Quận Chúa Sủng Thê

Chương 49

Giờ lành đã đến, Tần Tê trở thành tâm điểm của mọi người. Nàng vẫn bình tĩnh đi theo sự chỉ dẫn của ma ma dẫn đường, từng bước từng bước tiến hành nghi lễ một cách trôi chảy. Hoàng hậu thân là khách chính nên tự tay chải đầu và cài trâm cho Tần Tê. Lễ nghi phía sau trải qua rất dài dòng, cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Cố Ly nhìn thấy buổi lễ kết thúc Tần Tê rõ ràng đã thở dài một hơi. Lúc này mọi người tặng lễ vật cùng lời chúc phúc. Tới tới lui lui hơn một canh giờ mới xong. Dùng xong bữa trưa, thời gian còn là là bữa tiệc thuộc về các nữ tử trẻ tuổi. Phi tần và nữ quyến đã thành gia lập thất của hoàng tộc sẽ không tham gia bữa tiệc này. Bữa tiệc đã được sắp xếp từ trước diễn ra ở Tử Lam cung.

Trưởng công chúa nhìn nữ nhi của mình đã cập kê, từ lúc buổi lễ diễn ra nàng đã cảm thấy bùi ngùi. Lúc này theo hoàng hậu đi đến điện Chiêu Dương. Tần Văn Bác trong lúc rãnh rỗi đã bị hoàng thượng gọi đến thư phòng trò chuyện, tất nhiên không phải chỉ tán gẫu. Tần Tê nhìn thấy các trưởng bối đều đã rời đi, lúc này mới xoa xoa đôi gò má vì cười mà cư.ơng cứng, mặt như đưa đám nói:

“Cập kê thật phiền phức!”

“Phiền thì cũng chỉ có một lần. Muội đã trải qua rồi.” Cố Ly giúp nàng xoa xoa quai hàm.

Bốn Mễ dẫn theo cung nữ tiến vào hầu hạ hai người thay y phục và trang diểm. Cố Ly nhìn thấy lần này y phục đã chuẩn bị cho mình cuối cùng cũng đổi thành màu trúc nhã nhặn, rất hài lòng. Tần Tê sẽ mặc một bộ y phục màu đỏ nhạt, màu đỏ xinh đẹp cực kỳ thích hợp.

Tần Tê đã cập kê, không còn búi song hoàn kế lúc này đổi thành triều vân kế. Quả nhiên khi đổi búi tóc, Tần Tê làm cho người ta cảm giác nàng trưởng thành hơn rất nhiều.

Cố Ly ở bên cạnh nhìn, con thỏ nhỏ từ giờ xem ra cũng có khí chất quyến rũ hơn. Lúc ban đầu, Cố Ly thích Tần Tê không phải chỉ vì vẻ bên ngoài, nàng thích thích cách nghịch ngợm của Tần Tê, cả việc nàng ấy toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng. Nhưng khi nhìn thấy Tần Tê càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng nàng có một loại cảm giác.

Chải đầu trang điểm lại, cả hai đều xinh đẹp bẩm sinh không cần trang điểm quá nhiều, thoa nhẹ lớp phấn, kẽ nhẹ mày ngài, cuối cùng thoa son lên môi là xong. Trang điểm hoàn tất, hai người vào chính điện Tử Lam cung. Trong chính điện, không ít tiểu thư nhà quan đã đến. Ngọc Thiến công chúa Trình Yên không có rời đi, nàng vẫn lưu lại trong chánh điện hỗ trợ đón tiếp các vị tiểu thư.

“Ngọc Thiến biểu tỷ vất vả rồi.” Tần Tê đến nói lời cảm ơn.

