Nếu không có Lam Nguyệt ma ma ngăn cản, đôi tổ tôn lão phu nhân và Sở Thiên Bảo của Bác Viễn Hầu phủ có lẽ đã bị đánh chết tại chỗ.
Hứa lão Thái quân nắm lấy tóc lão yêu bà chết tiệt đó kéo như kéo một con chó chết, kéo lê bà ta cùng nữ nhi và nội tôn vào cung đòi một lời giải thích!
Hôm nay mọi người đều đã mở rộng tầm mắt.
Kết cục của lão phu nhân và Sở Thiên Bảo khỏi cần nghĩ cũng biết, có Lam Nguyệt ma ma và bao nhiêu nhân chứng, đôi tổ tôn này muốn chối cãi cũng không được.
Bác Viễn Hầu phủ lần này là hoàn toàn tiêu đời.
Lão yêu bà này và nội tôn béo của bà ta, nếu thật sự luận tội cũng có thể là tội khi quân.
Nhưng Hoàng đế cũng là một người thâm độc, ngài hạ chỉ tịch thu toàn bộ tài sản của Bác Viễn Hầu phủ, một nửa thuộc về Hứa tam nương tử, đôi tổ tôn này bị giáng làm thường dân, và phạt họ cả đời không được rời khỏi kinh thành.
Thậm chí trong chiếu chỉ còn ghi rõ — đã thương nội tôn đến vậy thì cứ nuôi nó suốt đời đi. Lại còn thêm một câu: hai người sống chết có nhau, ai chết trước thì người còn lại phải tuẫn táng theo.
Lão yêu bà chết tiệt đó còn sống được bao nhiêu năm? Sở Thiên Bảo đó đã sớm bị nuôi thành phế vật, chiêu này của Hoàng đế quả là thâm độc, chính là muốn đôi tổ tôn này tự dày vò lẫn nhau.
Tuy nhiên, đây đều là chuyện sau này.
…
…
Trở lại hiện tại, trước khi Lam Nguyệt ma ma về cung đã đặc biệt tìm Yến Độ.
“‘Bất ngờ’ lần này của Thiếu tướng quân, suýt nữa thành ‘kinh hãi’ rồi đó.” Lam Nguyệt ma ma hạ thấp giọng: “Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ hỏi, Thiếu tướng quân nhớ vào cung giải thích.”
“Cô mẫu thông minh, nhất định sẽ đoán ra được.”
Lam Nguyệt ma ma: “…Nếu không đoán ra được thì sao?”
Yến Độ: “Vậy thì không đoán ra được thôi.”
Lam Nguyệt ma ma: “…”
Tên tiểu ma đầu này.
Bà lại một lần nữa cảm nhận được cái tâm muốn đánh điệt tử của Yến Hoàng hậu.
Lam Nguyệt ma ma cũng khá ngứa tay, nhưng khi đối diện với đôi mắt tròn xoe đen trắng rõ ràng bên cạnh, Lam Nguyệt ma ma lập tức trở nên đoan trang hiền từ: “Đây chính là Minh Hoa Quận chúa phải không?”
Tam Thất gật đầu: “Chào Ma ma.”
Lam Nguyệt ma ma hôm nay đã quan sát suốt, nhìn ra được không ít điều.
Không chỉ là sự ‘đặc biệt’ của Thiếu tướng quân đối với vị Minh Hoa Quận chúa này mà chính bản thân vị tiểu Quận chúa này, cũng rất ‘đặc biệt’.
Lam Nguyệt ma ma ở trong cung nhiều năm, anh mắt luôn tinh tường. Bà luôn cảm thấy, trên người vị tiểu Quận chúa này có gì đó bí ẩn, bất kể là thái độ của Định Bắc Hầu phủ đối với nàng hay là sự ‘tự thú’ đột ngột của đôi tổ tôn Bác Viễn Hầu phủ, hình như… đều có liên quan mật thiết đến nàng?
“Hoàng hậu nương nương bảo lão nô thay mặt truyền lời, Quận chúa cứ xem Tướng quân phủ như nhà mình, nếu có cần gì cứ bảo Thiếu tướng quân đi lo liệu, đừng khách sáo.”
Tam Thất gật đầu, rất thành thật nói: “Cảm ơn Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thật tốt! Giống như Yến Thiếu tướng quân vậy!”
“Đúng rồi, nếu cao dưỡng nhan của nương nương dùng hết, có thể bảo Thiếu tướng quân truyền lời, ta sẽ chuẩn bị thêm cho nương nương.”
