Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 49

Tam Thất đã mở miệng thì tuyệt đối sẽ không cho Liễu thị cơ hội nói nữa.

Nàng cởi áo choàng ra, để lộ cổ, trên chiếc cổ trắng như tuyết, vết bầm ngón tay vẫn còn đó.

Hay nói cách khác, mỗi một vết thương mà người nhà Ngu gia để lại trên người nàng đều vẫn còn!

Dù dùng thuốc cao tốt đến đâu chúng cũng không biến mất được.

Vì nàng đã từng thật sự chết đi, nàng ‘sống’ lại, nhưng không phải hoàn toàn sống lại.

Trước khi nhân quả giữa nàng và người nhà Ngu gia chưa kết thúc, những vết thương này sẽ không biến mất.

Vết tích trên cổ Tam Thất vừa lộ ra, các nữ quyến lần lượt hít một hơi khí lạnh.

“Ngu phu nhân miệng mồm nói sẽ không hại ta, bảo ta về nhà với bà, lại còn nói Yến Thiếu tướng quân cho ta nương náu là có tâm tư bất chính?”

“Lúc đầu ta bị các người nhốt trong nhà củi, Ngu Mẫn Võ muốn đến bóp ch.ết ta, nếu không phải Yến Thiếu tướng quân dùng Tục mệnh kim đan cứu ta về, Ngu phu nhân bây giờ chỉ có thể đến mộ ta khóc lóc hối hận.”

“Ồ, không đúng, lúc đầu các người tưởng ta đã chết, một manh chiếu rách đã vứt ta ra đường… hừ, nếu ta thật sự đã chết, Ngu phu nhân ngươi bây giờ muốn khóc ở mộ cũng không tìm được chỗ?”

Tam Thất lại nhìn về phía Chu lão Phong quân: “Lão Phong quân nói không sai, một tờ giấy không thể đoạn tuyệt tình thân huyết thống nhưng một mạng…đủ rồi chứ?”

Chu lão Phong quân và Liễu thị bị chặn họng, cục diện đang lúng túng thì một hạ nhân bưng trà nước vào, vừa vặn va vào người Tam Thất.

Nước trà làm ướt xiêm y, hạ nhân đó vội vàng quỳ xuống xin lỗi.

Chu lão Phong quân lập tức nói: “Đồ hồ đồ, dám va vào Quận chúa! Còn không mau dẫn quận chúa đi thay y phục!”

 

Người ngoài nhìn vào, ai cũng hiểu hạ nhân này xuất hiện là để cho lão Phong quân một cái cớ xuống thang, chỉ là chẳng ai vạch trần.

Nhưng Tam Thất biết rõ đám người này đang giở trò gì, nàng giữ vẻ mặt bình thản: “Được, dẫn đường đi.”

Thấy nàng thuận theo như vậy, Chu lão Phong quân và Liễu thị đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa lão Thái quân và Ngưu phu nhân vốn muốn đi cùng Tam Thất lại bị Chu lão Phong quân mở miệng giữ lại.

Ai cũng không thấy, lúc Tam Thất rời đi, tay đặt trong tay áo nhẹ nhàng búng một cái.

Một lá tùng bách lặng lẽ bay đến người Liễu thị.

Liễu thị cảm thấy sau cổ như bị cái gì đó đâm một cái, bà ta duỗi tay sờ sờ, không sờ thấy gì liền không để tâm nữa.

Bên kia, trên bàn tiệc nam khách.

Chu Thượng thư đang mời rượu với Yến Độ, tay hắn đột nhiên run một cái, cả chén rượu tạt lên vạt áo Yến Độ.

Chu Thượng thư liên tục xin lỗi: “Hạ quan thất lễ, Yến Thiếu tướng quân đừng trách. Đêm đông lạnh giá, mau, mau gọi người đưa Yến thiếu tướng quân đi thay y phục ướt!”

 


Yến Độ chỉ liếc nhìn Chu Thượng thư một cái, không nói gì nhiều, chỉ là hắn vừa đi hai bước.

Chu Thượng thư liền giữ lại Nam Tầm phía sau hắn: “Yến Thiếu tướng quân, hôm nay trong phủ nhiều nữ khách, cứ để Nam huynh đệ ở lại bên này, kẻo vô ý không cẩn thận va vào các vị khách quý.”

Yến Độ liếc nhìn Nam Tầm: “Cũng được.”

Yến Độ được hạ nhân nhà họ Chu dẫn vào một căn phòng, hắn vừa vào liền nghe thấy tiếng khóa cửa từ ngoài truyền đến.

Tam Thất từ sau bình phong đi ra, hai người nhìn nhau cười.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của họ.

Trong bóng dưới chân Tam Thất chui ra một đống thứ đen kịt, thứ đó không ngừng vặn vẹo, cố sức vùng vẫy chạy về một hướng nào đó, Tam Thất nắm lấy tay Yến Độ: “Yêu nhân đứng sau đã kích hoạt tà chú!”

“Chúng ta đi lột da hắn thôi!”

Tam Thất nháy mắt tinh nghịch: “Lột xong da của kẻ đó chúng ta còn có thể kịp về xem một vở kịch hay.”