Trình Yên cười nói:

“Quả nhiên trưởng thành rồi, tâm tư cũng tinh tế hơn. Phụng An cũng biết thương tiếc người khác.” Giọng nói cưng chiều khác với những người khác trong hoàng cung. Nhưng ánh mắt của nàng lại thỉnh thoảng nhìn qua Cố Ly ở bên cạnh Tần Tê: “Sư tỷ mặc bộ y phục màu này có chút thuần khiết, chỉ là muội lại không thích mặc màu đó, xem ra rất chìu theo ý muội.”

Cố Ly gật đầu, Tần Tê quay qua nhìn Cố Ly, lại nhìn Trình Yên:

“Ngọc Thiến biểu tỷ rất quan tâm Ly tỷ tỷ.”

Bị nói trúng tim đen, Trình Yên không thể không biết xấu hổ:

“Ta ở trong cung hiếm khi được nhìn thấy người của sư môn, cho nên phá lệ quan tâm. Phụng An, muội nói có đúng không?”

Tần Tê nghiêm túc gật đầu:

“Ly tỷ tỷ ở phủ trưởng công chúa, Ngọc Thiến biểu tỷ có thời gian có thể đến tìm chúng ta chơi.”

“Ta sẽ.” Trình Yên xoa đầu Tần Tê: “Mau đi chào hỏi khách khứa. Hôm nay là ngày trọng đại của muội, đừng thất lễ.”

“Dạ.” Tần Tê xoay người đi bắt chuyện.

Cố Ly cũng muốn đi theo nhưng lại bị Trình Yên giữ lại:

“Sư tỳ nguyện ý đến đó bắt chuyện với người khác sao?”

Đương nhiên Cố Ly không muốn. Không đợi nàng nói, Trình yên đã tiếp tục:

“Nơi này là Tử Lam cung, Phụng An là chủ nơi này, có thể xảy ra chuyện gì? Tỷ đừng quá khẩn trương.”

“KHông phải ta sợ nàng gặp chuyện không may.” Ánh mắt của Cố Ly vẫn dõi theo Tần Tê.

Trình Yên xoay người, chắn trước mắt Cố Ly, hành động này làm Cố Ly nhíu mày:

“Sư tỷ chỉ quen nhìn Phụng An, đúng không?”

“Công chúa muốn nói gì?” Cố Ly hỏi.

“Hóa ra tỷ có thể thích một người như vậy.” Những lời này đầy đố kỵ, cũng mang theo oán hận. Trong ánh mắt Trình Yên hiện lên sự không cam lòng: “Vì sao người đó lại là nàng?”

Ngay lúc này Cố Ly cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Vì sao? Nàng đâu biết vì sao? Chỉ là trong lúc vô tình cứu Tần Tê, liền bị dây dưa bám lấy. Khi phát hiện Viêm độc trong người Tần Tê tái phát, nàng xuất phát từ lòng nghĩa hiệp của người tập võ cứu Tần Tê một mạng, rồi lại phát hiện Viêm độc có thể tăng nội lực của mình, từng chuyện từng chuyện, từng thứ từng thứ xâu chuỗi liên quan với nhau. Chờ đến khi nàng ý thức được thì đã thành thói quen, nàng đã quen con thỏ nhỏ ồn ào này, đã quen có con thỏ nhỏ ở bên cạnh mình.

“Lẽ nào muội...” Trình Yên nhìn thấy Cố Ly không nói lời nào, còn định nói tiếp nhưng đã bị Cố Ly ngắt lời.

“Công chúa, chuyện từng xảy ra ở thư viện đã định rồi. Ta chỉ xem ngài nhỏ tuổi không hiểu chuyện, quá khứ thì đã là quá khứ. Mặc dù rời khỏi Phi Diệp Tân nhưng ta vẫn coi ngài như đồng môn. Nếu cần trợ giúp, Cố Ly tuyệt đối không từ chối. Về phần chuyện kia... giờ đây ngài đã là quận chúa, muốn tình cảm thế nào mà không có? Hà tất chấp nhất trước đây?” Cố Ly nói một hơi, tuy âm lượng không lớn nhưng từng lời từng tiếng rất rõ ràng. Nói xong, nàng cũng không chờ Trình Yên có phản ứng gì, nàng đi tìm Tần Tê.

