Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 72

Editor: Đào Sindy + Jinn

Beta: haycuoidangyeu+ hoa hồng

___ thử hỏi, trên đời này, có người còn tệ hơn cả đồ vật sao? ____

Lời vừa thoát khỏi miệng, Giản Trang mới phát hiện giọng mình đã khàn đến cỡ nào, âm thanh thốt ra giống như bị người ta xé nát, trầm đến vỡ vụn, âm cuối lại càng thêm chói tai hơn.

Cổ họng đau quá, cảm giác nóng bỏng thiêu cháy khi cô nói chuyện ngay lập tức quét ngang toàn bộ cổ họng.

Sau khi người đứng ở bên cạnh cánh cửa màu trắng ngà nghe được giọng nói khàn khàn của cô thì xoay người bước ra khỏi cửa, biến mất trong tầm mắt của Giản Trang. 

Nhưng, chỉ một lát sau, trên cửa sổ sát đất lại xuất hiện một bóng người, Nguyễn Bắc Thần vừa đi khỏi đã xuất hiện lần nữa và đang đứng quay lưng ở cửa, trong tay cầm một cốc nước thủy tinh trong suốt hình Ngũ Lăng, trong ly còn bốc lên hơi nóng nước trà mảnh như tơ.

Nguyễn Bắc Thần đứng ở cửa cũng không trực tiếp đi vào, chỉ yên lặng đứng trước cửa nhìn cô. Dáng người anh thon gầy cao lớn mặc bộ quần áo ngủ Hàn Quốc bó sát người, trên tay áo ngắn màu sợi đay in hình chân dung của minh tinh Chung Geun - Hee Hàn Quốc, bên dưới mặc quần đùi màu xanh xám, ăn mặc đơn giản thoải mái vô cùng, khác hoàn toàn với hình ảnh thanh nhã lịch sự lúc bình thường. Một đầu tóc đen nhánh cũng có chút lộn xộn, sợi tóc trên đầu loạn thành một đám, giống như bị ai đó hung hăng giày xéo, như một đám cỏ dại mọc um tùm, cứ xõa tung ra ở trên đỉnh đầu anh. Đường nét nhu hòa trên mặt, một đôi mắt phượng hẹp dài vẫn xinh đẹp như trước, đôi mắt màu rám nắng sâu và thấu đáo, chỗ con ngươi và tròng mắt giao nhau hiện ra một vòng lam nhạt vô cùng mỏng. Mặc dù ăn mặc tùy tiện như thế, nhưng vẫn không thể nào che giấu được đôi mắt sáng đẹp cùng với khuôn mặt điển trai kia.

Ngồi ở trên giường, Giản Trang đưa mắt đánh giá Nguyễn Bắc Thần, đồng thời Nguyễn Bắc Thần đứng ở cửa đánh giá cô.

Một lát sau, Nguyễn Bắc Thần đứng ở cửa đã có động tác, chân trái anh mang dép lê màu đen vừa nhấc, nhắm về phía giường lớn mà bước ra bước đầu tiên.

Ngay lập tức Giản Trang cũng thu hồi ánh mắt đánh giá, ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn Nguyễn Bắc Thần bưng nước ấm từng bước từng bước đi về phía mình.

“Uống nước đi, cổ họng sẽ dễ chịu hơn.” Người đến đi tới đầu giường, đặt nhẹ cốc nước trên tủ đứng màu hồng trắng bên cạnh đầu giường.

Ánh mắt Giản Trang theo cốc nước dời về đầu giường, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường lớn mềm mại và đầu giường được phủ bằng một lớp ren màu hồng phấn. Cả gian phòng được trang trí đầy màu sắc và hoa, cộng với đồ dùng trong phòng, lộ ra tính cách trẻ con, quả thật chính là phòng của công chúa. Chẳng lẽ… Đây là phòng ngủ của Nguyễn Bắc Thần?

Cô ngạc nhiên nhìn trang trí trong phòng, vừa nhìn xung quanh, vừa từ từ vươn tay lấy cốc nước trên tủ đứng đầu giường.

Nguyễn Bắc Thần đứng trước giường, mắt phượng lạnh lùng lạnh lẽo trước sau như một, nhìn cô nâng cốc nước lên uống từng ngụm nhỏ, lạnh nhạt nói: “Cổ họng dễ chịu hơn rồi chứ?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Giản Trang nuốt nước ấm trong miệng xuống, nhìn anh gật đầu trả lời.

“Vậy bây giờ anh sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi của em.” Nguyễn Bắc Thần vẫn còn nhớ rõ câu nói khi cô tỉnh lại kia, mở miệng trả lời: “Có lẽ em vẫn còn nhớ chuyện xảy ra vào mười giờ tối nhỉ? Em nhảy vào hồ nhân tạo cứu người, kết quả bản thân lại bị chìm xuống.”

Khóe miệng Giản Trang hơi cong, bất đắc dĩ cười: “Còn nhớ. Cứu người không được, ngược lại còn khiến mình nguy hiểm. Là anh cứu tôi sao? Nếu như không có anh cứu, tôi cũng sẽ không nằm trong phòng anh.” Nói đến đây, hiện tại cô lại có thời gian suy nghĩ một số chuyện rồi, đó chính là Hà Thục Mẫn không bị bại liệt ư? Lúc đó nhìn thấy Hà Thục Mẫn từ xe lăn đứng lên đi đến bờ hồ nhảy xuống, bởi vì trong lúc nguy cấp, cứu người là quan trọng nhất, hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều. Bây giờ xong chuyện, vấn đề này cứ như vậy mà nổi lên mặt nước.

Tại sao nửa đêm rồi mà Hà Thục Mẫn lại ra khỏi phòng ngủ? Tạo sao phu nhân thủ trưởng ra ngoài không có người hầu hay quản gia đi theo bên cạnh bà ấy? Tại sao Hà Thục Mẫn lại muốn nhảy hồ?

Những vấn đề này, chỉ cần hỏi Nguyễn Bắc Thần.

