Ba phụ tử nhà họ Ngu đều kinh ngạc.
Bốp——
Ngu Kính tát mạnh một cái khiến Liễu thị ngã lăn ra đất, cũng làm hai huynh đệ Ngu mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ kinh ngạc tỉnh lại.
Ngu Mẫn Văn vội vàng đỡ Liễu thị dậy, Ngu Mẫn Võ cũng chắn trước mặt bà: “Phụ tân! Dù sao đi nữa phụ thân cũng không thể đánh mẫu thân!”
Ngu Kính đẩy phắt người ra, chỉ vào Liễu thị: “Nói! Bà khai thật cho ta, rốt cuộc bà còn giấu giếm chuyện gì!”
Liễu thị che mặt, đầy oán khí lên tiếng: “Năm…năm đó lúc nó vừa sinh ra nó đã có thể mở mắt, ta nhìn rất rõ, trong mắt nó có hai đồng tử…”
“Trời sinh song đồng chắc chắn là quỷ vật tà dị! Hơn nữa, làm gì có anh nhi nào vừa sinh ra đã có thể mở mắt? Nó không chỉ mở mắt, tiếng đầu tiên nó phát ra không phải là khóc, mà là cười…”
Liễu thị run rẩy: “Sau đó mắt nó dần dần trở lại như người thường, nhưng cho đến khi nó lớn lên hai tuổi nó chưa từng khóc! Làm gì có hài tử nào không biết khóc!”
Ba phụ tử nhà họ Ngu nghe đến đây ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Liễu thị chỉ là bị dọa sợ.
Họ không hề quan tâm đến chuyện Tam Thất bị vứt bỏ.
…
Nếu Ngu Tam Thất là người, dù đã trở thành Quận chúa, có Yến Độ làm chỗ dựa, thì trong tâm lý của họ vẫn có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, vì họ là phụ thân, là ca ca!
Bọn họ mặc nhiên cho rằng địa vị của mình cao hơn.
Nhưng nếu Ngu Tam Thất không phải là người, đó chính là một tồn tại mà họ hoàn toàn không thể chạm tới. Đó mới là điều đáng sợ nhất, cũng là điều mà ba phụ tử nhà họ Ngu tuyệt đối không muốn thừa nhận hay đối mặt!
“Trên đời làm gì có yêu tà,” Ngu Mẫn Văn nói: “Song đồng có lẽ là mẫu thân nhìn nhầm, còn chuyện Tam Thất sinh ra không biết khóc, sau này nó lớn lên không phải đã biết khóc rồi sao?”
Ngu Kính cũng mất kiên nhẫn: “Kệ nó là thứ gì, tai họa này là từ trong bụng bà chui ra, việc cấp bách bây giờ là giải quyết nó!”
Ngu Mẫn Võ giọng khàn khàn nói: “Không phải mẫu thân nói đại cữu mẫu có cách sao? Rốt cuộc phải xử lý nó thế nào?”
Liễu thị sau một hồi vừa răn vừa khuyên của họ, lý trí cũng có chút tỉnh táo lại, bà ta nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Sắp rồi, đợi thêm mấy ngày nữa, đợi thêm mấy ngày nữa con quỷ đòi nợ đó và Yến Độ đều sẽ khốn đốn…”
Trạng thái tinh thần của Liễu thị rõ ràng không tốt lắm, Ngu Mẫn Văn đỡ bà ta về phòng.
Chuyện đêm qua tuy rất đáng sợ nhưng Ngu Mẫn Văn từ đầu đến cuối không muốn dính líu đến chuyện quỷ vật tà dị. Những ngày này hắn quan sát mọi chuyện, trong lòng hiểu rõ: cả phụ mẫu lẫn đệ đệ, không ai có thể gánh vác được đại sự.
Đối với chuyện Liễu thị và Hoa thị liên thủ đối phó Tam Thất và Yến Độ, Ngu Mẫn Văn không mấy lạc quan.
Hắn cảm thấy vị đại cữu mẫu này chưa chắc đã thật lòng giúp họ.
