Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 26

Được Nam Tầm nhắc nhở, Tam Thất mới nhớ lại một chuyện cũ.

Hai năm trước, khi nàng được đón từ thôn Hoàng Tuyền về nhà họ Ngu, trên đường đã gặp phải quỷ đả tường. Đó là một con ác quỷ, đạo hạnh không hề thấp, lúc Tam Thất giải quyết nó xong còn tiện đường còn cứu một người.

(Quỷ đả tường: quỷ dẫn dắt người đi vòng vòng không thể thoát ra)

Tuy nhiên, lúc đó nàng một lòng mong ngóng được gặp phụ mẫu và người thân, sau khi chữa thương băng bó cho người đó liền rời đi.

Hóa ra người đó là Yến Độ sao?

Nhưng cho dù là báo ơn thì Yến Độ cũng thật là quá mức rồi đấy?

“Yến Thiếu tướng quân thật là người tốt.” Tam Thất thở dài: “Báo ơn thôi mà, ngài ấy cũng cho quá nhiều rồi.”

“Không nhiều, không nhiều, tặng cho Quận chúa người sao có thể dùng bao nhiêu để đo lường, đây chẳng phải là làm nhục tình cảm giữa người và Thiếu tướng quân sao!” Nam Tầm nói một cách hùng hồn.

Tam Thất: Tình cảm… ừm, luôn cảm thấy từ này rất kỳ quặc.

“Ngài ấy báo ơn cho người khác cũng như vậy sao?”

“Vậy thì không, thông thường đều là người khác báo ơn Thiếu tướng quân nhiều hơn, Quận chúa người là người đầu tiên Thiếu tướng quân báo ơn người.”

Tam Thất hiểu rồi, Yến Độ lần đầu tiên báo ơn người khác, vì không thành thạo nên cho nhiều?

“Những món quà cảm tạ này cứ cất đi trước,” Tam Thất vẫn định trả lại những thứ này cho Yến Độ, quà nhiều quá, trong đó còn có không ít là di vật của Hộ Quốc phu nhân, nàng không thể nhận!

Đợi Yến Độ trở về nàng sẽ nói kỹ lại với hắn chuyện này.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa…” Nam Tầm nén cười: “Cái vị Tứ tiểu thư nhà họ Ngu đó không biết mắc phải bệnh gì kỳ lạ, mùi hôi trên người có thể khiến người ta chết ngất!”

“Lão Chu bọn họ bị xông đến giờ vẫn còn buồn nôn, nói đến những món trang sức này cũng bị cô Tứ tiểu thư đó chạm vào, lúc mang về cũng có mùi nồng nặc, may mà bây giờ mùi đã tan.”

“Nhưng người nhà họ Ngu cũng lợi hại thật, mũi của họ hỏng rồi sao, đều không ngửi thấy mùi hôi à?”

Tam Thất đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chẳng phải có câu cổ ngữ sao, ‘ở lâu trong phòng hoa lan mà không thấy thơm, ở lâu trong chợ cá mà không thấy hôi’.”

Nam Tầm vội vàng theo sau: “Lý lẽ này ta hiểu, họ chính là một nhà cá thối tôm ươn, chất đống lại với nhau đã ngấm mùi rồi!”

Tam Thất liếc nhìn hắn ta một cái, Nam Tầm vội nói: “Quận chúa không phải là người nhà họ Ngu! Quận chúa đừng hiểu lầm ý của ta!”

“Ta là muốn hỏi ngươi, Chu phó tướng bọn họ đâu rồi?” Tam Thất dở khóc dở cười.

Nam Tầm cười ngây ngô gãi đầu: “Họ chắc là đi nhà tắm rồi, mùi đó nồng quá.”

“Quận chúa tìm họ còn có việc gì khác sao?”

 

Tam Thất lắc đầu: “Ngươi tìm cho ta một cái chậu gỗ trước.”

Rất nhanh, Nam Tầm tìm được một cái chậu gỗ, Tam Thất dẫn hắn ta đến vườn.

