Tuy rằng hôm nay màn kịch ép buộc đạo đức của Liễu thị đã thất bại nhưng Nam Tầm và Hứa Trường Lưu vẫn vô cùng phẫn nộ, dọc đường không ngừng mắng chửi.
Tam Thất thì lại rất bình tĩnh, cái đám người thối nát nhà họ Ngu đó làm ra chuyện gì nàng cũng không ngạc nhiên.
Ngày tháng còn dài, nàng muốn nhà họ Ngu sống không thấy ánh mặt trời, tiền đồ bị chặt đứt, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đám người nhà họ Ngu đó cứ từ từ mà nếm trải~
“Chỉ là không ngờ phu nhân của Hình bộ Thượng thư lại ra tay giúp đỡ.” Tam Thất nói: “Nam Tầm, Tướng quân phủ và vị phu nhân này có quen biết cũ sao?”
Nam Tầm ho một tiếng, nụ cười của Hứa Trường Lưu cũng kỳ quặc.
“Quen biết cũ thì không, thù cũ thì… có một chút.”
Tam Thất ngạc nhiên.
Yến Độ và Hình bộ Thượng thư có thù oán sao?
Nam Tầm nói: “Cũng không hẳn là thù cũ, Tề Thượng thư là người khá cương trực, chỉ là Thiếu tướng quân lúc xưa có hơi bốc đồng, nhất thời xúc động đã…đánh mấy người.”
Hứa Trường Lưu kêu lên kỳ quái: “Ngươi gọi đó là đánh mấy người sao? Đám công tử nhà quyền quý trong triều có ai nào mà không bị thúc ấy treo lên đánh? Còn nhất thời xúc động… thúc ấy là nửa đêm mò vào phủ người ta, treo người ta lên cây!”
…
…
“Chuyện này lúc đó đã náo loạn cả kinh thành, có một thời gian mọi người còn tưởng là có ma!”
Tam Thất mắt chữ A mồm chữ O, có chút không tưởng tượng ra được chuyện này là do Yến Độ làm.
“Yến Độ sang năm mới mười chín tuổi, vậy chuyện đó xảy ra khi ngài ấy bao nhiêu tuổi chứ?”
“Khụ, là năm mười bốn tuổi, thúc ấy cuối cùng bị Tề Thượng thư bắt được, sau đó từ nhà lao của Hình bộ chạy trốn, đi đến biên ải tòng quân.” Hứa Trường Lưu nói, bật cười thành tiếng:
“Tề Thượng thư vì quản lý không nghiêm, vô cớ chịu tội, bị giáng chức một cấp, sau này tiểu biểu thúc đánh thắng trận trở về ông ấy mới được phục chức.”
Tam Thất dở khóc dở cười.
Được rồi, chuyện này không trách Tề Thượng thư người ta ghi thù, người ta thật sự là oan, gặp phải một hài tử nghịch ngợm như vậy.
Hứa Trường Lưu cũng cười hì hì: “Dù sao thì Tề Thượng thư nhắc đến tiểu biểu thúc không có vẻ mặt tốt là đúng rồi. Nhưng Thượng thư phu nhân thì khác, phụ thân của bà ấy cũng là võ tướng, ta cũng đã gặp bà ấy mấy lần.”
“Nội tổ mẫu ta rất thích vị Ngưu phu nhân này, nói bà ấy là người thẳng thắn nhưng miệng dễ đắc tội người khác.”
Tam Thất gật đầu, qua chuyện hôm nay có thể thấy vị Ngưu phu nhân này là một người lòng dạ nhiệt tình không thể chịu được cát trong mắt.
Hôm nay người ta đã ra tay nghĩa hiệp, nàng cũng nên chuẩn bị một phần quà cảm tạ mới phải.
Đến Định Bắc Hầu phủ, Hứa lão Thái quân thấy nàng liền vui mừng, Hứa Trường Lưu cái miệng lớn này kể lại chuyện Liễu thị chặn cửa, lão phu nhân tức giận không kìm được.
Liên tục mắng Liễu thị đó không phải là thứ tốt, lòng dạ độc ác.
Rõ ràng là một người mẫu thân mà lại đối xử với con mình như vậy.
Nỗi khổ mà Hứa tam nương tử đã phải chịu những năm qua, mỗi lần nhớ lại lão Thái quân đều muốn khóc mù mắt, biết Tam Thất tuổi còn trẻ đã bị người thân đối xử tàn nhẫn như vậy, bà vừa thương xót vừa tức giận.
“May mà đều đã qua rồi, sau này người nhà họ Ngu còn dám đến tìm con, lão thân ta sẽ là người đầu tiên xử lý họ!”
Ánh mắt Hứa lão Thái quân lộ vẻ hung tợn, lúc nhìn Tam Thất lại đầy vẻ hiền từ.
“Chuyện hôm nay như vậy, không thể không đề phòng, thư đoạn tuyệt vẫn phải sớm viết cho xong, bắt nhà họ Ngu ký tên điểm chỉ, trình lên quan phủ làm chứng thì mới yên tâm được.”
Lão Thái quân suy nghĩ một chút chợt hỏi: “Thất Thất, canh ấm mà con gửi đến hôm qua còn nhiều không? Có khó làm không?”
Tam Thất hiểu ý của lão phu nhân, nàng cười nói: “Không khó, chỉ là nước tuyết tùng bách, chỉ là con đã thêm bùa bình an để nó có thêm chút công hiệu. Uống xong có thể giữ ấm thanh khí, có thể trừ uế, trừ tà.”
“Đó quả là một thứ tốt!” Ánh mắt lão Thái quân sáng lên, chẳng trách hôm qua bà uống xong toàn thân ấm áp, vết thương trên chiến trường trước đây, mỗi khi đến mùa đông lại đau nhức không chịu nổi, nhưng đêm qua bà ngủ không mơ, yên giấc đến sáng.
