Bên ngoài Ngu phủ.
Thánh chỉ của Hoàng đế đã tuyên đọc xong.
Ngu Tam Thất có công cứu Thái hậu, được phong làm Minh Hoa Quận chúa. Ngu Kính dạy con có công, được thăng một cấp, kể từ hôm nay đảm nhiệm chức Lễ bộ Tả Thị lang, còn có ruộng tốt, ngọc quý, hoàng kim và các phần thưởng lớn khác.
Sau khi thánh chỉ được tuyên đọc, tất cả người nhà họ Ngu đều sững sờ tại chỗ, quên cả việc tiếp chỉ.
Dân chúng vây xem lại càng bàn tán xôn xao.
Thái giám tuyên chỉ không hiểu: “Ngu Thị lang, ngài mau tiếp chỉ đi. Còn Minh Hoa Quận chúa đâu? Sao không thấy nàng ấy ra?”
Môi Ngu Kính run rẩy không nói nên lời, một lúc lâu sau mới run giọng nói: “Là… là nó cứu Thái hậu? Không phải nó đẩy Thái hậu xuống hồ sao?”
“Sao Thị lang lại nói vậy, dĩ nhiên là Minh Hoa Quận chúa cứu Thái hậu rồi. Đây là do chính miệng Thái hậu đã nói sau khi người tỉnh lại. Người còn nói vài ngày nữa sẽ cho gọi Minh Hoa Quận chúa vào cung, người muốn đích thân cảm tạ và ban thưởng thêm nữa.”
Hai mắt Ngu Kính đờ đẫn, những người khác trong nhà họ Ngu cũng đều mang vẻ mặt không thể tin nổi.
Là họ điên rồi? Hay là Thái hậu điên rồi?
…
…
Ngu Tam Thất sao có thể là người cứu người được?!!
Người nhà họ Ngu không thể chấp nhận! Thậm chí cảm thấy trời như sắp sụp!
Một Ngu Tam Thất còn sống có thể là ân nhân cứu mạng của Thái hậu, ân thưởng Hoàng thượng ban cho cũng sẽ là vinh dự tột cùng của Ngu gia!
Nhưng Ngu Tam Thất bây giờ chết rồi, vậy thì thứ Hoàng thượng ban xuống không phải là ân thưởng mà là bùa đòi mạng!
Ngu phu nhân Liễu thị thét lên một tiếng chói tai, ngất lịm đi.
Đại ca Ngu Mẫn Văn đỡ lấy Liễu thị, trong mắt cũng đầy hoảng loạn.
Nhị ca Ngu Mẫn Võ hai mắt thất thần, miệng lẩm bẩm: “Sao nó có thể cứu người được chứ…”
Ngu Đường cũng sợ đến tay chân lạnh toát, lí nhí nói: “Đều tại tỷ ấy, tại sao tỷ ấy không nói rõ từ sớm…”
Lời của Ngu Đường khiến cảm xúc đang sụp đổ của nhà họ Ngu tìm được lối thoát. Đúng vậy! Đều tại Ngu Tam Thất! Tại sao nàng không nói rõ, tại sao không giải thích!
Nếu nàng giải thích rõ ràng, sao có thể chết được?
Nàng chết thì thôi đi, tại sao chết rồi mà còn muốn kéo cả nhà xuống nước?
Chết rồi mà còn muốn kéo họ chôn cùng, sao nàng ta có thể độc ác như vậy!!
Thái giám tuyên chỉ nhận ra có điều không ổn, lại nghe dân chúng bàn tán, loáng thoáng nghe được chữ ‘chết’, sắc mặt ông ta đại biến.
“Minh Hoa Quận chúa đâu?”
Ngu Kính cố gắng gượng, chuyện Ngu Tam Thất đã chết không thể giấu được, nhưng tuyệt đối không thể để cái chết của nàng liên lụy đến Ngu gia.
Ngu Kính lập tức che mặt khóc lóc thảm thiết: “Là Tam Thất nhà ta vô phúc ạ, nó… nó sau khi về nhà thì sốt cao không hạ, không lâu trước đã đột ngột qua đời…”
“Là nó phúc mỏng ạ…”
Thái giám tuyên chỉ kinh hãi tột độ.