Kinh thành đã có tuyết, trên cây tùng bách đã tích một lớp dày, Tam Thất quét tuyết trên cây tùng bách xuống một chậu, sau khi về phòng liền bắt đầu bận rộn.

Nam Tầm ở bên cạnh nhìn, thấy nàng lấy ra giấy vàng, bút chấm chu sa, một hơi vẽ xong một lá bùa.

Hắn ta chớp mắt: “Quận chúa đây là…”

Tam Thất đặt lá bùa vào chậu đựng tuyết, trong chốc lát lá bùa tự cháy, tuyết tích tụ hóa thành nước.

Miệng Nam Tầm há to: “Cái, cái, cái này…”

Tam Thất cười cười, lúc Yến Độ đi đã nói Nam Tầm có thể tin tưởng, sau này Nam Tầm sẽ theo nàng, có một số chuyện không cần phải giấu, cũng không giấu được.

Hơn nữa, người như Nam Tầm, thật sự quá dễ hiểu.

Yêu ghét đều viết trên mặt.

Cũng không cần Tam Thất đặc biệt dùng ‘mắt’ để dò xét.

“Tuyết là nước vô căn, khí của tùng bách trong sạch cao khiết, cả hai đều có thể loại bỏ khí ô uế.” Tam Thất vừa rồi lại vẽ một lá bùa trừ uế, một chậu nước tuyết này có thể loại bỏ khí ô uế trên người.

“Nhà tắm đó không rửa sạch được mùi hôi trên người Chu phó tướng bọn họ đâu. Lát nữa khi họ quay lại ngươi vẩy một ít nước tuyết này lên người bọn họ.”

Mùi hôi trên người Ngu Đường cũng có thể gọi là mùi mốc.

Linh hồn hôi thối, máu thịt khó cản, ở lâu với nàng ta, dính phải mùi đó sẽ gặp xui xẻo.

Chu phó tướng bọn họ là làm việc cho Yến Độ, lại là giúp nàng đòi lại quà, Tam Thất dĩ nhiên không thể ngồi yên không quan tâm.

Nam Tầm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tam Thất như đang nhìn thần tiên.

Tam Thất nghĩ đến Hứa tam nương tử, nước tuyết này đối với Hứa tam nương tử cũng có lợi, bà bị ngược đãi nhiều năm cơ thể suy kiệt, khí trong sạch trong nước tuyết có thể an thần định hồn, dùng để pha trà sắc thuốc đều có hiệu quả kỳ diệu.

Còn có thân vệ của Yến Độ trong phủ, đều là những người huynh đệ sinh tử cùng hắn, mùa đông ở kinh thành lạnh đến chết, nếu có thể uống một ngụm nước tuyết an thần này, không nói có hiệu quả thần kỳ gì, nhưng có thể khiến dương hỏa trên người dồi dào, cũng sẽ không sợ giá lạnh.

Lập tức, nàng bảo Nam Tầm giúp nàng lấy thêm mấy chậu nữa, còn nàng ở lại trong phòng vẽ bùa.

Nam Tầm vâng dạ liên tục, vội vàng đi lấy tuyết.

Lúc Yến Độ trở về, nhìn thấy chính là một cảnh tượng sôi nổi.

Giữa trời tuyết lớn, thân vệ của hắn chen chúc trong sân, hơi thở của người ta thở ra khói trắng hòa cùng màu tuyết, thiếu nữ khoác áo choàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn ngập nụ cười.

Nàng cầm một cái muôi, đang múc nước từ trong thùng gỗ, thân vệ bưng bát xếp hàng có trật tự, ai nấy đều nhe răng cười như một đứa ngốc.

“Thiếu tướng quân!”

“Thiếu tướng quân về rồi!”

Hàng mi dài của thiếu nữ như cánh bướm chớp nhẹ hướng về phía hắn, một giây sau, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

Trái tim Yến Độ cũng như cánh bướm đó vỗ cánh, muốn lập tức đến bên cạnh nàng.