Nụ cười của Lam Nguyệt ma ma càng sâu hơn, bà nhìn Yến Độ một cách đầy ý vị.
Yến Thiếu tướng quân đứng bên cạnh, mặt lạnh lùng đúng là dáng vẻ lạnh như ngọc, nếu không phải tai hắn đỏ như sắp nhỏ máu thật sự khiến người ta tin rằng nội tâm hắn không hề có chút gợn sóng nào~
“Ma ma, về cung đi.” Yến Độ mở lời.
“Được, lão nô sẽ về báo cáo ngay.” Lam Nguyệt ma ma cũng thật sự phải về cung làm nhân chứng, chỉ là trước khi đi bà vẫn hỏi một câu: “Quận chúa có thích hoa đỗ quyên không?”
Tam Thất chớp mắt: “Hoa đỗ quyên gì?”
Lam Nguyệt ma ma nhìn Yến Độ, ánh mắt như đang hỏi: Không phải chứ? Người vất vả cướp đi một chậu của Hoàng hậu mà đến giờ vẫn chưa tặng? Giữ trong tay cho lên nước rồi mới tặng à?
Yến Độ: “…”
Thiếu tướng quân cam chịu bước tới, thấp giọng nói nhanh: “Ngày mai ta sẽ vào cung đích thân giải thích với cô mẫu.”
Lam Nguyệt ma ma cười mãn nguyện.
Được rồi, vậy thì không tiếp tục phá đám nữa, dù sao Hoàng hậu nương nương đã nói, phải là một trưởng bối hiền lành mà~
Cuối cùng cũng tiễn được Lam Nguyệt ma ma, lòng Yến Độ thở phào nhẹ nhõm, quay người lại liền đối diện với đôi mắt cười rạng rỡ và tò mò của Tam Thất.
Như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang, ánh mắt của Yến Độ thoáng dao động, hơi chột dạ.
“Ngài nói chuyện với Hoàng hậu nương nương và người bên cạnh nương nương đều tùy ý như vậy sao?” Tam Thất không kìm được mà cảm thán: “Nam Tầm quả nhiên không lừa ta, chắc chắn tính tình của Hoàng hậu nương nương rất tốt.”
Yến Độ: “Ừm, tốt…” chắc vậy?
Hắn im lặng một lúc, thấy Tam Thất không định hỏi thêm, trong lòng vừa thở phào, lại vừa hụt hẫng.
Là hoàn toàn không tò mò về “hoa đỗ quyên” sao?
Hai người quay về Tướng quân phủ còn một người khác thì đeo gông xiềng bước lên con đường lưu đày.
Sở Thế tử từng một thời tôn quý giờ đây nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc như đứt từng khúc ruột, đâu còn chút cao quý ngày xưa. Hôm nay hắn ta cũng bị đưa đến pháp trường, tận mắt chứng kiến phụ mẫu mình bị chém đầu, cũng xem xong màn ‘tự thú’ đặc sắc của lão phu nhân của Bác Viễn Hầu phủ.
Sở Nguyệt Bạch hận Định Bắc Hầu phủ, hận Yến Độ, lúc Mạnh thị trước khi chết gào thét câu ‘là ngươi đã hại cả nhà chúng ta’ với Tam Thất, Sở Nguyệt Bạch như được khai sáng!
Đúng vậy, bất hạnh của hắn ta chẳng phải là từ lúc giúp Ngu Đường ra tay, chuẩn bị đối phó với Ngu Tam Thất mà bắt đầu sao?
Hứa tam nương đó bị giam cầm bao nhiêu năm không ai biết, sao Ngu Tam Thất vừa đến bên cạnh Yến Độ, người đã được Yến Độ tìm ra?
“Ngu Tam Thất, ngươi hại ta nhà tan cửa nát, ta và ngươi không đội trời chung!”
Mắt Sở Nguyệt Bạch đỏ ngầu, vừa gào thét xong lưng đã bị một roi, hắn ta lập tức bị đánh thành một con chó, r.ên rỉ khóc lóc cầu xin.
Vừa cầu xin hắn ta vừa hận, vừa tự động viên mình.
Hắn ta phải sống! Cho dù biến thành một con chó hắn ta cũng phải sống sót trở về tìm Ngu Tam Thất báo thù! Hu hu hu ~
……
“Hắt xì——” Tam Thất hắt hơi một cái.
Một giây sau, tay Yến Độ đã đặt lên trán nàng.
