Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 93

Edit: MDL

Beta: lamnguyeminh

Cô gái bi thương nói qua, đôi mắt đẹp đen láy tràn đầy nước mắt, lã chã sắp khóc, dáng vẻ xinh đẹp đúng là không sao tả xiết. Nhíu chặt chân mày và he hé đôi môi đỏ mọng đang không ngừng bật ra những lời uyển chuyển động lòng người, đủ để khiến người ta nhói lòng: “Anh Lôi, anh Lôi, anh nói đi mà anh Lôi! Tôi thật lòng muốn hợp tác với ngài, bây giờ đã xảy ra chuyện, anh nhất định phải giúp đỡ tôi một chút! Em gái tôi đã bị tôi hại ra nông nỗi này, tài chính của công ty đều do tôi kiểm soát, nhưng năm nay tôi có động tay chân một chút, đi đầu tư vào hạng mục trò chơi trên di động. Kết quả là trò chơi điện thoại đó không mở rộng được, toàn bộ tiền đầu tư của tôi cũng lỗ vốn theo. Tôi lo sợ khoản mục ấy bị tra ra, dùng hết ba triệu của mình đầu tư vào thị trường chứng khoán, hy vọng có thể quay vòng. Thế nhưng vận khí năm nay của tôi thật sự quá tệ, ngay cả toàn bộ số tiền tôi vất vả dành dụm đều thua lỗ cả rồi…Bây giờ tôi chỉ biết trông cậy vào người hợp tác với tôi là ngài thôi, ai ngờ lại xảy ra sự cố lớn đến thế? Tôi vì mong mọi chuyện suông sẻ mà hại em gái tôi thê thảm, bây giờ con bé đã trở thành kẻ tàn tật rồi, nếu lần này lên tòa mà vẫn không thắng thì cuộc đời chị em tôi sẽ phải chịu khổ cực rồi. Tôi không nuôi nổi em gái tôi nữa…Anh Lôi, tôi van cầu ngài hãy giúp tôi đi, van cầu ngài đấy…”

Cô gái đang vừa khóc vừa kể lể, người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ, vững như bàn thạch ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cô gái đang quỳ trước mặt mình. Cô gái giống như rất sợ người đàn ông phớt lờ mình, vừa khóc kể vừa vươn đôi tay ôm lấy mắt cá chân của anh ta, lắc lắc cầu xin, liên tục khóc lóc nỉ non: “Anh Lôi, tôi thật sự cùng đường rồi nên mới tìm tới đây, ngày mai tòa án sẽ mở phiên tòa, tôi mà không thắng thì sẽ phải ngồi tù mất… Lúc trước, khi ngài đến gặp tôi đã đảm bảo chuyện này sẽ không chút sơ hở cơ mà, nếu như không phải ngài nói với tôi, chỉ cần tôi dựa theo kế hoạch của ngài lật đổ Giản Trang thì anh sẽ đưa tôi lên làm chủ tịch của tập đoàn Đông Dương, còn có thể lấp đầy lỗ hổng tài chính của tôi nữa!”

Nếu như ban đầu không phải vì cô ta liên tục thua lỗ trong các hạng mục đầu tư của tập đoàn Đông Dương. Nếu không phải có người quen ở bên trong môi giới hướng dẫn cô ta đầu tư vào trò chơi trên di động, nếu hạng mục trò chơi trên đi động đó không bị thất bại trong khi mở rộng, thì bây giờ cô ta đã sớm thành tỷ phú rồi, còn cần đi cầu xin Lôi Tranh chắc?

Nếu không vì lấp đầy lỗ hổng tài chính của công ty thì sao cô ta có thể lấy ra toàn bộ số tiền mình dành dụm được đầu tư vào thị trường chứng khoán với hy vọng sẽ thu lời gấp đôi đây? Thế nhưng năm nay vận may của cô ta cố tình đen đủi hệt như Triệu Bội Bội! Làm cái gì cũng thất bại! Đến cả tiền bạc của mình cũng đi tong!

Trong lúc cô ta đã cùng đường, hoảng loạn như kiến bò trong chảo nóng, Lôi Tranh phái người đến tìm đúng lúc cô ta hết sức túng quẫn, bảo là chỉ cần đồng ý hợp tác với anh ta làm xong một kế hoạch thì chẳng những sẽ nhận được vị trí chủ tịch của tập đoàn Đông Dương mà ngay cả lỗ hổng tài chính và số tiền đã mất cũng được bổ sung gấp bội vào túi của cô ta.