Trình Yên đứng yên, những ngón tay được sơn kỹ càng nắm chặt lại đâm vào da thịt, nàng lại không hề cảm thấy đau đớn. Cố Ly, tỷ nói thật dễ, muội muốn tình cảm gì lại không có, nhưng trên đời này ở nơi nào có một Cố Ly thứ hai? Nhưng tỷ nói có câu đúng, giờ muội đã là công chúa, ở trong hoàng cung của Minh Tịch, quả thật có thể làm được rất nhiều chuyện.

Tần Tê đang nói chuyện với trưởng nữ phủ Vệ Quốc Công Hàm Kỳ, nhìn thấy Cố Ly đi tới nàng quay qua nhìn nhìn Trình Yên, hỏi:

“Hai người nói chuyện xong rồi?”

“Ừm.” Cố Ly cười nói, nàng quay qua nói với Vệ Hàm Kỳ: “Vệ đại tiểu thư thoạt nhìn khí sắc đã tốt hơn, có thể thấy bệnh đã khỏi.” Vệ Hàm Kỳ cười nói:

“Đã khỏi hoàn toàn, đa tạ Toại An quận chúa ghi nhớ.”

Phía chính điện, Cố Nhân đã sớm đến vấn an Thụy Vương và Lương Cầm Trăn. Chuyện Cố Nhân bị bệnh nặng Võ Tư Nhiên đến Thụy Vương phủ cầu Thụy Vương cứu mạng Lương Cầm Trăn đều biết, nguyên nhân trong đó chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết là vì sao. Chính vì vậy lúc này Lương Cầm Trăn lãnh đạm với Cố Nhân hơn nhiều. Một mặt thân là chính thê, không thể nào thân thiết với người ham muốn phu quân của mình, mặt khác, Thụy Vương đã xác định không cưới Cố Nhân, cho nên nàng không cần qua lại thân thiết với Cố Nhân.

“Biểu muội mấy ngày trước bị bệnh, ta vốn nên đến phủ thăm hỏi nhưng ta cũng không quá khỏe mạnh, sợ đến lây nhiễm làm cho bệnh tình của biểu muội càng thêm nghiêm trọng. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt biểu muội đã tươi tỉnh hơn, xem ra đã khỏe rồi.” Lương Cầm trăn nói.

Cố Nhân cúi đầu:

“Đa tạ biểu tẩu quan tâm.”

“Quan tâm là điều nên làm.” Lương Cầm Trăn nắm tay Cố Nhân để nàng ta ngồi xuống cạnh mình: “Muội là thân thích của vương gia, ta xem muội như muội muội ruột thịt. Muội muội tuổi còn trẻ đã bệnh nặng thì sau này nên luyện tập để khỏe mạnh. Muội muội vẫn chưa mai mối, chẳng may danh tiếng yếu đuối này truyền ra, e là hôn nhân không tốt.”

Cô Nhân bị nói đến mặt đỏ bừng bừng. Nàng không phải ngốc, nàng hiểu ý của Lương Cầm Trăn là nên vạch rõ quan hệ giữa nàng với vương gia, hối thúc nàng nhanh chóng thành thân. Trong thời gian này áp lực của nàng quả thật rất lớn. Lòng nàng hướng về Thụy vương nhưng không gả được vào Thụy vương phủ. Nàng thân là trưởng nữ của Cố gia, tuổi tác lại không nhỏ, ít nhiều ánh mắt vẫn dõi theo nàng. Hơn nữa lần này sinh bệnh, chuyện Thụy vương đến phủ, bên ngoài đã có nhiều lời ra tiếng vào truyền đến.

