hiện tại khu Cao Khai đã rất phong cảnh. Lại thêm phát sinh chuyện bắn súng lớn như vậy, muốn Tô Mộc lại có thể ở tại chỗ này, tình thế như vậy đối với Tô Mộc cũng rất bất lợi. Khiêm tốn, ở trong quan trường là bản lĩnh cần thiết, nhất định phải học được.

– Tốt lắm. Nếu như vậy tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Anh và Lý bí thư thương lượng về phần danh sách điều chỉnh ủy ban quản lý khu Cao Khai, tôi sẽ đồng ý. Công tác với chính quyền để tôi làm!

Triệu Thiên Hoa trực tiếp nói rõ ngọn ngành.

Lại nói tiếp, Triệu Thiên Hoa tỏ thái độ như vậy, thật sự khiến Tô Mộc có cảm động.

Bất kể nói thế nào, Triệu Thiên Hoa cũng là Thị trưởng thành phố. Hắn có thể lấy tư thái như vậy nói ra, cho thấy bản thân hắn coi trọng Tô Mộc. Nếu không người ta làm sao phải nói ra những lời như vậy. Cho dù Tô Mộc anh có lợi hại hơn nữa, cũng không đáng để Triệu Thiên Hoa như vậy.

Lại nói, khu Cao Khai, một miếng thịt béo để ở nơi đó. Thời điểm Tô Mộc anh còn ở đó, không có người nào có thể chen vào. Nhưng bây giờ anh đi, chẳng lẽ người khác không thể chia xẻ cục thịt béo này hay sao?

Thật ra đối với việc đề cử chủ nhiệm ủy ban quản lý, Tô Mộc có chút lo lắng. Phải biết rằng người hắn đề cử là Đỗ Liêm. Không nói tới chuyện trước đó, Đỗ Liêm là thư ký của mình. Mấu chốt nhất chính là, Đỗ Liêm vừa được đề bạt. Nếu như hiện tại lại cất nhắc, tốc độ đó còn nhanh hơn so với mình. Chỉ có điều thật ra Lý Hưng Hoa thì không sao. Hắn nói tuy rằng Đỗ Liêm không thể trở thành chủ nhiệm, nhưng có thể tạm thời giữ chức đại diện chủ nhiệm.

Nói như vậy, đợi đến khi chuyện cải tạo khu thành cổ thành công, Đỗ Liêm cũng có thể chuyển sang chính thức. Tới khi đó sẽ không có ai có thể nói được điều gì. Lại nói, Đỗ Liêm nắm giữ chức đại diện chủ nhiệm, bình thường trong cuộc họp tại thị ủy thường ủy sẽ gặp phải ngăn cản. Nhưng hiện tại, chuyện như vậy gần như không có bất kỳ trở ngại nào. Hôm nay thị xã Cổ Lan chính là tranh thủ tất cả các biện pháp, bảo đảm duy trì ổn định.

Nếu như Tô Mộc đã đáp ứng hỗ trợ đối phó với sự chất vấn của các đại lão, trên tỉnh lẽ nào không thể báo cáo sao?

Lại nói đơn giản một chút, đây cũng là giao dịch Tô Mộc đang tiến hành cùng toàn bộ thị ủy thường ủy. Chỉ có điền dưới giao dịch như vậy, chuyện sẽ được dọn sạch không đặt lên mặt bàn. Điều này mọi người trong lòng biết rõ là được, không nhất thiết phải nói thêm làm gì.

– Triệu thị trưởng, thật ra chuyện này tôi cũng chỉ nói sơ qua với Lý bí thư. Về phần nói đến người cụ thể được chọn, các ngài có thể thương lượng cùng Từ bí thư. Tôi không có bất kỳ ý kiến gì.

Tô Mộc suy nghĩ một chút nói.

Nói ra như vậy, thật ra đã khiến Triệu Thiên Hoa không khỏi sửng sốt.

Nhưng chỉ một thoáng ngây người ngắn ngủi, Triệu Thiên Hoa liền mỉm cười. Đừng thấy gia hỏa Tô Mộc này trẻ tuổi, thật ra rất biết cách sống, biết được quy định nên có trên quan trường. Một nhà độc quyền và lợi ích đều dính, thật ra phần sau càng có thể ổn định và giữ hoà bình lâu dài.

– Chuyện này anh không cần để ý. Chúng tôi biết phải nói sao làm. Chỉ có điều vẫn để Lý bí thư nói về về điểm này đi. Hiện tại việc cấp bách nhất của thị xã Cổ Lan là phải bảo đảm bình ổn, bảo đảm cục diện hài hòa, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ hành động rung chuyển nào.

Triệu Thiên Hoa nói.

– Triệu thị trưởng, tôi biết phải làm sao.

Tô Mộc nói.

– Vậy là tốt rồi!

Triệu Thiên Hoa nói xong liền cúp điện thoại.

Triệu Thiên Hoa chắc sẽ không từ chối cành ô liu do Tô Mộc đưa tới. Đối với công tác của khu Cao Khai khi Tô Mộc còn làm chủ nhiệm, Triệu Thiên Hoa chắc chắn sẽ không động tới. Nhưng bây giờ nếu Tô Mộc đã chuẩn bị bị dời, như vậy hắn không thể không động thủ. Phải biết rằng làm thị trưởng, chuyện này vốn nằm trong phạm vi hành chính của hắn. Hắn có thể can thiệp một cách thích đáng, phối hợp với Lý Hưng Hoa chia sẽ hết cái bánh ga-tô này. Điều này đối với hai bên đều là chuyện tốt.