Và…Cái giá phải trả chính là…Để đứa em gái đang mang thai của cô ta làm mồi nhử!

Cô ta không phải kẻ mất nhân tính!

Cô ta đã từng do dự, đã từng nổi cáu, lần đầu tiên nghe xong những lời đó, cô ta đã dùng giày cao gót đá hai tên đàn ông muốn thương lượng chuyện đó ra khỏi cửa!

Thế nhưng…

Khi cô ta thấy chủ tịch hội đồng quản trị liên tục hỏi thăm về tình hình tài chính của công ty trong năm nay, lúc quản lý phòng tài vụ phát hiện ra khoản mục sai, khi tên quản lý tài vụ đáng ghét đó cầm giấy tờ của công ty tới quấy rối cô ta, đe dọa nếu cô ta không lên giường với gã thì sẽ giao vấn đề tài chính cho hội đồng quản trị xử lý, cô ta đã thỏa hiệp vì sợ hãi rồi!

Hồi mới lên đại học, cô ta từng được một lão già đầu hói bụng phệ bao nuôi. Hoàn cảnh gia đình cô ta đúng là rất tệ, bố ruột bị người chém chết, mẹ đành phải tái hôn. Nhà cô ta vẫn luôn chẳng khá giả gì, cô chưa bao giờ có những món đồ chơi áo váy mà chúng bạn đồng lứa có. Thời tiểu học và trung học, sự chênh lệch giàu nghèo thể hiện khá rõ ràng, nhưng đến khi lên đại học thì… Tất cả đều giống như bị lột hết quần áo, trụi bại lộ trần ở dưới ban ngày ban mặt, không hề che giấu, không thể ẩn nấp!

Trong phòng kí túc xá, những cô gái khác không có mỹ phẩm cao cấp thì cũng có túi xách hàng hiệu, trong lúc chưa tới thời đại của smartphone mà lúc nào trong tay bọn họ cũng cầm chiếc điện thoại mẫu mới nhất trên thị trường! Còn cô ta… Ha ha, đừng nói là di động màn hình trắng đen loại cùi nhất, trong suốt cả học kỳ đầu tiên, đến một chiếc điện thoại cũng không có nổi, chỉ toàn dùng điện thoại bàn để liên lạc với người nhà. Ở nhà ăn dùng cơm, mãi mãi là tư liệu sống tiện lợi nhất, cô luôn chỉ lấy những phần ăn giảm giá đơn giản nhất rồi ra bãi cỏ xanh sau rừng cây ăn một mình. Trang phục của cô chỉ có vài bộ áo vải tầm thường do bà nội dưới quê may cho, trong khi những nữ sinh khác ai ai cũng mặc trang phục mua từ cửa tiệm.

Sự đối lập to lớn mãi mãi là vũ khí sắc bén làm tổn thương người nhất, hoàn toàn chẳng cần bạn cùng phòng híp mắt cười nhạo nói móc mình, cô ta cũng đã tự thấy xấu hổ muốn độn thổ rồi.

Vậy nên đành phải liều mạng dồn hết sức lực và đầu óc vào việc học, mãi cho đến năm thứ hai đại học, thành tích của cô ta rất xuất sắc nổi bật, thường xuyên lấy được học bổng và tiền trợ cấp, chưa bao giờ bị nợ môn, là học trò cưng của các giáo viên.

Thế nhưng cô ta vẫn không có bạn bè, cô ta tự ti không dám kết bạn với ai cả. Nhưng đến năm ba đại học, máy vi tính đã bắt đầu thông dụng, con nhà giàu hầu như ai cũng sắm cho mình một cái laptop, còn cô ta chỉ vừa đủ tiền để mua một chiếc di động màn hình trắng đen…

Tất cả đều nói lên rằng Triệu Mẫn cô thua kém thiên hạ rất nhiều, là cô gái quê nghèo nàn bần cùng!

Đến khi cô sắp không chịu được nữa, trong phòng ngủ khác, có một nữ sinh cũng đến từ gia đình nông thôn nghèo khó giống như cô ta, bỗng thay đổi một trời một vực chỉ sau một đêm, được ông chủ mỏ than ở Sơn Tây bao nuôi, điều kiện cuộc sống của cô gái đó lập tức tăng lên.

