Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 16

“Tiểu cô cô! Là con đây, con là Trường Lưu! Cô cô còn nhớ con không?”

Hứa Trường Lưu khóc không thành tiếng, đôi mắt của Hứa tam nương tử khẽ động, dần dần lóe lên ánh sáng, bà run rẩy nắm lấy tay Hứa Trường Lưu, những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay gầy gò như móng gà.

“Là Tiểu Trường Lưu… Con, con đã lớn rồi…”

Hứa Trường Lưu gật đầu lia lịa: “Tiểu cô cô, cô cô đừng sợ, con sẽ đưa cô cô về nhà ngay! Nội tổ mẫu vẫn luôn nhớ đến cô cô, tất cả mọi người trong nhà đều luôn nghĩ về cô cô.”

Hứa tam nương tử nghẹn ngào nhưng rất nhanh bà lại trở nên căng thẳng.

“Sao chỉ có hai đứa?”

“Hai đứa đến một mình sao? Không, ra ngoài như vậy không được, Trường Lưu, hai đứa mau đi, không thể để độc phụ Mạnh thị đó biết hai đứa ở đây…”

Hứa Trường Lưu sao chịu đồng ý, Tam Thất ở bên cạnh ngồi xổm xuống: “Bây giờ quả thực không phải là thời điểm tốt để đưa Hứa tam nương tử ra ngoài.”

“Tiểu cô cô của ta không thể ở lại, bà ấy đã bị hành hạ thành ra thế này rồi!” Hứa Trường Lưu mắt đỏ hoe: “Nếu bà ấy ở lại, nhất định sẽ bị hành hạ đến chết!”

Tam Thất bình tĩnh nói: “Bây giờ ngươi đưa bà ấy đi chính là đánh rắn động cỏ, cho Bác Viễn Hầu phu nhân cơ hội tiêu hủy chứng cứ. Hơn nữa, chỉ bằng một mình ngươi, có thể đưa bà ấy đi an toàn được sao?”

Hứa Trường Lưu á khẩu, cũng biết Tam Thất nói đúng.

Hắn ta nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt rực cháy nhìn về phía Tam Thất: “Quận chúa, người có cách đúng không? Chỉ cần người có thể cứu tiểu cô cô của ta, mạng này của Hứa Trường Lưu ta sau này sẽ là của người!”

Tam Thất liếc nhìn hắn ta một cái: “Mạng của ngươi thì tự mình giữ lấy đi.”

Nàng nhìn về phía Hứa tam nương tử nói: “Nếu Tam nương tử bằng lòng tin ta thì hãy yên tâm chờ đợi thêm hai ngày nữa. Ta đảm bảo, không quá hai ngày, chúng ta nhất định sẽ quang minh chính đại đón người về Định Bắc Hầu phủ!”

Hứa tam nương tử ngây người nhìn Tam Thất, lúc bà ly hồn thì đầu óc hỗn loạn, ký ức cũng rất mơ hồ.

Thế nhưng bà nhớ giọng nói của Tam Thất.

Khi bà rơi vào màn sương xám vô tận, chính giọng nói này đã dẫn lối cho bà tìm thấy nguồn sáng.

“Ta tin!”

Ánh mắt Hứa tam nương tử kiên định: “Ta tin cô nương!”

Tam Thất khẽ cong môi, nàng lấy ra lá bùa vàng đã chuẩn bị sẵn đưa cho bà: “Người đã từng ly hồn, âm khí trong người quá nặng, giữ lấy lá bùa này có thể bảo vệ hồn phách người ổn định, còn có những thứ này…”

Tam Thất lại lấy ra bánh bao và túi nước.

Hứa tam nương tử nuốt một ngụm nước bọt, bà đói quá, Bác Viễn Hầu phu nhân nhốt bà ở đây sao có thể cho bà ăn gì. Những năm nay chỉ dùng cơm thiu để duy trì mạng sống của bà mà thôi.

“Ăn một chút lót dạ trước, đừng ăn quá no.”

Hứa tam nương tử cảm ơn rồi nhận lấy, bà cố gắng kiềm chế không để mình ăn ngấu nghiến nhưng tốc độ nhai vẫn rất nhanh.

Hứa Trường Lưu thấy vậy liền quay đầu lau nước mắt, Tam Thất nhận ra sự kiềm chế của Hứa tam nương tử, trong lòng cũng thực sự nể phục. Nếu không phải nội tâm kiên cường, người thường bị nhốt ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này, chịu đựng bao năm hành hạ thì không chết cũng điên.

Vào lúc này vẫn có thể kiềm chế được ha.m m.uốn là người có ý chí lớn.

Đợi Hứa tam nương tử ăn xong, Tam Thất cất túi nước đi, nhỏ giọng dặn dò: “Cơm nước hai ngày sau, ta sẽ nghĩ cách đưa vào cho người, người giữ gìn sức khỏe, chờ chúng ta đến đón.”

