Tề phủ.
Ngưu phu nhân lúc này vốn cũng không có tâm trạng gặp người ngoài.
Huynh đệ bên ngoại gia đến chống lưng cho bà, đánh cho tên phụ bạc Tề Thành Chương một trận, còn muốn đưa bà về ngoại gia.
Ngưu phu nhân trong lòng hả giận thì hả giận nhưng lại không muốn về ngoại gia lúc này. Tề Thành Chương đột nhiên có một ngoại thất, bây giờ còn chơi trò sủng thiếp diệt thê với bà, bây giờ bà đi rồi, không phải là cho ngoại thất kia cơ hội vào cửa sao?
Nực cười! Ngưu Mẫu Đơn ta có thể làm góa phụ nhưng không thể làm thê tử bị hưu!
Tam Thất lúc này đến tận cửa bái kiến, Ngưu phu nhân vừa hay dùng đây làm cớ, để huynh đệ bên ngoại gia về trước.
Người đến đón Tam Thất chính là Xảo Vân, nha hoàn đã tạt nước bẩn vào Liễu thị ngày đó. Nàng ta dẫn Tam Thất vào nội viện, thấp giọng nhắc nhở: “Quận chúa thông cảm, phu nhân nhà nô tỳ hôm nay tâm trạng có lẽ không tốt lắm…”
Tam Thất đương nhiên hiểu, sau khi nàng vào Tề phủ liền ngửi thấy một mùi khó chịu.
Giống như mùi thức ăn thối rữa.
Càng đi vào nội viện, mùi càng nồng.
…
Tam Thất dừng lại, chỉ vào hướng mùi phát ra: “Xảo Vân cô nương, không biết bên đó là nơi nào trong phủ?”
Xảo Vân nhìn qua, mặt đen đi mấy phần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là thư phòng của Thượng thư đại nhân nhà nô tỳ.”
Thư phòng của Tề Thượng thư?
Tam Thất đang nghĩ thì thấy một nam nhân trung niên dáng vẻ văn sĩ bước ra từ bên trong, dáng người đối phương hơi gầy, phong thái đoan chính như một cây trúc xanh, ngũ quan rất ưu tú, có thể gọi là một mỹ nam trung niên đẹp trai.
Chỉ là vết bầm ở mắt quá nặng, trên trán còn có một cục sưng to.
Tam Thất: Huynh đệ bên ngoại gia của Ngưu phu nhân thật có sức mạnh~
Mỹ nam trung niên chính là Tề Thượng thư, sau khi ông ta thấy Xảo Vân và Tam Thất liền nhíu mày.
Xảo Vân lập tức hành lễ, giải thích: “Vị này là Minh Hoa Quận chúa, là khách của phu nhân.”
Tề Thượng thư hừ một tiếng: “Phu nhân bây giờ còn có nhã hứng tiếp khách, hừ, quả nhiên là phụ nhân chanh chua.”
Kiều Vân tức giận đến nắm chặt tay.
Rõ ràng tâm trạng Tề Thượng thư không tốt, cũng không để ý đến Tam Thất, phất tay áo bỏ đi.
Nhưng ánh mắt của Tam Thất lại luôn dõi theo ông ta, mùi thối rữa đó chính là từ miệng Tề Thượng thư truyền ra. Không chỉ vậy, khi ông ta mở miệng, mơ hồ có thể thấy trong miệng ông ta hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Khôi Nhất có bùa thấy quỷ trên người, đương nhiên cũng thấy và ngửi thấy được.
Tam Thất liếc nhìn hắn, ra hiệu bằng khẩu hình.
Khôi Nhất lập tức hiểu ý, đợi đến khi vòng qua một góc hành lang đã không thấy bóng dáng.
Ánh mắt Nam Tầm có chút u oán, hắn cảm thấy mình bị bỏ rơi, Quận chúa và Khôi Nhất có bí mật sau lưng hắn! Hu hu, rõ ràng là hắn đến bên cạnh Quận chúa trước mà~
Nửa chén trà sau, Tam Thất gặp được Ngưu phu nhân.
