Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 64

Edit: Song Tử (Lttu156)

Giản Trang thản nhiên đứng trước mặt Triệu Bội Bội, khuôn mặt xinh đẹp khẽ giương lên, cánh môi nhỏ nhắn cong lên, không chú ý nhìn căn bản là không phát hiện được. Nụ cười trên mặt cô cũng không có quá nhiều thâm ý, bờ môi nở một nụ cười rất nhẹ rất dịu dàng, tạo thành sự khác biệt rõ ràng với khuôn mặt vặn vẹo, âm ngoan của Triệu Bội Bội.

Hai tay để xuôi bên người của đưa lên cổ áo, ngón tay sửa viền ren màu gạo trên thân váy, trong quá trình sửa lại cổ áo, khóe miệng cô khẽ nhếch, dùng âm lượng Triệu Bội Bội miễn cưỡng mới có thể nghe rõ, trầm giọng nói: " Cô nói với tôi những lời này, còn nói cô là thích hợp nhất. Trong lòng tôi và cô đều biết biết rõ, cô là hạng người gì. Cô còn không biết thẹn nói với tôi “chớ không biết xấu hổ tới giật chồng người khác”, lời này phải nói cho mình cô nghe mới đúng chứ. Còn “ông xã của tôi” ư, mở mắt chó của cô ra nhìn thật kỹ xem, rốt cuộc Hứa Kiến Nghiệp có phải là chồng của cô không, hay là chính cô đã cướp được từ trong tay Lý Vận? Bản thân cô cũng không phải là loại tốt đẹp gì, cũng đừng đứng ở chỗ cao mà nói người khác. Bà Hứa, không phải tôi đã nói với ngài rồi sao? Cướp chồng của người khác, chắc chắn sẽ đau đớn không nơi nương tựa. Cướp thì vẫn là cướp thôi, ngay từ đầu đã không thuộc về cô. Hơn nữa. . . . . ." Cô dừng lại một chút, ngước mắt lên, bỗng nhiên đuôi mắt nhếch lên, thình lính đáy mắt phát ra ánh nhìn lạnh lùng: "Tôi còn chưa bắt đầu xuống tay đâu, làm sao mà cô biết tôi chỉ “chơi” mình cô? Người đang làm, trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần minh. . . . . . Tạo nghiệp sớm muộn sẽ gặp báo ứng, cô cướp chồng của người ta như thế nào, người khác cũng sẽ dùng chính cách đó để đẩy cô khỏi chỗ vị trí vợ cả đó ! Nhưng mà cô không cần phải lo lắng, tôi không có hứng thú trở thành người vợ thứ ba của hắn đâu, tôi chỉ vừa mới bắt đầu, cũng sẽ không dùng phương pháp đó !"

Thời điểm Giản Trang nói những lời này, khống chế âm lượng rất là hợp lý. Ngoại trừ Triệu Bội Bội đang đứng trước cô, Hứa Kiến Nghiệp và Tạ Quế Cầm đứng ở cách đó không xa, không hề nghe được một chữ.

Ngược lại Triệu Bội Bội nghe toàn bộ không thiếu một chữ lời nói của Giản Trang vào tai, vẻ ngạo mạn đắc chí trên gương mặt kiều mỵ, lập tức bị lời nói của Giản Trang đả kích vỡ tan tành, hóa thành một đống đổ nát. Gương mặt trắng hồng đột nhiên trở nên tím tái, trợn tròn cặp mắt nhìn Giản Trang: "Tôi biết. . . . . . Hôm nay cô đến đây là cố ý bới móc tôi đúng không hả? Viện cớ tới nhà thăm hỏi để vào nhà tôi, chính là muốn cùng tôi tiếp tục cãi vả?"

"Tôi tới chúc mừng sinh nhật ông xã của cô, thuận tiện tặng quà cho em bé chưa ra đời, chỉ có vậy thôi, không hề có ý gì khác." Khóe miệng Giản Trang cười càng tươi hơn, gương mặt thản nhiên như không có gì xảy ra trả lời.

