Quận Chúa Sủng Thê

Chương 54

Đoàn người Cố Ly vì phải kéo theo lều vải vật dụng cho nên phải ngồi hai cổ xe ngựa. Hơn nữa xét thấy đường núi khó đi, phía sau xe ngựa còn buộc theo hai tuấn mã sải chân không tệ. Xa phu là người lão luyện đánh xe trong phủ trưởng công chúa, còn biết chút võ công, cũng biết đường đi lên núi.

Núi Vô Nhai tuy không quá cao nhưng bởi vì phong cảnh quá xinh đẹp, đông đảo người ở kinh thành đến đây trải nghiệm thú vui hoang dã cũng không hiếm lạ. Chỉ là những người này chỉ đến du sơn ngoạn thủy, đùa gió trêu trăng nên chỉ ở chân núi là được, cũng không thật sự tiến sâu vào núi lớn.

Hai cổ xe ngựa của phủ trưởng công chúa cứ băng băng lên núi, mãi cho đến khi phía trước không còn đường, xe ngựa thật sự khó di chuyển, lúc này mới dừng lại. Xa phu bẩm báo:

“Quận chúa, phía trước không có đường.”

Màn xe được vén lên, Cố Ly xuống xe dò xét xung quanh, quả nhiên xe ngựa khó mà tiếp tục. Nàng dặn dò xa phu đem vật dụng của các nàng cột lên trên tuấn mã, lưu lại xa phu cùng cổ xe ngựa chờ, không cần cùng các nàng vào núi.

Xa phu khá do dự. Bọn họ phụng mệnh bảo vệ hai vị quận chúa, cho dù không thật sự có tác dụng bảo vệ nhưng ít ra có hai nam nhân ở cùng, xảy ra chuyện chẳng may thì cũng có thể giả vờ giả vịt.

Cố Ly nhận ra lo lắng của họ: “Trong núi rất hiếm có dấu vết người. Nếu thật sự có nguy hiểm gì cũng không phải các ngươi có thể ứng phó...” Lời còn lại Cố Ly cũng không nói, nếu gặp phải nguy hiểm, người càng ít càng tốt, nhiều người chính là thêm một phần gánh nặng.

Tần Tê xuống xe, cũng dặn dò xa phu đóng giữ nơi này, lúc này hai người xa phu mới không nói gì thêm.

Sau đó đồ đạc nhanh chóng được buộc kỹ, Cố Ly nắm dây cương hai con ngựa, dẫn theo Tần Tê và ba Mễ hướng về phía núi mà đi. Lúc này là buổi sáng, Cố Ly đoán các nàng đi nhanh hơn mới có thể ăn trưa trong núi.

“Ly tỷ tỷ, tại sao chúng ta phải vào sâu trong núi?” Tần Tê vừa đi vừa hỏi.

“Không đi vào trong làm sao có thú hoang?” Chân núi sẽ luôn có người qua lại, lũ thú hoang cũng không ngốc, sao có thể xuất hiện?

“Ồ, vậy có bị nguy hiểm không?” Tần Tê tiếp tục hỏi.

Cố Ly quay qua nói:

“Muội sợ?”

“Muội không có nha!” Tần Tê thẳng người, bộ dạng không sợ hãi: “Theo Ly tỷ tỷ, muội không sợ gì cả!”

Ba Mễ nghe vậy liền lén che miệng cười, Cố Ly hỏi ba Mễ:

“Các ngươi sợ không?”

Giang Mễ nói đầu tiên: “Theo quận chúa nô tỳ không sợ gì cả.” Nàng đã nhiều lần thấy Cố Ly ra tay, chỉ có thể dùng chữ "soái" để hình dung thân thủ của Cố Ly, thành công bắt giữ tiểu mê muội* này, bây giờ Giang Mễ theo Cố Ly lên núi đao xuống biển lửa cũng không sợ.

*Mê muội: tương tự fangirl

Chủ tớ năm người cũng không không đi quá xa. Chủ yếu là ngoại trừ Cố Ly thì bốn người còn lại đều lần đầu đi đường núi, không đi được quá xa. Cố Ly tìm một khu đất trống bằng phẳng cạnh rừng cây, còn gần một dòng sông nhỏ chạy qua, nàng liền quyết định hạ trại nơi này.