Ngưu phu nhân có dung mạo diễm lệ, phóng khoáng, giữa mày có anh khí, trông không dễ bắt nạt. Bà là người sảng khoái, không giấu giếm.
“Chuyện xấu trong nhà ta chắc Quận chúa cũng đã biết, hôm nay ta vốn không muốn tiếp khách, làm phiền Quận chúa đi một chuyến.”
“Quận chúa ngồi một lát rồi mời về cho.”
Ngưu phu nhân nói xong liền định đứng dậy, Tam Thất lại nói: “Không vội, phu nhân lần trước ra tay nghĩa hiệp, ta đã chuẩn bị một phần quà cảm ơn.”
“Phu nhân xem quà cảm ơn trước rồi đi cũng không muộn.”
Ngưu phu nhân nhíu mày, Xảo Vân cũng có chút không vui, nàng ta nói: “Quận chúa vẫn là mời về cho, quà cảm ơn của người e là bây giờ phu nhân không có tâm trạng xem.”
Tam Thất kiên nhẫn giải thích: “Phần quà cảm ơn trước đó giao cho Xảo Vân cô nương quá sơ sài, ta đã chuẩn bị lại một phần khác.”
Nàng nói xong dừng một chút, nhìn Ngưu phu nhân: “Có lẽ…có thể giải quyết vấn đề mà phu nhân đang gặp phải.”
Ngưu phu nhân không tin, bà cười khẩy: “Vấn đề của ta, e là Quận chúa không giải quyết được. Nam nhân không tự trọng không bằng củ cải thối, dù có quay đầu là bờ cũng là một thứ thối nát!”
“Lỡ như củ cải này không hề thối mà là có người muốn phu nhân cảm thấy nó đã thối thì sao?”
Trong lòng Ngưu phu nhân giật thót một cái, nghi ngờ nhìn nàng: “Quận chúa biết gì đó sao?”
Tam Thất không đáp mà nhìn ra ngoài sân: “Đến rồi.”
Cái gì đến?
Ngưu phu nhân đang nghi hoặc, liền thấy một bóng người từ trên tường nhảy xuống, người đó vác một cái bao tải lớn, chính là Khôi Nhất đã biến mất.
“Người này… người này không phải là tùy tùng của Quận chúa sao?” Xảo Vân cũng kinh ngạc vô cùng.
Khôi Nhất ném bao tải xuống đất, nhanh chóng cởi dây.
Theo một trận tiếng ‘ưm ưm’, trong bao tải rõ ràng là Tề Thượng thư vừa mới ra khỏi phủ, ông ta bị bịt miệng, tay chân bị trói, mặt đầy giận dữ.
Ngưu phu nhân đột ngột đứng dậy, kinh ngạc bất định nhìn Tam Thất: “Minh Hoa Quận chúa, người có ý gì?”
Chẳng lẽ… Minh Hoa Quận chúa muốn giúp bà giết tên nam nhân cặn bã để hả giận? Món quà này cũng quá hậu hĩnh rồi? Không ổn, không ổn.
Tam Thất nhìn ra vẻ mặt của Ngưu phu nhân, suýt chút nữa sặc cười:
“Phu nhân bình tĩnh, xin đừng lo lắng.”
Tam Thất ra hiệu cho Khôi Nhất, người sau lập tức rút đôi vớ thối bịt miệng ra.
Nhưng không đợi Tề Thượng thư nói, Khôi Nhất mắt nhanh tay lẹ bóp miệng ông ta lại.
Tề Thượng thư: “…”
Tề Thượng thư tức đến phồng mang trợn má.
“Nam Tầm, nước.” Tam Thất ra hiệu.
“Vâng!” Nam Tầm lập tức mở túi nước, trong túi nước đều là nước tuyết tùng bách, hắn nhanh chóng tiến lên.