"Cô rõ ràng là có ý đồ khác!" Triệu Bội Bội để tâm quá nhiều, từ trước đến nay chưa bao giờ dễ dàng tin lời người khác, nhất là sau khi nhìn thấy rõ ràng thái độ thù địch của Giản Trang, càng thêm cảnh giác: "Mục đích của cô là gì? Nhất định là cô có mục đích."

Giản Trang không nói nữa, nghiêng người nở một nụ cười, tầm mắt lướt qua bả vai Triệu Bội Bội nhìn về phía Hứa Kiến Nghiệp đang đứng ở phía sau, thân thiện mười phần nói: "Hứa ca ngài xem, phu nhân của ngài đã tha thứ cho tôi rồi."

"Chuyện tốt, cả nhà cùng vui chứ sao." Hứa Kiến Nghiệp còn chưa kịp mở miệng, mẹ hắn đứng bên cạnh đã cướp lời nói, gương mặt nở nụ cười hòa ái từ sau lưng Triệu Bội Bội đi trước, đến sát bên người Triệu Bội Bội, bàn tay phía sau vỗ vỗ cánh tay Triệu Bội Bội, hảo ngôn hảo ngữ (thiện ý) dụ dỗ: "Bội Bội con xem, bây giờ không phải mọi chuyện đã được giải quyết tốt rồi sao? Mặc dù lúc trước có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng chỉ cần nói với nhau mấy câu, mọi chuyện đều sẽ trôi qua. Chúng ta là người có học, không như người bình thường so đo từng tý. Hơn nữa, con xem vị tiểu thư này cũng mang theo quà tặng tới, rất có thành ý, cũng không thể đuổi người tới cửa tặng quà, đây là muốn đem tài vận quét ra ngoài sao. Hiện tại không sao chứ? Có muốn mẹ đến phòng bếp bưng chén canh nóng cho con uống không?"

"Không cần." Mẹ chồng đi tới bên cạnh, Triệu Bội Bội không thể không nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng phẫn uất trong lòng cô ta giống như một cơn sóng thần đang ở trong lồng ngực sôi trào, cứng rắn nhếch miệng cười, cơ thịt trên gương mặt dùng sức nở một nụ cười cứng ngắc, lộ ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, thật là khó coi.

Cô ta chỉ muốn ầm ỹ với Giản Trang, nhưng có rất nhiều người đang đứng trong phòng như vậy, nhất là Hứa Kiến Nghiệp đang đứng sau lưng cô ta, nếu cãi nhau với Giản Trang, Hứa Kiến nghiệp sẽ càng thêm chán ghét cô cậy mạnh ức hiếp người khác. Đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng nghe lời, ban đầu cô ta chính là nhờ vào dáng vẻ chim nhỏ nép vào người mới thắng được tình cảm của Hứa Kiến Nghiệp, quyết không thể bởi vì Giản Trang tới nhà cô ta, cô ta lập tức hoài nghi ý đồ của Giản Trang. Cô ta phải giả vờ cái gì cũng không biết, ổn định lại tâm trạng của mình.

Treo lên nụ cười giả dối khó coi, Triệu Bội Bội lui về phía sau một bước, chậm rãi xoay người lại, quay đầu liếc xéo Tạ Quế Cầm: "Mẹ, con ra sân vườn ngồi một chút, đợi lát nữa chị gái con tới mẹ nhớ nói cho con biết một tiếng."

"Được được được, con đi đi, có muốn quản gia mang cho con ly Hồng Trà không?"

"Không cần. Lát nữa con sẽ quay lại đây." Triệu Bội Bội đã bước về phía trước một bước, không để ý tới Hứa Kiến Nghiệp và mẹ chồng nữa, trực tiếp đi vào hành lang thông với sân vườn của biệt thự. Cô ta thật sự cần tìm một chỗ không người để phát tiết cảm xúc một chút, thuận tiện gọi điện cho chị gái, nói cho chị gái biết cô ta gặp phải rắc rối khó giải quyết!