“Mẫu thân, con nghĩ… … chi bằng chúng ta làm lành lại với Tam Thất đi.”
Liễu thị không thể tin được nhìn hắn: “Gì cơ?”
Ngu Mẫn Văn thở dài, nghiêm túc nói: “Thực ra ngay từ đầu mẫu thân đã sai rồi, Tam Thất vừa sinh ra mẫu thân đã có thành kiến với nó, còn… còn đưa nó cho bọn buôn người. Sau khi phụ thân đưa nó từ thôn Hoàng Tuyền về, mẫu thân đối xử với nó cũng lạnh nhạt, thiên vị tứ muội muội rất nhiều.”
“Mẫu thân, mẫu thân đúng là có lỗi với Tam Thất.”
“Mẫu tử không có thù qua đêm, mẫu thân buông bỏ thành kiến, chân thành xin lỗi, con nghĩ Tam Thất sẽ tha thứ mẫu thân.”
“Nó bây giờ là Quận chúa, lại giao hảo với Yến Độ, con nghe nói bây giờ nó và Định Bắc Hầu phủ cũng rất thân thiết, nếu nó quay về…”
“Ngươi im miệng!” Liễu thị giận dữ chỉ vào hắn: “Đường Đường bị nó hại đến thân bại danh liệt, là nó ép chết tứ muội của con! Con lại còn nghĩ đến việc để con quỷ đòi nợ này về nhà!”
“Con chỉ thấy bây giờ nó vinh hoa phú quý liền nghĩ đến việc hưởng lây sao? Ngu Mẫn Văn! Sách thánh hiền con đọc để cho chó gặm hết rồi sao!”
Sắc mặt Ngu Mẫn Văn khó coi: “Mẫu thân, trong mắt mẫu thân, con là loại người tham lam hư vinh sao?”
“Ngươi tự vấn lòng mình, ngươi không có lỗi sao? Tứ muội nói dối thành tính, chẳng lẽ không phải là do ngươi dung túng bao che sao?”
“Đường Đường nó là phúc tinh của nhà chúng ta! Nếu không phải Ngu Tam Thất làm tổn hại khí vận của nhà chúng ta, Ngu gia chúng ta hà cớ gì đến nông nỗi này!”
Ngu Mẫn Văn đau khổ nhắm mắt: “Gì mà khí vận, phúc tinh… mẫu thân sao còn cố chấp không tỉnh ngộ, đây đều là lời nói vô căn cứ.”
“Con biết gì!” Liễu thị cuối cùng không nhịn được, buột miệng nói ra: “Nếu không phải nhờ có Đường Đường, nhà ta 17 năm trước đã không còn!”
Ngu Mẫn Văn nhíu mày: “17 năm trước tứ muội cũng mới sinh, mẫu thân rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Lời đã thốt ra, Liễu thị cũng không muốn giấu nữa.
“Lúc Đường Đường sinh ra nhà ta đang gặp đại họa. Phụ thân con khi đó trông coi lễ khí trong cung, đúng lúc bị mất trộm, cả nhà ta suýt nữa bị tống vào ngục, chém đầu. Đêm đó sau khi ta sinh Đường Đường liền mơ một giấc mơ…”
“Trong mơ có một bà lão chỉ đường, nói lễ khí đó bị trộm đi đâu. Ngày hôm sau, ta phái người đến nơi đó, quả nhiên tìm thấy lễ khí bị trộm, cả nhà chúng ta lúc này mới thoát được một kiếp!”
Ngu Mẫn Văn không dám tin: “Cái này…”
“Không chỉ vậy!” Liễu thị kích động nói: “Sau đó ta thường xuyên mơ, trong mơ luôn có người đến cảm ơn ta, sau này việc buôn bán của Liễu gia có thể ngày càng lớn mạnh cũng là do những người trong mơ này chỉ điểm…”
Liễu thị nói không ngừng lại được, sau khi sinh Ngu Đường gần như đêm nào bà ta cũng mơ. Bóng người xuất hiện trong mơ đều chỉ có hình dáng, không thấy được mặt mũi, nhưng những hình dáng đó đều vô cùng thần dị, có người thân người đầu thú, có cao lớn như người khổng lồ, lại có nhỏ như con phù du.