“Yên tâm, ta đảm bảo hai ngày này Bác Viễn Hầu phu nhân sẽ lo không xuể, không có thời gian xuống mật thất đâu.”

“Được!” Hứa tam nương tử gật đầu mạnh, cả người cũng có sức sống hơn, bà nắm chặt tay Tam Thất: “Ta chờ các ngươi!”

Sau khi sắp xếp xong với Hứa tam nương tử, vấn đề tiếp theo là làm sao rời đi.

Hứa Trường Lưu trơ mắt nhìn Tam Thất lấy ra một lá bùa, lá bùa dán lên người hắn rồi tự bốc cháy.

Đợi cháy hết, Tam Thất nói: “Đi thôi.”

“Cứ… cứ thế này mà đi?”

Hứa Trường Lưu nửa tin nửa ngờ, suốt chặng đường sau đó hắn đều mơ màng, có cảm giác như mình đang mơ.

Tam Thất dẫn hắn ra khỏi mật thất, lúc đó trong phòng ngủ còn có hạ nhân của Hầu phủ đang diệt chuột, hắn và Tam Thất cứ thế quang minh chính đại đi qua bên cạnh đối phương nhưng những người đó lại như không thấy.

Sau đó hai người trèo tường ra khỏi Bác Viễn Hầu phủ, mãi cho đến khi về đến Tướng quân phủ Hứa Trường Lưu mới tỉnh táo lại.

Ánh mắt hắn nhìn Tam Thất quả thực như đang nhìn thần tiên!

Yến Độ sau khi nhận được tin, khoác một chiếc áo choàng rồi vội vã bước ra. Đập vào mắt chính là cảnh Hứa Trường Lưu đang nhìn chằm chằm Tam Thất bằng ánh mắt si mê, chỉ thiếu điều móc mắt ra dán lên người Tam Thất.

Lông mày Yến Độ khẽ nhíu lại rồi lại nhìn bộ đồ dạ hành trên người Hứa Trường Lưu.

Hắn nhìn Tam Thất: “Hai người đã đi thám thính Bác Viễn Hầu phủ?”

“Tiểu biểu thúc! Thúc đến đúng lúc lắm!” Hứa Trường Lưu chạy đến bên cạnh hắn, kéo hắn chỉ vào Tam Thất: “Thúc có biết không? Quận chúa nàng ấy thật sự quá lợi hại!!”

“Nàng ấy chỉ vèo vèo múa may hai cái, tiểu cô cô của ta đã tỉnh lại. Còn có lá bùa đó dán lên, người của Bác Viễn Hầu phủ đã không nhìn thấy chúng ta nữa!”

“Thật là thần kỳ! Trước đây ta đều cho rằng mấy kẻ phong thủy đạo sĩ kia là lừa đảo, hôm nay lại gặp được thần tiên thật rồi!”

Tam Thất ngượng ngùng đến mức các ngón chân trong giày cũng cựa quậy.

Yến Độ liếc nhìn Tam Thất, nắm bắt được điểm chính: “Hai người đã tìm thấy Như Hoa biểu tỷ rồi?”

Sự phấn khích trên mặt Hứa Trường Lưu tan đi, oán hận nói: “Đúng vậy! Dưới gầm giường trong phòng ngủ của Bác Viễn Hầu phu nhân có một mật thất, tiểu cô cô đã bị bà ta nhốt ở đó!”

“Tiểu biểu thúc, thúc không biết đâu, tiểu cô cô bị bà ta hành hạ đến thân tàn ma dại, không ra hình người!”

Đáy mắt Yến Độ cũng lan tỏa sự lạnh lẽo, hắn nhìn Tam Thất, giọng nói vẫn ôn hòa:

“Hai người không lập tức đưa Như Hoa biểu tỷ ra ngoài, chắc là có dự định khác?”

Tam Thất gật đầu nhưng lại nói về một chuyện khác: “Ngày mai Bác Viễn Hầu phu nhân định vào cung tìm Hoàng hậu nương nương để mách tội, ta nghĩ có thể nhân cơ hội này làm lớn chuyện.”

Tam Thất vốn định tối nay sẽ xử lý Bác Viễn Hầu phu nhân để bà ta không có sức lực ra ngoài mách tội.

Nhưng nàng không ngờ người giam giữ Hứa tam nương tử không phải là bà bà của bà – lão phu nhân Hầu phủ – mà là Bác Viễn Hầu phu nhân, đệ tức của bà.

(Bà bà: mẹ chồng, đệ tức: em dâu)

Yến Độ lập tức hiểu được ý định của Tam Thất, hắn trầm ngâm nói:

“Bác Viễn Hầu phu nhân vào cung mách tội, Hoàng hậu nương nương vì nể mặt, dù không trừng phạt ta cũng sẽ bắt ta nói lời xin lỗi với Bác Viễn Hầu phủ.”

“Lấy lý do này, chúng ta có thể quang minh chính đại vào Hầu phủ.”