Hiện tại cô ta hoàn toàn khẳng định Giản Trang này cố ý đến gần gia đình của cô ta, nhưng mà. . . . . . Giản Trang ôm mục đích gì? Cô ta (Giản Trang) nói là không muốn quyến rũ Hứa Kiến Nghiệp, vậy thì mục đích của cô ta là gì? Mỗi lần cô ta cũng nhắc tới Lý Vận, đối với chuyện cô ta (Triệu Bội Bội) lại biết rõ ràng như vậy, rốt cuộc Giản Trang có quan hệ gì với Lý Vận?

Sau khi bóng dáng của Triệu Bội Bội biến mất ở phòng khách, Hứa Kiến Nghiệp chậm rãi đi về phía Giản Trang, trên mặt Giản Trang mang theo mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Hứa Kiến Nghiệp tiêu sái đi tới bên cạnh mình, nói với cô: "Xin lỗi, vốn là tới đây cùng nhau vui vẻ, lại để cho cô gặp phải chuyện như vậy. Thật ra thì, cô và cô ấy cãi vả, cũng không thể trách cô được. Tính tình của cô ấy rất cổ quái, được chiều chuộng nên tính tình trở nên nhỏ nhen, so đo hơn. Thời gian trước khi chưa mang thai, cô ấy rất dịu dàng, có lẽ là bởi vì mang thai nên nội tiết thay đổi, bây giờ tính khí của cô ấy thay đổi rất nhiều."

"Không sao, Hứa ca anh không cần phải luôn nói với xin lỗi tôi, tôi cũng không tức giận đâu." Khuôn mặt Giản Trang nở nụ cười ấm áp nhìn Hứa Kiến Nghiệp: "Tôi đến chỉ để tặng quà, về phần cơm. . . . . . Tôi không ăn được. Gần tối có chút việc cần phải xử lý, phải đến sớm một chút."

"Không ở lại ăn cơm sao?"

"Vâng, thời gian có chút gấp." Giản Trang gật đầu.

"Cô đã tới đây một chuyến, tôi sao có thể để cô không ăn cơm mà đã đi, cái này không hợp quy củ, cũng không phải là đạo đãi khách nhà tôi." Khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một tia giật mình, lông mày Hứa Kiến Nghiệp cau lại, nói tiếp: "Nếu không như vậy đi, đợi đến buổi tối chúng ta cùng đến khách sạn, trước tiên ở nhà tôi ăn một bữa cơm như thế nào? Đúng lúc vừa rồi nhà phòng bếp đã chuẩn bị xong món ăn, hâm nóng lại một chút là được, sẽ được mang lên rất nhanh. Cô đã đến đây rồi, cũng không thể uống một ly nước trái cây đã đi rồi, như vậy không được. Cô chờ một chút, lập tức khai tiệc."

Nói xong, tròng mắt hắn chuyển một cái, tầm mắt lướt đến người quản gia đang đứng trong góc tường .

Quản gia Giang lắng nghe những lời vừa rồi của hắn một chữ cũng không xót, lập tức hiểu ý: "Vâng thưa ông chủ, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay. Xin cô Giản và ông chủ chờ 10 phút." Lời còn chưa dứt, quản gia đã xoay người rời khỏi phòng khách, đi đến phòng bếp ở tầng một đi.

Bên này Hứa Kiến Nghiệp chiêu đãi Giản Trang ở đại sảnh, sau đó đi đến phòng ăn gọi Triệu Bội Bội.

Hứa Kiến Nghiệp vừa mới đi, Tạ Quế Cầm ngồi ở một bên bàn tròn bỗng chốc đứng dậy, trên mặt nở nụ cười giả dối, hai con mắt cũng híp thành một đường, bước chân thong thả đi tới bên cạnh Giản Trang.

"Bác gái, bác làm cái gì vậy? Có chuyện gì muốn nói với cháu sao?" Giản trang cũng nhìn thấy động tác của Tạ Quế Cầm, biết rõ bà ta muốn làm cái gì, nhưng lại giả vờ như hoàn toàn không biết, gương mặt lộ vẻ mê mang nhìn Tạ Quế Cầm.

