Quan Bảng

Chương 972

Thường Hương thật sự không biết làm sao rồi!

Chuyện này là thế nào? Trong kịch bản không hề có tình tiết như vậy, làm sao lại có nhiều người như vậy đến đây quan sát? Mặc dù ta tương đối cởi mở, nhưng cũng không đến loại trình độ này.

Buông hắn ra? Là có ý gì? Chẳng lẽ nói muốn dừng quay phim sao?

– Các ngươi là ai?

Thường Hương nhíu mày hô, tiện tay lấy từ bên cạnh một chiếc khăn tắm che ngực mình.

Dáng người Thường Hương thật sự không tệ, chẳng qua bị nhiều người vuốt ve, vì vậy làm cho người ta cảm giác chán ghét.

– Chúng ta là ai sao, Thường Hương đúng không? Chuyện của ngươi đã đổ bể rồi, cút ngay cho ta!

Lý Nhạc Thiên trực tiếp xông lên trước, sau khi thấy Tô Mộc không có chuyện gì, trái tim mới tạm thời bình tĩnh lại, dùng sức ôm lấy Tô Mộc, chẳng qua khi ghé sát người, hắn cũng ghé vào bên tai Tô Mộc thấp giọng nói:

– Huynh đệ, thành công rồi!

Tô Mộc không nói gì, chẳng qua khi không ai chú ý tới, nháy mắt ra hiệu với Lý Nhạc Thiên.

Tất cả mọi việc đều phát sinh trong nháy mắt, làm cho người ta không thể phát giác.

Thường Hương bây giờ không dám nói thêm cái gì, bởi vì khí thế của đám người trước mắt rất mạnh mẽ, nhất là trong đó có mấy vị cũng là ân chủ của nàng, đều là người thân phận cao hơn Đồng Phương chớ không kém, bọn họ đứng bên cạnh không nói gì, rất hiển nhiên người động thủ này nhất định là nhân vật lợi hại. Chẳng lẽ nói lần này mình thật sự làm sai rồi, trợ giúp Đồng Phương là sai lầm?

Nếu như vậy, mình tuyệt đối không thể rơi vào trong. Nếu Đồng Phương có thể cứu mình ra còn dễ nói, nếu không thể, vậy thì mình phải tìm biện pháp khác, cũng không thể treo cổ trên thân cây như vậy.

Hay là trực tiếp đầu hàng?

Thường Hương thật sự là nữ nhân quyết đoán, sau khi biết rõ tình thế bất lợi, ngang nhiên làm ra lựa chọn. Chẳng qua Thường Hương hoàn toàn không biết, ngày cuối cùng của nàng sẽ tới rất nhanh.

Thật sự là có người bị hãm hại!

Khi Tô Mộc được Lý Nhạc Thiên ôm ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sau đó tất cả đều căm phẫn. Từng đôi mắt nóng giận quét về phía Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương. Chính là hai người này, thật sự là ác tâm, như vậy có thể thi triển chiêu số hèn hạ như vậy. Nếu hai người bọn họ nhằm vào mình, có phải cũng sẽ làm như vậy hay không?

Nghĩ tới đây, mọi người đều bất giác không muốn kết giao với Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương nữa.

– Thật sự không phải là Tô Mộc?

Đồng Phương nhìn tình cảnh trước mắt, cũng ngây ngẩn cả người. Tô Mộc mới được ôm từ bên trong ra, hơn nữa nhìn qua giống như thật sự bị hôn mê, vậy chuyện này là thế nào? Rốt cuộc là người nào muốn hãm hại mình?

Tôn Nguyên Thắng cũng phát mộng!

Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên chắc chắn là người có hiềm nghi cao nhất, nhưng hiện tại hai người bọn họ đều đã loại bỏ hiềm nghi. Như vậy rốt cuộc là người nào làm? Là ai muốn hắn thân bại danh liệt? Là ai ác tâm như vậy? Tốt nhất hãy hi vọng không bị ta điều tra ra, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi, đám khốn kiếp, làm ra loại chuyện đó, sau này ta làm sao còn dám gặp người khác.

– Ngươi còn dám tới đây!

Sau khi Lý Nhạc Thiên nhìn thấy Tôn Nguyên Thắng, không chần chờ, ôm Tô Mộc, trực tiếp xông lên phía trước, đá ra một cước, đá ngã Tôn Nguyên Thắng xuống đất.

Khi Lý Nhạc Thiên còn muốn tiếp tục đá, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.

– Đủ rồi!