Những người dân vừa xem náo nhiệt lúc trước thì lại có vẻ mặt kỳ quái. Ban nãy không phải còn nói Ngu Tam tiểu thư sợ tội tự sát sao? Còn vứt cả xác người ta ra ngoài, sao bây giờ lại khóc lóc thế này?
“Thật sao? Thì ra trong mắt phụ thân, con đã chết rồi à.”
Một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên từ trong đám đông, thiếu nữ một thân áo quần ướt sũng, trông nàng rõ ràng thảm hại nhưng mỗi bước đi lại vững vàng đến thế.
Gương mặt trắng bệch, tựa như người bị đóng băng trong tuyết.
Duy chỉ có đôi mắt đen láy và sắc bén đến kinh người.
Liễu thị vừa tỉnh lại nhìn thấy nàng liền thét lên một tiếng chói tai: “Quỷ!” rồi trợn mắt, ngất đi lần nữa.
Những người khác trong nhà họ Ngu cũng kinh hãi tột độ, người thì ngã sõng soài, người thì mềm nhũn chân tay, đối diện với đôi mắt đen kịt kia, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng l*n đ*nh đầu.
Ngu Tam Thất nhếch môi cười, trên chiếc cổ trắng ngần mảnh khảnh, vết bầm tím do bị bóp cổ hiện ra rõ mồn một.
“Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, tứ muội…”
Ánh mắt nàng lướt qua từng người một.
Từng chữ từng câu: “Con về rồi đây.”
Về đây, đòi nợ các người.
Xác nhận Ngu Tam Thất chưa chết, lá bùa đòi mạng trên trán đã được gỡ xuống, cảm xúc của nhà họ Ngu quả là một phen lên xuống thất thường.
Chỉ có Ngu Đường là hận Ngu Tam Thất đến cực điểm, lại nghĩ đến việc nàng vừa được phong làm Quận chúa, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, bèn giả vờ tình tỷ muội thắm thiết, quan tâm nói:
“Tam tỷ, tỷ thật sự đã dọa bọn muội sợ chết khiếp. May mà Thái hậu nương nương đã tỉnh lại làm cho sự thật được phơi bày. Sau này dù tỷ có hờn dỗi thế nào cũng không thể lấy thanh danh của mình ra làm trò đùa được!”
“Tỷ không chịu giải thích cho rõ ràng, tất cả mọi người đều tưởng là tỷ hại Thái hậu, phụ mẫu đều vì tỷ mà lo lắng không thôi…”
Lời của Ngu Đường khiến cảm xúc căng thẳng ban nãy của nhà họ Ngu lập tức lại có điểm để trút giận:
“Phải đó, nha đầu này, sau này tuyệt đối không được bướng bỉnh như vậy nữa.”
“Con xem con gây ra bao hiểu lầm…”
Người ngoài thấy vậy cũng tưởng là do Ngu Tam Thất tự mình không chịu giải thích, mới khiến người nhà hiểu lầm, còn suýt nữa hại chết bản thân.
Sớm đã nghe nói Ngu Tam tiểu thư được đón về từ thôn dã, tính tình cổ quái, thường xuyên gây chuyện, cũng chẳng trách trong tình huống đó lại khiến người nhà hiểu lầm. Bản thân nàng lại không nói, chẳng phải là tự rước khổ vào thân sao.
“Thật sao?”
Ngu Tam Thất bỗng bật cười thành tiếng. Ghê tởm quá, ghê tởm đến mức nàng sắp nôn ra rồi.
Nàng nhìn chằm chằm vào người nhà họ Ngu bằng ánh mắt sắc lẹm.
Giọng nói khàn khàn nhưng đầy sức xuyên thấu, tựa như một lưỡi dao gỉ sét đang mài đi lớp vỏ của mình, để lộ ra sự sắc bén.
“Lúc ta nói ta cứu người, đại ca, huynh có tin ta không?”