Tạ Quế Cầm khẽ cười ha ha: "Ôi, thật ra thì tôi muốn hỏi, cô Giản làm việc ở đâu? Con trai của tôi có quan hệ thế nào với cô? Trước kia tại sao không thấy con trai tôi từng nhắc đến cô vậy? Tôi muốn hỏi một chút cô chuẩn bị tặng quà gì, mới vừa rồi cô cũng nhìn thấy, con dâu tôi, tính tình hơi khó chịu, cả nhà chúng tôi phải nâng niu cung phụng con bé vì đứa cháu trai đang ở trong bụng nó, nói thế nào cũng phải cho nó mấy phần mặt mũi. Cô cũng thấy đấy, ngay cả tôi con bé cũng lạnh nhạt đây này, cũng đừng so đo tính khí khó chịu của nó. Chỉ là bây giờ tính tình của nó không được tốt, hơn nữa. . . . . . Chuyện như vậy còn nhiều. Cô nói cô cũng chuẩn bị cho em bé một phần quà tặng, tôi thật sự rất tò mò bị cô đã chuẩn bị quà tặng gì." Bà ta rất biết cách nói chuyện, vừa giải thích lòng vòng, vừa nói ra ý đồ của bản thân: " Tôi ở đây giúp cô kiểm tra, xem xem quà cô chọn, có hơp ý không."

"Hóa ra là vậy." Giản Trang ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt vô cùng tự nhiên, "Vậy thì thật là làm phiền bác gái rồi, khiến ngài phí tâm. Cháu lấy quà tặng ra cho ngài xem một chút." Trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng lần này nụ cười không chạm tới đáy mắt, con ngươi màu nâu của cô tràn ngập khí lạnh thấu xương.

Cô cúi đầu, từ trong túi xách mang theo người lấy ra hai hộp quà màu sắc rực rỡ được gói vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, đôi tay dâng đến trước mặt Tạ Quế Cầm.

"Cô Giản, tôi mở ra xem một chút, cô không để ý chứ?" Rõ ràng là tay đã xé giấy bọc bên ngoài cái hộp, vẫn còn dày mặt cười híp mắt hỏi.

"Dĩ nhiên là không rồi." Giản Trang lộ ra nụ cười hết sức đáng yêu, kì thực trong lòng, cô đã bị nụ cười dối trá ghê tởm của Tạ Quế Cầm khiến cho buồn nôn. Nếu như cô là gặp dịp thì chơi giả vờ cười, thì bà lão trước mắt này chính là chẳng biết xấu hổ cười nịnh.

"Roẹt" một tiếng, giấy bọc hai gói quà bị Tạ Quế Cầm xé ra.

Tạ Quế Cầm ném giấy bọc qua một bên, không kịp chờ mở hộp ra, kiểm tra đồ vật ở bên trong.

Giản Trang biết rõ Tạ Quế Cầm là người như thế nào, cho nên trước khi tới đây, đã chọn quà rất hào phóng, tặng quà là loại đắt tiền. Công việc của Hứa Kiến Nghiệp rất vất vả, trước kia vì phải vẽ bản thiết kế thường thức đêm đến rạng sáng, lúc ấy nếu không có cô nấu những ăn bổ dưỡng đó, cơ thể Hứa Kiến Nghiệp đã sớm mệt mỏi suy sụp, đâu còn sức để mạnh như rồng như hổ, tinh thần tràn đầy như vậy.

Nhưng sau khi Triệu Bội Bội gả tới, với tính tình và thói quen Triệu Bội Bội, cô ta sẽ không tốt bụng đi học nấu cơm. Trước kia thời gian cô ta còn làm hướng dẫn mua sắm, cũng không có đi học nấu ăn, hiện tại ngồi lên chức phu nhân, thì càng không thể xuống bếp nấu canh bổ cho Hứa Kiến Nghiệp.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Biết Hứa Kiến Nghiệp cần gì nhất, cũng biết nên chọn tặng quà gì.