“Đa tạ biểu tẩu dạy dỗ, Nhân Nhi nhớ kỹ.” Cố Nhân sợ tiếp tục ngồi Lương Cầm Trăn sẽ nói thêm gì nữa, liền vội vàng tìm lý do rời đi.

Lương Cầm Trăn nhìn bóng lưng gầy yếu của Cố Nhân như có điều suy nghĩ. Nói thật thì tướng mạo giáo dưỡng của Cố Nhân đều tốt, gia thế cũng không tệ, tính cách cũng hòa thuận, người như vậy lại không vừa mắt Thụy Vương. Rốt cuộc, Thụy vương xem trọng người như thế nào? Trực giác của nữ nhân mách bảo cho nàng biết trong lòng Thụy vương có một hình bóng, chỉ là nàng không biết người kia là ai.

Trong cung, ngự thiện phòng phái cung nữ thái giám đưa điểm tâm đã chuẩn bị đến, đều là nhất nhất đẳng, khéo léo. Có cung nữ chuyên phụ trách pha trà ngồi ở thiền điện ngâm đủ loại trà cho mọi người. Bên trong nước trà có bỏ thêm hoa tươi, có nước trà bỏ thêm hoa quả, lại thêm vào mật ong, hương trà ngào ngạt làm cho các quý nhân đều tỉ mỉ thưởng thức.

Tần Tê dạo qua một vòng, gặp không ít người, nói cũng không ít. Lúc này nàng kéo Cố Ly ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi: “Khát quá đi, cổ họng muốn bốc khói luôn.” Tần Tê nói, sau đó sai Đại Mễ Tiểu Mễ đi lấy hai chén trà đến.

Nước trà được mang đến một xanh một đỏ. Tần Tê nhìn thấy mới lạ, hỏi Đại Mễ mới biết, bên trong màu đỏ là bỏ thêm hoa đào, màu xanh là thêm lá sen.

“Ly tỷ tỷ muốn dùng cái nào?” Tần Tê luôn nghĩ đến Cố Ly trước.

Cố Ly đã sớm phát hiện ánh mắt của Tần Tê đảo quanh ly màu đỏ, nàng đưa tay cầm lây chén màu đỏ.

A a a! Trong mắt Tần Tê lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoát qua rồi biến mất:

“Tiểu Mễ, đi lấy thêm một chén trà hoa đào đến đây.”

Tiểu Mễ vừa định đi đã bị Cố Ly gọi lại. Nàng cười cười đặt chén trà hoa đào vào tay Tần Tê, nhân tiên lấy đi chén trà sen:

“Chọc muội thôi,“

“Ly tỷ tỷ lại ăn hiếp muội!” Tần Tê ngoài miệng nói vậy nhưng trong ánh mắt đều là ngọt ngào do được Cố Ly cưng chiều.

Hai người ở bên tình cảm ngọt ngào, một ánh vô tình chạm nhau cũng trang đầy tình ý nên không chú ý tới Diệu Song quận chúa Trình Vân không biết đã đến từ khi nào. Trình Vân liếc mắt nhìn Cố Ly và Tần Tê, cũng không nhìn nhìn nhiều, chỉ ngồi trong góc. Phụ thân nàng bị nhốt, mặc dù nàng là mang danh quận chúa nhưng thực tế cuộc sống không bằng một thư nhà quan.

“Hai người kia quá ngọt ngào rồi!” Trình Yên cũng đã đi đi đến bên cạnh Trình Vân nhưng không ngồi, chỉ cảm thán.

“Trong lòng đường tỷ đã ghen ghét đến phát điên, đúng không?” Trình Vân cười hỏi.

“Nói đúng thì phải là ngươi, nhỉ?” Trình Yên hừ lạnh: “Ngươi xem hôm nay Phụng An đẹp cỡ nào.”

Ánh mắt của Trình Vân không đặt trên người Tần Tê, ngược lại nhìn Trình Yên:

“Đường tỷ cho dù muốn Cố Ly thì đã sao? Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”

Trình Yên mím chặt môi, một lúc sau mới nói:

“Đó là chuyện của ta.”

