Trong cơ thể Yến Độ như có lửa bùng cháy, tất cả những ai đến gần hắn đều sẽ bị cuốn vào ngọn lửa đó.
Trên người Tam Thất quá lạnh, giống như tuyết mùa đông, có thể hóa giải sự thiêu đốt của hắn, giải cơn khát nóng của hắn.
Yến Độ tha thiết muốn lấy thêm sự mát lạnh từ trên người nàng, ngay khoảnh khắc gần như sắp hôn lên môi nàng, hắn đột ngột rút trâm cài tóc của nàng, hung hăng đâm thẳng vào bụng mình.
Một đôi tay nhỏ lạnh buốt nắm chặt lấy cổ tay hắn.
“Yến Độ!”
Tam Thất kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn: “Không được làm hại chính mình!”
“Không thể… làm tổn thương… nàng.” Yến Độ khó khăn lên tiếng.
Mùa đông giá rét nhưng cả người hắn lại ướt đẫm mồ hôi, gân xanh trên cổ vì dùng sức mà nổi lên, trên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc kia, d/ục v/ọng và tỉnh táo đang không ngừng giằng co.
“Tin ta, cũng tin chính mình.” Tam Thất nhẹ giọng an ủi hắn, nàng không dám buông tay, sợ Yến Độ nổi điên, sẽ lại tự làm hại bản thân để giữ mình tỉnh táo.
Nàng chỉ có thể nhón chân lên, trán chám vào trán hắn.
…
Cảm giác mát lạnh khiến cả người hắn rùng mình, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến mức hắn chỉ cần tiến thêm một chút nữa là có thể chiếm được nhiều hơn.
Hắn không chớp mắt nhìn nàng, hai người tựa trán vào nhau, sự mát lạnh đó len lỏi vào đầu óc, như xây lên một bức tường cao trong cơ thể hắn, chia cắt lý trí và cơ thể.
Cơ thể hắn vẫn còn chìm trong lửa lớn nhưng lý trí đã quay trở lại.
“Khá hơn chút nào chưa?” Tam Thất hỏi.
Yến Độ “ừm” một tiếng, giọng vẫn còn khàn.
“Có người đã hạ tà chú lên ngài, ta phải giải chú cho ngài trước, quá trình có chút khó khăn, ngài phải phối hợp với ta.” Giọng Tam Thất chậm rãi, có sức mạnh an ủi người khác: “Có chịu đựng được không?”
Yến Độ hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định: “Ta tin nàng.”
Tam Thất cũng không trì hoãn nữa, mở cửa, bảo Nam Tầm bọn họ nhanh chóng mang tuyết tùng bách đã lấy vào.
Yến Độ được đỡ vào trong thùng tắm, từng thùng tuyết tùng bách đổ vào, nhanh chóng ngập đến tận eo hắn.
“Những người khác ra ngoài.” Tam Thất ra lệnh. Nam Tầm cùng mấy người còn chần chừ, liền thấy Tam Thất cũng leo vào bồn, mạnh tay xé mở y phục của Yến Độ.
Cơ thể ấy là thân thể của một nam nhân trưởng thành, làn da săn chắc ôm lấy xương cốt, mỗi một đường nét đều tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp.
Tóc của Nam Tầm và những người khác sắp cháy đến nơi rồi, không cần Tam Thất thúc giục nữa, tay chân cùng lúc chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Đồng tử Yến Độ cũng khẽ run, toàn thân bốc hơi nóng, hắn muốn nhìn nàng nhưng lại không dám.
Vừa nhẫn nhịn vừa lúng túng, vừa khát khao vừa kiêng dè.
“Tam Thất… nàng muốn làm gì… ưm.”
Thiếu tướng quân toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, nuốt tiếng kêu đáng xấu hổ đó vào trong họng.
Bàn tay thiếu nữ áp sát vào ngực hắn, sự mát lạnh an ủi sự nóng nảy trên người hắn, sự mát lạnh như có thể chui vào kinh mạch, tê tê, mát lạnh, từ từ di chuyển.
Yến Độ không chỉ cảm thấy da đầu tê dại mà mỗi nơi trên người hắn đều đang tê dại.
Thế nhưng sự mát lạnh đó lại như khiến người ta nghiện, hắn tha thiết muốn nhiều hơn, muốn nó di chuyển qua nhiều nơi hơn trong cơ thể mình.
Không đủ, không đủ.
Còn muốn nữa.
Yến Độ dùng một tay che đi vẻ lúng túng, môi mỏng cắn chặt.
“Không sao, không thoải mái có thể kêu ra.”
Giọng thiếu nữ rất dịu dàng, nhưng lọt vào tai hắn lại là đổ thêm dầu vào lửa.
Yến Độ xấu hổ đến mức toàn thân căng cứng.