Chẳng bao lâu sau, cô gái đó cũng bắt đầu rủ rê cô đi vào con đường này.

Lúc vừa mới cất bước vào dây xích bị xã hội ấy chính thức bao nuôi, có sinh viên còn chuyên môn làm việc này, chuyên giới thiệu những cô gái xinh đẹp khác cho các ông chủ có ý bao nuôi.

Dưới những lời rủ rê, dưới viễn cảnh mê hoặc, dưới ham muốn điên cuồng có được đầy đủ vật chất của cô ta, cô ta cậy có vóc người và khuôn mặt không tệ, đồng ý lời đề nghị của bạn học, bắt đầu trải nghiệm cuộc sống lần đầu tiên được bao nuôi trong đời.

Người đàn ông bao nuôi cô ta là một ông chủ bên Thượng Hải, sau khi biết được cô ta là gái trinh, lần đầu tiên lên giường đã vung tay cho luôn mười ngàn tệ tiền mặt! Chưa tính những chi phí bao nuôi khác!

Đừng xem thường mười ngàn ấy, đối với một sinh viên không có nguồn tài kinh tế, còn sinh ra trong một gia đình nghèo khó mà nói, mười ngàn là một số tiền rất lớn! Là phí sinh hoạt cả năm của cô ta! Khi đó vẫn là năm 2005, lúc ấy, mười ngàn tệ là rất quý giá, vật giá chưa đắt đỏ như bây giờ, mười ngàn có thể thỏa mãn rất nhiều nhu cầu của cô ta!

Từ đó đến nay, từ khi có thể đi đường tắt, cô ta cứ như bị nghiện, mỗi khi túng tiền, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là dành dụm, mà là đi kiếm đàn ông!

Vì vậy, nghiệp học của cô ta đã bị chính cô ta liên tục phá hủy, tốt nghiệp đại học rồi, cũng là dựa vào đànông, dựa vào quy tắc ngầm để tiến vào công ty.

Dần dần, ham muốn của cô ta càng ngày càng lớn, mấy ông chủ nho nhỏ căn bản không thỏa mãn được lòng tham của cô ta. Cô ta bò đi lên từng bước một, càng lúc càng làm quen với nhiều đàn ông có tiền có thế có quyền, bám cành cao bám đến quên trời đất, hoàn toàn không nhớ gì đến Triệu Bội Bội vẫn đang học cấp ba!

Bây giờ cô ta đã có tiền dành dụm, khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống bị bao nuôi. Cô ta định chờ mấy năm nữa cho tiếng xấu lặn xuống rồi tìm một người đàn ông bình thường để gả, kết quả ai biết tài chính của cô ta sẽ xuất hiện vấn đề khổng lồ như thế này!

Dù trước kia cô ta kém cỏi thế nào thì những tên đàn ông lên giường với cô ta đều là người có chức quyền bỏ tiền bao nuôi cô ta! Cô ta bị bao nuôi, cũng là cam tâm tình nguyện, tâm phục khẩu phục!

Nhưng tên quản lý tài vụ ấy, theo chức vị vẫn là cấp dưới của cô ta, tiền lương của gã còn ít hơn cả cô ta mà cũng dám đụng cô ta à? Giỡn chắc? Đừng nói đến chuyện gã còn đòi cô ta một triệu tệ làm phí bịt miệng, chuyện này đối với cô ta mà nói thật đúng là sỉ nhục lớn, làm cô ta phẫn nộ đến ngứa cả răng!

Mấy năm nay, cô ta đã quen với cuộc sống kiêu ngạo, cấm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), quen được đàn ông chiều chuộng dỗ dành, bây giờ lại bắt cô ta khúm núm cúi đầu trước cấp dưới của mình sao? Cô ta không làm được!

Cô ta thật sự không muốn ngồi tù và cũng không muốn lên giường với tên quản lý kia! Cô ta thật sự thật sự hết cách rồi nên mới lựa chọn hợp tác với Lôi Tranh…

Mấy năm qua cô ta đã sống cực kì ích kỷ, từ nhỏ đã bị tách khỏi Triệu Bội Bội, tình cảm chị em cũng chẳng sâu nặng gì. Sau khi tốt nghiệp, cô ta lại mải mê cùng đàn ông quấn quít trong sự xa hoa trụy lạc, hoàn toàn chưa từng liên lạc với Triệu Bội Bội. Vì thế, vào thời khắc quyết định, cô ta chỉ do dự một chút đã đồng ý!

