Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 36

Hứa Trường Lưu vẫn có chút phóng đại, Hứa lão Thái quân và Tam nương tử cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là bất đồng ý kiến.

Hứa lão Thái quân hoàn toàn là vì đau lòng, lại thêm hận sắt không thành thép!

“Tam Thất, con thay ta khuyên nó đi, đầu óc nó thật sự là bị mỡ heo che lấp rồi! Bác Viễn Hầu phủ đã hành hạ nó như vậy mà nó còn muốn quay về!”

“Mẫu thân, con không phải…” Hứa tam nương tử muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, chỉ có thể lén lau nước mắt.

Lúc đến, Hứa Trường Lưu đã kể cho Tam Thất nguyên nhân sự việc.

Sở Nguyên Kỳ đã bị bắt về kinh, Đại Lý tự bên đó rất nhanh đã có kết quả, Sở Nguyên Kỳ và Mạnh thị đầu độc huynh trưởng, giam cầm ngược đãi trưởng tẩu Hứa tam nương, chứng cứ xác thực.

Hoàng thượng hạ lệnh xử trảm phu thê bọn họ sau ba ngày. Sở Nguyệt Bạch là nhi tử của họ, bị liên đới, kết án lưu đày.

Còn về lão phu nhân Hầu phủ, đại phòng bị hại chết là nhi tử ruột của bà, những năm nay bà luôn không hòa hợp với phu thê này, đương nhiên được vô tội phóng thích.

Chuyện đến đây đều xem như là vui cả nhà.

Nhưng vấn đề lại nảy sinh ở chuyện tước vị của Bác Viễn Hầu phủ, đại phòng chết, nhị phòng bị chém đầu, tước vị không có người kế vị.

Theo lý mà nói, tước vị này sẽ bị thu hồi.

Hoàng thượng thương xót cho hoàn cảnh của Hứa tam nương, liền hạ chỉ: Nếu Hứa tam nương còn bằng lòng trở về Hầu phủ thì chỉ cần bà nhận nuôi một hài tử, tước vị này sẽ được giữ lại cho bà.

Sắc chỉ này vừa ban xuống, vị bà bà của Hứa tam nương đã đến cửa, khóc lóc cầu xin Hứa tam nương quay về.

“Tam nương tử là còn lưu luyến tình cảm với phu quân đã khuất sao?” Tam Thất hỏi.

Hứa tam nương gật đầu: “Lúc Nguyên Nhược còn sống đối xử với ta rất chu đáo, lão phu nhân là sinh mẫu của huynh ấy, tính tình của bà tuy không tốt nhưng cũng chưa từng bạc đãi ta. Bây giờ Bác Viễn Hầu phủ chỉ còn lại một mình bà ấy nên…”

Hứa lão Thái quân tức giận dậm chân: “Lão yêu bà đó chính là biết con lòng dạ mềm yếu! Nếu bà ta có lương tâm, biết con những năm nay chịu khổ thì đã không nên mặt dày vô sỉ đến cửa cầu xin con quay về!”

“Bà ta nói nghe hay lắm, chính là muốn con thay nhi tử bà ta ở góa, muốn tiếp tục làm Bác Viễn Hầu lão phu nhân của bà ta!”

“Nội tổ mẫu, người đừng tức giận nữa, mau uống hai ngụm trà đi!” Hứa Trường Lưu vội vàng bưng trà an thần đến.

Ngưu phu nhân ở bên cạnh nghe mà khó chịu vô cùng, theo tính cách của bà, bà thật sự muốn nói vài câu.

Hứa tam nương tử hồ đồ quá!

Tam Thất khẽ thở dài: “Có một chuyện con vốn định đợi khi sức khỏe của Tam nương tử tốt hơn một chút rồi mới nói nhưng bây giờ không nói không được rồi.”

Mọi người nhìn về phía nàng, Tam Thất cũng không úp mở: “Tam nương tử, Bác Viễn Hầu phủ không phải là không có người kế vị, hôm đó lúc cứu người con đã nhìn tướng mạo Bác Viễn Hầu lão phu nhân từ xa, bà ấy hẳn là còn có một nội tôn.”

Hơi thở của Hứa tam nương tử tắc nghẹn, giọng nói run rẩy: “Ý của con là…phu quân của ta, huynh ấy…huynh…”

 

 

Hứa Trường Lưu tức giận: “Sở Nguyên Nhược lúc còn sống đã có ngoại thất tử ở ngoài?!”

(Ngoại thất tử: con của ngoại thất bên ngoài)

Tam Thất gật đầu.

Hứa tam nương tử suýt nữa thì ngã ngửa, toàn thân bà run rẩy, những năm bị giam cầm đầy tủi nhục, bà đã bao nhiêu lần muốn tìm đến cái chết nhưng đều nén lại, chính là để báo thù cho mình và cho Sở Nguyên Nhược.

Bà cứ ngỡ mình và Sở Nguyên Nhược tình cảm sâu đậm, nhưng cuối cùng…ông ta cũng đã lừa dối bà?!

Hắn lại có ngoại thất tử ở ngoài?!

Đôi mắt Hứa tam nương tử đỏ ngầu: “Ngoại thất tử đó… bây giờ bao nhiêu tuổi?”

“Khoảng mười tuổi.” Tam Thất nói: “Chính là được sinh ra một năm sau khi người gả vào Bác Viễn Hầu phủ, sau khi người bị tuyên bố là ‘mất tích’, bà bà của người đã đón hài tử đó về bên cạnh, nói dối là nội tôn của một ma ma già bên cạnh.”