“Phủ của Lễ bộ Thượng thư sắp tới sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho lão phu nhân nhà ông ấy, ta đang lo không biết tặng quà mừng thọ gì mới tốt.”
Lão Thái quân vỗ vỗ tay Tam Thất: “Đến lúc đó con đi cùng lão thân nhé.”
Tam Thất biết lão Thái quân là muốn chống lưng cho mình, trong lòng nàng ấm áp, nhìn lão Thái quân không khỏi nghĩ đến Mạnh bà bà đã nuôi nấng mình.
Mạnh bà bà cũng như vậy, luôn lo nghĩ chu toàn cho nàng. Trước khi về nhà họ Ngu nàng cũng đã được bà bà và các thúc, bá yêu thương mà lớn lên…
“Cảm ơn lão Thái quân!”
Tam Thất chớp mắt, nén đi sự chua xót ở đầu mũi.
Tam Thất đã nghĩ kỹ rồi, đợi xử lý xong người nhà họ Ngu nàng sẽ về thôn Hoàng Tuyền, nàng nhớ Mạnh bà bà và Ngô thúc bọn họ lắm, còn có Tiết thẩm, còn có Đại Vương, Tiểu Vương của nàng~
Sau khi nói chuyện với lão Thái quân một lúc, Tam Thất lại đi thăm Hứa tam nương tử, được giữ lại dùng bữa tối sau đó Tam Thất mới rời đi.
Ra khỏi Định Bắc Hầu phủ, Tam Thất nhìn chiếc xe ngựa, chớp mắt, khóe môi cong lên một nụ cười.
Nàng nhanh chân đi qua, vừa định lên xe ngựa thì một bàn tay từ trong rèm vươn ra.
Tam Thất nắm lấy bàn tay đó, mượn sức lên xe, vén rèm vào trong liền đối diện với đôi mắt tràn ngập nụ cười của Yến Độ.
Hắn đã thay thường phục, khoác áo lông cừu và cẩm y, quý khí khó ai sánh bằng.
“Sao không vào trong mà lại chờ ở trong xe?”
Yến Độ: “Nếu vào trong, Hứa Trường Lưu lại nhiều lời.”
Tam Thất không khỏi bật cười, Yến Độ mở hộp thức ăn, nói: “Ở Định Bắc Hầu phủ không tiện thắp nến, chắc là nàng ăn chưa no.”
Tam Thất lại một lần nữa cảm thán sự chu đáo của Yến Thiếu tướng quân.
Đợi nàng ăn xong đùi gà thì cũng đã đến Tướng quân phủ, Yến Độ xuống trước một bước, lại đưa tay về phía nàng.
Tam Thất liếc nhìn hắn, nắm lấy tay hắn xuống xe ngựa.
Nam Tầm và những người khác ở bên cạnh nhìn đều mím môi len lén cười.
Sau khi Yến Độ buông tay hắn chắp tay sau lưng, siết chặt, nhưng vẻ mặt vẫn như thường: “Đến thư phòng đi, ta dẫn nàng đi gặp một người.”
Tam Thất gật đầu, vào đến thư phòng, nàng thấy Khôi Nhất ở bên trong.
Giọng Yến Độ vang lên bên cạnh: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là ta đã tự ý quyết định.”
Tam Thất biết hắn nói đến chuyện của Ngu Đường, nàng lắc đầu, cười rạng rỡ với Yến Độ: “Ta biết ngài là đang giúp ta trút giận, ta rất vui, Yến Độ.”
“Ngài là bằng hữu đầu tiên ta kết giao sau khi đến kinh thành.”
“Ừm… chúng ta, xem như là bằng hữu chứ?” Tam Thất nghiêng đầu.
“Dĩ nhiên.” Yến Độ trả lời không chút do dự.
Hắn và nàng đương nhiên là bằng hữu, đã là bằng hữu từ rất rất lâu rồi.
“Đúng rồi,” Tam Thất nhìn về phía Khôi Nhất: “Hôm nay ở ngoài thành ta không dọa ngươi chứ?”
Khôi Nhất mặt không biểu cảm lắc đầu, đúng chuẩn mẫu người kiệm lời ít nói.
Yến Độ nói: “Đây là Khôi Nhất, là ám vệ phụ thân để lại cho ta, ta muốn sau này hắn sẽ theo nàng.”
Tam Thất nhướng mày: “Bên cạnh ta có Nam Tầm rồi.”
“Nam Tầm luôn ở bên cạnh ta, người quen biết hắn quá nhiều, trong một số việc, nếu hắn đi làm sẽ thu hút sự chú ý.” Yến Độ cẩn thận giải thích cho nàng: “Khôi Nhất thì gan dạ, lại tỉ mỉ, sau này nhiều việc nàng giao cho hắn làm sẽ tiện hơn.”
Tam Thất gật đầu, nhưng…
Tỉ mỉ thì nàng công nhận, nhưng gan dạ thì…
Tam Thất thành khẩn nói: “Vậy sau này phải phiền ngươi rồi, lá bùa này tặng ngươi.” nàng đưa ra một lá bùa.
Yến Độ liếc nhìn: “Bùa trừ tà?”
“Không phải đâu,” Tam Thất thật thà nói: “Bùa thấy quỷ, đi theo ta dễ gặp quỷ, người ta nói thứ chưa biết là đáng sợ nhất, thấy được quỷ rồi thì có lẽ đỡ sợ hơn.”
Tay Khôi Nhất đang định nhận bùa cứng đờ lại.
Nụ cười của Thiếu tướng quân cũng có một thoáng ngưng đọng, ừm… thật sao?
Chẳng phải thấy rồi mới càng đáng sợ à?