Trong lúc Giản Trang đang suy nghĩ các vấn đề kia, Nguyễn Bắc Thần đứng trước giường nói tiếp, ánh mắt hơi lạnh rơi trên người Giản Trang, thản nhiên nói: “Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi sao? Không cần vội, dù sao bây giờ thời gian còn nhiều, chúng ta nói từng chuyện một. Đầu tiên nói chuyện thứ nhất trước, mẹ của tôi, bà không bị bại liệt, chẳng qua chỉ đi đứng không tiện, cho nên bình thường đi lại hay ngồi xe lăn. Thứ hai, bởi vì đêm nay tôi về nhà, có tôi chăm sóc mẹ tôi, nên bảo quản gia ra ngoài, cũng không kêu cô giúp việc trông mẹ tôi. Nhưng do sơ sẩy, trong lúc chưng sủi cảo cho bà, không trông chừng bà, chính bà chuyển xe lăn từ trong nhà chạy ra ngoài. Thứ ba, tôi có thể kịp thời xuất hiện, cứu em từ trong hồ lên, cũng bởi vì đang đi ra ngoài tìm mẹ tôi. Chỉ là….” Lời của anh bỗng ngập ngừng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhúc nhích, chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cánh môi hé ra, nói tiếp: “Còn phải cảm ơn em, tuy rằng em không cứu được mẹ tôi từ trong nước lên bờ, nhưng em cũng đã đỡ bà lên mặt nước, mới không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thì, chỉ một mình bà, chắc chắn sẽ bị chết đuối.”

“Ha ha, thật ra tôi đâu giúp được gì.” Nụ cười trên mặt Giản Trang lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trong nụ cười xen lẫn sự đắng chát. Không muốn nói tiếp về chuyện cứu người, rất nhiều người đang nhảy xuống nước cứu người, chẳng những không cứu được người rơi xuống nước lên, ngược lại còn bồi thường mạng mình vào. Tuy rằng cô không chết, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Nếu như phía sau không có Nguyễn Bắc Thần xuất hiện kịp lúc, kết cục của cô chính là lại chết thêm lần nữa.

“Thật sự anh vẫn chưa cho tôi giúp đỡ gì.” Sau khi Giản Trang tự giễu một câu, lông mày trên khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Bắc Thần khẽ nhíu, không chút suy nghĩ mà phê bình cô, trong lời nói mang theo sự sắc bén, nghiêm nghị mà trách cứ cô: “Em xuống tay tàn nhẫn một chút, một phát đập bà ngất xỉu, chẳng phải dễ cứu hơn sao? Thật không biết khi đó trong đầu em đang nghĩ gì, lại tự khiến mình bị chìm trong nước đến hôn mê bất tỉnh. Nếu như không có tôi, chắc bây giờ em đã quy thiên (về trời) rồi. Lúc tôi cứu em từ trong nước đến tỉnh dậy, em đã uống không biết bao nhiêu nước, em bị sặc nước khoang mũi, lúc đó làm em khạc nước ra, nên nước mới làm bị thương đến cổ họng của em. Tôi nhảy xuống không chỉ cứu mẹ tôi, còn muốn cứu em từ dưới nước lên, cứu hai người một lúc, tôi mất rất nhiều sức lực đấy.”

“Tôi không nghe nhầm chứ? Ý của anh là, trách tôi lúc cứu mẹ anh không đập một phát cho bà ngất xỉu?!” Giản Trang mở to mắt không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt: “Lúc đó quả thật tôi định làm vậy, đối với một người khỏe mạnh bình thường thì có thể làm thế. Nhưng cơ thể mẹ anh ốm yếu thế kia, tôi sợ nếu nện thật, thì cơ thể mẹ anh sẽ không chịu nổi. Với lại, bà là mẹ ruột của anh và Nguyễn Thiểu Dật, tôi nào dám đánh bà chứ.” Thân thể Hà Thục Mẫn yếu như vậy, ai biết bà có mắc bệnh tắt máu não hay bệnh linh tinh gì không. Đánh một cái vào sau gáy, lỡ như dẫn tới chảy máu não, chuyện sẽ càng lớn không phải sao? Nếu như có chuyện gì xảy ra, hậu quả cô không gánh nỗi. Vậy nên, lúc đó cô thà rằng mình bị chết đuối, cũng không dám thô bạo với Hà Thục Mẫn.

Thái độ của Nguyễn Bắc Thần với Hà Thục Mẫn làm cô khó tin, không ngờ Nguyễn Bắc Thần lại đồng ý cách làm đập một cái cho mẹ mình ngất xỉu.

“Tính mạng nguy cấp, việc khác đừng nhắc đến. Động tác không tàn nhẫn, khi đó em và bà ấy ôm chặt nhau, ai cũng không lên được bờ, hai người đều phải chết. Lùi một bước mà nói, vì bảo vệ mạng sống, bất kính với trưởng bối cũng là do bất đắc dĩ. Nếu ai không thông cảm, chỉ có thể nói người đó quá ngu ngốc.” Lời nói từ trong miệng của Nguyễn Bắc Thần phát ra giống như đôi mắt xinh đẹp hẹp dài của anh, ở tầng bên dưới cùng mãi mãi là lạnh lùng, giống như núi băng nghìn năm không đổi, băng đã hình thành thì không bị thay đổi.

Giản Trang không thể không nghi ngờ, tính tình Nguyễn Bắc Thần thật sự lạnh lùng đến vậy sao, đối với mẹ mình mà vẫn có thể giữ lý trí không như người thường vui mừng hay tức giận mắng?

Nhưng mà đối với tính tình kỳ quái này của anh, cũng rất bình thường. Vốn cô cũng không trông mong nghe được từ trong miệng anh những lời nói ấm áp lòng người. Càng không vọng tưởng anh sẽ khen mình đôi câu.

Sau khi Nguyễn Bắc Thần nói những lời đó xong, nhìn Giản Trang im lặng một lúc lâu không lên tiếng, chợt cong môi, cười như không cười mà nhìn cô, giọng nói dịu dàng đến cực điểm, vô cùng nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn biết tôi cứu em thế nào sao?”

“....” Cơ thể Giản Trang run lên, đột nhiên có loại dự cảm xấu chạy lên não: “Anh cứu tôi thế nào?”

“Ôi….” Nguyễn Bắc Thần cong môi, nhếch lên một nụ cười dịu dàng như lan, sau khi cười khẽ một tiếng, anh hơi khom người, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, sau đó mặt đối mặt gần ngay trước mặt Giản Trang, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ: “Sau khi tôi ôm em lên bờ, hô hấp của em như sắp tắt hẳn, tôi chỉ có thể xử lí nhanh chóng mới cứu sống em. Hai tay ấn ngực em, làm tim phổi em sống lại, sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo… Tiếp đến, tuy ngực của em không quá lớn, nhưng lại rất mềm, tôi rất hài lòng.”