Đám người vây xem bị mạnh mẽ tách ra, bị tách ra như vậy khiến trên mặt những người này đều hiện ra vẻ tức giận. Chỉ có điều khi bọn hắn nhìn thấy người đến là ai, tất cả đều im lặng. Buồn cười, cho dù bị người này thu thập, bọn họ cũng tuyệt đối không dám mở miệng nói gì. Biết người đó là ai không? Đây chính là chưởng môn nhân của hội sở Bát Kỳ, Hoàng Phủ Thanh Phong.

Hoàng Phủ Thanh Phong là ai, người bình thường có lẽ không biết, nhưng đám con cháu quan lại biết rất rõ ràng. Mặc dù phần nhiều cũng không biết lai lịch chân chính của Hoàng Phủ Thanh Phong, nhưng lão đầu tử nhà bọn họ đều dặn đi dặn lại, kêu bọn họ tuyệt đối không nên trêu chọc Hoàng Phủ Thanh Phong, loại dáng vẻ kiêng kỵ này, thật sự khiến cho đám con cháu quan lại cảm giác vô cùng khủng hoảng, suy đoán thân phận chân chính của Hoàng Phủ Thanh Phong, đồng thời, tất cả đều đứng từ xa mà tôn kính.

Sau khi Lý Nhạc Thiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Phong, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi, nhưng không quá khẩn trương. Phải biết rằng chuyện hôm nay hắn đã chiếm cứ lý lẽ, bởi vì Tô Mộc nói nơi này không có bất kỳ máy quay nào. Nếu không có thứ đồ chơi này, vừa rồi lại không có người phát hiện đầu mối, Lý Nhạc Thiên sợ cái gì? Hơn nữa cho dù bị phát hiện, phải biết rằng còn có Tô Mộc. Hậu đài phía sau của Tô Mộc mạnh như vậy, thật sự không cần sợ hãi Hoàng Phủ Thanh Phong.

Gia tộc Hoàng Phủ là gia tộc có nội tình hùng hậu, nhưng nội tình như vậy thì thế nào? Có thể chống lại cơ quan quốc gia sao? Nếu không thể, thì nên biết điều im lặng!

– Hoàng Phủ tiểu thư, sao cô lại đến đây?

Lý Nhạc Thiên nhíu mày nói.

– Tôi nói đủ rồi, nhưng không phải là nhằm vào Lý thiếu, ngài yên tâm, chuyện hôm nay này tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.

Hoàng Phủ Thanh Phong lạnh lùng nói.

Chính là một câu như vậy, cũng đã biểu lộ thân phận của nàng. Khi mọi người ở đây đều đang suy đoán nội tình của Mão Quan, làm lão bản của Mão Quan Đại, Hoàng Phủ Thanh Phong đã dùng tư thái như vậy xuất hiện.

Thường Hương bây giờ thật sự khủng hoảng, thân thể của nàng run rẩy không ngừng.

Người khác không biết thân phận của Hoàng Phủ Thanh Phong, nhưng nàng lại biết, bởi vì khi nàng hữu duyên được đề bạt làm thợ cả, đã từng gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Phong. Khi đó Hoàng Phủ Thanh Phong khiến cho Thường Hương cảm giác được một loại tự ti khó có thể che giấu. Cả hai đều là nữ nhân, tại sao nữ nhân như nàng, lại có thể quá xinh đẹp, có khí chất như vậy.

Cũng chính nhờ lần đó, Thường Hương cũng biết được sự quyết đoán của Hoàng Phủ Thanh Phong.

Cho nên hiện tại cả người Thường Hương mới run rẩy!

– Vậy tôi đợi câu trả lời của Hoàng Phủ tiểu thư.

Lý Nhạc Thiên mỉm cười nói.

Mặc dù ở giữa nhiều nam nhân như vậy, nhưng Hoàng Phủ Thanh Phong vẫn vô hình toát ra loại khí thế làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Không ai biết một nữ nhân làm thế nào có thể làm được như vậy, phải biết rằng loại khí thế này, cho dù là lão đầu tử của nhà bọn họ cũng không có cách nào tạo ra cho bọn hắn.

Sắc mặt của Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương cũng đại biến!

Chuyện hôm nay phát triển đến hiện tại, đã vượt quá sự khống chế của bọn hắn. Nhất là hiện tại Hoàng Phủ Thanh Phong lộ diện, càng phá vỡ ý niệm chế trụ chuyện này trong đầu bọn họ. Hoàng Phủ Thanh Phong thật sự là người bọn họ không có cách nào không ngưỡng mộ, nhưng trong lòng Tôn Nguyên Thắng còn có một chút ảo tưởng, bởi vì giữa Tôn Nguyên Bồi và Hoàng Phủ Thanh Phong hình như có chút quan hệ, hi vọng nàng nể mặt lão ca, không làm khó mình.

Mình cũng quá mất mặt rồi, nếu lại gặp thêm chuyện này thì coi như xong đời!

– Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hoàng Phủ Thanh Phong bình tĩnh nói.

– Hoàng Phủ tiểu thư, chuyện này hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào với tôi, tất cả đều là Đồng Phương sai sử tôi làm. Tôi không quen biết vị khách này, là Đồng Phương nói chỉ cần tôi lén quay phim được, sẽ trọng thưởng cho tôi. Hoàng Phủ tiểu thư, cô tuyệt đối phải làm chủ cho tôi, tôi thật sự bị ép buộc. Đồng Phương nói, nếu tôi không làm như vậy, sẽ khiến tôi chết, còn có thể giết người nhà của tôi. Hoàng Phủ tiểu thư, cô không biết, tôi đã bị tên khốn kiếp Đồng Phương này đè áp không biết bao nhiêu lần rồi, tôi...

Thường Hương đứng ở đó, than thở khóc lóc lên án.

Nếu không biết chân tướng, thật sự sẽ bị Thường Hương lừa gạt, kỹ năng diễn xuất của cô ta thật sự rất lợi hại!

Hoàng Phủ Thanh Phong không cự tuyệt, cứ mặc cho Thường Hương nói.

Cùng với lời lên án của Thường Hương, sắc mặt của mọi người xung quanh cũng trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về hướng Đồng Phương càng thêm khinh bỉ. Thật sự là một tên cặn bả cực phẩm, đúng là chưa từng thấy người nào như vậy!

– Ngươi… ngươi… tiện nhân, ngươi im miệng cho ta!

Đồng Phương gấp giọng hét lên, lúc này giọng hét của hắn còn thống khổ hơn vừa rồi bị Tôn Nguyên Thắng tiến công, loại thống khổ này là phát ra từ trong tim gan, khiến cho hắn sợ hãi run rẩy.

– Ngươi câm miệng cho ta!

Hoàng Phủ Thanh Phong nhìn lướt qua Đồng Phương, Đồng Phương nhất thời nơm nớp lo sợ.

– Chuyện chính là như vậy!

Thường Hương vội vàng nói.

– Các ngươi còn lời gì có thể nói?

Hoàng Phủ Thanh Phong nhìn về phía Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương.

– Tất cả đều là lời giả dối, đây là lời nói dối trắng trợn!

Đồng Phương lớn tiếng nói.

– Hoàng Phủ tiểu thư, chuyện này tôi không biết.

Tôn Nguyên Thắng nói thẳng.

Không biết sao? Thật đúng là đồ mặt dày vô sỉ, vừa rồi các ngươi đã thừa nhận, hiện tại lại muốn chối bỏ sao, có hạng người như các ngươi sao? Đúng là chưa từng thấy loại người nào vô sỉ như các ngươi!

– Tôn Nguyên Thắng, Đồng Phương, có phải các người thật sự cho rằng chúng tôi cũng là người ngu giống như các người sao?

Hoàng Phủ Thanh Phong quét qua hai người, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khi tinh thần hai người đang khẩn trương cao độ, xử phạt của nàng đã bắt đầu vang lên.

– Thường Hương, tôi nhớ tôi từng nói với cô, chỉ cần cô an tâm làm việc, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Nhưng xem ra cô đã quên lời tôi nói, hoặc là trực tiếp xem lời nói của tôi như gió thổi bên tai, nếu như vậy, vậy tôi không còn gì có thể nói. Bắt đầu từ bây giờ cô không phải là người của Mão Quan nữa, mang theo đồ của cô rời đi, còn nữa trước khi rời đi, dựa theo quy định của Mão Quan, cô phải nộp phạt hai mươi vạn cho Mão Quan!

Hai mươi vạn?

Sau khi những lời xử phạt vang lên, Thường Hương giống như hóa đá tại chỗ, nàng thật sự bị xử phạt như vậy dọa ngất. Hai mươi vạn, đây là một khoản tiền cực lớn, nàng làm nhiều năm mới có thể kiếm đủ. Hiện tại, thoáng cái tất cả đều phải lấy ra bồi thường. Như vậy chẳng khác nào lấy mạng nàng.

– Tất cả thợ cả, quản lý của Mão Quan đều bị hạ xuống một cấp, làm bài học về sau, phạt nửa năm tiền lương!

Xử phạt rất hợp lý cũng rất nặng!

Sau khi tuyên bố xong xử phạt, Hoàng Phủ Thanh Phong trực tiếp nhìn về phía hai người Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương, nàng đã xử lý xong người của mình, hiện tại nên nhắm vào người khởi xướng, bọn họ đừng hòng chạy thoát.

Rốt cuộc sẽ làm như thế nào?

Tô Mộc yên lặng chờ đợi.
Bình Luận (0)
Comment