Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 47

Gần khu công nghiệp có một công viên nhỏ.

Bao quanh công viên một là một hàng cây ngô đồng to lớn cứng cáp, con đường nhỏ rải đá cuội thông với bờ ruộng và hồ cá nằm ở giữa công viên. Hồ cá là do công nhân cải tạo từ một cái ao, trong hồ nuôi hàng trăm con cá chép màu đỏ xen trắng, dọc theo bờ hồ xây mấy cái bàn tròn ghế đá, Triệu Bội Bội tìm ghế đá dưới bóng râm ngồi xuống, cầm túi thức ăn trong tay không nhanh không chậm vê một chút thức ăn rải vào trong hồ cho cá.

Trong ao lập tức có một nhóm lớn cá chép màu sắc tươi đẹp bơi tới, tranh giành thức ăn trôi lơ lửng trên mặt nước.

Thấy cảnh tượng này, đôi môi đỏ mọng của Triệu Bội Bội lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

"Cô đưa tôi đến nơi này chỉ là muốn cho tôi xem cô cho cá ăn như thế nào sao?" Giản Trang cũng không ngồi xuống, thân mình đứng thẳng đối diện cô ta, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đường cong chói mắt bên môi cô ta đang nhếch lên.

"Đương nhiên không phải rồi. Tôi có một số việc muốn nói chuyện với cô." Lúc Triệu Bội Bội nói lời này, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một cái, chỉ lo nghiêng đầu nhìn cá chép trong hồ.

"Tôi thấy cô đang rất bận, cô cứ tiếp tục, tôi sẽ không phụng bồi." Nhìn dáng vẻ cao ngạo này của Triệu Bội Bội, Giản Trang lạnh nhạt bỏ lại những lời này xoay người rời đi.

"Này, chờ đã...!"

Còn chưa đi được hai bước, Triệu Bội Bội lập tức từ trên ghế đá đứng lên, vội vàng gọi Giản Trang lại: "Được rồi, tôi sẽ không trêu cô nữa. Nói thẳng đi, ngày đó ở phòng họp tại sao cô lại cố ý nhằm vào tôi?"

"Lời này tôi nghe không rõ lắm, cái gì gọi là “tôi nhằm vào cô” ?" Giản Trang đứng im tại chỗ, lười biếng nghiêng người, đuôi lông mày hếch lên một chút, khuôn mặt thanh tú lập tức lộ rõ ba phần lạnh lùng.

"Cô đừng không thừa nhận , tôi cũng không phải là người ngu mà nhìn không ra." Triệu Bội Bội buông thức ăn cho cá trong tay xuống không chịu yếu thế đứng lên, cao ngạo hất cằm lên, giọng nói mềm mại tăng thêm một phần cường thế : " Thái độ ngày hôm đó của cô, rất là vênh váo hung hăng nha, đáng tiếc. . . . . . Cô đã tìm lầm người rồi. Tôi và cô không quen biết nhau, hẳn là chưa bao giờ đắc tội với cô? Ngày đó tại sao cô lại nói ra lời làm tổn thương người khác? Còn nói tôi là “ cướp chồng của người khác”, cô là người ngoài thì biết cái gì, ở đó mà ăn nói bậy bạ!"

"Cô nói tôi là người ngoài không liên quan đến chuyện của cô, cô có quyền làm điều đó, nhưng mà tôi cứ thích nói đó." Giản Trang cũng không khách khí trả lời lại, khuôn mặt xinh đẹp đôi mắt tinh anh trong vắt, ở dưới ánh mặt trời càng nổi bật, sáng ngời chói lọi so với Triệu Bội Bội còn tinh khiết tự nhiên hơn, nhất là bây giờ cô đang thẳng tắp liếc nhìn Triệu Bội Bội, ánh mắt càng lộ vẻ thâm thúy, sự sắc sảo hoàn toàn hiện ra.

Triệu Bội Bội bị cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm như vậy, khiến cô ta mất hết nhuệ khí, né tránh tầm mắt của cô, khó chịu mở miệng phản kích: “Ôi chao, cô cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa được không? Cô nghĩ cô là ai, cô chỉ là một nhân viên văn phòng mà thôi, tốt nhất cô nên quản lý tốt chuyện của mình đi. Cô muốn quản chuyện của nhà tôi, có được năng lực kia rồi hãy nói. Đánh rắm cũng không biết, còn có ý ra ngoài dạy dỗ người khác. Cô biết chuyện của Hứa gia sao? “Cướp chồng của người khác”, cô thì biết cái rắm gì, tôi và chồng tôi là “tình yêu chân thành” !"