“....Anh sờ ngực tôi hả?” Ở trên giường, Giản Trang giật mình, trong giờ phút này đang sững sờ đắm chìm trong ký ức mập mờ với Nguyễn Bắc Thần.

“Đúng vậy, chứ sao tôi cứu được em? Em nghĩ tôi là thần tiên sao?” Nguyễn Bắc Thần nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, như chuyện đương nhiên nhìn cô.

“Lúc anh cứu tôi, có tiếp xúc cơ thể, tôi không ngại. Nhưng anh trắng trợn đánh giá ngực tôi thế nào, đây rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của tôi!” Ở đầu giường Giản Trang giật mình nói một nửa, trạng thái ngây ngốc đã hoàn toàn thay đổi, mặt cứng đờ, lông mày trong nháy mắt nhíu lại, đuôi mắt thể hiện sự không vui, sự ngượng ngùng lan khắp mặt, tức giận trừng Nguyễn Bắc Thần: “Anh không thể nói chuyện tử tế với tôi một lần sao? Mỗi lần đều khiến tôi lúng túng mới được sao?

“....” Bên môi Nguyễn Bắc Thần lộ ra nụ cười càng sâu hơn, chậm rãi ngồi thẳng lên, vui vẻ tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tính, từ trên cao nhìn xuống nhìn Giản Trang: “Không còn cách nào, ai bảo tôi ăn hiếp em quen rồi. Xin lỗi, thật ra thì tôi muốn nói cảm ơn em, mặc dù em chỉ làm tạm được, nhưng vẫn cảm ơn tinh thần không để ý đến bản thân, xã thân cứu người của em. Nhưng rơi xuống nước dễ bị cảm, em mau rời giường đến phòng khách uống chút canh gừng tôi nấu đi.” Nói xong, Nguyễn Bắc Thần để lại cho Giản Trang một nụ cười quyến rũ dịu dàng, rồi xoay người ra ngoài, chờ khi đến cửa, giọng nói lạnh lùng của anh lại nhẹ nhàng bay trở về, giọng nói lạnh lùng không chút che giấu ngả ngớn: “À đúng rồi, quên nói em biết...Quần áo của em đều ướt đẫm, mặc đồ ướt sẽ bị bệnh, hơn nữa sẽ dơ giường của tôi. Vì thế tôi đưa em vào trong phòng, cởi quần áo ướt của em ra, đổi thành quần áo của tôi rồi...Tuy dáng người bình thường, nhưng da thịt bóng loáng như son, vẫn có tròn có méo…”

Giản Trang ngồi ở đầu giường đang định đứng lên thì đột nhiên toàn thân bị chấn động, giống như bị sét đánh! Không thể nào, tâm lý của cô bắt đầu treo thật cao, từ từ, cuối đầu xuống, ánh mắt dời xuống từng tấc một, nhìn quần áo mặc trên người mình. Đập vào trong mắt là bộ áo ngủ màu xanh có đường vân dựng thẳng của đàn ông… Thật sự___ không phải đồ cô mặc!

Quần áo của cô, bị Nguyễn Bắc Thần cởi… Hơn nửa cởi không còn một mảnh, không mảnh vải che thân, trần trụi hiện ra ở trước mắt Nguyễn Bắc Thần...

Ầm một tiếng, máu toàn thân cô như sôi trào xông lên đại não, trong đầu đang nghĩ nên suy nghĩ và phản ứng thế nào, cả người như tượng gỗ toàn thân cứng ngắc ngồi ở mép giường. Chỉ trong nháy mắt, hai má cô ửng đỏ như rặng mây hồng, màu sắc đỏ tươi như bôi son, rực rỡ xinh đẹp như hoa nở rộ trên mặt.

Không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi! Quả thật cô không thể tưởng tượng được tình cảnh mình bị Nguyễn Bắc Thần cởi sạch… Cô không khỏi muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, chẳng lẽ Nguyễn Bắc Thần là khắc tinh của cô sao?

Vẫn là đồ dùng melody màu hồng hoa lệ mà nhạt lãng mạn.

Mỗi một vách tường trong cả ngôi biệt thự, đều dán giấy tường màu hồng hình hoa anh đào, cửa sổ sát đất của phòng khách dưới lầu cũng treo màn tơ hình hoa đào màu hồng nhạt. Trần nhà được tạo hình đặc biệt cố ý thả thấp đèn thủy tinh màu trà kiểu Pháp.

Chỗ vị trí lối nhỏ đi đến phòng khách phía Nam đặt một bàn dài màu trắng ngà kiểu Pháp, trên bàn được phủ khăn trải bàn hình bông tuyết chạm rỗng, bên cạnh bàn phối với chiếc ghế bành đơn giản màu xanh lam.

Hà Thục Mẫn thân là chủ mẫu nhà họ Nguyễn, lúc này đang ngồi trên ghế bành, giống hệt đứa nhỏ, tay phải cầm một chiếc nĩa lóng lánh, trên tay cầm muỗng ăn rất nghiêm túc mà vung vẫy đâm tới đâm lui vào cái khay đồ sức ở trước mặt bà.

Nguyễn Bắc Thần ngồi yên bên cạnh Hà Thục Mẫn, hai mắt chăm chú nhìn mọi hoạt động của Hà Thục Mẫn, yên lặng ở một bên chờ đợi.

Giản Trang ngồi đối diện Hà Thục Mẫn, ánh mắt Hà Thục Mẫn vẫn rơi vào mấy miếng sủi cảo chưng còn thừa lại trong khay, rất hứng thú nhìn hành động như đứa bé của Hà Thục Mẫn.

Hà Thục Mẫn ngồi trên ghế dường như phát hiện Giản Trang đang nhìn mình, dùng nỉa ghim một miếng sủi cảo chưng, đưa về phía Giản Trang, giọng nói vẫn khàn như cũ: “Cái này, phải chấm dấm mới ăn ngon.”

Nhìn Hà Thục Mẫn đã có tuổi mà vẫn như đứa nhỏ dâng vật mình thích, Giản Trang chợt thấy buồn cười, khóe môi không thể khống chế mà nâng lên, nhưng ngại vì Nguyễn Bắc Thần ở đây, không dám thể hiện ra, đành cố nén khóe miệng xuống.