Cố Ly buộc dây cương hai con ngựa vào một cây đại thụ, xoay người phân phó mọi người:

“Đại Mễ Tiểu Mễ đi tháo đồ xuống. Lều bạt biết dựng không?”

Đại Mễ nói:

“Hôm qua nô tỳ theo thủ vệ trong phủ học nửa ngày, chỉ là,,, không nhớ quá nhiều.”

“Đi dựng đi, dựng không được thì tính tiếp.” Cố Ly phất tay, Đại Mễ Tiểu Mễ đi tháo gỡ đồ.

“Giang Mễ đi kiếm nhiều cành cây, phải khô ráo, bó lại dùng.” Cố Ly tiếp tục căn dặn.

“Dạ.” Giang Mễ vui vẻ hớn hở chạy vào trong rừng cây.

“Còn muội, còn muội thì sao?” Tần Tê nhìn thấy những người khác đều có việc làm, nàng sốt ruột.

Cố Ly nắm tay Tần Tê, cười nói:

“Muội cùng ta vào trong rừng săn thú.”

“Hay quá!” Tần Tê vô cùng phấn khởi. Săn thú, nàng chưa từng tự mình săn thú.

Cố Ly và Tần Tê tiến vào rừng cây, đi rất lâu mới vào sâu bên trong. Thật ra là do Tần Tê đi không nỗi. Nhưng để nhìn thấy con mồi nên miễn cưỡng gượng đi tiếp. Cố Ly nhìn thấy nàng vất vả liền ôm lấy nàng thi triển khinh công bay đi thật xa. Tần Tê biết Cố Ly yêu thương nàng, trong lòng ngọt ngào, sau khi hạ xuống liền ôm cổ Cố Ly, nhón chân hôn lên môi Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ rất tốt với muội!”

Cố Ly biết xung quanh không có người, dứt khoát ôm Tần Tê đặt lên thân cây hôn cho trọn vẹn. Lúc tách ra, mặt hai người đều đỏ bừng, hai người nhìn nhau, tình ý đậm sâu giống như thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)* làm hai người vội vàng dời ánh mắt.

*Nghĩa bóng là trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân

Xa xa có tiếng gà gáy vọng lại, Cố Ly nhận ra phương hướng liền nắm tay Tần Tê chậm rãi đi đến, quả nhiên nhìn thấy gà rừng đang kiếm ăn. Bộ lông xinh đẹp của gà rừng dưới ánh mặt trời đang phản quang.

“Ly tỷ tỷ, tỷ có thể bắt không?” Tần Tê sát đến bên tai Cố Ly nhỏ giọng hỏi.

Cố Ly ra dấu cho Tần Tê đừng lên tiếng, sau đó xòe tay ra cho Tần Tê xem. Tần Tê nhìn thấy trên tay Cố Ly có ba hòn đá nhỏ, không biết nhặt từ khi nào.

Gà rừng vẫn ở đó chậm rãi tìm kiếm thức ăn, hoàn toàn không có ý thức nguy hiểm đến gần.

"Vù" một tiếng, một hòn đá chuẩn xác đập vào đầu gà rừng, gà rừng lập tức ngã nhào xuống đất, không còn thở.

“Trúng rồi!” Tần Tê hưng phấn hò reo.

“Đi xem thôi.” Cố Ly vừa nói xong, Tần Tê đã vọt ra ngoài, vui vẻ nhìn gà rừng.

Trên đầu gà rừng xuất hiện một lỗ thủng, máu chảy ồ ạt. Lúc đầu Tần Tê rất hưng phấn nhưng bây giờ nhìn thấy gà rừng như vậy lại không dám tới đụng.

Tần Tê kéo cánh tay Cố Ly:

“Nhiều máu quá!”

Lúc Cố Ly đi đến đây trong tay đã cầm một đoạn dây, nàng ngồi xuống dùng dây buộc chặt chân của gà rừng sau đó giơ tay kéo lên, cùng Tần Tê tiếp tục đi.

“Vẫn còn gà rừng sao?” Tần Tê hỏi.

“Vẫn còn.” Cố Ly không nói con mồi gì, dù sao có gì thì săn đó thôi.

Hai người cũng đi không xa thì nghe thấy tiếng gáy. Hai người nhìn nhau, cười cười mò tới, một lát sau, gà rừng trong tay Cố Ly biến thành hai.

