Quan Bảng

Chương 876

– Ngụy Mạn, nếu không hai người chúng ta liên thủ, bắt lấy Tô ca thì sao?

Ha ha!

Trong tay Ngụy Mạn cầm một chai nước khoáng đang uống, nghe được Ôn Ly nói vậy, liền bật cười. Cô biết Ôn Ly là một người tính cách nóng nảy, nhưng thật không ngờ, tính cách của cô ấy lại mạnh mẽ như vậy. Suy nghĩ như vậy cũng dám có. Nói như vậy mà cũng nói ra thành lời được. Không đúng, suy nghĩ như vậy lại xuất hiện trong đầu cô ấy, thật khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

– Bạn đang nói bậy bạ gì thế?

Ngụy Mạn với giọng điệu sốt ruột nói.

-Đâu có nói bậy. Hai người chúng ta còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ còn bắt không được sao?

-Bắt thật ra có thể bắt được.

-Vậy không phải là được rồi sao.

– Được cái đầu bạn ấy!



Bên này hai người đang nói đùa, bầu không khí bên trong căn phòng lại bắt đầu trở nên sống động. Không thể không nói Diệp Tích có kinh nghiệm trên thương trường nhiều năm như vậy không phải là vô nghĩa. Rất nhanh cô liền trò chuyện vui vẻ với Diệp Thúy Lan. Thật ra Tô Lão Thực ngồi ở bên cạnh, một hồi vẫn không lên tiếng. Đương nhiên không nói lời nào cũng không có nghĩa là trong lòng Tô Lão Thực cảm thấy mâu thuẫn, mà bởi vì Tô Lão Thực không biết nói gì.

Tô Mộc ngồi ở bên cạnh, nhìn cảnh tượng hài hòa như thế, mặt tươi cười.

Trước đây không lâu, Tô Mộc cũng muốn tìm cho Diệp Thúy Lan một cô con dâu, giống như trước mắt như vậy, người một nhà hòa hòa khí khí ngồi nói chuyện. Bây giờ nhìn chuyện như vậy xuất hiện, trong lòng Tô Mộc cảm thấy thật sự rất hạnh phúc. Loại tâm tình kích động này khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, cứ quanh quẩn trong lòng như vậy, khiến Tô Mộc có kích động muốn hét lớn.

Bầu không khí tốt đẹp như vậy cũng không kiên trì được quá lâu. Rất nhanh cửa lớn nhà Tô Lão Thực bắt đầu bị người ta đi tới. Phải biết rằng Tô Trang lớn như vậy, phát sinh chút việc đều có thể truyền khắp toàn thôn. Càng chưa nói chuyện như vậy lại liên quan đến Tô Mộc, vậy càng được quan tâm hơn. Tô Mộc dẫn theo vợ tương lai đã trở về, người trong thôn tò mò sao có thể không muốn tới xem một cái được

Nhìn thấy như thế, Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan không có cách nào ngồi ở trong phòng, vội vàng đứng dậy tiếp khác. Không nói chuyện khác, chỉ cần là người đi qua, hạt dưa nước chè chung quy phải chuẩn bị một chút. May là những thứ như vậy Tô Lão Thực đã sớm mua. Cho nên không quan tâm là ai qua, nam thì mời hút thuốc, nữa mời cắn hạt dưa đều quan sát Diệp Tích.

Thật đúng là tiên nữ!

Đây là ấn tượng đầu tiên khi mọi người nhìn thấy Diệp Tích.

Bọn họ đều là dân quê, chưa bao giờ gặp qua người đẹp như Diệp Tích. Cho nên sau khi nhìn thấy, mỗi người đều tròn mắt nhìn. Bọn họ đều khó có thể tin được vào những gì mình nhìn thấy.

– Người này thật sự còn xinh đẹp hơn cả đại minh tinh trên ti vi nữa.

-Tôi đã nói Tô Mộc của Tô Trang chúng ta rất có tiền đồ mà. Nhìn xem, cưới được vợ cũng đẹp hơn so với người khác.

-Đúng vậy. Tô Mộc là ai? Đó chính là niềm kiêu ngạo của Tô Trang chúng ta, là trạng nguyên của Tô Trang Văn chúng ta!

Diệp Tích thật sự cho Tô Mộc mặt mũi, không có bất kỳ dáng vẻ kệch cỡm nào, cứ đứng thẳng tự nhiên hào phóng, nhìn tất cả mọi người đi, trên mặt vẫn nở nụ cười rất thoải mái. Không có người nào nhìn thấy Diệp Tích, lại nghĩ Diệp Tích chỉ là một bình hoa, có tình cảm không tốt đối với Diệp Tích, mà vô hình trung lại là một sự khẳng định đối với Diệp Tích.

Đoàn người cứ nối liền không dứt. Cho dù sau khi nhà Tô Mộc ăn cơm, vẫn không có ý dừng lại.