“Tranh thủ ăn đi, sắp nguội rồi.”

Nguyễn Bắc Thần ngồi kế bên Hà Thục Mẫn hạ thấp giọng, dịu dàng mà thúc giục.

Giản Trang nghe ra được, giọng điệu anh chuyện với Hà Thục Mẫn rõ ràng ôn hòa hơn nhiều so với những người khác. Lời nói không còn quá lạnh nhạt và lạnh lẽo, ngược lại nhiều hơn một chút mềm mại nhẹ nhàng. 

“Cái đó....” Giản Trang nhìn thấy tâm trạng Nguyễn Bắc Thần không tệ, khẽ mở miệng, dò hỏi: “Tại sao mẹ anh lại nửa đêm nhảy hồ vậy? Bà ấy... bị bệnh gì?” Nhìn ra tâm trí Hà Thục Mẫn có vấn đề, nhưng bệnh tâm thần chia thành nhiều loại, rốt cuộc Hà Thục Mẫn bị loại nào?

Cô hỏi những lời này quả thật không ôm quá nhiều hy vọng sẽ được trả lời. Nếu như không phải lúc nãy Nguyễn Bắc Thần nói anh thay quần áo cho mình, có lẽ bây giờ cô và anh nói chuyện sẽ càng thêm bị chọc tức. Chỉ không biết làm sao, hết lần này đến lần khác luôn bị người này bắt được bím tóc, lại ở cùng dưới một mái hiên, chỉ có thể khách khí nói chuyện với người ta mà thôi.

Mà ngoài dự đoán của Giản Trang, Nguyễn Bắc Thần không cần suy nghĩ, không chút do dự trả lời: “Trên người bà có bao nhiêu loại bênh tật về tâm thần. Đều do bệnh cũ của mấy chục năm trước, đầu tiên là “Chứng rối loạn cảm xúc” tiếp theo là “Chứng sợ giao tiếp” bây giờ lại thêm “Chứng vọng tưởng bị hại”. Mỗi lần ngồi ngốc trong phòng, chỉ cần trong phòng xuất hiện một khuôn mặt lạ, sẽ cho rằng có người muốn hại mình. Đồng thời còn có chứng tương đối nghiêm trọng là “Chứng ảo tưởng”, coi như xung quanh đều là người quen, không ai kích thích bà, bà cũng đột nhiên thấy ảo giác, sau đó làm ra một số chuyện làm người ta không thể tưởng tượng được.” Nguyễn Bắc Thần vừa nói, vừa đưa tay lấy khăn tay trên bàn, ngón trỏ và ngón giữa cầm một góc khăn, lặng lẽ lau miệng cho Hà Thục Mẫn, cẩn thận từng li từng tý lau đi dấm dính trên khóe miệng của Hà Thục Mẫn, lời trong miệng vẫn không dừng lại, không nhanh không chậm từ môi anh truyền ra: “Hay là nói chuyện tối qua bà vô có nhảy hồ, rất có thể là do sinh ra ảo giác nào đó, mới có thẻ làm việc ngốc.”

“Bình thường hay xảy ra chuyện như vậy sao? Tỷ lệ xảy ra có cao không?” Giản Trang thăm dò sâu vào trong.

“Bình thường cũng sẽ phát tác. Thỉnh thoảng một tháng sẽ xuất hiện một hai lần.” Nguyễn Bắc Thần thả khăn ăn ra, thu tầm mắt, cụp mắt, như đang cố gắng suy nghĩ rồi mới trả lời.

Giản Trang vẫn một biết một số chuyện, cẩn thận thăm dò sắc mặt Nguyễn Bắc Thần, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể hỏi thêm mấy vấn đề nữa không?”

“Em hỏi đi.” Nguyễn Bắc Thần nháy mắt phượng, cụp mắt rồi nâng lên trong nháy mắt, nhìn về phía Giản Trang ở đối diện, giọng nói lành lạnh nhưng lại vô cùng phấn khích: “Nhưng, có trả lời hay không, thì xem tâm trạng của tôi đã.”

Quả thật rất phù hợp với tính cách thất thường của Nguyễn Bắc Thần. Giản Trang nghĩ thầm, đáy mắt lướt qua ý cười, nhưng trên mặt lại thể hiện không hiểu, mặt trầm như nước hỏi: “Có phải bởi vì mẹ mà đổi sang học tâm lý, mới nhân lúc còn trẻ quyết định bỏ chuyện du học sang học tâm lý học?”

“Ừ.” Nguyễn Bắc Thần trả lời rất sảng khoái.

“Ồ, vậy kiến thức học được không thể dùng cho trị bệnh của mẹ anh sao?”

“Không thể. Ngay lúc bà bị bệnh, tôi còn chưa học tâm lý học, hơn nữa... Lúc ấy cả nhà chúng tôi đều không biết. Thời kỳ đó, còn chưa có từ “Bệnh tâm lý” này, độ nhận biết loại bệnh tâm lý kia trong dân chúng không cao. Lúc vừa bắt đầu xuất hiện một số hiện tượng khác thường, người trong nhà cũ cũng không phát hiện. Đợi đến sau này bệnh tình nghiêm trọng, mới phát hiện tinh thần bà đã không bình thường.”

Trong mắt Giản Trang hoàn toàn không còn ý cười, con ngươi màu trà vô cùng trong trẻo, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Bắc Thần: “Lúc ấy... Sau khi phát hiện bệnh thì có thể kịp thời trị bệnh không?”