“Ly tỷ tỷ, đủ rồi, chúng ta ăn không hết, nhiều lắm.” Chủ yếu là do Tần Tê đi không nỗi.

“Chúng ta trở về thôi.” Cố Ly chỉ muốn đưa Tần Tê ra ngoài cho thỏa nguyện: “Muội còn đi được không?”

Tần Tê cảm thấy chân mình rất đau, nhưng nhìn thấy trong tay Cố Ly đã cầm hai con gà rừng không hề nhẹ, cũng không muốn Cố Ly ôm nàng bay tới bay lui: “Muội có thể đi.” Tần Tê miễn cưỡng chống đỡ.

Cố Ly cười cười, không nói gì thêm. Hai người cùng nhau trở về. Trên đường Tần Tê nhìn thấy chỗ nào cũng giống nhau: “Chúng ta không đi sai hướng chứ? Muội thấy... những cái cây này y như nhau.”

“Không đâu, ta có làm dấu, muội xem.” Cố Ly chỉ tay cho Tần Tê xem.

Tần Tê theo ngón tay Cố Ly chỉ cẩn thận nhìn qua, đều có lá cây khảm trên thân cây: “Sao Ly tỷ tỷ có thể khảm lá cây vào thân cây vậy?” Tần Tê rất hiếu kỳ, ai cũng biết lá cây mềm, thân cây thì cứng, làm sao dùng vật mềm khảm vào vật cứng như vậy, nàng hiếu kỳ cầm mấy miếng lá trên thân cây khô xem, chỉ làm miếng lá rách nát mà thôi.

Cố Ly cũng không ngăn Tần Tê làm chuyện ngốc nghếch:

“Muội luyện mười năm là có thể làm được.”

Hừm! 10 năm! Thôi bỏ đi! Tần Tê le lưỡi. Nàng sống an nhàn sung sướng lâu rồi, chịu không nổi khổ cực. Có Cố Ly chỉ điểm, nàng cũng nhìn thấy ký hiệu nên giành tìm ký hiệu, trở thành người dẫn đường.

Cố Ly mang theo hai con gà rừng đi theo Tần Tê đang chạy tới chạy lui tìm ký hiệu trở về. Con thỏ nhỏ lúc này có lẽ đã quên mất mệt mỏi.

Vừa đi được một đoạn đường, Cố Ly nãy giờ không quan tâm lúc này thay đổi sắc mặt, nàng ném hai con gà rừng, tiến lên trước đuổi theo Tần Tê, kéo Tần Tê vào lòng bảo vệ. Tần Tê còn chưa kịp kêu lên vì bất ngờ đã bị Cố Ly chặn miệng. Sau đó Tần Tê nhìn thấy trên cành cây trước mặt nàng có một con rắn xanh mướt đang thè lưỡi di chuyển về phía hai người.

Tần Tê bị dọa tới lui hẳn vào lòng Cố Ly, tay cũng run rẩy.

“Đừng sợ.” Cố Ly vừa an ủi vừa luồng tay vào bên hông rút Thanh Y Kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng trắng lóe lên, chỉ một kiếm con rắn kia đã bị chém làm hai khúc.

“Ah!” Tần Tê hét lên kinh hãi.

“Không sao.” Cố Ly thu kiếm, một tay ôm Tần Tê, một tay cầm theo hai con gà rừng, cất bước đi qua đoạn đường này. Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xác con rắn, nàng mới đặt Tần Tê xuống.

Tần Tê có chút ngượng ngùng, bản thân quá nhát gan.

“Đi thôi.” Cố Ly dẫn nàng đi tiếp, cuối cùng cũng nhìn thấy được chỗ các nàng dựng liều. Ba Mễ đang bận rộn.

Ba Mễ nhìn thấy hai người trở về liền kéo nhau qua xem bắt được con mồi gì.

“Gà rừng!” Giang Mễ reo hò.

“Ai biết làm?” Cố Ly hỏi.

Giang Mễ lập tức giơ tay:

“Nô tỳ từng có khoảng thời gian ở ngự thiện phòng, chuyên giúp việc.”

Cố Ly giao hai con gà rừng cho Giang Mễ, Tiểu Mễ đi hỗ trợ, hai nha đầu đem gà rừng ra bờ sông nhổ lông rửa sạch.

Đại Mễ nhìn thấy sắc mặt Tần Tê không đúng lắm:

“Quận chúa, ngài sao vậy?”