Sau khi Tạ Quế Cầm mở chiếc hộp thứ nhất làm bằng gỗ sơn màu đỏ bên ngoài, cái miệng tô son màu đỏ chót há hốc thành hình chữ “o”, không kiềm chế được kinh ngạc lên tiếng: "Trời ạ! Đây là. . . . . ."

Trong chiếc hộp hình vuông được trải vải thổ cẩm bằng tơ tằm trắng như tuyết, để ngay ngắn phía trên mảnh gấm là một gốc sâm Cao Ly trăm năm tuổi, sâm Cao Ly sinh trưởng trong rừng sâu nước độc, sống ở nơi cao hơn mực nước biển, rất khó hái. Phần lớn sâm Cao Ly bán ở trên thị trường đa số là sâm do nông dân Triều Tiên tự mình trồng trong đất, thành phần dinh dưỡng và hiệu quả trị liệu của dược vật căn bản không thể so sánh với loại sâm Cao Ly mọc hoang trên những vùng núi cao.

Mà muốn mua được sâm Cao Ly chính tông, giá cả tất nhiên là không hề rẻ, dù là ngươi có tiền, cũng phải nhờ quan hệ tìm người quen mới có thể mua được sâm già thật sự trong núi sâu.

Nhân sâm bình thường, Tạ Quế Cầm đã gặp không ít, nhưng là bên ngoài đầy đặn như vậy, rễ cây dày đặc hoang dại là sâm Cao Ly chính tông, đời này Tạ Quế Cầm mới chỉ nhìn thấy trên ti vi. Bà ta không phải là người phụ nữ không có một chút kiến thức nông nghiệp, vừa nhìn thấy vật này, cũng biết là của quý, đáng giá không ít tiền.

Đồng tử bên trong hốc mắt dường như đang xác định, tập trung tinh thần nhìn chòng chọc vào hộp sâm Cao Ly, trên mặt lướt qua vẻ kinh ngạc căn bản muốn giấu cũng không giấu được.

"Bác à, đây là sâm Cao Ly cháu nhờ nhiều bạn bè mới mua được, cháu tốn không ít thời gian và sức lực mới mua được. Nhưng như vậy cũng không tính là gì, sinh nhật của anh Hứa, cháu muốn đem thứ tốt nhất lấy ra mới có thể tỏ rõ tâm ý của cháu. Anh Hứa và cháu vừa quen biết không lâu, nhưng mà cháu và anh Hứa lại rất hợp ý, hai người chúng cháu có quan điểm về lĩnh vực kinh doanh khá là giống nhau, có nhiều vấn đề nói chuyện rất là hợp ý. Ngày thường nhìn anh Hứa đi làm rất vất vả, về đến nhà nhất định phải bồi bổ thân thể mới được, nếu không tinh thần hao tổn, thể chất cũng sẽ giảm xuống. Sâm Cao Ly có thể cắt thành miếng để nấu canh, hoặc là bình thường rang khô để được trong một thời gian, loại nhân sâm này rất hiệu quả đối với những người quanh năm hao tổn tinh lực lao động trí óc như anh Hứa nhất." Giản Trang ngữ điệu nhẹ nhàng nói, "Cháu và anh Hứa vừa mới bắt đầu quan hệ hợp tác kinh doanh, trong quá trình tiếp xúc công việc mới trở thành bạn bè. Trước đó không lâu lãnh đạo trực tiếp của cháu và anh Hứa mới ký hợp đồng trị giá hơn 100 triệu, nếu làm xong hạng mục này, trong năm nay danh tiếng của công ty anh Hứa sẽ càng nâng cao, các chỉ tiêu trong năm tới cũng sẽ được hoàn thành."

"Ồ, một hợp đồng 100 triệu!" Hai tay cầm hộp quà của Tạ Quế Cầm có chút run run, kích động nhìn Giản Trang: "Nói như vậy công ty của các cô cũng là một công ty lớn hả ?"