Mặt Nguyễn Bắc Thần vẫn không đổi sắc, đường cong tinh tế trên khuôn mặt thuần khiết trắng nhợt, vẻ mặt khôi ngô nham hiểm còn lộ ra vài phần yếu ớt lẳng lơ của nữ giới, mắt phượng quyến rũ không chút độ ấm, lạnh lùng nhìn Giản Trang, trong giọng điệu lạnh nhạt còn có vài phần châm biếm, “Em thật đúng là cái gì cũng không biết, chẳng qua không trách em được, dù sao em cũng không phải là người của nhà họ Nguyễn, nhưng ít nhất em đã nhìn thấy tình hình trên bàn ăn tối nay rồi, tại sao vẫn còn nghĩ tốt cho nhà họ Nguyễn như vậy? Tối nay tôi sẽ nói cho em vài lời nói thật, để cho em biết một chút về Nguyễn Hàn Thành là một người cha tốt như thế nào, là một người chồng ra sao.” Nói đến đây, mắt anh nhấp nháy, đôi lông mi dài ở trên không trung lạnh lùng vạch qua, “Em không phải là kẻ ngốc, ít nhất em đã nhìn ra, tôi và Nguyễn Hàn Thành không cùng một mẹ sinh ra. Mẹ đẻ của Nguyễn Hàn Thành là Lữ An Hoa, cũng chính là người vợ đầu tiên của Nguyễn Việt. Cuộc sống lúc đầu của họ rất hạnh phúc, mẹ của tôi là Hà Thục Mẫn, là người em họ xa của Lữ An Hoa, một ngày nào đó của rất nhiều năm trước khi bà đến thăm Lữ An Hoa, lúc đó bà vừa gặp đã yêu Nguyễn Việt tuổi trẻ tài cao. Thế nhưng, bởi vì những năm đó chưa mở cửa cải cách, xã hội quản giáo rất nghiêm trong vấn đề tác phong của nam nữ, cho nên Hà Thục Mẫn có suy nghĩ này cũng không dám thể hiện ra. Đáng lẽ, tình cảm đơn phương như vậy không chừng qua mấy năm sẽ nguội lạnh. Nhưng ai biết đơn vị lại đổi chức vụ cho nhau, mẹ tội bị điều đến làm việc trong đơn vị của Lữ An Hoa, làm cho bà và nhà họ Nguyễn qua lại nhiều hơn. Tiếp xúc càng lâu, Hà Thục Mẫn càng thêm mến mộ Nguyễn Việt, hâm mộ người chị họ của mình có cuộc sống hạnh phúc như vậy. Lâu ngày, hâm mộ biến thành ghen tị. Không lâu sau đó, Lữ An Hoa qua đời ngoài ý muốn, mà không lâu sau đó trong lễ truy điệu của Lữ An Hoa, Hà Thục Mẫn có nhân cách tốt đẹp, không có bạn trai lại tự nhiên mang thai, trong bụng là đứa bé của Nguyễn Việt. Đứa bé đó... Cũng chính là tôi.”              

“Sau đó thì sao?” Giản Trang lên tiếng hỏi, muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình. Mặc dù Nguyễn Bắc Thần không nói, cô cũng đoán được chuyện tiếp theo. Kế đó nhất định là Nguyễn Việt vội vã với áp lực và bất đắc dĩ, cưới Hà Thục Mẫn, nhưng cũng không yêu Hà Thục Mẫn, mà ngược lại sẽ căm ghét tất cả những hành động của Hà Thục Mẫn đến tận xương tủy. Vì vậy, quan hệ vợ chồng của hai người mới cứng ngắc như thế. Thái độ của Nguyễn Việt đối với Hà Thục Mẫn chính là thờ ơ lạnh nhạt, ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi vì Nguyễn Bắc Thần cũng do Hà Thục Mẫn sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt như thế, cho nên dẫn đến Nguyễn Việt có ác cảm với Nguyễn Bắc Thần. Đây cũng chính là lời giải thích tốt nhất, vì lúc ở trên bàn ăn, thái độ của Nguyễn Việt với Nguyễn Bắc Thần rất lạnh nhạt.       

Nhưng vẫn có mấy chỗ rất đáng ngờ. Ví dụ như, nếu như theo lời Nguyễn Bắc Thần nói, Nguyễn Việt và Lữ An Hoa sống rất hạnh phúc, vậy Hà Thục Mẫn mang thai con của Nguyễn Việt là thế nào? Hơn nữa còn là sau khi Lữ An Hoa chết không lâu thì tuyên bố mình mang thai, vậy đây là… Lúc Lữ An Hoa còn sống, Hà Thục Mẫn đã từng xảy ra quan hệ với Nguyễn Việt.

Tình huống cụ thể lúc đó là như thế nào? Là Nguyễn Việt thay đổi, bản thân lạc lối…, hay là Hà Thục Mẫn dùng một chút thủ đoạn, bò lên giường Nguyễn Việt? Suy nghĩ kỹ càng một lát sẽ phát hiện rất rõ, giả thuyết thứ hai có khả năng xảy ra cao hơn. Bởi vì, thời gian quả thực quá trùng hợp. Đúng vào lúc sau khi Lữ An Hoa chết không lâu. 

Cô cũng là người từng bị hãm hại dẫn tới cái chết, cho nên trong chuyện này cô rất nhạy cảm. Không phải cô nghi ngờ, mà là trong vụ này có quá nhiều điểm đáng nghi. Lữ An Hoa đang khỏe mạnh tại sao lại qua đời “ngoài ý muốn”? Nếu nói điều đó là ngoài ý muốn, vậy thì đến cuối cùng có phải là “ngoài ý muốn” thật hay không, vẫn còn rất khó nói.      

Đôi khi phụ nữ xuất phát từ sự ghen tị, vì lợi ích của bản thân, mà chuyện gì cũng có thể làm ra được. 

Triệu Bội Bội chính là ví dụ tốt nhất. Mà Hà Thục Mẫn và Triệu Bội Bội đều giống nhau, đều lựa chọn trở thành tiểu tam. 

Sau đó, mấy câu nói của Nguyễn Bắc Thần cũng nói ra hết những nghi ngờ trong lòng Giản Trang, kết quả cũng gần như giống hệt suy đoán trong lòng của cô.  

Nguyễn Bắc Thần bình thản nói: “Nguyên nhân cái chết của Lữ An Hoa, đúng là rất bất ngờ. Cho nên lúc đó Nguyễn Việt phái người âm thầm điều tra, chính là muốn biết có phải do mẹ tôi giết hại Lữ An Hoa hay không. Nhưng ông tốn mất một năm, vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Bên pháp y, cảnh sát hình sự cũng kết luận là tử vong ngoài ý muốn, hoàn toàn không có bất kỳ chứng cứ hay dấu vết nào chứng minh cái chết của Lữ An Hoa có liên quan đến Hà Thục Mẫn. Sau khi tôi ra đời được vài tháng, lúc ấy ông nội vẫn chưa mất, người thấy nhà họ Nguyễn thật sự không thoát nổi nữa, lúc này mới khuyên Nguyễn Việt kết hôn với Hà Thục Mẫn. Nhưng cuộc sống sau khi cưới cũng không sung sướng. Nguyễn Việt vẫn còn khúc mắc trong lòng, trong vòng một năm dài đều ở bộ đội, ở chung với mẹ tôi thì ít mà xa cách thì nhiều. Thỉnh thoảng về nhà thì chỉ hỏi tới tình hình sinh hoạt của Nguyễn Hàn Thành, toàn bộ tình thương của cha chủ yếu đều cho anh ta. Từ nhỏ tôi đã không nhận được sự yêu mến, còn thường xuyên nghe thấy những lời đàm tiếu của người giúp việc trong nhà họ Nguyễn. Cho dù là Nhị thiếu gia thì cũng không có chút hạnh phúc nào. Tuy rằng Hà Thục Mẫn thành bà chủ của nhà họ Nguyễn, nhưng lại không có danh phận, ở nhà họ Nguyễn hoàn toàn không có chút địa vị.”                  