Tần Tê xua tay:

“Không sao, lúc trở về nhìn thấy một con rắn nhưng đã bị Ly tỷ tỷ giết.”

Đại Mễ nhìn Cố Ly, thầm nghĩ vị Toại An quận chúa thật dũng mãnh!

“Nô tỳ dìu ngài qua bên kia ngồi nghỉ.”

Đại Mễ vừa nói Tần Tê mới phát hiện chân của mình rất đau. Đau đến nhe răng nhếch miệng để Đại Mễ dìu mình qua bên cạnh. Cố Ly đi đến trước lều do hai người kia dựng, tỉ mỉ quan sát sau đó gật đầu. Đại Mễ Tiểu Mễ rất thông minh. Căn lều này dựng tốt hơn so với dự đoán của nàng. Nàng đưa tay lắc một cái cả căn lều "rầm" đổ sập xuống. Lần này động tĩnh không nhỏ, ngay cả Giang Mễ và Tiểu Mễ đang ở bên bờ sông làm gà rừng cũng nghe thấy, vội bỏ lại gà rừng chạy tới xem xảy ra chuyện gì.

Cố Ly vẫn chưa thu tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ba Mễ:

“Hóa ra chỉ có hình thức.”

Đại Mễ Tiểu Mễ phụ trách dựng lều đều xấu hổ. Hôm qua cả hai đều học rất nghiêm túc. Hôm nay thực hành cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Vì sao Toại An quận chúa vừa đụng lều đã sập?

“Cũng may chưa có ai đi vào.” Cố Ly vừa lắc đầu vừa nhờ Đại Mễ tới hỗ trợ dựng lại lều.

Tần Tê cũng muốn giúp nhưng chân nàng vẫn chưa bình thường, nếu tiếp tục nhúc nhích sẽ rất đau.

“Muội ngoan ngoãn ngồi đó, không được lộn xộn.” Cố Ly nói.

“Dạ.” Tần Tê chỉ đành ngồi yên, nhìn bốn người kia liên tục bận rộn, nàng chỉ đành lo lắng suông.

Cố Ly với sự trợ giúp của Đại Mễ một lần nữa dựng lại lều. Kỹ thuật này của nàng đều là Giang Phong Mẫn tay cầm tay chỉ dạy, dựng lều phải vừa nhanh vừa vững chắc. Nhìn Tiểu Mễ và Giang Mễ ở bên kia, lông gà rừng đã nhổ xong, chỉ có nội tạng chưa lấy ra. Cố Ly rút Thương Ba, "rẹt rẹt" hai đao sau đó lấy nội tạng ra, Tiếp theo đó Thương Ba trên bụng gà rừng, nội tạng hoàn toàn đều được lấy ra, sạch sẽ lưu loát.

“Quao!” Giang Mễ và Tiểu Mễ đồng thời kêu lên.

“Quận chúa quá soái!” Giang Mễ thân là tiểu mê muội từng trải, phải ủng hộ chủ tử nhà mình.

Dáng vẻ đó của Giang Mễ làm Cố Ly cảm thấy buồn cười. Mỹ nhân cười cực kỳ quyến rũ xinh đẹp. Giang Mễ liền bày ra vẻ mặt mê gái. Tiểu Mễ ở bên cạnh vỗ vỗ nàng:

“Giang Mễ, lau nước miếng.”

“Ờ.”

Giang Mễ vội vàng lau nước miếng, lau xong vẫn tiếp tục nhìn, ngôi sao hiện lên trong mắt, nhìn sao cũng thấy tư thế của chủ tử nàng rất oai hùng xinh đẹp. Đi theo chủ tử không biết có được như vậy hay không?

“Ủa? Chủ tử đâu?” Sau khi nhìn lại Giang Mễ phát hiện đã không thấy bóng dáng Cố Ly.

Tiểu Mễ lắc đầu, Giang Mễ bị dáng vẻ soái của Toại An quận chúa làm cho ngốc luôn rồi.

“Quận chúa đi nhóm lửa. Bảo chúng ta mau xử lý cho xong hai con gà rừng này.”

“Ồ, được thôi.” Giang Mễ cúi đầu làm việc. Nàng nhanh chóng hoàn thành việc bên này sau đó đuổi theo Cố Ly.