Nhắc tới đây Trình Yên càng đố kị Tần Tê. Dựa vào cái gì mình là công chúa phải thận trọng từ lời nói đến hành động, không thể để xảy ra sơ xuất gì, mà Tần Tê chỉ là một quận chúa nhưng có thể tùy ý làm bậy. Thậm chí ở bên Cố Ly lại chưa từng có người phản đối. Ngay cả phụ hoàng cũng trực tiếp sắc phong cho Cố Ly, chính là vì để hai người có thể thuận lợi bên nhau. Toại An Toại An, chẳng phải làm thỏa mãn ý của Phụng An sao?

Chuyện tốt trong khắp thiên hạ cũng đều rơi xuống đầu nha đầu Phụng An này. Trình Yên bất đắc dĩ thở dài.

Các tiểu thư gặp gỡ mỗi người đều có tiết mục. Sau khi vui chơi giải trí thì chính là so tài nghệ. Cố Ly cảm thấy buồn chán, lại phát hiện một trò chơi mới rất thú vị-Đầu hồ*.

*”Đầu” nghĩa là ném và “hồ” là cái bình, chơi Đầu hồ là ném cái phi tiêu cho lọt vào trong miệng bình.

Các vị tiểu thư đều không có nhiều khí lực cho nên khoảng cách gần hơn. Lúc đầu Cố Ly định đến chơi nhưng đã thấy đám tiểu thư này yếu ớt, mình đến đó sẽ gây ra sóng gió, đành phải thôi. Lúc này Tần Tê chơi rất vui, các tiểu thứ vây quanh cổ vũ.

Cố Ly vừa mới uống trà lá sen, lúc này cảm giác bao tử hơi đau. Nàng nhìn xung quanh một vòng không nhìn thấy Giang Mễ và Hương Mễ. Sau đó nàng hỏi Đại Mễ phòng nghỉ ngơi thì một mình rời đi.

Phòng nghỉ ở bên cạnh hậu điện, Cố Ly đi cả con đường cũng không thấy ai. Nàng chợt cảm thấy là lạ. Đầu của nàng bắt đầu hỗn loạn, cảnh vật trước mắt lúc rõ lúc không, nàng cho rằng mình uống mấy chén trà lạ sợ là hỗn hợp đó ở trong bụng xảy ra phản ứng. Triệu chứng của nàng càng lúc càng rõ ràng, nàng nhanh chhóng ý thức được đó không phải là phản ứng của nước trà, nàng là xuất hiện ảo giác.

Bất luận ra sao, phòng nghỉ vẫn phải đi. Vào phòng, Cố Ly nhìn thấy trước mắt không ngừng biến đổi, nàng đưa tay vịn tường chậm rãi đi đến. Trong đầu loạn như ma, rõ ràng đáp án đã rõ nhưng ở thời điểm quan trọng nhất xuất hiện những thứ hỗn tạp.

Nàng càng đi càng cảm thấy tình hình càng không tốt, lần thứ hai nàng đỡ tường để tìm đỡ chỗ trống thì ngay lập tức cả người ngã xuống, nhưng nàng đã đoán trước cú ngã này sẽ không xảy ra. Nàng cảm giác có người ôm lấy mình, mở mắt ra nhìn kỹ thì phát hiện là một nam nhân trẻ tuổi.

Lúc này Cố Ly đương nhiên biết mình bị người ta giăng bẫy, chỉ là rốt cuộc là ai hãm hại nàng, mục đích là gì, nàng lại không biết.

Nam nhân đó trực tiếp ôm Cố Ly vào điện, Cố Ly không vội giãy dụa, thậm chí không kêu lớn. Trong tình huống này, cho dù có người đến cũng sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, đối với tình huống này cũng không thể một lời nói rõ. Nàng cau mày, bây giờ điều cần nhất chính là phải tỉnh táo. Chỉ là một gã nam nhân nàng không xem trọng, dù là cao thủ đại nội nàng cũng có thể ra tay chế ngự.