“Vậy khi còn bé chắc chắn anh đã sống rất cực khổ?” Đôi mắt sáng bóng của Giản Trang chợt ảm đạm mấy phần, đáy mắt đen như mực dường như xuất hiện một nỗi bi thương nhàn nhạt, trong phút chốc ánh mắt đang yên ả bỗng đầy gợn sóng, nỗi bi thương trong đáy mắt cũng lan rộng ra theo từng gợn, cho đến khi tràn ngập cả đôi mắt.       

Tầm mắt của Nguyễn Bắc Thần vẫn tập trung trên mặt cô, khi ánh mắt cô tối sầm lại, cảm xúc trong mắt xuất hiện thay đổi, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự cô đơn tỏa ra từ người cô. “Em đang đồng cảm với tôi sao?” Anh không chắc chắn, cho nên khép mở đôi môi, lên tiếng hỏi. 

“Đồng cảm với anh?” Giản Trang giống như nghe được một câu chuyện cười, khuôn mặt không chút biểu cảm lập tức xuất hiện một nụ cười vui vẻ, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng khuyết, khe khẽ chớp, lông mày cũng giãn ra, khuôn mặt cười tươi rực rỡ che khuất sự cô đơn trong lòng cô, chỉ để lại vẻ mặt không rảnh rỗi, giống như những bông hoa anh đào màu hồng phấn tung bay khắp bầu trời, bị gió mùa thu thổi rơi xuống đất tầng tầng lớp lớp, “Anh đừng đoán mò, tôi mà đồng cảm với anh sao, tôi chỉ nhiều chuyện hỏi anh một câu, chẳng qua là… Muốn hỏi anh như thế thôi.”         

Mặc kệ Nguyễn Bắc Thần có tin hay không, giờ phút này cô không đồng cảm với tâm trạng của anh, mà là cảm động lây, cảm giác đồng bệnh tương liên rất gần gũi. Cô đau buồn, chẳng qua là thấy cảnh thương tình mà thôi. Nghe anh nói về tuổi thơ của mình, cô lại nghĩ tới quá khứ của cô. Cô cũng là đứa bé chưa từng nhận được tình thương của cha, khi cô vừa mới nhận thức được mọi việc, cha mẹ đã ly hôn. Từ nhỏ cô đã theo mẹ phiêu bạt khắp nơi, không nơi nương tựa, từng bị mọi người chê bai, cũng từng ăn nhờ ở đậu, cuộc sống rất khổ cực. Cô rất hâm mộ những đứa trẻ có được tình yêu thương của cha, nhìn họ luôn có cha cổ vũ, có thể làm nũng với cha, cô cũng rất ao ước.      

Đột nhiên cô phát hiện khoảng cách giữa mình và Nguyễn Bắc Thần được kéo lại rất gần, Nguyễn Bắc Thần và cô giống nhau, đều có cha đang sống khỏe mạnh, nhưng lại không nhận được bất kỳ tình thương nào từ cha.

Số phận, rất không công bằng với nhiều người. Mỗi người đều có những bất công khác nhau, giống như cô, là cầu xin mà không được; giống như anh, là được mà không cần. 

“Không đồng cảm là được rồi, tôi ghét nhất người khác đồng cảm với tôi.” Nguyễn Bắc Thần lạnh nhạt nói, nhưng lại không có cách nào ngăn được tầm mắt vẫn luôn chăm chú vào nụ cười sáng lạng trên khuôn mặt cô, con ngươi nhanh chóng mở to giống như bị điện giật, ánh mắt cũng mau chóng rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn về chỗ khác, miệng cương quyết nhấn mạnh: “Tôi nói cho em những chuyện này, là để em hiểu rõ nhà họ Nguyễn hơn, hiểu rõ Nguyễn Việt không phải là người bác em đồng cảm. Điều tôi thật sự muốn hoàn toàn không phải là đồng cảm.” Anh dừng một chút, trầm ngâm, rồi lại tiếp tục lạnh nhạt nói, “Thực ra, cái gọi là tình thương của cha, không có được tôi cũng không lạ gì, mà tôi lại không có hứng thú thực hiện tốt quan hệ cha con với Nguyễn Việt. Ông ấy không thương tôi, tôi có thể hiểu. Thế nhưng, cho dù không có một chút tình cảm nào với đứa con, trong thiên hạ này người làm cha cũng không bao giờ ngấm ngầm hãm hại, hủy hoại con trai ruột khỏe mạnh của chính mình nhỉ.”    

“...” Giản Trang sửng sốt, lời này phải hiểu như thế nào đây? Nguyễn Việt đã phái người tính kế để đối phó với Nguyễn Bắc Thần sao?  