Tam Thất thì vẫn điềm tĩnh đến mức quá đáng, tay nàng không ngừng thay đổi thủ ấn, đặt lên những vị trí khác nhau trên người Yến Độ.
Nàng tập trung sức mạnh của tà chú vào một chỗ, từng chút từng chút đẩy xuống.
Càng xuống Yến Độ càng đau khổ chịu đựng, cơ thể căng cứng, không phát ra tiếng, nhưng không thể ngăn được nhịp thở dồn dập.
Từng tiếng thở hổn hển đó truyền ra ngoài.
Một đám binh lính độc thân bên ngoài đều đỏ mặt.
Nam Tầm cúi đầu, nói năng cũng cà lăm: “Thiếu…Thiếu tướng quân đây…đây là thoải mái hay là không…không thoải mái vậy…”
Khôi Nhất một tay bịt miệng hắn: “Câm miệng, im đi, đừng làm phiền Quận chúa và Thiếu tướng quân.”
…
“Tam Thất…”
Yến Độ xấu hổ buông tay xuống, hắn đã lúng túng đến cực điểm.
Mà ánh mắt nàng vẫn trong veo.
Tam Thất thở phào một hơi dài: “Tà chú trong cơ thể ngài ta đã rút ra rồi, ngài khá hơn chút nào chưa?”
Yến Độ cúi đầu, không nhìn nàng, gật đầu lung tung.
Tam Thất phong tà chú vào trong một lá tùng bách, sau khi cất kỹ, nàng bước ra khỏi thùng tắm, nói với Yến Độ: “Ta ra ngoài đợi ngài, ngài không cần vội, thu dọn xong rồi ra.”
Yến Độ “ừm” một tiếng.
Tam Thất suy nghĩ một chút vẫn nói: “Tà chú tuy đã trừ nhưng chú thuật này cưỡng ép dương hỏa trong cơ thể ngài phát tác, dương hỏa này vẫn nên xả ra thì tốt hơn, nếu không sẽ hại thân.”
Đầu của Yến Độ gần như đã vùi vào trong bồn, mép thùng tắm sắp bị tay hắn bóp nát.
“Ta biết rồi, nàng mau ra ngoài.” Lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu tức giận như vậy nói với Tam Thất.
Tam Thất “ừm” một tiếng, không để ý, trực tiếp ra ngoài.
Sau khi nàng đi rồi Yến Độ mới thở ra một hơi dài, vô cùng lúng túng nhìn xuống dưới.
Tuyết tùng bách sớm đã hóa thành nước, không còn che giấu được sự khó xử của hắn nữa.
“Khốn kiếp.”
Yến Độ không biết là đang mắng ai.
Hắn nhắm mắt lại, tay chầm chậm trượt xuống nước, lần này, hắn cắn chặt môi, không hề để lộ ra một tiếng thở hổn hển nào.
Sau khi Tam Thất ra khỏi phòng liền đối diện với những đôi mắt háo hức tò mò.
“Yên tâm đi, Yến Độ không sao rồi.”
Nam Tầm và những người khác gật đầu lia lịa nhưng ánh mắt lại càng tò mò hơn.
Thế nhưng Tam Thất quá đỗi bình thản, khiến họ bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ… ừm… là bọn họ quá bẩn thỉu?
Một đám nam nhân đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng đó, cảm thấy xấu hổ, có người nửa đêm tỉnh dậy còn tự tát vào mặt mình, mắng lớn: Ta thật bẩn thỉu, sao ta có thể bẩn thỉu như vậy…
Thần sắc Tam Thất như thường: “Yến Độ có đồ để quên trên xe ngựa, ta đi lấy một chút. Khôi Nhất đi lấy canh an thần dự trữ, tất cả những ai tiếp xúc với Yến Độ đều uống một ngụm, rưới lên người một ít.”
“Gửi cho Ngu An một ít, nó ít nhất cũng phải uống mười bát lớn!”
Nàng nói xong liền rời đi.
Đợi đến khi ra khỏi nội viện, xung quanh không còn ai, Tam Thất đột nhiên dừng bước.
Mặt nàng, trong nháy mắt đỏ như tôm luộc.
Không phải là không có phản ứng, cũng không phải là không có cảm giác, hoàn toàn chỉ là phản xạ của người chết sống lại quá chậm, phản ứng bị trì hoãn—
Tay Tam Thất có chút run, lúc này mới cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng.
Cái đó…
Câu cuối cùng nàng nói với Yến Độ có phải có chút không ổn không?
Nàng đang bảo Yến Độ tự… tự giải quyết sao?!
“A…”
Tam Thất ôm đầu ngồi xổm xuống, nhỏ giọng r/ên rỉ: “Sao con người có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ…”