Khôi Nhất mở miệng Tề Thượng thư ra, Nam Tầm ấn túi nước vào miệng ông ta.
Hai bên phối hợp nhịp nhàng, như nhồi vịt.
Tề Thượng thư một trận “ực ực ực”, vùng vẫy vô ích.
Ngưu phu nhân và Xảo Vân ở bên cạnh xem mà mắt trợn há miệng, trước đây bà chỉ nghe nói vị Minh Hoa Quận chúa này là một cô nương tội nghiệp, không được phụ mẫu yêu thương, chưa từng nghe nói đối phương là một kẻ điên?
Quan trọng là hai người bên cạnh nàng ta chắc là người của Yến Độ? Sao cũng cùng nàng ta điên theo?
Lúc này, giọng Tam Thất trở nên sắc bén: “Lui ra!”
Nam Tầm và Khôi Nhất nhảy ra xa, Tề Thượng thư quay đầu “ọe” một tiếng, điên cuồng nôn mửa.
Một mùi hôi thối xộc đến, Ngưu phu nhân bị hun suýt ngất, khoảnh khắc tiếp theo, Xảo Vân hét lên một tiếng.
Chỉ thấy trong đống nôn của Tề Thượng thư lại đang ngọ nguậy. Một khối thịt to bằng quả trứng gà ló đầu ra, đầu dưới nó nở ra một bông hoa, nh** h** như xúc tu, bám vào mặt đất định trốn.
Xoẹt——
Khôi Nhất mắt nhanh tay lẹ, một nhát dao xuống, ghim chặt thứ này tại chỗ.
“Đây là thứ gì?!” Ngưu phu nhân mặt mày tái mét.
Nam Tầm cũng bị ghê tởm đến nổi cả da gà: “Sao giống như … một trái tim đang nở hoa?”
Đúng là một trái tim, to bằng quả trứng gà, chỉ là đầu dưới còn đang nở hoa, hình dáng của bông hoa đó rất giống hoa dương.
Tất cả mọi người đều nghĩ đến một từ: “thủy tính dương hoa”!
(Thủy tính dương hoa: ám chỉ sự lẳn/g lơ, phó/ng đãng, không chung thủy của phụ nữ (hoặc đàn ông))
Đặt lên trái tim kỳ quái này, đúng là ứng với bốn chữ “thủy tâm dương hoa”!
Thứ mà Tam Thất nhìn thấy trong miệng Tề Thượng thư trước đó chính là nh** h** dương đó.
Ngưu phu nhân mặt trắng bệch hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì? Trông cứ như còn sống?”
Tam Thất kẹp một lá bùa giữa hai tay. Lá bùa tự bốc cháy, ngọn lửa lơ lửng trên đầu ngón tay nàng. Nàng khẽ búng một cái, ngọn lửa rơi lên trái tim dương hoa đó, trong nháy mắt thiêu nó thành tro bụi.
Mà cơ thể Tề Thượng thư cũng co giật, mấy hơi sau ông ta ngừng co giật, ánh mắt từ mờ mịt trở nên trong trẻo rồi kinh hãi tột độ.
“Cởi trói đi.”
Nam Tầm đến cởi trói cho Tề Thượng thư.
Việc đầu tiên Tề Thượng thư làm sau khi được tự do là nhào đến chân Ngưu phu nhân, ôm chặt lấy đùi bà.
“Hoa Hoa!”
“Hoa Hoa, ta bị phân rết, nước cóc che mắt rồi, ta lại đòi hưu nàng? Sao ta dám hưu nàng chứ?”
“Hoa Hoa nàng không thể không cần vi phu, Hoa Hoa nàng không thể về ngoại gia ——”
Ngưu phu nhân: “…”
Khóe miệng Ngưu phu nhân giật giật.
Tin tốt: Cuối cùng cũng đã tìm ra nguyên nhân ‘sủng thiếp diệt thê’ của tên cẩu phu của mình.
Tin xấu: Mặt mũi…mất sạch rồi!