“Có rất ít người biết tôi từng học trong quân đội, cũng đã từng đi lính.” Giọng của Nguyễn Bắc Thần không hề phập phồng mà kể ra một cách chân thực, ngữ điệu trong trẻo không hề có sự lạnh lẽo âm trầm, bình tĩnh thuật lại, giống như kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến mình, “Mấy năm trước, tôi tốt nghiệp ở học viện quân sự nơi Nguyễn Hàn Thành học, được vào quân khu ba. Lãnh đạo trong quân đội chỉ biết tôi là con trai thứ hai của Nguyễn Việt, nhưng không biết tình hình cụ thể bên trong nhà họ Nguyễn. Cho nên, đối xử giống như Nguyễn Hàn Thành, tôi cũng có đãi ngộ rất tốt. Rất nhanh tôi và Nguyễn Hàn Thành được thăng lên một chức vụ quân hàm tương tự. Ở đó, bộ độ ở quân khu ba xxx muốn từ trong sư đoàn thiết giáp chọn lựa ra một lính trinh sát ưu tú nhất làm sĩ quan huấn luyện, đi theo những sĩ quan huấn luyện được lựa chọn từ những quân khu khác ra chiến trường của Afghanistan, trở thành sĩ quan huấn luyện thuê cho quân đội của chính phủ Afghanistan. Nhiệm vụ lần đó, trên tổ chức cho vinh dự và thành tích rất cao, chỉ cần đảm nhiệm một năm, sau khi trở lại có thể thăng quân cấp, được lựa chọn khóa học bộ đội đặc chủng trước thời hạn. Từ nhỏ tôi đã không được coi trọng ở nhà họ Nguyễn, Nguyễn Việt cũng xem thường tôi. Cho nên tôi rất coi trọng hoạt động tuyển chọn lần này, hi vọng giành được thành tích cao nhất, để Nguyễn Việt biết được tôi xuất sắc như thế nào, sẽ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, từ đó cải thiện quan hệ với mẹ tôi, đối xử với mẹ con tôi tốt hơn một chút. Có thể do tôi và Nguyễn Hàn Thành đang ở cùng quân khu, vì vậy tôi và anh ta mới trở thành đối thủ cạnh tranh.”               

“Tại sao khi đó tôi không nghĩ ra, lúc nào Nguyễn Việt cũng thiên vị Nguyễn Hàn Thành. Vì đảm bảo Nguyễn Hàn Thành có thể có tên trong danh sách sĩ quan huấn luyện của quân khu ba, cho nên không tiếc hủy hoại cơ thể tôi.” Lúc nói tới đoạn này, tim Giản Trang đập như trống, trái tim lập tức nhảy lên một cái, mà người đàn ông đang kể chuyện lại giống như kể chuyện cười, cho nên khóe môi nhếch lên, để lộ một nụ cười tuyệt mỹ.     

Mắt phượng của anh híp lại, vẻ mặt nhu hòa cộng thêm nụ cười dịu dàng khiến khí chất của nữ giới lộ ra hơn mười phần, vẻ xinh đẹp vượt quá giới tính, hồn siêu phách lạc, trên đầu là chùm đèn lộng lẫy chiếu ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt anh mềm mại, nụ cười say lòng người, thế nhưng vẻ bề ngoài lại không thấm đẫm bi thương, “Không ai có thể nghĩ đến, ngay cả tôi lúc đó cũng không nghĩ tới - ông ta phái người mua chuộc người phụ trách trận đấu mấy tên lính sắm vai phe chống đối, trong trận đấu lựa chọn sĩ quan huấn luyện sử dụng ám chiêu, vây tôi ở trong rừng rậm nguyên thủy, sợ tôi từ trong rừng rậm nguyên thủy chạy đến đuổi theo Nguyễn Hàn Thành, khi ông ta ra lệnh cho những người đó đánh nhau với tôi thì đổi đạn giấy dùng trong trận đấu, trong họng súng đều là đạn thật! Thiếu chút nữa là tôi chết trong tay mấy tên trợ thủ đó, lấy một địch ba, mặc dù gắng gượng sống sót, nhưng viên đạn vẫn găm trên vai trái của tôi. Lúc ấy tôi làm một phẫu thuật đơn giản bên ngoài, lấy viên đạn ra, nhưng vỏ đạn vỡ nát vẫn còn trong người. Đợi đến ba ngày sau khi trận đấu kết thúc, tôi được đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn rồi. Vỏ đạn còn sót lại khiến cơ bắp trên tay trái của tôi nhiễm trùng lở loét…Tay trái của tôi - sẽ bị tàn tật cả đời. Sau khi chữa khỏi, cánh tay vẫn chỉ có thể giơ lên cao bằng một nửa người thường. Cho dù gặp bác sĩ ngoại khoa tốt nhất, cũng không giúp tay tôi trở lại như cũ được. Tôi trở thành người tàn tật, ngay cả huấn luyện đơn giản nhất như leo núi còn không thể hoàn thành…. Sẽ không bao giờ có thể tiếp tục ở lại trong quân đội được nữa. Mà Nguyễn Hàn Thành lại hoàn thành xuất sắc trong đợt kiểm tra, mang theo sứ mệnh vinh quang rời khỏi quân đội, ra chiến trường Afghanistan. Còn kết quả của tôi, chính là mang tâm trạng chán nản rời khỏi quân đội…”            

“Chuyện về sau chắc em cũng đoán được rồi. Sau khi phát hiện ra bệnh tình của mẹ tôi, tôi từ bỏ quân đội đi theo ngành y, một mình đến nước Mĩ học chuyên ngành tâm lí học ở Cambridge. So ra Nguyễn Thiểu Dật may mắn hơn tôi rất nhiều, ngay từ đầu nó vốn không sống ở nhà họ Nguyễn, lúc học tiểu học thì chủ động chọn ở ký túc trong trường, tránh giao chiến với Nguyễn Việt. Nguyễn Thiểu Dật là người thông minh, nó biết nó không có bất kì quyền lợi gì cạnh tranh với Nguyễn Hàn Thành, cho nên lúc học đại học đã chọn ngành tài chính kinh tế, lập nên kế hoạch con đường kinh doanh. Bởi vì không có bất kì xung đột nào với Nguyễn Việt, cho nên quan hệ cha con của nó với Nguyễn Việt tốt hơn nhiều so với tôi. Nhưng trong lòng Nguyễn Việt vẫn trước sau hướng về Nguyễn Hàn Thành. Từ nhỏ ông ta chưa từng tiếp xúc với nó, cho nên đối với Nguyễn Thiểu Dật, ông ta cũng không có bao nhiêu thân tình. Chỉ là, Nguyễn Thiểu Dật không sống ở trong nhà, cho nên rốt cuộc trong những năm mẹ tôi phát bệnh có chữa trị hay không, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, tôi và Nguyễn Thiểu Dật cũng không rõ lắm. Chỉ có điều quản gia cũng thông báo rất trịnh trọng rằng: Có tiến hành điều trị nhiều lần cho phu nhân.     