" Cũng có thể coi là như vậy, cả thành phố Hoa Trung này, công ty chúng cháu là đầu rồng trong ngành công nghiệp bất động sản." Giản Trang nói rất khiêm tốn.

"Trời ạ! Cô có thể vào làm trong một công ty lớn như vậy, cô Giản tiểu cô cũng rất lợi hại!" Nhất thời Tạ Quế Cầm đã thay đổi cách nhìn với Giản Trang: "Tuổi còn trẻ mà có thể vào làm ở công ty lớn như vậy, về sau làm việc lâu dài, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

"Điều này còn phụ thuộc vào chức vụ và năng lực làm việc của bản thân trong công ty nữa." Giản Trang mỉm cười trả lời Tạ Quế Cầm, sau đó không dấu vết đổi đề tài: "Bác gái, ngài không mở chiếc hộp còn lại nhìn một chút sao? Cháu cảm thấy, bác sẽ thích phần quà này hơn."

"Thật sao? Trong cái hộp này sẽ là vật gì đây?" Tạ Quế Cầm tò mò mở chiếc hộp ra, sau khi mở hộp ra, một tia sáng màu vàng rực rỡ từ trong hộp bay thẳng vào mắt bà ta, ánh sáng vàng chói thiếu chút nữa làm lóa mắt bà ta.

Bà ta dùng sức trừng mắt nhìn, sau khi chăm chú nhìn kỹ, vẻ mặt càng thêm kinh hãi, trong ánh mắt tuôn ra một loạt cảm xúc, nghi ngờ, ngạc nhiên, vui mừng, kích động! Bà ta nhìn bảo bối trong hộp, cười không khép miệng được: "Thật tốt, tôi đang muốn chuẩn bị cho cháu trai của mình một cái như thế này! Thật là vô cùng hợp tâm ý của tôi!"

Chiếc hộp trước mắt Tạ Quế Cầm, bên trong được phủ lên trên một lớp vải gấm mềm mại màu hồng, trên lớp vải gấm để một chuỗi khóa trường mệnh được chạm trổ hoàn hảo. Dây đeo rất chắc gồm những vòng tròn nhỏ cài xen kẽ, ở giữa là một ổ khóa màu vàng óng ánh, chiếc chuông ở giữa được khảm một miếng ngọc phỉ thúy màu lục bích sáng ngời!

Đựng trong hộp —— lại là một bàn tay lớn chạm rỗng ở giữa là khóa trường mệnh bằng vàng được chạm trổ tinh chế khảm ngọc quý đẹp đẽ!

Vật này so với sâm Cao Ly còn quý giá hơn, không chỉ đắt hơn, ý nghĩa của chiếc khóa này vô cùng to lớn!

Cái này đã lập tức chọt trúng ngay giữa chỗ quan trọng của Tạ Quế Cầm, bà ta đang suy nghĩ cho chuẩn bị cháu trai sắp ra đời của bà ta một chiếc khóa trường mệnh, không ngờ chiếc khóa này lại tự mình đưa tới cửa! Trong lòng bà ta đang hồi hộp, vui mừng cầm trong tay cái hộp nhìn xung quanh chiếc khóa trường mệnh, nghĩ thầm may là không đuổi Giản Trang đi, nếu không tốt quà tặng như vậy sẽ vô ích rồi ! Có thể lập tức đưa ra hai món quà đắt tiền như vậy, có thể thấy Giản Trang là người không tầm thường!

"Bác gái, có cảm thấy vừa ý không?" Vẻ mặt Tạ Quế Cầm thay đổi quá rõ ràng, Giản Trang đứng bên cạnh ta thờ ơ lạnh nhạt trong chốc lát, sau đó nở nụ cười thân thiết hỏi thăm: "Đây là khóa trường mệnh cháu nhờ một người cậu đi công tác ở Hàng Châu, may mắn tìm được cao tăng chủ trì của chùa Linh Ẩn khai quang chiếc khóa trường mệnh này. Nghe nói bây giờ chiếc khóa này đã nhiễm phật khí, đứa bé mang theo sẽ khỏe mạnh lớn lên, tà vật bất xâm. Mặc dù không biết có phải thật hay không, nhưng cháu cảm thấy cái này có ngụ ý rất tốt, nghĩ tới đưa cho em bé là thích hợp, vì vậy đã dùng tiền mua lại từ trong tay cậu."