“Bị cảm rồi sao?”
“Không có, ta sắp bị quấn thành một cái bánh chưng rồi.” Tam Thất xoa mũi, tránh tay hắn, nói: “Chắc là có người đang chửi sau lưng ta, oán niệm cũng khá nặng.”
Nói xong, nàng cười tít mắt.
“Bị người ta chửi mà còn vui như vậy?” Yến Độ không kìm được mà cười.
“Điều này chứng tỏ có người không ưa ta mà lại không làm gì được ta.” Tam Thất nhún vai: “Kẻ thù của ta đang chìm trong nước sôi lửa bỏng, đây là một chuyện tuyệt vời biết bao, ta không thể không cười tươi, để họ càng thêm tức giận mới được.”
“Có lý,” Yến Độ rất đồng tình.
Xe ngựa đến Tướng quân phủ, hai người vừa xuống Khôi Nhất đã đến, tay còn xách theo một người.
“Thiếu tướng quân, Quận chúa, tiểu tử này đã theo chúng ta nửa đường, vừa rồi bị ta bắt được.”
Thiếu niên bị Khôi Nhất bắt khoảng 14, 15 tuổi, mặc một bộ áo bào đã cũ sờn, tay che mặt đầy những vết nứt nẻ do lạnh, Tam Thất sau khi nhìn thấy đối phương, ánh mắt khẽ động, vô cùng lạnh lùng nói: “Hắn ta không có ác ý, thả hắn ta đi.”
Yến Độ đánh giá thiếu niên vài cái, như có điều suy nghĩ.
Tam Thất vừa quay người thiếu niên đã khàn giọng gọi: “Ngu Tam Thất…”
Hắn móc từ trong ngực ra một cái bọc vải nhét vào lòng Khôi Nhất, để lại một câu “cẩn thận Liễu thị và ngoại gia của bà ta” rồi chạy đi.
“Ây, tiểu tử này…” Nam Tầm chỉ vào đối phương.
Chỉ thấy thiếu niên cà nhắc chạy được vài bước đã ngã sấp mặt rồi lại bò dậy, không quay đầu lại mà tiếp tục chạy như một con lừa què cứng đầu.
Khôi Nhất mở bọc vải ra, bên trong có hai xâu tiền đồng và một cây trâm bạc mạ vàng.
“Quận chúa, cái này…”
Nam Tầm nhỏ giọng: “Quận chúa, vừa rồi ta thấy tiểu tử đó mình đầy vết thương, bị đánh không nhẹ đâu.”
Tam Thất “ồ” một tiếng, không quay đầu lại mà vào phủ.
Nam Tầm và Khôi Nhất nhìn nhau.
“Thiếu tướng quân, vậy những thứ này…”
“Cứ cất đi trước.” Yến Độ nhanh chân đuổi theo vào phủ, đi thẳng đến viện của Tam Thất.
Hắn vừa vào sân đã thấy Tam Thất từ trong phòng đi ra, tốc độ của nàng quả là nhanh. Yến Độ tò mò nhìn nàng. Tam Thất nghĩ ngợi rồi đưa tay ra sau lưng mò mẫm, rút ra con dao chặt xương dán đầy “cao da chó”.
“Người vừa rồi là Ngu An, hắn ta là nhi tử của Phùng tiểu nương. Tính tình hắn ta không tốt nhưng người không xấu.” Tam Thất nói: “Ta định đến nhà họ Ngu một chuyến.”
Yến Độ gật đầu: “Muốn chém ai trước?”
Tam Thất: “Hả?”
Yến Độ: “Ta sẽ cho người sắp xếp trước, nàng cứ thoải mái trút giận, ta lo dọn dẹp.”
Vẻ mặt Thiếu tướng quân nghiêm túc, trong đôi mắt nhạt màu trong trẻo sạch sẽ đó, sự xấu xa cũng rõ ràng, không hề che giấu.
“Yến Độ, ngài đừng như vậy.” Tam Thất đột nhiên đau lòng nói: “Ta cảm thấy ta đã làm hư một nam nhân tốt.”
Yến – nam nhân tốt -Thiếu tướng quân: “…Vậy ta đi chém người, nàng đi dọn dẹp.”
Yến Độ không nhìn nàng, như thể tiện miệng nói, cơ thể hơi nghiêng về phía nàng, giọng hắn thấp thấp, như đang làm chuyện lén lút.
“Chúng ta cùng nhau hư, thế nào?”