Nụ cười mê người trên mặt Nguyễn Bắc Thần dần dần tắt lịm, giọng điệu từ từ khôi phục như lúc đầu, âm thanh lạnh như băng, giọng rất kỳ quái nói, “Vừa nhắc tới cái này, bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ, không biết là mấy năm trước trình độ trị bệnh tâm thần trong nước còn quá kém, hay là bệnh của Hà Thục Mẫn đã hết thuốc chữa, ở nhà cũ mời bác sĩ tư đến điều trị nhiều như thế, vậy mà một chút hồi phục cũng không có! Cơ thể ngày càng yếu đi, mỗi lần tôi trở về đều thấy bà càng thêm tiều tụy. Nguyễn Việt không cho phép đưa bà ra khỏi nhà cũ để đến bệnh viện chuyên ngành chữa trị, các thiết bị điều trị đều trực tiếp mua về nhà họ Nguyễn. Tôi đã từng làm kiểm tra tâm lý cho bà, kết quả thu được chính là tổng hợp lại mức độ chứng bệnh tâm lý. Nói đơn giản hơn, chính là hoàn toàn không chữa được. Hiện tại, tương lai của bà chỉ có một con đường – chính là chờ chết.”        

Giọng Nguyễn Bắc Thần lạnh như băng, âm trầm nói ra những từ cuối cùng. 

Mà trong lòng Giản Trang giống như ấm nước đang sôi ùng ục, rất lâu cũng không thể thở bình thường được, máu nóng toàn thân gào thét chảy nhanh, lúc Nguyễn Bắc Thần nói, trong lòng cô giống như một trận cờ tướng vậy, hai quân trên bàn cờ đấu tranh trực diện, bao vây chém giết. Chỉ cảm thấy tràn đầy trong đầu óc toàn là cảnh tàn sát khốc liệt không nhìn thấy, mùi của máu tươi không ngửi thấy, rồi lại cảm nhận được hơi thở của cái chết...     

Mà cảm xúc của cô kích động, chỉ vì những lời nói đang nói bây giờ của Nguyễn Bắc Thần quá mức tăm tối khắc nghiệt, chấn động lòng người!

Ở nơi đây, dòng họ giàu có cái gì là vẻ vang chứ? Đây rõ ràng chính là hùa nhau gạt tôi vào địa ngục!

Thử hỏi một câu, trên đời này, có người còn tệ hơn cả đồ vật sao? 

Hổ dữ còn không ăn thịt con. Vậy mà người này còn hung dữ hơn cả con hổ! 

Nếu như những lời nói của Nguyễn Bắc Thần là thật, thì Nguyễn Việt đúng là một người đáng sợ. 

Cho dù không có chút tình cảm cha con nào với Nguyễn Bắc Thần, cho dù thiên vị Nguyễn Hàn Thành hơn, cho dù không muốn để Nguyễn Bắc Thần cản trở con đường làm quan rộng lớn của Nguyễn Hàn Thành, thì trực tiếp nói chuyện đàm phán với nhau không phải tốt hơn sao? Vậy mà Nguyễn Việt lại sử dụng phương pháp hung ác nhất, không cho Nguyễn Bắc Thần một cơ hội sống sót nào. Phương pháp của Nguyễn Việt đúng là rất hiệu quả, nhưng lại không cho tính mạng của Nguyễn Bắc Thần được trở về.   

Nguyễn Việt lo lắng Nguyễn Bắc Thần và Nguyễn Hàn Thành cùng đi trên một con đường làm quan, sẽ dễ dàng xảy ra cạnh tranh quyền lợi, cho nên vì ông ta yêu quý con trai lớn hơn mới không từ thủ đoạn nào vì con trai mà diệt sạch đối thủ, vạch kế hoạch trải đường. Vì vậy cho nên mới có thể hủy hoại tay trái của Nguyễn Bắc Thần.    

Hoặc có thể nói, Nguyễn Việt hoàn toàn không coi Nguyễn Bắc Thần là con trai của mình. Mặc dù Nguyễn Bắc Thần cũng họ Nguyễn, trong người anh đang chảy dòng máu của ông ta. Nhưng trong mắt ông ta, Nguyễn Bắc Thần chỉ sinh ra ở nhà họ Nguyễn, giống như hạng người thấp hèn, chỉ là người sẽ gặp trong lúc ăn cơm mà thôi...   

Nguyễn Việt đối xử với Nguyễn Bắc Thần còn như vậy, vậy thì người giúp việc ở nhà họ Nguyễn sẽ càng Nguyễn Bắc Thần và Hà Thục Mẫn ra gì. Nhất là khi Nguyễn Bắc Thần và Nguyễn Thiểu Dật còn nhỏ, người giúp việc trong nhà họ Nguyễn thấy mẹ con Nguyễn Bắc Thần không được thương yêu, không có địa vị, lén lút làm cho Nguyễn Bắc Thần nếm không ít cực khổ.    

Nguyễn Bắc Thần nói mình từng đi lính, một người từng đi lính lại phải chịu sự giày vò ở nhà họ Nguyễn, biến thành người kỳ lạ như bây giờ. Một người có thân thể khỏe mạnh, đường làm quan rộng mở, tất cả đều bị chôn vùi trong tay của Nguyễn Việt. Nguyễn Việt thiên vị Nguyễn Hàn Thành, sự tồn tại của Nguyễn Hàn Thành cũng gián tiếp tương đương với việc cướp đi sức khỏe và tương lai của Nguyễn Bắc Thần!    

Thảo nào... 

Trước kia cô vẫn không hiểu, cô không nghĩ ra tại sao Nguyễn Bắc Thần vừa nhìn thấy cô là phải đùa bỡn bằng mọi giá; tại sao luôn thể hiện lòng thù địch với cô; tại sao luôn gây khó dễ cho cô… Bây giờ cô mới hiểu được, khó trách Nguyễn Bắc Thần vừa gặp cô là cứ hung dữ quái gở. Bởi vì cô không phải là người khác, mà là vợ của Nguyễn Hàn Thành, là bà xã của Nguyễn Hàn Thành. Theo anh, cô và Nguyễn Hàn Thành đều cùng một phe. Anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy, làm sao mà trong lòng lại không có oán giận chứ? Anh giận cá chém thớt, bởi vì căm giận Nguyễn Việt và Nguyễn Hàn Thành, cho nên cũng nhìn cô không vừa mắt.  

Bây giờ, tất cả khúc mắc trong lòng cô, tất cả những nghi vấn đều được tháo bỏ.  

Thì ra là thế.

Thì ra là, trên đời này thật sự không phải tự nhiên mà oán hận, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó!
Bình Luận (0)
Comment