Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 22

Tam Thất cảm thấy xương gà trong miệng quá thơm, nếu không phải ánh mắt của Yến Độ quá nghiêm nghị, nàng thật sự không muốn nhả ra.

Nàng định nhả ra khăn nhưng Yến Độ đã vào trong xe, còn đưa tay đến bên miệng nàng.

Tam Thất m.út m.út xương, cảm thấy nếu không nhả ra Yến Độ sẽ thò tay vào miệng nàng lấy ra mất.

Nàng đành phải nhả vào tay hắn, không đợi nàng dùng khăn gói lại, Yến Độ đã tự mình dùng khăn gói lại xương thừa của nàng, cái dáng vẻ trân trọng đó cho Tam Thất một ảo giác…

Nàng gặm không phải là một chiếc xương gà mà là một chiếc xương rồng, Yến Độ định mang về thờ.

Suy đoán này quá kinh dị, Tam Thất lắc lắc đầu.

Yến Độ lau tay, nhìn nàng, rõ ràng không định dễ dàng bỏ qua: “Sao lại đói đến thế này?”

Tam Thất đang cân nhắc có nên nói thật với hắn không.

Nàng cảm thấy Yến Độ khá gan dạ, và hắn… vẫn luôn biết rõ nàng thật sự đã chết đi sống lại, dù là nàng chiêu hồn cho Hứa tam nương tử hay là vẽ bùa, phản ứng của hắn đều rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức quá đáng, như thể rất hiểu nàng.

Chỉ là mỗi lần Tam Thất định hỏi sâu hơn hắn lại chuyển chủ đề đi.

Tam Thất chỉ im lặng một lúc, vẫn quyết định nói thật.

Mắt nàng có thể nhìn rõ lòng người đen trắng thiện ác, dù là người “trắng” đến đâu, ít nhiều trong lòng cũng sẽ có sự tồn tại của màu xám nhạt.

Nhưng “màu sắc” của Yến Độ không phải đen, không phải trắng, cũng không phải xám, trong mắt nàng, hắn là một khối màu đỏ rực.

“Sau khi ta tỉnh lại thức ăn vào miệng liền trở nên kỳ lạ.” Tam Thất lại gần hơn một chút, ghé tai nói nhỏ với hắn: “Không có vị, ta cũng không cảm thấy đói.”

Thần sắc Yến Độ dần dần ngưng trọng, đột nhiên nói: “Còn gì nữa? Có phải nàng cũng không ngủ được không?”

“Sao ngài biết?” Tam Thất ngạc nhiên.

Lưng Yến Độ cứng đờ, không nói rằng mỗi đêm hắn đều đứng ngoài cửa phòng Tam Thất một lúc.

Mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường dời mắt đi nhưng tay lại lặng lẽ siết chặt, sau lưng vì chột dạ mà toát mồ hôi.

Ngũ quan của hắn từ nhỏ đã nhạy bén hơn người thường, mỗi lần đêm khuya đứng gác ngoài cửa phòng nàng liền nghe ra tần suất thở của nàng không đúng, không giống như đang ngủ.

Chỉ là hắn luôn cho rằng nàng có thói quen ngủ muộn, dù sao ban ngày tinh thần nàng đều phấn chấn, trông cũng không giống như không ngủ cho nên hắn mới không để ý nhiều.

Tam Thất nghi hoặc nhìn hắn: “Thì ra mấy đêm nay ngài đến ngoài cửa phòng ta đứng không phải là mộng du sao?”

Nàng biết Yến Độ ban đêm sẽ đến cửa phòng mình, ban đầu nàng tưởng hắn tìm mình có việc, nhưng hắn cứ đứng đó không nói năng gì, khoảng nửa canh giờ là đi.

Sau đó ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…

Dù sao sau khi nàng dọn vào Tướng quân phủ, ngoài ngày đầu tiên mông Yến Độ nở hoa không xuống được giường thì gần như đêm nào hắn cũng đến cửa phòng nàng đứng một lúc.


Vậy nên Tam Thất mới cho rằng hắn có bệnh mộng du.

Thiếu tướng quân lần này không phải là tai đỏ nữa mà cả người hắn đều đỏ lên.

“Yến Độ!” Tam Thất kêu nhỏ, vô thức sờ lên trán hắn, bị nóng đến mức “hít” một tiếng: “Ngài phát sốt rồi!”

Bốn chữ này lọt vào tai Thiếu tướng quân lại không phải như vậy.

Phát sốt rồi hay là…đ/ộng t/ình rồi.

Nói không rõ.

(Từ “phát sốt” (fāshāo) có cách phát âm gần giống “phát tao” (fāsāo) nghĩa là lẳng lơ, đ/ộng tì/nh.)

Yến Độ như một con báo bị kinh động, nhanh chóng kéo tay Tam Thất xuống, Tam Thất bị kéo làm cơ thể hơi nghiêng về phía hắn, Yến Độ vội vàng đỡ eo nàng.