Trong lúc cơn ảo giác xuất hiện chập chờn, Cố Ly cố gắng duy trì tỉnh táo trong giây lát. Lúc nàng bị tên nam nhân kia đặt lên giường, tay nàng liền luồng vào bên hông lấy Thanh Y kiếm ra khỏi võ nhưng không đâm về phía gã đó mà cứa một đường trên tay trái của mình. Máu ngay lập tức nhỏ xuống giường trắng như tuyết kia. Nàng mượn cơn đau để tỉnh táo lại, sau đó nghiêng mình né tránh cơ thể của gã nam nhân kia đang nhào tới rồi duỗi tay dùng sống bàn tay chém lên gáy gã đó, ngay tức thì gã đó gục xuống giường không nhúc nhích.

Cố Ly xuống giường liền nhìn thấy dường như có bóng người lướt qua, nàng không chút nghĩ ngơi bay người đến bắt lấy, vừa định ra tay đã nhận ra người này lại là Cố Nhân.

“Là ngươi hạ độc ta!” Giọng Cố Ly hiện ra vẻ lạnh lùng chết người.

“Không phải ta! Không phải ta!” Cố Nhân vừa định la lên đã bị Cố Ly ôm vào hậu điện, đồng thời đóng cửa phòng lại.

“Cho dù có phải là ngươi hay không, giờ trong phòng này chỉ có ba người chúng ta, nếu như ngươi dám ra ngoài nói lung tung thì đều bất lợi như nhau.” Cố Ly cảm thấy ảo giác một lần nữa xuất hiện, nàng liền dùng sức để vết thương một lần nữa chảy máu.

“Ly tỷ! Thật sự không phải ta!” Cố Nhân hoảng hốt lắc đầu phủ nhận.

“Vậy tại sao ngươi lại ở đây?” ngay lúc này ngữ khí của Cố Ly đã kém cỏi hơn. Nàng nghĩ sắc mặt nàng cũng không tốt hơn.

Cố Nhân run rẩy nói: “Ta... ta thấy ngươi lui về sau nên hiếu kỳ... đến xem thử.” Nàng quay đầu nhìn thoáng qua gã nằm hôn mê trên giường: “Ta thật sự không biết ngươi và Thụy Vương...”

“Thụy Vương?” Cố Ly cũng sững sờ: “Ngươi nói hắn là Thụy Vương?”

Cố Nhân gật đầu:

“Ngươi không biết?”

Cố Ly lắc đầu, vừa định hỏi thì nghe thấy có tiếng người truyền đến, mà dường như không chỉ một người.

Sắc mặt Cố Ly liền thay đổi. Nếu bị người khác phát hiện, danh tiếng của ba người họ sẽ tiêu tan. Chuyện lần này nàng thật sự không liên quan đến Cố Nhân, cho dù Cố Nhân muốn giăng bẫy Cố Ly thì sẽ không đem danh tiếng Thụy vương ra đùa. Cố Nhân chỉ theo thói quen quan sát Cố Ly, nhìn thấy Cố Ly ra hậu viện cũng đi theo xem Cố Ly làm gì. Không ngờ lại nhìn thấy Thụy vương ôm Cố Ly vào hậu điện, lúc định sát đến để quan sát rõ hơn thì bị Cố Ly bắt được.

“Ly tỷ...” Cố Nhân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Ly.

“Không phải ngươi thích Thụy vương sao?” móng tay Cố Ly cấm vào trong vết thương trên tay, chỉ có nỗi đau đớn dữ dội mới có thể làm cho nàng duy trì tỉnh táo.

“Ý của ngươi là...” Cố Nhân nhìn Thụy vương, bất chợt có chút động tâm.