Cô ta thừa nhận, cô ta quá ích kỷ, vì ích lợi của mình mà hy sinh em gái ruột thịt! Là chính tay cô ta hại đời Triệu Bội Bội.

Bắt đầu từ lúc Triệu Bội Bội khám thai, cô ta đã mua chuộc bác sĩ, làm giả kết quả khám thai, dụ dỗ Triệu Bội Bội có ý định phá thai. Sau đó cô ta lại lấy danh nghĩa giúp đỡ em gái, giả vờ trong ứng ngoài hợp với Triệu Bội Bội, làm sảy thai xong liền vu oan giá họa cho Giản Trang. Nhưng thực ra, cô ta không hề có tính toán như vậy, cô ta chỉ biết hành động theo chỉ thị của Lôi Tranh mà thôi!

Tên tài xế say rượu đó không phải là người ngoài mà do chính tay Lôi Tranh sắp xếp, cũng không phải do cô ta sắp xếp toàn bộ kế hoạch, cô ta chỉ biết hành động theo lệnh thôi. Lôi Tranh bảo cô ta làm gì thì cô ta làm nấy. Lôi Tranh nói chỉ cần cô ta đủ nhẫn tâm thì nửa đời sau mới không trải qua ở trong tù. Lôi Tranh nói đó chỉ là va chạm nhẹ, cùng lắm chỉ làm cho Triệu Bội Bội sảy thai, gãy xương chút thôi, sẽ không có gì quá nghiêm trọng.

Nhưng ai đâu ngờ, xe hơi thật sự đụng qua như thế, Triệu Bội Bội bị va đập đến thê thảm vậy! Không chỉ có đứa bé chết ngay tại chỗ mà cả Triệu Bội Bội cũng bị liệt rồi!

Nhưng chuyện đã đến nước này, cô ta không thể thu tay được nữa, vì đề phòng Triệu Bội Bội ăn nói lung tung, cô ta đã nhờ Lôi Tranh lợi dụng quan hệ, đưa Triệu Bội Bội vào bệnh viện tâm thần.

Cô ta cho rằng làm vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Cô ta cho rằng, đành phải dựa theo kế hoạch ban đầu, nên đã kiện Giản Trang tội thương tổn để yêu cầu Giản Trang bồi thường thật nhiều tiền phí trị liệu, phí ngộ công, phí tổn thương tinh thần…Cô ta có thể thu hồi toàn bộ những khoản lỗ kia rồi.

Nhưng cô ta không tưởng tượng được người đứng sau lưng Giản Trang lại cứng rắn như thế!

Trên tòa án, đến cả luật sư cô ta mời cũng không dám biện hộ cho cô ta.

Ngày mai tòa án sẽ tiếp tục thẩm tra xử lý vụ án đó, cô ta đã phải chạy suốt đêm đến khu biệt thự này để cầu xin Lôi Tranh cứu giúp, tất cả đều là chủ ý của Lôi Tranh, gã ta không thể thấy chết mà không cứu!

“Anh Lôi, nếu như ngài thấy chết mà không cứu, không giúp tôi…Tôi sẽ đến tòa án khai ra hết mọi chuyện! Nếu tôi ngồi tù thì tôi cũng phải lôi ngài chết theo! Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, ai cũng đừng hòng thoát!”

Triệu Mẫn ôm bắp chân Lôi Tranh khóc một lát thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lôi Tranh, trợn đôi mắt đỏ bừng vì khóc hung dữ nhìn chằm chằm Lôi Tranh, giọng nói nghẹn ngào bỗng trở nên vô cùng cứng rắn, giận dữ hét lên: “Kẻ thực sự muốn hại Giản Trang là anh! Anh mà không cứu tôi thì anh cũng sẽ tiêu đời! Trước khi tới đây tôi đã đưa băng ghi âm cho công ty chuyển phát nhanh rồi, nếu trước mười hai giờ ngày mai mà tôi không thể bình yên đi ra thì băng ghi âm ấy sẽ được gửi đến nhà Giản Trang. Coi như anh là xã hội đen, nhưng trong nhà Giản Trang có người đứng sau vững chắc như thế, chồng của cô ta còn là tướng lĩnh cao cấp trong quân khu, tôi không tin anh có thể vượt qua mặt một quân nhân bọc thép!”

*********************
Bình Luận (0)
Comment