“Thiếu tướng quân! Quận chúa quá đỉnh!” Một giọng nói khàn khàn kéo thần trí Yến Độ trở về, khuôn mặt râu quai nón của Chu phó tướng dí sát vào mặt Yến Độ.

Yến Độ: “…”

Khuôn mặt đó của Chu phó tướng nhìn gần quả thực có thể khiến trẻ con nín khóc!

“Đây là đang làm gì vậy?”

Chu phó tướng mở miệng liền khen: “Quận chúa đã nấu canh an thần giữ ấm cho huynh đệ. Tướng quân ngài đừng nhìn canh này giống như nước lã, thơm lắm!”

“Huynh đệ hôm nay ở nhà họ Ngu đều bị xông thành phân rồi, nhà tắm cũng không rửa sạch được mùi đó, về uống một ngụm canh này, mùi lập tức hết sạch không nói, cơ thể còn ấm lên!”

“Đúng đúng đúng! Canh ấm này uống vào bụng, tay chân không còn lạnh nữa, hiệu quả ngay lập tức!”

“Quận chúa thật là lợi hại, trong tay không chỉ có bảo dược như viên Trường An, còn có canh thần này nữa~”

Một lúc sau, các binh lính đã sắp khen Tam Thất lên tận trời.

Yến Độ đi đến gần Tam Thất, Tam Thất múc một bát nước tuyết đưa cho hắn: “Một bát nhé?”

“Được.” Yến Độ nhận lấy, uống một ngụm trước, mắt sáng lên.

Nước tuyết ấm áp hơi ngọt, xen chút hương tùng bách dịu mát, vào cổ họng như dòng suối ấm chảy khắp cơ thể.

Yến Độ uống cạn nước tuyết, nhìn các binh lính xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Nên nói gì với Quận chúa?”

Các binh lính đồng loạt chắp tay với Tam Thất, giọng nói vang trời: “Cảm ơn Quận chúa!!”

Đôi mắt xinh đẹp của Tam Thất mở to, theo từng tiếng cảm ơn, nàng thấy trên người các binh lính bay ra những đốm sáng nhỏ hướng về phía nàng.

Những đốm sáng đó rất nhỏ và yếu, hoàn toàn không thể so sánh với của Hứa lão Thái quân.

Nhưng tích tiểu thành đại, cũng ấm áp thơm tho.

Tam Thất dở khóc dở cười, đây là cái gì vậy?

“Người ta tặng ta trái đào, ta hồi đáp bằng ngọc quý” sao?

Quả nhiên là binh lính của Yến Độ, đều giỏi ‘báo ơn’ như vậy sao?

Số nước tuyết còn lại để Nam Tầm đi phát, Tam Thất định mỗi ngày sẽ làm một ít, dù sao cũng chỉ là vẽ mấy lá bùa, không tốn sức.

“Yến Độ, ta có chuyện muốn nói với ngài.”

Tam Thất ra hiệu cho Yến Độ theo mình, nàng dẫn Yến Độ đến viện của mình, mở cửa kho phía tây.

Bên trong đặt toàn là những món quà mang về từ nhà họ Ngu.

Ánh mắt Yến Độ khẽ động.

“Những thứ này ta không thể nhận, đều quá quý giá.” Tam Thất thở dài: “Yến Độ, ngài như vậy không ổn đâu, cho dù là báo ơn thì cũng quá nhiều rồi.”

Tam Thất vừa nói vừa ngại ngùng gãi đầu.

“Xin lỗi nhé, trước đây không nhận ra ngài, bây giờ ta đã nhớ ra rồi.”

Thiếu tướng quân cúi đầu nhìn nàng, trái tim không kiểm soát được mà đập loạn xạ, trong đôi mắt nhạt màu chứa đựng sự mong đợi: “Cuối cùng… nàng đã nhận ra ta rồi?”

Bình Luận (0)
Comment