Cố Ly quả thật rất bận rộn, mấy nha đầu này không có chút kinh nghiệm sống trong rừng, mọi việc đều phải đích thân nàng ra tay. Như chuyện nhóm lửa này, cành cây đã nhặt xong, đốt lên là được, kết quả Đại Mễ làm nửa ngày chỉ thấy khói không thấy lửa. Khiến Tần Tê bị sặc, đôi mắt ngân ngấn nước mắt. Cố Ly phải đến rút bớt cành cây, chỉ chừa lại ít lá khô làm vật dẫn lửa, lúc đốt lên chọn vài cành cây nhỏ đặt lên trước. Vài cành cây nàng phải bẻ sau đó bỏ vào trong lửa. “Ly tỷ tỷ, cái này muội làm được.” rốt cuộc Tần Tê cũng nhìn thấy chuyện mình có thể làm, nên sát tới hỗ trợ thêm củi vào trong đống lửa.

“Muội ngồi xa một chút, đừng để bị bỏng.” Có người giúp tất nhiên là tốt. Cố Ly cũng không ngăn cản, nấu cơm dã ngoại như thế này phải tự mình ra tay mới thú vị, bằng không sẽ chẳng khác gì ăn ở tửu lâu.

Bên này Tần Tê hỗ trợ nhóm lửa, Đại Mễ lại đi ra ngoài kiếm cành cây. Cố Ly ở bên cạnh chọn mấy cành cây dài, dùng Thương Ba vuốt nhọn đầu trên, biến chúng thành côn gỗ dài, dùng dây buộc lại tại thành giá nướng.

“Ly tỷ tỷ, tỷ giỏi quá! Sao cái gì cũng biết làm vậy chứ?”

Tần Tê vừa thêm củi vừa hỏi.

Cố Ly cười cười. Ai có một vị sư phụ biến thái lại chẳng đáng tin như Giang Phong Mẫn thì ai cũng sẽ trở nên toàn năng như nàng. Không tin cứ hỏi đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ, bảo đảm chỉ có nhiều chứ không ít hơn nàng.

“Tập luyện. Khi còn nhỏ hay bị sư phụ ném vào trong núi, ngoại trừ vũ khí thì không có gì cả, chỉ có thể tự mình tìm tòi. Muốn sống phải tìm cách, đúng không?”

Tần Tê so sánh tuổi thơ của mình, chu miệng:

“Khi còn bé Ly tỷ tỷ quá đáng thương. Sư phụ của tỷ không thương tỷ sao? Tại sao lại nghiêm khắc với tỷ như vậy?”

“Thương thì rất thương. Tiếc là cách ngài ấy thương người không giống người bình thường.” Để Giang Phong Mẫn quyết tâm tự huấn luyện cũng chỉ có mình nàng. Ngay cả sư tỷ Phùng Tĩnh Tô của nàng cũng không có đãi ngộ này.

Tần Tê giật mình:

“Thật là đáng sợ.”

“Không sao, chịu được sẽ ổn thôi.” Khi còn nhỏ Cố Ly cũng từng oán giận, nhưng sau này khi lớn lên càng ngày càng hiểu được khổ tâm của sư phụ. Sư phụ giỏi trò giỏi, ngài không khỏi hi vọng đệ tử đích truyền có thể vượt qua sư phụ. Phía sau sự nghiêm khắc lạnh lùng không thấu lòng người là cả một sự quan tâm và kỳ vọng. Nàng như vậy, đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ cũng như vậy.

Tiểu Mễ và Giang Mễ mang theo hai con gà rừng đã xử lý xong trở về. Cố Ly cầm qua xem, thanh cây dài trong tay xuyên qua gà rừng, sau đó mang chúng đặt lên trên giá nướng. Nhìn thấy đã ổn liền gật đầu:

“Lửa vừa phải, đừng quá lớn. Tê Tê, muội phải quan sát kỹ nha.”

“Dạ.” Tần Tê gật đầu.

Tay của Cố Ly khẽ động, Thương Ba một lần nữa xuất hiện trên tay nàng, vài đường kiếm sắc bén trên người gà rừng đã xuất hiện mấy lỗ. Nhìn thấy Tần Tê tò mò nhìn nàng, nàng bèn giải thích:

“Cắt vài đường để gia vị ngấm hơn.”