Mà khi ăn cơm, Diệp Tích bắt đầu đưa mọi thứ trong xe tới. Mấy thứ này thật sự rất nhiều, hơn nữa chủ yếu nhất chính là mấy thứ này cũng không một thứ nào rẻ. Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan nhìn thấy nhiều đồ đắt tiền như vậy, cũng có phần kinh ngạc. Nhất là đồ Diệp Tích mua đều là đồ hiếm. Giống như đồ mua cho Tô Lão Thực chính là rượu thuốc lá.

Rượu thuốc lá có thể làm cho Diệp Tích lấy ra, sao có thể đơn giản giản? Một thùng thuốc lá, một thùng rượu, chất đống ở góc tường, khiến trên mặt Tô Lão Thực lộ ra nụ cười khó có thể che giấu Phải biết rằng có mấy thứ này ở đây, Tô Lão Thực có thể khiến người bên ngoài phải lác mắt. Tô Lão Thực không có ý tưởng gì khác, chỉ cần có thể khiến người ta biết cuộc đời mình sống đúng là không uổng phí là được.

Nói đơn giản, số rượu thuốc lá này có thể làm cho Tô Lão Thực ở trong thôn tìm được một cảm giác tự hào!

Diệp Thúy Lan tất nhiên cũng có lễ vật!

Lễ vật dành cho Tô Khả càng đắt hơn. Toàn bộ là sản phậm điện tử cùng một màu không nói, còn có đầy đủ đồ trang điểm và túi áp. Mấy thứ này đều do Diệp Tích mang từ nước ngoài về. Cái này có thể phát huy công dụng. Tô Khả thì sao? Cô cầm mấy thứ đó, cười mắt cũng sắp thành một đường thẳng. Ngay cả Ôn Ly và Ngụy Mạn cũng có phần. Phải biết tuy rằng gia cảnh hai người không tệ, nhưng điều này cũng cho thấy được Diệp Tích đã bỏ ra công sức lớn. Người ta tùy tiện đưa ra tới mấy thứ này, đã hơn mười vạn.

Có con dâu như vậy còn xoi mói cái gì?

Đợi đến sau khi ăn cơm tối xong, Tô Mộc liền kéo Diệp Tích bảo muốn ra ngoài tản bộ. Thật ra Tô Mộc muốn dẫn Diệp Tích đi vào tới Thương Đình. Mỗi lần trở lại Tô Trang, Tô Mộc đều sẽ đi tới Thương Đình một chuyến. Không quan tâm Thương Đình có trở về hay không, thói quen này từ trước tới nay chưa từng thay đổi. Nhưng đáng tiếc Tô Mộc nhiều lần trở về, Thương Đình vẫn không xuất hiện. Lần này Tô Mộc tuy rằng cũng có chút hi vọng, nhưng cũng không nhiều lắm.

Hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn.

– Mẹ, thế nào? Anh con tìm cho mẹ người con dâu này xem ra không tệ chứ ạ?

Tô Khả cười hỏi.

– Đúng vậy, rất tốt.

Diệp Thúy Lan gật đầu nói.

– Chỉ có điều nhiều đồ như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền.

Tô Lão Thực cau mày nói.

Đồ rất tốt, nhưng Tô Lão Thực biết mấy thứ này khẳng định sẽ rất đắt. Dù thế nào cũng phải tới mấy vạn đồng. Mấy vạn đồng, đây chính là tương đương với hai, ba năm thu nhập của một hộ gia đình tại Tô Trang. Hiện tại thì hay rồi, thoáng cái tất cả đều đưa ra, thật sự khiến Tô Lão Thực cảm thấy có chút xót xa.

-Ba, ba thật là. Chị dâu đâu thiếu chút tiền đó. Tặng cho ba, ba dùng là được rồi.

Tô Khả nói.

-Chỗ này phải tới mấy vạn đấy.

Tô Lão Thực lắc đầu nói.

– Mấy vạn sao?

Ôn Ly nghe nói như thế vừa cười vừa nói:

– Chú à, mấy vạn căn bản không có cách nào cầm được đâu. Không nói tới cái khác, chỉ riêng mấy thứ Tô Khả cầm trong tay kia, chí ít đã khoảng hơn mười vạn. Hơn nữa lại nhiều đồ như vậy, thế nào cũng phải có hơn mười vạn. Chỉ riêng chiếc xe đậu bên ngoài kia, cũng phải mấy trăm vạn. Tô ca tìm cho nhà các chú một người con dâu này, thật sự là một người rất rất giàu.

Điều này khiến Tô Lão Thực thật sự choáng váng!

Hơn mười vạn đồng? Cái xe đã mấy trăm vạn? Rốt cuộc người con dâu này của mình làm gì vậy?

– Anh nói xem ba mẹ anh có thể suy nghĩ nhiều về điều này hay không? Đồ em lấy ra có phải quá mức khoa trương hay không?

Diệp Tích khoác tay Tô Mộc, vừa đi vừa hỏi. Thời điểm như vậy chính là tình cảnh Diệp Tích tha thiết ước mơ. Phải biết rằng không khí trong thôn rất tốt, cùng Tô Mộc tản bộ như thế, thật sự thoải mái. Từ trước tới nay Diệp Tích chưa từng giống như bây giờ, cảm giác được tự do tự tại.

-Sẽ không đâu. Đừng có đoán mò.

Tô Mộc cười nói.

– Vậy là tốt rồi. Cho dù suy nghĩ nhiều cũng là chuyện của anh.

Diệp Tích trề môi nói:

– Thế nào? Sắp tới chưa? Nói thật em rất muốn xem thử, rốt cuộc là ai đã chăm sóc dạy bảo anh tốt như vậy? Cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Người có thể chăm sóc dạy bảo thành anh như vậy, sao có thể là người đơn giản được?

– Người đơn giản sao?

Khóe miệng Tô Mộc cong lên.

– Sao có thể chỉ là người không đơn giản được. Nếu như em có cơ hội gặp được lão nhân gia, em sẽ biết cái gì gọi là thế ngoại cao nhân. Chỉ có điều không biết lần này Thương gia gia có ở nhà hay không? Đã lâu rồi anh không gặp được Thương gia gia, thật sự rất nhờ.

– Phía trước là tới rồi!

Khi Tô Mộc lại thêm một đoạn nữa, nhà Thương Đình đã xuất hiện. Chỉ có điều lần này Tô Mộc còn chưa đi vào, chỉ vừa tới gần, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu to!

Ngay lúc Diệp Tích biến sắc, trong giây lát từ trong không trung chỗ có một con chim xanh bay xuống, không ngờ lại phát ra gió lớn khiến Diệp Tích cảm thấy một loại áp lực nói không nên lời. Dù thế nào Diệp Tích cũng không nghĩ tới, ở chỗ này cô lại gặp phải chim ưng.Sau khi con chim ưng này lộ diện sau, chưa kịp làm gì nó đã trực tiếp hung hãn bay xuống.

Diệp Tích làm sao có thể duy trì được sự bình tĩnh?

-Tô Mộc, cẩn thận!

Diệp Tích thét to.

Tô Mộc thật ra không để ý. Đối mặt với con chim lớn bay nhào tới trước mặt, trên mặt hắn không lộ vẻ hoảng sợ, ngược lại còn vui mừng, bất ngời. Ở trước mặt Diệp Tích, hắn trực tiếp đưa cánh tay lên. Trong chớp mắt con chim lớn đậu trên cánh tay Tô Mộc, sau đó rất hưng phấn kêu lên, đầu còn áp sát tới, giống như tình nhân lâu ngày mới gặp lại vậy.

Cảnh tượng như vậy, thật sự khiến Diệp Tích nhìn tới kinh ngạc ngây người!

Như vậy cũng làm được sao?

Đây chính là một con chim ưng, mà không phải là một con vẹt. Sao có thể nói bắt là bắt được. Nó làm sao lại không tổn thương Tô Mộc. Nhìn toàn thân nó đầy sức sống lại tỏ ra thân thiết như vậy, cô cũng cảm thấy có chút đố kị.

Nhưng đây là sự thật!

Đây không phải là đang diễn kichk!

-Tô Mộc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại xuất hiện một con chim ưng? Con chim ưng này lại có quan hệ với anh tốt như vậy? Nó vì sao không cắn anh?

Diệp Tích gần như đờ đẫn hỏi.

Ha ha!

Diệp Tích nói như vậy, Tô Mộc nghe xong liền cười rộ lên.

– Diệp Tích, em nói vậy là có ý gì? Tại sao lại nói nó tại sao không cắn anh? Theo như em nói, con chim này phải cắn anh mới được sao?

– Anh!

Diệp Tích gắt giọng.

– Ha ha, nói thật với em, con chim ưng này mặc dù ăn thịt, nhưng sẽ không ăn thịt của anh. Yên tâm đi, nó cũng sẽ không động tới em.

Tô Mộc nói:

– Nếu nó ở chỗ này, chắc hẳn Thương Nghiệp cũng đã trở về. Lần này chúng ta thật sự tới đúng lúc. Lần này qua, thế nào cũng phải hỏi một chút xem gần đây Thương gia gia tình hình thế nào. Tại sao nhiều ngày như vậy vẫn không thấy Thương gia gia tới đây.

Thương gia gia thật sự ở nhà sao?

Đây là suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu Diệp Tích. Chỉ có điều ý niệm như vậy còn chưa biến mất, cô đã theo Tô Mộc đi vào bên trong sân. Trước mắt cô liền xuất hiện một thân ảnh. Khi Diệp Tích thật sự nhìn rõ ràng Thương Đình đứng ở trước mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Ai nói trên đời không có tiên nhân?
Bình Luận (0)
Comment