Quyền lực, không có ai sẽ cự tuyệt.

Triệu Thiên Hoa suy nghĩ như vậy, Tô Mộc có thể đoán được.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc lại chủ động gọi đi mấy cuộc điện thoại. Sau khi gọi xong, ra ngoài, tâm tình Tô Mộc mới có chút an tĩnh. Chỉ có điều khi hắn nghĩ tới Diệp An Bang, Diệp An Bang đã chủ động gọi lại cho hắn. Tô Mộc nào dám do dự, vội vàng tiếp nhận.

– Tô Mộc, nói với cậu biết, chuyện kia đã được quyết định rồi.

Diệp An Bang nói.

– Nhanh như vậy sao?

Tô Mộc giật mình nói.

Mặc dù Tô Mộc biết chuyện này sẽ làm tương đối nhanh, nhưng cũng không nhất thiết phải nhanh như vậy chứ? Tốc độ như vậy, thật sự khiến hắn có chút khó thích ứng. Chỉ có điều đây cũng là chuyện không có bất kỳ biện pháp nào khác. Chuyện đã được xác định, cho dù hắn có muốn không chấp hành cũng không có khả năng.

Phục tùng an bài của tổ chức, là quy tắc đầu tiên trong quan trường.

– Không có cách nào không nhanh được. Chuyện của cậu là do Chu lão lên tiếng. Hơn nữa Trịnh bí thư gật đầu. Cho nên phải xử lý nhanh hơn. Hơn nữa lần này phát sinh chuyện bắn súng như vậy, cậu nghĩ cậu còn có thể tiếp tục ở lại khu Cao Khai được sao? Được rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Trình tự nên có đang trong quá trình hoàn thành. Đến lúc đó cậu chỉ cần đến trong tỉnh đưa tin là được. Chỉ có điều trước khi đưa tin, suy nghĩ đến tình hình đặc biệt của cậu, không phải vừa bị bắn sao? Đặc biệt phê chuẩn cho cậu một tháng ngày phép. Một tháng sau, phải đến trong tỉnh đưa tin. Ừ, nhắc nhở một chút. Trực tiếp tới bộ tổ chức Tỉnh ủy đưa tin trước.

Diệp An Bang nói.

– Vâng, kiên quyết phục tùng sự an bài của tổ chức.

Tô Mộc lớn tiếng nói.

– Đặc biệt phấn khích sao? Thế nào? Không sao chứ?

Diệp An Bang hỏi.

– Không có việc gì, tạm được.

Tô Mộc cười nói.

– Diệp Tích qua đó sao?

Giọng điệu Diệp An Bang trở nên ôn hòa.

– Đúng vậy, sáng sớm hôm nay qua. Hiện tại đang ở cùng đám người Trịnh Đậu Đậu.

Tô Mộc nói.

– Vậy là tốt rồi. Cậu mau chóng an bài công việc, sau đó đến tỉnh thành một chuyến.

Diệp An Bang nói.

– Vâng!

Tô Mộc gật đầu nói.

Điều này tương đương với phải dời khỏi thị xã Cổ Lan, đi tới tỉnh thành nhậm chức.

Chỉ là ngay vừa rồi thật ra Tô Mộc quên không hỏi thêm một chút, rốt cuộc mình sẽ được an bài đến ban ngành nào. Chỉ có điều Tô Mộc nghĩ, có Chu lão quan tâm, có Trịnh Vấn Tri và Diệp An Bang gật đầu, nói vậy chung quy không phải là một ban ngành chỉ có canh loãng. Nếu có thể làm việc, tới nơi nào cũng không sao. Chỉ có điều từ giờ trở đi phải cân nhắc thật kỹ đạo ở chung cơ quan trong quan bảng.

Phải biết rằng ở cơ quan và cơ sở tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau. Hai nơi này hình thành con đường cơ bản nhất trong toàn bộ quan trường của cả nước. Mà ở trong hai con đường cơ bản này, có rất nhiều cách làm. Những cách làm này đều có sự khác biệt. Có vài người có thể làm việc tốt ở bên trong cơ sở. Nhưng ở trong cơ quan cũng chỉ có thể xem là tay mơ. Bất kể nói thế nào bên trong cơ sở nhất hô bá ứng và bên trong cơ quan cẩn thận chú ý, nhất định phải suy nghĩ, muốn phân chia cách đối xử.

– Quan Trung, anh đi vào đây một chút!

Sau khi suy nghĩ kỹ lượng một hồi, Tô Mộc trực tiếp bảo Trương Quan Trung tiến vào. Đối với người bên cạnh, Tô Mộc đều sẽ có an bài. Nhưng lần này sợ rằng Trương Quan Trung thật sự không có cách nào cùng đi với mình tới tỉnh thành. Bởi vì là cơ quan. Nếu như Trương Quan Trung thật sự đi theo, vậy sẽ thành thế nào?

– Lãnh đạo!

Trương Quan Trung đã tiến đến.
Bình Luận (0)
Comment