Một tay nàng bị hắn kéo, tay kia chống lên ngực hắn, vì kinh ngạc mà hơi ngẩng cằm, chóp mũi vừa vặn lướt qua yết hầu của hắn.

Mắt nàng trợn tròn, như hai viên thủy ngân đen, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Thiếu tướng quân.

Tay hắn vẫn đang đỡ ở eo nàng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng cho thấy sự nhẫn nhịn gian khổ.

Hắn vô thức nín thở, chỉ sợ hơi thở của mình sẽ kinh động đến nàng.

“Ai phát sốt thế? Thiếu tướng quân phát sốt sao?!”

Nam Tầm thò đầu vào xem, đồng tử rung động, lập tức như con rùa rụt cổ lại, còn để lại một câu: “Xin lỗi đã làm phiền, là thuộc hạ đang phát sốt.”

May mà có Nam Tầm xen vào.

Tam Thất ho nhẹ một tiếng rồi ngồi lại.

Yến Độ cũng nhân cơ hội hít sâu một hơi, tim đập thình thịch không ngừng, đồng thời quyết định về phủ sẽ bắt Nam Tầm chạy quanh Tướng quân phủ, không! Chạy quanh kinh thành năm mươi vòng!

Sắc đỏ trên người Thiếu tướng quân đã hạ xuống, tim tuy vẫn còn hơi không nghe lời nhưng đã có thể làm ra vẻ mặt như thường: “Cơ thể ta không sao, chỉ là thể nhiệt dễ nóng, trong xe ngột ngạt.”

Tam Thất: “Nhưng lần trước không phải ngài nói ngài sợ lạnh sao…” Giọng nàng ngừng lại, liếc thấy cổ Yến Độ lại bắt đầu đỏ lên, liền “thông cảm” chuyển chủ đề về đúng quỹ đạo: “Tóm lại, bây giờ ta có thể không ăn không uống không ngủ.”

Yến Độ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến tình trạng của nàng lại nhíu mày.

Hắn trầm ngâm nói: “Nhưng vừa rồi nàng ăn rất ngon.”

Tam Thất gật đầu: “Ta cũng bất ngờ, đùi gà này ngài mua ở đâu vậy?”

“Thao Thiết Trai.” Yến Độ trả lời xong liền vén rèm ra lệnh cho thuộc hạ đi Thao Thiết Trai mua thêm hai phần, không! Mười phần đến đây!

“Trên người nàng còn có gì bất thường không?” Yến Độ nghiêm túc nói: “Ta hy vọng nàng có thể nói cho ta biết, nhưng nếu không tiện thì có thể không nói.”

Tam Thất lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói với hắn về khí tinh hỏa thơm ngát mà nàng ‘ăn’ được từ trên người Hứa lão Thái quân.

“Ta cũng không nói được đó là mùi gì.”

“Rất thơm, giống như công đức, nhưng lại không hoàn toàn giống, ăn xong cả người ta rất thoải mái.” Tam Thất nắm tay lại: “Cảm giác ăn thêm chút nữa ta có thể trở nên to lớn và mạnh mẽ.”

Yến Độ nghe nàng miêu tả có chút dở khóc dở cười.

“Nghe có vẻ, nàng ăn… ừm, thứ được truyền từ trên người lão Thái quân cho nàng, lại giống như khí hương hỏa mà người tu đạo thường nói.”

“Không đúng đâu, thần phật trong miếu mới có thể hưởng hương hỏa do người phàm cúng dường, sao ta có thể nhận được khí hương hỏa từ trên người khác?” Tam Thất cảm thấy không hợp lý lắm, mặc dù bây giờ nàng không được tính là người nhưng nàng vô thức cảm thấy mình vẫn có thể làm người.

Tam Thất không quá bận tâm về chuyện này.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, nàng cảm thấy sau này có cơ hội, mình ăn thêm chút nữa sẽ hiểu ra nguyên nhân.

Đối với tình hình của Tam Thất, Yến Độ lại có một phỏng đoán.

Hắn nói sơ qua một chút.

“Sau khi về phủ chúng ta thử xem?”

“Được, nhưng phải âm thầm, đừng để người khác biết…”

“Ừm, chỉ có hai ta, riêng tư…”

Bên ngoài xe ngựa.

Mặt Nam Tầm đỏ bừng.

Thính lực của hắn thực ra cũng không tệ lắm, cuộc nói chuyện trong xe ngựa hắn không nghe được toàn bộ nhưng mấy chữ quan trọng hắn đã nghe thấy.

Nào là thử xem~~

Âm thầm~~

Đừng để người khác biết~~

Chỉ có hai ta, riêng tư~~

Ây da~ Thật là~ Roi ngựa trong tay hắn sắp quất ra tia lửa rồi~~

Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa~ Mau chóng về phủ!

Đêm nay hắn sẽ đuổi hết huynh đệ tuần tra nội viện ra ngoại viện, khóa chặt cửa nội thư phòng, ai dám đến phá hỏng không khí, hắn đánh chết kẻ đó!!!

Bình Luận (0)
Comment