"Tình, yêu, chân, thành?" Giản Trang chậm rãi lặp lại các từ này, khuôn mặt không chút thay đổi đột nhiên tràn ra một nụ cười, giống như là nghe được một truyện cười, "Làm tiểu Tam phá hoại người khác, xuống tay với bạn thân, lại nhân cơ hội đẩy vợ của người ta đi, cướp chồng người khác, còn nói đây là tình yêu chân thành. Không ngờ da mặt của cô so với da heo còn dầy hơn."

"Cô Giản, tôi khuyên cô nên tôn trọng người khác một chút!" Triệu Bội Bội nhắc tới cùng chuyện này, giữa hai lông mày vấn vít sự ngạo mạn đã bị xóa sạch lập tức biến thành sự tức giận, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Giản Trang: "Nói chuyện phải có bằng chứ, cô tận mắt nhìn thấy chuyện này sao? Cô biết chồng tôi sao? Là chồng tôi nói với cô như vậy hả? Tôi lại tò mò, bản lĩnh này của cô ở đâu ra, lại có thể biết rõ ràng như thế. Cô điều tra chuyện nhà chúng tôi sao?"

"Cô đã quá đề cao chính mình rồi. Chuyện cô phá hoại người khác, còn cần tôi phải điều tra sao? Lãng phí sức người sức của. . . . . ." Vẻ mặt thay đổi, nụ cười trên mặt Giản Trang lập tức bao hàm sự châm chọc, cười nhạo nói: "Thật ra thì tôi cũng rất bội phục cô , từ một nhân viên bán mỹ phẩm, trải qua ba năm không chỉ luyện được công phu miệng lưỡi, còn luyện thành bản lãnh hồ ly tinh, thành công trở thành phu nhân Tổng giám đốc. . . . . . Chậc, cái này thật đúng là một môn kỹ thuật sống."

". . . . . . Cô!" Triệu Bội Bội nghe vậy, con ngươi đã muốn trợn lồi ra, hé cánh môi tức giận liên tục run rẩy, ngay cả một câu cũng không nói hết được.

"Như thế nào, tôi không nói sai chứ, Hứa phu nhân? A, đúng rồi. . . . . ." Giản Trang giống như là nhớ ra cái gì đó, dí dỏm chớp mắt một cái, hai tay hợp lại đặt trước ngực, giọng điệu rất là khâm phục nói: "Cô còn có một người chị tên là Triệu Mẫn đúng không? Nghe nói chị của cô lúc tuổi còn trẻ cũng là tài nữ, 20 tuổi thi đỗ đại học Bắc Đại, 22 tuổi được một viện trưởng bao nuôi, sau khi tốt nghiệp vào công ty lại kết thân với những người có địa vị cao hơn mình trở thành Giám đốc cấp cao, dựa vào vô số đàn ông tích lũy được không ít tiền. . . . . . Hiện tại cũng đã lấy chồng hùn vốn mở công ty rồi. Tôi thật lòng sùng bái hai người, các người không hổ là chị em, thủ đoạn dụ dỗ cũng rất lợi hại thông đồng với nhau cá mè một lứa. Chỉ là chị của cô so với cô có nhân tính hơn nhiều, ít nhất chị của cô cũng không có bức tử vợ của người khác a."

Sau khi tiếng nói vừa ngừng lại, Triệu Bội Bội đứng đối diện Giản Trang suýt nữa đã không đứng vững được, cơ thể kịch liệt chấn động giống như bị sét đánh, ngay cả nụ cười mềm mại trên gương mặt xinh đẹp cũng cứng lại, nhìn thẳng vào Giản Trang, đầy vẻ đe dọa hỏi, "Cô là ai? Làm sao mà cô biết?"

Giản Trang ngoảnh mặt làm ngơ, ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời đang ở phía chân trời từ từ lặn về phía tây tự ngạc nhiên nói: "Thời gian trôi qua nhanh thật, trời sắp tối rồi, tôi muốn nhanh chóng quay về nhà."

Nói xong, quay người lại sải bước rời đi.

