Tiểu công tử của Phủ An Quốc Công Lục Hoa Đình vốn dĩ chính là bạn thanh mai trúc mã của ta, ai nói bạn thanh mai trúc mã không bằng người từ trên trời rơi xuống? Hôm nay ta cứ đòi Hoàng Tổ mẫu ban hôn cho chúng ta đấy, chọc tức Trầm Nghị, ồ không đúng, là Dịch Thần, Thế tử Trường Ninh Hầu Ninh Dịch Thần. Hừ, vậy mà lại dám đùa giỡn với ta kiểu 'đảo ngược' ư?!!!
Hoàng Tổ mẫu nhìn ta, có lẽ là chưa từng nghĩ tới ta có thể thuận lợi "gả đi" như vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc. Sau đó lại từ từ chuyển thành nghi hoặc: "Gia Hòa, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hoàng thượng thúc thúc đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nói một câu công bằng: "Mẫu hậu, là Trẫm đã nói lời trước rồi, người đoạt giải nhất mới là lương phối của Gia Hòa, Người như vậy..."
"Hoàng thượng!" Ninh Dịch Thần như tìm thấy chỗ dựa, "Thần việc trước đây làm chẳng suy nghĩ, bỏ lỡ Quận chúa, nếu Hoàng thượng và Thái Hậu nương nương có thể cho thần thêm một cơ hội, thần vạn lần c.h.ế.t không từ chối!"
Ta thấy mồ hôi trên đầu chàng ấy, như chuỗi ngọc đứt dây, từng hạt từng hạt lăn xuống, làm ướt đẫm gò má tuấn tú, không khỏi bật cười. Hôm nay chàng ấy một thân chiến bào, so với y phục vải thô rách nát ngày thường, quả thực khác một trời một vực. Chàng thiếu niên ý khí phong phát, dáng người cao lớn thẳng tắp, tràn đầy sức sống. Ta thấy thanh kiếm đeo bên hông chàng ấy vẫn đeo chiếc tua kiếm rẻ tiền ta tự tay làm cho n, theo động tác của chàng ấy khẽ lắc lư. Nếu không có chuyện từ hôn trước đó, giờ khắc này ta nhất định sẽ cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Bởi ta và thiếu niên lang ta yêu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nhận được lời chúc phúc từ thảy mọi người...
*
Hoàng thượng nhìn Ninh Dịch Thần, thở dài một hơi: "Mẫu hậu, Gia Hòa là bảo bối của người, chuyện này cứ để người quyết định."
Thấy Hoàng thượng lại trở nên không đáng tin cậy, Ninh Dịch Thần đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ta. "A Thanh..."
"Hoàng Tổ mẫu, người cũng coi như nhìn cháu và Lục Hoa Đình lớn lên từ nhỏ. Chàng ấy hiểu cháu, cháu cũng hiểu chàng ấy, tình cảm giữa chúng cháu sâu sắc, cháu tin chúng cháu có thể..."
"Không thể được!" Ninh Dịch Thần không màng tôn ti trật tự, trực tiếp ngắt lời.
Ta lần đầu tiên thấy chàng ấy mất kiểm soát đến vậy, trong mắt lóe lên vẻ sốt ruột và giận dữ chưa từng có.
Ta nói trong cơn giận: "Hoàng Tổ mẫu, cháu và Lục Hoa Đình thực sự yêu nhau thật lòng, chúng cháu..."
"A Thanh!" Ánh mắt tổn thương của Ninh Dịch Thần như đ.â.m thẳng vào tim ta, "Ta... ta là vì A Thanh nên mới bất chấp phạm trọng tội mà từ hôn Gia Hòa Quận chúa. Nàng có thể không tha thứ cho ta, nhưng ta hy vọng nàng sẽ đến bên ta, dùng hành động trừng phạt ta cả đời, được không?"
Ta cứng họng, dù trong lòng sớm đã đoán được lý do chàng từ hôn.
Cái tên ngốc này, muốn đùa giỡn ta, cuối cùng chỉ tự làm mình vướng vào...
Nhưng mà nhưng mà, nhưng chàng ấy lại lừa gạt ta! Việc này khác hẳn với việc ta lừa chàng... Ta là sợ chàng biết thân phận của ta sẽ bị dọa sợ mà thôi...
Đám đông phía dưới đài tỏ ra khá kinh ngạc trước cảnh tượng này. Vị Ninh Đại tướng quân cứng rắn nhất, không nể nang hoàng gia nhất, rường cột vững chãi nhất từ khi kiến triều đến nay, hôm nay sao lại "nhát gan" đến mức này?
"Hoàng Tổ mẫu, cháu..." Ta đang định nói, lại bị Hoàng Tổ mẫu ngắt lời: "Được rồi, nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, Ai gia sẽ tác thành cho ngươi."
Vừa nghe thấy câu "tác thành" này, ánh mắt Ninh Dịch Thần lập tức tối sầm lại, như thể một đám mây đen che phủ bầu trời quang đãng.
Ta nhìn thấy ngón tay chàng vô thức xoa xoa tua kiếm ta tặng, trong lòng khẽ động.
Không phải! Điều ta muốn nói với Hoàng Tổ mẫu là, ta không gả cho ai hết mà!!! Chẳng lẽ Hoàng Tổ mẫu hiểu lầm rồi, thật sự gả ta cho Lục Hoa Đình sao?
Giây tiếp theo, Hoàng Tổ mẫu thốt lên: "Trường Ninh Hầu phủ Thế tử Ninh Dịch Thần, ngươi có nguyện ý cưới Gia Hòa Quận chúa làm vợ không?"
Ta: "???"
Ninh Dịch Thần: "!!!"
Ta đỏ mặt nhìn về phía Ninh Dịch Thần, lại phát hiện chàng đang ném về phía ta một nụ cười đắc thắng.
9
A Nương đến rồi.
A Nương kể với ta, hôm đó nhìn thấy ta và Ninh Dịch Thần lôi lôi kéo kéo trên phố đã nhận ra vị Thế tử Trường Ninh Hầu từng có một lần gặp mặt ấy.
Sau đó, vì ta khăng khăng không chịu nhận chuyện bị bắt khi lang thang trên phố, A Nương đã lén lút đến Phủ Trường Ninh Hầu làm ầm ĩ một trận.
Lúc ấy Ninh Dịch Thần biết ta là Gia Hòa Quận chúa, vừa mừng vừa bất đắc dĩ, nhưng phải kìm nén cơn thịnh nộ của nhạc mẫu, đè nén sâu sắc ham muốn đến tìm ta.
Lại dưới sự "chỉ đạo" của chính mẫu thân ta, chàng chuẩn bị để ta ở trường săn b.ắ.n trước mặt mọi người mà "hóa thù thành bạn".
Quả nhiên, mẫu thân ta rất biết cách "nắm thóp" ta.