Trong mắt Yến Độ lóe lên một tia sáng: “Đến lúc đó, chỉ cần Hầu phủ xảy ra một chút hỗn loạn, hoặc là…đốt một mồi lửa, chúng ta có thể nhân lúc hỗn loạn cứu biểu tỷ ra ngoài, công khai vạch trần sự thật Bác Viễn Hầu phủ giam cầm tỷ ấy.”

Hứa Trường Lưu nghe xong hăm hở muốn thử: “Ý kiến này hay!”

“Chỉ là…nếu như vậy, Thiếu tướng quân có thể sẽ phải chịu chút ấm ức.” Tam Thất nhìn Yến Độ, nhíu mũi, trong lòng nàng vẫn không muốn để Yến Độ bị mắng.

Đáy mắt Yến Độ tràn ngập nụ cười, Hứa Trường Lưu cướp lời nói: “Tam Thất tỷ tỷ cứ yên tâm! Hoàng hậu nương nương tính tình tốt nhất, người sao nỡ mắng tiểu biểu thúc. Tiểu biểu thúc đá Sở Nguyệt Bạch một cái có là gì, hồi nhỏ thúc ấy còn làm… khụ khụ!”

Yến Độ liếc một cái sắc lẹm, Hứa Trường Lưu liền ngậm miệng lại.

Lúc này hắn ta hăng hái: “À thì… ta về nhà trước! Phải mau chóng báo tin này cho nội tổ mẫu!”

“Bác Viễn Hầu phủ cứ chờ đó! Đợi cứu được tiểu cô cô, ta nhất định sẽ xé sống bọn họ!”

Yến Độ: “Trước tiên thay bộ đồ dạ hành đó đi đã.”

Mặt Hứa Trường Lưu ngượng ngùng, Nam Tầm dẫn hắn ta xuống thay y phục, tiện đường đưa hắn ta về Hầu phủ.

Đợi hắn ta đi rồi, chỉ còn lại Yến Độ và Tam Thất nhìn nhau.

Tam Thất sờ mũi: “Vậy ta… về phòng ngủ trước nhé?”

Yến Độ không nói gì, chỉ cởi áo choàng khoác lên người nàng rồi lại cẩn thận thắt dây lại cho nàng.

Hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy Tam Thất.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân trước mặt, cảm thấy có chút khác lạ, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu tướng quân tức giận sao?”

“Không có.” Yến Độ nhẹ giọng đáp: “Chỉ là sau này…nếu còn có chuyện như vậy, ta hy vọng nàng có thể gọi ta đi cùng.”

Tam Thất: “Ta đâu có gọi Hứa Trường Lưu, ta và hắn là tình cờ gặp nhau.”

“Vậy là nàng đã lén lút hành động một mình?”

Ánh mắt Tam Thất lảng đi, ho nhẹ một tiếng, giọng có chút không tự tin: “Thực ra ta rất lợi hại.”

“Ta biết.” Yến Độ nói.

Hắn luôn biết nàng rất lợi hại, nàng luôn rất tốt với những người thân cận bên cạnh.

Vì vậy nhà họ Ngu mới có thể lợi dụng sự lương thiện của nàng, tấm lòng chân thành của nàng, làm nàng tổn thương đến thân tàn ma dại.

Hắn không phải tự cao cho rằng nàng cần sự bảo vệ của mình, hắn chỉ là… muốn ở bên cạnh nàng thôi. Hắn quá sợ hãi, sợ lại giống như trước kia, khi xuất chinh trở về nhìn thấy lại là thi thể lạnh lẽo của nàng.

Yến Độ lặng lẽ liếc nhìn nàng rồi chuyển chủ đề: “Nhưng… còn một chuyện khác, ta thực sự có chút tức giận.”

“A?” Tam Thất tò mò: “Còn có chuyện gì nữa?”

Yến Độ nghiêng đầu nhìn nàng: “Khi nào nàng mới có thể đổi cách xưng hô, không gọi ta là Thiếu tướng quân nữa?”

Tam Thất ngơ ngác, chỉ vậy thôi sao?

Yến Độ đã từng nói nàng có thể gọi thẳng tên hắn, nhưng Tam Thất gọi ‘Thiếu tướng quân’ đã quen, không thấy có gì không ổn, đây không phải là tôn trọng sao?

Yến Độ… lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt này?

“Vậy ta… sau này sẽ gọi ngài là Yến Độ?”

“Ừm.”

“Tam Thất.”

“A?”

“Gọi tên ta một lần nữa.”

Tam Thất: “…”

Được gọi tên là một chuyện rất vui sao?

Tam Thất trước đây luôn nghĩ, chỉ có chú chó nhỏ tên Tiểu Vương mà nàng nuôi ở thôn Hoàng Tuyền mới thích được gọi tên mãi.

Yến Độ này… có sở thích gì lạ vậy?

Bình Luận (0)
Comment