"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao đối với chuyện của tôi cô lại biết rõ ràng như thế, rốt cuộc cô còn biết bao nhiêu? Tại sao cô lại tức giận bất bình thay cho cô ta, cô biết Lý Vận đúng không ?!"

Giản Trang mới vừa đi được mấy bước, từ phía sau cô chợt truyền đến giọng nói thét chói tai run rẩy của Triệu Bội Bội.

"Hừ." Giản Trang hừ nhẹ một cái nở nụ cười, đối với Triệu Bội Bội đang đứng sau lưng thì làm như không thấy, bước chân không hề dừng lại dọc theo đường đá rời khỏi công viên.

*

Mặt trời đã nhuộm đỏ những đám mây phía tây, ráng chiều màu đỏ hừng hực khí thế thiêu đốt hết nhiệt lượng còn sót lại của mặt trời.

Giản Trang cầm cặp da đi vào bên trong trung tâm mua sắm danh tiếng đứng đầu thành phố xem buổi chiếu phim tối ——Dục vọng đen tối.

Buổi chiều nói chuyện với Triệu Bội Bội, có thể nói là cô đã dùng hết khả năng châm chọc, chiếm thế thượng phong. Nhưng ngay cả khi cô khiến Triệu Bội Bội tức giận không nhẹ, nhưng mà một chút vui vẻ cũng không có, phẫn hận trong lòng lại không có được một tia thoải mái dễ chịu.

Ngược lại thấy bụng Triệu Bội Bội ngày càng to ra, lòng cô đau giống như bị kim châm, trái tim hết sức cay đắng.

Cô muốn tìm một nơi có thể phát tiết những cảm xúc phẫn nộ, khiến người ta tạm thời quên đi u ám, một nơi buông thả cả thể xác và tinh thần.

Mà ngoại trừ quầy rượu và rạp chiếu phim buổi tối, ở đây cũng không còn chỗ nào khác có thể thoải mái phát tiết.

Vừa vặn, Ám Dục gần khu công nghiệp có chiếu phim buổi tối, do vị trí ở trung tâm thành phố, cho nên không lộn xộn giống như những khu khác.

Nghe nói, hội viên vip trong Ám Dục sẽ được phục vụ đặc biệt cao cấp, nhân viên nam nữ phục vụ bên trong đều vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn vô số thành phần tri thức đến đây phóng túng.

Đi vào bãi sau, ánh sáng rực rỡ lóe lên trong đại sảnh, Giản Trang chen qua đám người, lựa chọn một bàn tròn nhỏ yên tĩnh trong góc cạnh sàn nhảy ngồi xuống, gọi một chai rượu đỏ và một đĩa trái cây.

Cô không uống rượu, nhưng sau khi vào chỗ ngồi, mỗi khu vực chỗ ngồi đều phải đạt được tiêu thụ tối thiểu .

Trời còn chưa tối, trong sàn nhảy người cũng chưa nhiều, vị trí những khu khác vẫn còn trống. Nhưng cũng không yên tĩnh lắm, bên trong từng đợt âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng người huyên náo.

Ăn xoài trong đĩa đựng trái cây, Giản Trang nhìn xung quanh các anh chàng bồi bàn đẹp trai và các cô nàng khiêu vũ qua lại, sau khi ngắm nhìn bốn phía, tầm mắt lướt đến lối vào hành lang, nhìn thấy hai bên lối vào đứng đầy người đẹp đang đón khách.

Quả nhiên đều là thân cao một thước bảy mỹ nữ chân dài !

Thân là phụ nữ, Giản Trang cũng nhịn không được than thở.

Khi cô chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì trước cửa xuất hiện một bóng dáng cao to màu trắng, người nọ dáng người cao ngất, thân hình gầy gò, hai chân thon dài, ưu nhã đứng bên lối vào, bên cạnh còn có một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn tóc thẳng.

Giản Trang nhìn kỹ sườn mặt của người nọ, sau đó ngẩn ra. . . . . . Người này, tại sao lại nhìn quen mắt như vậy?

Đường nét gương mặt của người nọ thâm thúy nhưng nhu hòa, cằm nhọn giống như một mỹ nam bước ra từ manga, một đầu tóc đen mềm mại tự nhiên xõa tung, lộ ra lỗ tai so sánh với tóc đen lập tức càng thêm trắng ngần.

Cô nghi hoặc nhìn, chẳng lẽ là Nguyễn Bắc Thần sao?
Bình Luận (0)
Comment