“Ta đánh ngươi bất tỉnh như vậy ngươi sẽ vô tội, còn có thể thuận lý thành chương gả vào Thụy vương phủ. Hoặc ta giết cả hai người các ngươi, như vậy xong hết mọi chuyện.” Cố Ly rõ ràng không có kiên nhẫn, kiếm trong tay phản chiếu hàn quang.

“Ta...” Từ nhỏ Cố Nhân đã được dạy dỗ tuyệt đối không thể tiếp thu những hành vi thế này. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt phủ sương lạnh của Cố Ly, nàng cũng hiểu Cố Ly không dọa suông. Huống chi nghĩ đến tình cảnh của mình, từ lâu nàng đã không có đường lui. Chi bằng đánh cược một lần, nếu như thắng nàng có thể đạt được ý nguyện. Thua thì bất quá chỉ là một mạng mà thôi, nghĩ đến đây trong lòng nàng đã quyết: “Ta... ta đồng ý.”

Nàng còn chưa nói xong, Cố Ly đã ra tay nhanh như chóp, dứt khoát đánh nàng bất tỉnh. Cố Ly thu kiếm, mang Cố Nhân đặt lên giường, còn đóng kịch phải đóng cho chót kéo y phục hai người họ lộn xộn, lúc này mới mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Người tới là Trình Yên và Trình Vân. Các nàng đ tới cửa hậu điện đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trên giường thì sợ đến dùng tay che miệng, vừa muốn ra ngoài đóng cửa lại không cho người bên ngoài thấy thì đã thấy Tần Tê và mấy tỷ muội Vệ gia cùng tới.

“Ngọc Thiến biểu tỷ đang nhìn gì vậy?” Tần Tê đơn thuần xuất phát từ lòng hiếu kỳ: “Trong hậu điện có gì sao?” Nàng vừa nói đã vừa cùng tỷ muội Vệ gia vào phòng.

Tiêu rồi! Trình Yên thầm than trong lòng. Chuyện này có lẽ sẽ kinh động bề trên.

Tần Tê nhìn thấy cảnh tượng trên giường giật mình: “Sao... sao Thụy vương cũng ở chỗ này?” Bữa tiệc xế chiều nay nam nhân không được tham gia.

Không thể không nói, Điểm chú ý của Tần Tê mãi mãi lệch chuẩn.

Vệ Hàm Kỳ nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng này liền kéo Tần Tê ra ngoài: “Quận chúa vẫn nên mời hoàng hậu nương nương đến xử lý đi.” Sự việc này liên quan đến hoàng tử và nữ nhi của đại thần lại ở trong tình cảnh này, bất luận là tự nguyện hay bị hãm hại thì đều không phải là chuyện các tiểu cô nương có thể xử lý.

Tần Tê lập tức phái Đại Mễ và một cung nữ đi điện Chiêu Dương bẩm báo với hoàng hậu. Trình Yên sắp xếp thái giám nâng Thụy Vương đến Thiền Điện, rồi để cung nữ chỉnh sửa y phục cho Cố Nhân.

Tử Lam Cung có tin tạm thời phong tỏa, ngoại trừ Trình Yên, Trình Vân, Cố Ly và tỷ muội Vệ gia thì các tiểu thư khác tạm thời còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Tần Tê lo lắng nãy giờ không nhìn thấy Cố Ly, sau khi trở về chính điện phát hiện Cố Ly đang ngồi yên ổn uống trà:

“Ly tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Đôi mắt của Tần Tê nhìn chằm chằm Cố Ly, người bên ngoài không nhìn ra kẽ hở nhưng nàng nhận ra sắc mặt Cố Ly rất kém.

“Tê Tê đừng hoảng hốt. Ta trúng độc, cần phải nhanh chóng hồi phủ.”

Cố Ly thấy bên cạnh không có ai, đưa tay trái dùng vải băng bó sơ sài ra, Tần Tê vừa nhìn thấy tay trái của nàng bị thương, đau lòng muốn rớt nước mắt.