Nhưng những ‘người’ xuất hiện trong mơ này đều mang lại vô số lợi ích cho bà ta.
Liễu thị nói rất nghiêm túc, Ngu Mẫn Văn nửa tin nửa ngờ.
“Tứ muội của con là phúc tinh của nhà chúng ta, đều là Ngu Tam Thất hại chết tứ muội con, nó là một con quỷ đòi nợ…”
Ngu Mẫn Văn im lặng một lúc lâu, sắc mặt dần u ám.
“Dù cho những giấc mơ này của mẫu thân là thật, nhưng, mẫu thân dựa vào đâu mà khẳng định, những vị thần dị trong mơ đó là đến vì tứ muội?”
Ngu Mẫn Văn nhìn về phía Liễu thị: “Tam Thất và tứ muội sinh cùng ngày, chỉ cách nhau vài canh giờ thôi mà.”
Liễu thị như một con gà mái bị bóp cổ.
Bà ta lớn tiếng nói: “Đều là do ta sinh ra, ta sẽ không biết ai là tai tinh ai là phúc tinh sao?!”
“Ta chỉ cần nhìn thấy Ngu Tam Thất cười với ta, ta liền rợn tóc gáy!”
“Sao có thể là nó mang đến những thứ này!”
“Không thể nào là nó… tuyệt đối không thể…”
Ngu Mẫn Văn còn muốn nói gì đó nhưng trạng thái của Liễu thị rõ ràng lại không ổn nữa, hắn đành phải ngậm miệng.
Nhưng trong lòng lại nảy sinh một tia nghi ngờ: Thật sự không phải là Tam Thất sao?
Nếu không phải là Tam Thất, vậy sau khi Tam Thất bị bọn buôn người bắt đi, Liễu thị lại không còn mơ những giấc mơ này nữa?
“Ta có bằng chứng chứng minh những giấc mơ báo ơn đó đều là vì tứ muội muội của con mới xuất hiện!” Liễu thị chuyển chủ đề, bà ta mắt đẫm lệ nói: “Đêm qua lúc Đường Đường đuổi theo chúng ta, con dao nó cầm trong tay ta đã từng thấy…”
Liễu thị mơ hồ nhớ lại, trong giấc mơ của mình bà ta cũng đã từng thấy một con dao tương tự.
Trong giấc mơ đó, có một nữ nhân toàn thân đỏ như máu cầm con dao đó xuất hiện.
Nữ nhân đó đã hành đại lễ ba quỳ chín lạy với bà ta, miệng còn nói những lời như ‘cảm ơn’ ‘báo đáp’.
Thực ra, dù là những giấc mơ này hay là nữ nhân toàn thân đỏ như máu cầm dao, những năm nay Liễu thị gần như đã quên, cho đến đêm qua thấy Ngu Đường cầm con dao chặt xương đó bà ta mới nhớ ra.
Nếu những giấc mơ báo ơn đó không phải là vì Ngu Đường mới xuất hiện, vậy Ngu Đường sao lại cầm con dao đó?
Mắt Liễu thị đầy hận ý, cố chấp lẩm bẩm: “Tam Thất nhất định phải chết, chỉ cần nó chết rồi… nhà ta mới có hy vọng vực dậy…”
“Tứ muội của con đêm qua cầm dao đến tìm chúng ta chắc chắn là vì tức giận chúng ta đã đuổi nó ra khỏi kinh thành.”
“Chỉ có để Ngu Tam Thất chết, giải được hận thù của tứ muội con, chúng ta mới có được ngày tháng tốt lành!”
Trái tim Ngu Mẫn Văn vốn đang dao động cũng bị câu này thuyết phục, hắn ánh mắt lóe lên, nắm lấy tay Liễu thị.
“Mẫu thân nói đúng, tứ muội ra đi quá thê lương…”
“Tam Thất nó…”
“Nếu mẫu thân và đại cữu mẫu nếu thật sự có thể thành công, coi như là để Tam Thất đi chuộc tội cho tứ muội …”