"Thích, cháu trai nhà bác đeo lên khẳng định rất đẹp mắt!" Tạ Quế Cầm nâng niu trong lòng bàn tay, một khắc cũng không muốn để xuống.

Gương mặt Giản Trang còn treo nụ cười thân thiết, nhưng đôi mắt màu nâu lại là một mảnh lạnh lẽo, lạnh lùng tà nghễ nhìn Tạ Quế Cầm. Cô biết, nhất định Tạ Quế Cầm sẽ rất yêu thích cái khóa trường mệnh này. Mặc dù Tạ Quế Cầm là người từng được giáo dục văn hóa, nhưng dù sao trước kia ở trấn trên, bị tư tưởng của lớp người già hun đúc, vẫn tương đối mê tín. Thậm chí đến bây giờ bà ta vẫn cảm thấy, Hứa Kiến Nghiệp gây dựng sự nghiệp thành công, không phải là công lao do mình năm đó kinh doanh gom góp tiền bạc đưa Hứa Kiến Nghiệp vào trường học bổ túc, là nhờ người chồng đã chết của bà ta ở trên trời phù hộ cho con trai, nghe được nguyện vọng của bà ta, ở âm phủ luôn luôn giúp đỡ Hứa Kiến Nghiệp, mới có gia sản như ngày hôm nay.

Thật là buồn cười và hoang đường!

Tại sao lúc cô còn ở nhà họ Hứa vẫn không chiếm được tôn trọng của mẹ chồng, tại sao bỏ ra nhiều như vậy, nỗ lực nhiều như vậy bà ta vẫn không nhìn trúng cô? Đó là bởi vì mắt Tạ Quế Cầm bị mù, căn bản là không để cô ở trong mắt, cô lo liệu cho gia đình, những năm đầu cô dâng hiến tất cả cho Hứa Kiến Nghiệp, bà ta đều cho rằng đó là do các quỷ thần phù hộ!

Trong đáy lòng Tạ Quế Cầm quá tin vào quỷ thần, nhất là khi chứng kiến Hứa Kiến Nghiệp trở lên giàu có, càng thêm hy vọng cháu trai của mình cũng tích đức tích phúc, tích lũy tu nghiệp, vọng tưởng nhà họ Hứa bọn họ phồn vinh thịnh vượng, đại đại vinh hoa.

Mang những thứ này đến, đối với việc lấy lòng Tạ Quế Cầm mà nói, vô cùng thích hợp!

Vừa rồi không phải Triệu Bội Bội chất vấn cô đến tột cùng là muốn làm gì sao? Hừ, thật ra vô cùng đơn giản, cô không có hứng thú với Hứa Kiến Nghiệp, cũng không muốn ở trở lại nhà họ Hứa một lần nữa. Cô chỉ muốn Triệu Bội Bội cũng nếm thử cảm giác loạn trong giặc ngoài, ông xã thay lòng, bị người khác vứt bỏ bị thất bại cùng cảm giác tuyệt vọng!

Cô đã từng bị phản bội ra sao, cõi lòng tan nát tuyệt vọng như thế nào, giờ này ngày này cũng nên đến phiên Triệu Bội Bội cảm thụ một chút tư vị trong đó!

Cô, trở lại chính là để trả thù! Trước tiên là trừng trị Triệu Bội Bội, sau đó Hứa Kiến Nghiệp trốn cũng không thoát!

Ban đầu Triệu Bội Bội cướp đi gia đình của cô như thế nào, bây giờ cô sẽ phá hủy gia đình của cô ta như thế đó!

Hỏi mục đích của cô là cái gì? Mục đích của cô vẻn vẹn chỉ đơn giản như vậy. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment