Quan Bảng

Chương 888

Tô Trang cách huyện Hạnh Đường không xa, nhưng Tô Mộc cũng không đi quá nhanh. Đây là vì suy nghĩ cho Tô Thấm. Mà sau khi hắn lái xe về tới nha, lại ngạc nhiên phát hiện, ở nhà hắn đã bắt đầu xuất hiện vài chiếc xe lớn. Tất cả đều chở xi măng cát đá, gạch các loại. Hơn nữa nhìn dấu hiệu của bọn họ, không ngờ chính là công nhân của kiến trúc Lạc thị. Tô Mộc biết Lạc Khang Hoa nhất định sẽ để tâm, nhưng thật sự không ngờ hắn sẽ để ý như vậy.

Tốc độ như vậy không tránh khỏi quá nhanh đi?

Nếu ngày hôm nay thật sự bắt đầu dỡ nhà, dựa vào một công ty xây dựng như thế tới tiến hành xây dựng, dù thế nào cũng phải dành chút thời gian ngắn ngủi để bàn bạc với đám người Tô Lão Thực.

Tô Thấm thật sự có chút mệt mỏi!

Cho dù xe chạy tới nơi đây, cô vẫn không hề tỉnh lại. Nhìn cô ngủ say sưa như vậy, Tô Mộc trực tiếp để cô lại trong xe. Hắn khóa xe, sau đó chạy về nhà. Khi Tô Mộc xuất hiện, Lạc Khang Hoa đã sớm nhìn thấy, vội vàng đi qua.

– Tô chủ nhiệm, anh thấy thế nào? Hôm nay chúng ta khởi công có được không? Ngoài ra anh dự tính xây nhà như thế nào? Chỗ tôi có mấy bản thiết kế, đều là kiến trúc được lưu hành ở nông thôn hiện tại. Hơn nữa đất đai nhà anh rất lớn. Nếu thật sự xây thành như vậy, tuyệt đối thỏa đáng.

Lạc Khang Hoa nói.

– Lạc tổng, thật sự làm phiền anh rồi. Tôi không ngờ hiệu suất làm việc của anh lại cao như vậy.

Tô Mộc nói.

– Đây đã tính là cái gì! Nếu thật sự bắt tay vào làm, hiệu suất của chúng tôi còn nhanh hơn.

Lạc Khang Hoa vỗ ngực nói:

– Hơn nữa, nếu Tô chủ nhiệm đã giao chuyện xây nhà cho tôi, dù thế nào tôi cũng phải làm thỏa đáng cho anh.

– Được rồi. Vào trong nhà rồi nói!

Tô Mộc nói.

– Được rồi!

Khi Tô Mộc đi vào nhà, liền phát hiện Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan đều đang xem mấy mô hình. Phải nói rằng lần này Lạc Khang Hoa làm thật sự chu đáo, không chỉ lấy ra bản vẽ, còn mang theo cả mô hình. Hắn làm vậy chính là sợ đám người Tô Lão Thực xem bản vẽ không hiểu. Hiện tại thì hay rồi. Có mô hình sau khi xây xong nhà ở đây, tuyệt đối có thể vừa liếc mắt nhìn là biết được xây dựng thế nào.

Hơn nữa phải biết rằng, mấy mô hình này đều là kiến trúc Lạc thị có thể xây dựng ra. Các loại nhà hai tầng ba tầng đều có. Nếu như thật sự xây dựng dựa theo mô hình mà Lạc Khang Hoa xây dựng ra, nhà Tô Mộc không giống với nhà ở nông thôn nữa, mà thật sự biến thành một biệt thự nhỏ. Phải biết rằng ở trong bản vẽ, hoa viên và ga ra các loại đều được đã suy nghĩ tới, rất chu toàn.

– Tiểu Mộc, con quay về thật đúng lúc. Con nhanh đến xem một chút, đây là mô hình do Lạc tổng mang tới. Nhà chúng ta thật có thể xây thành như vậy sao? Phải biết rằng làm vậy phải tốn không ít tiền?

Diệp Thúy Lan hỏi với giọng điệu gấp gáp.

– Mẹ, mẹ không cần để ý đến chuyện tiền nong. Không tốn bao nhiêu tiền đâu. Hơn nữa Lạc tổng và con lại rất thân quen. Hắn chắc sẽ không đòi hỏi quá nhiều. Cho nên mẹ chỉ cần nói xem mẹ thích kiểu nhà nào là được.

Tô Mộc nói.

– Đúng vậy, chuyện tiền công mọi người không cần lo lắng. Tôi sẽ miễn phí. Mọi người chỉ cần trả triền nguyên vật liệu là được. Yên tâm, tôi sẽ chọn cho mọi người loại nguyên vật liệu tốt, cũng là loại nguyên vật liệu rẻ nhất. Những mô hình ở đây đều sẽ tiện nghi nhất.

Lạc Khang Hoa cười nói.

Nếu quả thật có thể, Lạc Khang Hoa cũng không muốn phải lấy một xu. Dùng một căn nhà như vậy để lấy lòng Tô Mộc, tạo quan hệ với hắn, Lạc Khang Hoa tuyệt đối thấy giá trị. Vì vậy, hắn bớt đi một khoản tiền rất lớn.

Nhưng Lạc Khang Hoa cũng biết Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gật đầu, cho nên so với như vậy, chẳng thà trực tiếp dứt khoát một chút, nói rõ những điều này. Mình không phải là xây không lấy tiền, thật sự vẫn sẽ lấy tiền. Nói như vậy cho dù sau này có người muốn lấy chuyện này ra nói cũng không được. Dù sao, lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm như vậy, Lạc Khang Hoa biết, điều gì nên cấm kỵ nên chú ý đều phải tránh.

Bất kỳ một chuyện nào nhìn qua dường như không quan trọng, cũng có thể tạo thành một đại họa.

Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan nghe nói như thế, mới yên tâm chọn lựa. Thật ra hai người đã sớm chọn trúng một mô hình. Cho nên sau khi nghe được Tô Mộc hỏi, hai người liền chỉ về phía một mô hình trong đó.

– Ba mẹ muốn xây thành như vậy. Có thể không?

– Đương nhiên có thể!

Lạc Khang Hoa gật đầu.

Tô Mộc nhìn mô hình mà hai người Tô Lão Thực lựa chọn. Thật sự rất tốt. Nếu dựa theo kết cấu như vậy để xây dựng, tuyệt đối sẽ làm cho nhà bọn họ trở thành kiến trúc mang tính tiêu chí trong phạm vi mấy thôn quanh đó. Chỉ có điều không sao. Mình cũng không phải không bỏ tiền. Chỉ là ở trên phương diện thiết kế bớt tốn kém hơn một chút mà thôi. Cho nên có thể làm cho cha mẹ lúc tuổi già được thoải mái một chút, Tô Mộc sẽ không suy nghĩ nhiều.

– Ba mẹ, nếu ba mẹ đã chọn xong mô hình, vậy ba mẹ suy nghĩ xem sẽ ở lại trong thôn này, hay vào trong thị trấn ở tạm? Ba mẹ cũng không cần quan tâm tới chuyện ở đây làm gì. Chuyện này đã giao cho đám người Lạc tổng thì ba mẹ cứ yên tâm đi. Gần đây, nhà ở trong thị trấn vân để trống, ba mẹ qua ở là được. Chờ tới khi nào ở đây xây xong, ba mẹ lại trở về ở. Đương nhiên trong thời gian xây dựng, ba mẹ muốn về lúc nào cũng được.

Tô Mộc nói.

– Tất cả nghe theo con!

Tô Lão Thực gật đầu.

– Tốt lắm. Vậy ba mẹ đi xem thử, thứ gì không cần nữa, thứ gì giữ lại, dọn dẹp một chút. Sau đó sẽ phá nhà. Có Lạc tổng ở đây, chuyện như vậy ba mẹ chỉ cần phân phó xuống là được. Chỗ hắn có máy móc.

Tô Mộc nói.

– Được!

Ngay khi trong phòng mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô. Tô Mộc đoán có thể là Nhiếp Việt qua. Hắn liền vội vàng đứng dậy.

– Ba mẹ, có thể là Nhiếp bí thư qua!

– Nhiếp bí thư sao? Vậy nhanh đi ra ngoài.

Tô Lão Thực nói.

Đợi đến sau khi mấy người ra ngoài phát hiện quả nhiên là Nhiếp Việt qua. Thật ra Nhiếp Việt không có dẫn theo bao nhiêu người, chỉ có một mình Ninh Hạo. Mà khi Lạc Khang Hoa nhìn thấy Tô Mộc và Nhiếp Việt chuyện trò vui vẻ, trong lòng càng thêm tin tưởng.

Phải biết rằng bữa tiệc tối qua, Lạc Khang Hoa cũng tham gia. Những lời Tôn Nguyên Bồi, hắn cũng nghe được. Lúc đó, tâm tình hắn cũng rất là khẩn trương. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không nhất thiết phải lo lắng nữa. Nếu Tô Mộc thật sự đúng như lời Tôn Nguyên Bồi nói, là bị bắt giáng chức, Nhiếp Việt còn có thể qua đây như vậy sao? Hơn nữa còn lấy tư thái khiêm tốn thân thiết như vậy. Điều đó càng có thể nói rõ vấn đề.

Lời đồn không thể tin, chỉ những gì mắt thấy mới là thật!

– Nhiếp bí thư, vị này chính là Lạc Khang Hoa Lạc tổng của kiến trúc Lạc thị huyện Hạnh Đường chúng ta. Lần này nhà chúng tôi xây nhà, tôi đã mời ông ấy đến đây giúp một tay.

Tô Mộc và Nhiếp Việt vừa nói vừa đi về phía gian nhà, nhìn thấy Lạc Khang Hoa đứng ở cửa, hơi dừng lại một chút nói.

Có thể giúp Lạc Khang Hoa, Tô Mộc tuyệt đối không ngần ngại.

Phải biết rằng Lạc Khang Hoa tuy rằng không biết, nhưng dù sao hắn cũng là cha vợ mình. Đối với cha vợ cũng phải xuất ra chút thành ý. Chuyện khiến hắn rạng rỡ mặt mày ở trước mặt Nhiếp Việt, chẳng qua là chỉ là một câu nói. Tô Mộc có thể dễ dàng làm được.

Mà sự thực chứng minh, Nhiếp Việt cũng rất nể tình.

– Lạc tổng sao? Là công ty có danh tiếng tại huyện Hạnh Đường chúng ta. Tôi biết. Kiến trúc Lạc thị cũng rất tốt. Hi vọng lần này các người có thể lấy ra toàn tinh lực, xây nhà cho Tô Mộc.

Nhiếp Việt vừa cười vừa nói.

– Vâng. Nhiếp bí thư, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành.

Lạc Khang Hoa kích động nói.

Nhiếp Việt khẽ gật đầu một cái, sau đó cùng Tô Mộc đi vào nhà. Sau khi hai người đi vào, Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan lên tiếng chào sau đó liền rời đi. Bọn họ cũng biết lần này Nhiếp Việt qua là vì cái gì. Nếu thật sự ở lại chỗ này, nói tới nói lui vẫn thật sự cảm thấy rất không được tự nhiên. So với như vậy, chẳng thà lấy danh nghĩa bận việc, làm chút chuyện có ý nghĩa, thu dọn nhà còn tốt hơn.

Ninh Hạo ngồi ở cửa, nhìn như rất tùy tiện, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cửa lớn. Không có người nào có thể dễ dàng tới gần trong này. Phải biết rằng hiện tại bên ngoài nhà Tô Mộc thật sự có rất nhiều người. Bọn họ đều là thôn dân Tô Trang nghe nói nhà Tô Mộc sắp xây nhà mới, cho nên đến đây giúp một tay. Phải biết rằng danh tiếng của Tô Lão Thực ở Tô Trang thật không nhỏ. Dưới tình huống như vậy, bọn họ đều sẽ tới giúp một tay.

Tô Mộc rót cho Nhiếp Việt một chén trà, sau đó Nhiếp Việt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, trầm giọng hỏi:

– Nói cho chú nghe một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao cháu lại sẽ bị mất chức? Còn nữa, chú nghe nói cháu bị súng bắn trọng thương, nhưng chú thấy bộ dạng cháu bây giờ, hình như không có chuyện này? Tối hôm qua, có phải cháu cùng Tôn huyện trưởng có mâu thuẫn hay không? Giữa hai người lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhiều vấn đề như vậy, thoáng cái Nhiếp Việt đã hỏi hết. Điều này thật sự khiến Tô Mộc có chút cháng váng. Chỉ có điều may là hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, biết lần này Nhiếp Việt qua nhất định sẽ muốn hỏi đến chuyện này. Cho nên Tô Mộc suy nghĩ một chút liền trực tiếp mở miệng.

– Chú Nhiếp, lần này cháu thực sự bị súng bắn. Chuyện cháu mất chức cũng có liên quan tới chuyện bị bắn súng. Chỉ có điều chú cứ yên tâm đi. Lần này cháu chắc chắn không phải bị giáng chức. Cháu được điều động tới nơi khác. Mặc dù còn chưa xác định là chỗ nào, nhưng sẽ không quá kém. Cháu nghĩ sẽ phải ở bên trong tỉnh ủy.

Tô Mộc nói những lời này, trong nháy mắt, lo lắng trong lòng Nhiếp Việt hoàn toàn biến mất!

Hắn biết Tô Mộc chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ bị mất chức. Có mối quan hệ của Diệp An Bang ở đó, ai dám động tới Tô Mộc? Cho dù Tôn Nguyên Bồi là người của Tôn gia, nhưng phải biết rằng nơi này là tỉnh Giang Nam, còn chưa tới phiên Tôn gia anh thật sự khoa tay múa chân. Lại nói, hiện tại Diệp An Bang có thân phận thế nào. Đây chính là quyền cao chức trọng. Nếu hắn thật sự muốn bảo vệ Tô Mộc, bất cứ ai cũng đừng mong động vào hắn.

– Tỉnh ủy sao? Vậy cũng là chuyện tốt. Bây giờ cháu có kinh nghiệm công tác ở cơ sở tốt, đi tới cơ quan Tỉnh ủy mạ vàng, cũng rất tốt. Như vậy tối thiểu có thể giúp cháu có cái nhìn toàn diện hơn.

Nhiếp Việt gật đầu nói.

– Cháu cũng nghĩ như vậy.

Tô Mộc nói.

Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu. Ngay lúc Nhiếp Việt đang suy nghĩ xem có nên mở miệng nói về mục đích đến lần này hay không, Ninh Hạo đột nhiên thốt ra một câu, khiến Tô Mộc và Nhiếp Việt không nhịn được mà biến sắc.
Bình Luận (0)
Comment