Trong sảnh tiệc bên kia.

Nam Tầm một tay ôm lấy Chu Thượng thư: “Chu Thượng thư à, cảm ơn đã chiêu đãi! Ta phải thay mặt Thiếu tướng quân nhà ta uống với ngài mấy chén mới được!”

Tay cầm chén rượu của Chu Thượng thư bị Nam Tầm mạnh mẽ kéo đến, Nam Tầm ào ào rót rượu.

Ai cũng không thấy, một con quỷ treo cổ cầm chiếc bình sứ đựng sắc cốt hương đứng giữa hai người, rót thuốc vào chén rượu của Chu Thượng thư ào ào. Toàn bộ! Tất cả đều cho ông! Uống đi!

Hê hê! Điếu Điếu chỉ sợ mùi vị không đủ, còn nhổ hai bãi nước bọt vào trong rồi dùng lưỡi khuấy khuấy khuấy~

Ừm~ chính là mùi này~

Bao ngất~

Chu Thượng thư uống cạn một chén rượu quỷ đầy mùi vị vào bụng: “Bản quan không uống được nhiều, không thể uống cùng Nam huynh đệ nữa…” Chu Thượng thư trợn mắt, cả người trượt xuống, Nam Tầm một tay đỡ lấy ông ta.

Nam Tầm cười giả lả với hạ nhân nhà họ Chu: “Thượng thư nhà các người uống nhiều rồi, thật đúng là không uống được nhiều, còn không mau đỡ ngài ấy xuống giải rượu.”

Hạ nhân nhìn nhau, đành phải đỡ người đi.

Nhưng đi được một đoạn, ánh mắt của hạ nhân nhà họ Chu liền dựng thẳng lên, hóa ra lại cùng hướng với nơi Yến Độ bị đưa đi.

Một con Điếu Điếu đang nhảy nhót dẫn đường ở phía trước.

—— Lại đây lại đây~ đều theo gia gia đến đây~

Đi một lúc, liền đến căn phòng mà Tam Thất và Yến Độ đã ở trước đó.

Cạch!

Điếu Điếu dùng lưỡi hất bay khóa cửa.

Nó cười khanh khách với hai hạ nhân nhà họ Chu, quỷ ngữ thì thào vào tai:

—— Chu Thượng thư nói, muốn gặp riêng Ngu phu nhân, các ngươi mau mời người tới~

Hai hạ nhân nhà họ Chu lơ mơ đi mời.

Bên kia, cả người Liễu thị cũng bắt đầu không thoải mái. Lúc này bà ta còn đang trong đám nữ quyến, nghĩ rằng đợi đến lúc, liền dẫn người đi bắt gian.

Nghĩ đến đây, bà ta thấy cả người nóng ran, đầu óc choáng váng, chẳng hiểu sao tâm trí lại rối loạn.

Mũi bà ta không tự chủ được ngửi ngửi, một mùi hương lôi cuốn bà ta. Theo bản năng, bà ta bước chân đuổi theo mùi hương ấy.

Chu lão Phong quân vẫn luôn nói chuyện với Hứa lão Thái quân và Ngưu phu nhân, cố gắng giữ chân hai người, để hai người họ không đi phá rối.

Không ai để ý đến Liễu thị đã biến mất.

Cho đến khi hai hạ nhân nhà họ Chu đến mời người.

Sắc mặt Chu lão Phong quân lập tức tối sầm.

“Khốn nạn! Nó và Ngu Liễu thị vốn không quen biết, gặp cái gì mà gặp!”

Hai hạ nhân nhà họ Chu vẫn lặp lại câu đó: “Thượng thư đại nhân nói, có chuyện riêng muốn bàn bạc riêng với Ngu phu nhân.”

Chu lão Phong quân suýt nữa ngất đi, hai tên ngốc này bị trúng tà sao!

Còn nhi tử của bà ta, lúc này nổi điên gì? Nó từng gặp Ngu Liễu thị khi nào? Ván cờ hôm nay rõ ràng là ý của vị đó!

Chẳng lẽ Minh Hoa Quận chúa đó nói là thật, Ngu Kính, tên không biết xấu hổ đó vì tiền đồ, thật sự để Liễu thị quyến rũ nhi tử mình sao?

“Ây da!” Ngưu phu nhân đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Ngu phu nhân đâu rồi?”

Bà gạt tay lão Phong quân, đứng bật dậy, vẻ mặt đầy hưng phấn: “Một người sống sờ sờ như vậy, biến mất thì phải làm sao!”

“Hôm nay là ngày vui của lão Phong quân, không thể bị phá hỏng được!”

“Mau mau mau! Mau hành động, nhất định phải tìm thấy Ngu phu nhân mới được!”

“Ồ, đúng rồi~” Ngưu phu nhân chuyển chủ đề, hỏi hai hạ nhân nhà họ Chu: “Chu Thượng thư nhà các ngươi định gặp Ngu phu nhân ở đâu?”

Chu lão Phong quân chỉ thấy trước mắt tối sầm.

Dự cảm không lành ập đến!

Không không không! Mọi chuyện sao lại đi lệch hoàn toàn so với kế hoạch thế này!!

Bình Luận (0)
Comment