“Bà ta không biết người còn sống, kế hoạch ban đầu có lẽ là chuẩn bị đợi hài tử đó trưởng thành, lông cánh vững vàng hơn, sẽ đoạt lại tước vị từ tay Sở Nguyên Kỳ.”

Hứa tam nương tử đã tức đến không nói nên lời.

“Tốt lắm! Hay cho một Sở Nguyên Nhược! Hay cho một ác phụ!” Hứa lão Thái quân tức giận đập bàn đứng dậy: “Hôm đó lúc cứu Tam nương ra ta đã nên lột da của mụ ác phụ đó!”

“Chẳng trách bà ta vội vàng muốn Tam nương quay về, đây là muốn để ngoại thất tử đó quang minh chính đại kế thừa tước vị!”

“Bà ta nằm mơ đi!” Giọng Hứa tam nương tử lạnh như băng, bà đột nhiên giơ tay lên tát mạnh vào mặt mình một cái.

“Tam nương!” Hứa lão Thái quân vội vàng kéo bà lại: “Con làm gì vậy, sao lại tự đánh mình!”

“Mẫu thân, con là muốn đánh cho mình tỉnh ra, người nhà họ Sở có lỗi với con, vừa rồi con lại còn nghĩ cho họ, con ngu ngốc! Con yếu đuối! Con tự khinh bỉ chính mình!”

Tam Thất tiến lên, ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt Hứa tam nương, tâm trạng của Hứa tam nương dần dần bình ổn.

Ánh mắt Tam Thất bình tĩnh, cũng như cảm giác mà con người nàng mang lại, luôn luôn tĩnh lặng, như tuyết mùa đông, một lời nói ra lại có thể an định lòng người:

“Dân gian có một câu “người hiền bị bắt nạt”, đó là lẽ đời. Nhưng con lại cho rằng người lương thiện càng nên được thế gian đối xử dịu dàng, xứng đáng được phúc báo.”

“Cái tát này chúng ta phải tát vào mặt những kẻ đã làm tổn thương người!”

Ngưu phu nhân không kìm được nữa: “Tam Thất nói đúng! Tam nương tử, chúng ta không thể vì những thứ lòng lang dạ sói đó mà làm tổn hại đến sức khỏe. Bây giờ người hãy dưỡng bệnh cho tốt, dưỡng đủ sức, chúng ta đi phá nát cái Bác Viễn Hầu phủ đó, đánh cho mụ ác phụ đó không xuống giường được!”

“Mụ ác phụ đó, nếu ta gặp bà ta, ta sẽ đánh nát cái miệng của bà ta! Rút cả ruột già ra xào lòng!”

Lời nói này của Ngưu phu nhân quá sức bá đạo, không khí vốn đang nặng nề lại bị bà phá vỡ, Hứa lão Thái quân và Tam nương tử đều không kìm được mà bật cười trong nước mắt.

Hứa Trường Lưu xắn tay áo: “Thêm con nữa! Con lấy ruột già quất vào mặt mụ ác phụ đó!”

Lần này mọi người thật sự không còn buồn được nữa, Hứa lão Thái quân cũng không ngồi yên được, chỉ muốn lập tức vào cung cầu kiến Hoàng hậu, quyết phải để nữ nhi mình đoạn tuyệt quan hệ với Bác Viễn Hầu phủ!

“Lão Thái quân, chuyện này không vội.” Tam Thất nói: “Dù người có xin được đặc ân từ Hoàng hậu nhưng với bản tính của lão phu nhân Hầu phủ đó, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.”

“Sở Nguyên Nhược đã chết, chuyện ông ta có con riêng chỉ dựa vào lời của con thì người khác cũng sẽ không tin.”

“Đến lúc đó lão phu nhân Hầu phủ đó ra ngoài khóc lóc kể khổ, làm bẩn thanh danh Tam nương tử. Bà ta đã một chân bước vào quan tài nhưng Tam nương còn cả tương lai phía trước, không thể bị bà ta kéo theo chịu tiếng xấu.”

Hứa lão Thái quân cũng bình tĩnh lại: “Nói cũng đúng… nhưng cơn giận này sao mà nuốt trôi?!”

Trong mắt Tam Thất lóe lên một tia sáng: “Không những phải nhịn mà chúng ta còn phải đồng ý với yêu cầu của bà ta. Không phải bà ta muốn mời Tam nương tử về Hầu phủ sao? Vậy thì cứ để bà ta rầm rộ mời, tốt nhất là để cả kinh thành đều biết!”

“Ba ngày sau phu thê Sở Nguyên Kỳ bị xử trảm, lão phu nhân Hầu đó chắc chắn sẽ đến xem. Đến lúc đó chúng ta cùng đi, xem đầu kẻ thù rơi xuống rồi cùng đưa Tam nương quay về Bác Viễn Hầu phủ!”

Mọi người đều ngơ ngác, Hứa lão Thái quân nghe ra chút manh mối, kìm nén sự kích động, thăm dò hỏi: “Tam Thất, ý của con là…”

Tam Thất cười một cách bí ẩn: “Lời của con người khác sẽ không tin nhưng nếu lão phu nhân Hầu phủ đó tự mình thừa nhận Sở Nguyên Nhược có ngoại thất tử thì không thể không tin được phải không?”

Bình Luận (0)
Comment