“Tại sao lại vậy?” Tần Tê cũng hiểu việc này không thể bị bại lộ, nàng sát đến bên tai Cố Ly hỏi.

“Trở về hãy nói đi.” Bây giờ Cố Ly không có dư sức giải thích, Lúc này nàng duy trì được trạng thái bình thường đã hiếm thấy lắm rồi.

Hôm nay khách khứa cũng vì đến chúc mừng Tần Tê. Sao lại có đạo lý khách vẫn còn mà chủ nhân lại rời đi? Tần Tê cũng hiểu lúc này nàng rời đi sẽ khiến cho nhiều người suy đoán, vì vậy để cho Giang Mễ và Hương Mễ cùng Cố Ly trở về phủ trưởng công chúa bẩm báo trước.

Đưa Cố Ly đi xong, Tần Tê qua loa nói mấy câu kết thúc bữa tiệc này. Tự có cung nữ quản sự cùng thái giám sắp xếp cho các tiểu thư lần lượt xuất cung. Chỉ có tất cả những người nhìn thấy chuyện ở hậu điện đều bị giữ lại. Đây là ý của hoàng hậu.

Một lát sau, hoàng hậu và trưởng công chúa đuổi tới Tử Lam Cung, cũng mời cả mẫu thân của Vương gia Võ Hiền phi đến. Cố Nhân và Thụy vương cũng lần lượt tỉnh lại. Hoàng hậu ngồi ở chủ vị chính điện, Võ Hiền phi vừa được mời tới ngồi bên tay trái, Thụy vương phi Lương Cầm Trăn đứng phía sau Võ Hiền phi, trưởng công chúa nắm tay Tần Tê ngồi phía bên phải. Trình Yên ngồi phía dưới. Thụy vương sau khi chỉnh xong y phục cũng đến. Hắn được nói sơ tình huống xảy ra, lúc này sắc mặt bình tĩnh.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an mẫu phi, thỉnh an trưởng công chúa.” Thụy vương cúi người hành lễ.

Hoàng hậu không tức giận chỉ thản nhiên nói:;

“Thụy vương nói xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Dạ.” Thụy Vương cúi đầu, không nhìn bất kỳ ai: “Hôm nay là lễ cập kê của Tần Tê biểu muội. Lương thị vào cung chúc mừng, nhi thần vào cung tấu chuyện với phụ hoàng, Sau khi xong liền nghĩ cũng gần đến giờ nên muốn đón Lương thị hồi phủ. Ai ngờ đi đến ngoài Tử Lam cung thì ngửi thấy mùi hương lạ, bắt đầu thần trí mơ hồ, chuyện sau đó nhi thần cũng không biết.” Giọng nói rõ ràng, dáng vẻ không làm gì sai phải e dè, trong nhất thời cũng làm cho lời của hắn tăng thêm vài phần tin cậy.

Hoàng hậu nhìn thoáng qua Võ Hiền phi ở bên cạnh, không nói gì thêm, ra dấu cho Thụy vương đứng qua một bên, sau đó dẫn Cố Nhân đến.

“Cố tiểu thư, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi không cần sợ, chậm rãi nói. Bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi.” giọng hoàng hậu rất dịu dàng.

Cố Nhân quỳ trên mặt đất đã sớm khóc thành lệ nhân, nàng vừa khỏi bệnh, cơ thể gầy yếu, lúc này nhìn thấy làm người ta thương cảm.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nữ uống nhiều nước trà trong yến tiệc nên ra sau phòng nghỉ. Sau khi ra ngoài thì gặp Thụy Vương điện hạ. Thần nữ không dám thất lễ nên đến chào Thụy Vương. Không ngờ Thụy Vương... lại...” Nàng nói đến đây thì cầm khăn bật khóc nức nở.
Bình Luận (0)
Comment