“Hay khi nhị ca bóp cổ ta, bảo ta phải chết để tạ tội — ta đã từng cầu xin huynh nương tay chưa?”
“Hay là ngươi, Ngu Đường.” Ngu Tam Thất cười nhạo thành tiếng: “Chẳng phải chính miệng ngươi luôn rêu rao khắp nơi, nói ta đố kỵ ngươi, oán hận ngươi, vì để trả thù ngươi nên mới kéo cả nhà xuống nước, mưu hại Thái hậu đó sao?”
“Tam Thất, con đừng nói bậy!” Ngu Kính hoảng hốt nhìn về phía Thái giám tuyên chỉ, vội vàng giải thích: “Nha đầu này sau khi rơi xuống nước thì bị kinh sợ, e là sốt đến hồ đồ rồi…”
Tam Thất nhìn ông ta, giọng đột nhiên sắc lạnh: “Vậy việc phơi thây ta ngoài đường, miệng thì luôn nói ta làm ô nhục gia môn, trục xuất ta khỏi gia phả Ngu thị là ai đã ra lệnh?”
Trong đám đông vây xem lập tức có người hùa theo.
“Đúng vậy! Lúc trước chúng ta đều tận tai nghe thấy.”
“Lúc đó người nhà họ Ngu nói Tam tiểu thư sợ tội tự sát, vứt nàng ấy ra ngoài, còn là Yến Thiếu tướng quân đến thu xác đấy!”
“Ha ha ha! Chẳng lẽ thật sự là ông trời có mắt, để Tam tiểu thư sống lại, vạch trần bộ mặt giả tạo của cả nhà này?”
Xung quanh bàn tán xôn xao, sắc mặt nhà họ Ngu tái mét, đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào nàng.
Họ không hiểu sao Ngu Tam Thất lại dám nói ra những lời như vậy trước bàn dân thiên hạ, trước mặt Thái giám tuyên chỉ?
Việc tự vạch áo cho người xem lưng này có khác gì nói họ phạm tội khi quân?
Hơn nữa, nàng ta đã giải thích lúc nào? Kể cả có giải thích, chỉ dựa vào vài ba câu của nàng ta, dựa vào cái gì mà bắt người khác tin?
Rõ ràng là do quá khứ phẩm hạnh không đoan chính, vết nhơ đầy mình của nàng ta, sao nàng ta dám trách họ không tin tưởng nàng?
Sao nàng không tự tìm nguyên nhân ở bản thân mình? Còn dám cắn ngược lại một phát?!
Thái giám tuyên chỉ bên cạnh đâu phải người mù, sớm đã không kìm được cơn giận: “Ngu Lang trung, các người lại dám đối xử với ân nhân cứu mạng của Thái hậu, với Minh Hoa Quận chúa do Hoàng thượng đích thân sắc phong như vậy!”
“Không! Lý công công, chuyện này có hiểu lầm!” Ngu Kính rõ ràng là đã cuống lên, mắt vội vàng lướt qua cả nhà rồi dừng lại trên người Ngu Đường.
Ngu Đường vốn biết rõ phụ thân mình là người lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào.
Thấy tình hình sắp không ổn, nàng ta cắn răng, quỳ thẳng xuống, diễn một màn cho đủ: “Tam tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy, tỷ có giận, cũng không thể vu oan cho phụ mẫu và các ca ca…”
“Tỷ có oán có hận thì cứ trút lên muội đây có được không. Muội biết tỷ không thích muội, muội sẽ dọn ra khỏi Ngu gia, muội đi làm ni cô, sau này sẽ không bao giờ làm chướng mắt tỷ nữa, được không…”
Đến lúc này nàng ta vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Ngu Tam Thất nhìn chằm chằm vào nàng ta, đồng tử đen trắng rõ ràng, bỗng nhiên bật cười: “Được thôi, vậy thì Tứ muội phải nói được làm được đấy nhé.”
“Bây giờ muội xuống tóc đi tu, ta sẽ lập tức tiếp chỉ tạ ơn. Thế nào?”