Tiểu Mễ đi lấy các loại gia vị trong tay nãi ra: muối, hoa tiêu, tương này nọ, Cố Ly chỉ nàng cầm cọ quét lên thân gà rừng.

Bên kia Giang Mễ học theo động tác vừa rồi của Cố Ly, càm cành cây dài dùng sức xuyên qua gà rừng, nhưng đâm mấy lần đều không đủ sức, muốn xuyên qua càng không thể.

“Không lý nào lại như vậy! Rõ ràng chủ tử làm như vậy mà.” Giang Mễ lẩm bẩm: chọt nè, chọt nè, ta chọt nè!

Cố Ly nhíu mày, đứng bên cạnh nhìn một hồi, ngay cả Tần Tê và Tiểu Mễ cũng bị thu hút, nhìn sang, nhìn thấy cảnh tượng Giang Mễ cực kỳ tàn ác đâm lên người gà rừng.

“Ha ha!” Tần Tê không nhịn được bật cười.

Tiểu Mễ cũng nói:

“Giang Mễ, người có thù oán với con gà rừng này à?”

Giang Mễ ngẩng đầu, thấy ba người đều nhìn mình, nàng ấm ức đưa cành cây và con gà rừng đến trước mặt Cố Ly:

“Chủ tử, đâm không được.”

Cố Ly thuận tay nhận lấy rồi cắm vào, con gà rừng giống như đậu hũ dễ dàng bị xuyên qua. Giang Mể cắn môi, lắc đầu. Chủ tử đúng là chủ tử, không thể so! Haizz!

Cố Ly cắm cái giá xuống, đem con gà rừng chưa nuống này để lên. Thương Ba lại xuất hiện, mấy đường đao sắc bén lướt qua, trên người con gà rừng lại xuất hiện vài lỗ: “Chỉ cần chăm chỉ xoay, đừng để khét một mặt là được.” Cố Ly nói xong liền đứng lên.

“Ly tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?” Sự chú ý của Tần Tê luôn đặt trên người Cố Ly.

“Ta đi xem Đại Mễ.” Các nàng ở bên này nãy giờ, Đại Mễ lại không có động tĩnh, Cố Ly sợ nàng gặp chuyện không may.

“Muội cũng đi.” Tần Tê định đứng lên nhưng chân vẫn còn đau.

Cố Ly đưa tay xoa trán nàng, nói:

“Muội ở lại đây đi, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Sau đó bóng dáng Cố Ly nhanh chóng biến mất theo phương hướng Đại Mễ đã rời đi. Tần Tê:

“Ly tỷ tỷ quá cực.”

“Quận chúa, là chúng nô tỳ quá vô dụng.” Giang Mễ cũng đau lòng chủ tử nhà mình, nhưng những việc này các nàng thật sự không biết.

Tần Tê lại nhìn theo hướng Cố Ly biến mất: “Chúng ta vẫn có chuyện sẽ làm tốt.” Chí ít không để những chuyện nhỏ nhặt này làm phiền lòng Cố Ly.

Cố Ly đi một đoạn đường thì nhìn thấy Đại Mễ đang ngồi chồm hỗm dưới đất, rất vội vàng. Nàng cẩn thận quan sát thì phát hiện một vùng nấm trắng lớn. Đại Mễ không lượm cành cây mà đang bận hái nấm.

“Ngươi biết nấm này ăn được sao?” Cố Ly đến gần hỏi.

Đại Mễ thấy Cố Ly liền vui mừng nói:

“Quận chúa ngài tới rất đúng lúc. Trước đây nô tỳ từng ăn qua loại nấm này, không có độc. Trước đó có mưa lớn, nô tỳ nghĩ vào trong núi có lẽ sẽ có nấm, quả nhiên là có.”

Cố Ly thấy Đại Mễ quả quyết, cũng tới xem thử, nàng phát hiện nấm này khi còn nhỏ cũng từng ăn, không có độc. Cho nên hai người cùng nhau hái rất nhiều. Cố Ly còn nhặt không ít cành cây, buộc dây thành bó vác trở về. Đại Mễ dùng vạt váy túm lại đựng nấm, nhìn thấy Tần Tê liền đi tới cho Tần Tê xem.

“Quận chúa, người xem nè, nô tỳ hái rất nhiều nấm.”

Tần Tê cũng không ngồi yên. Chân đau cũng mặc kệ, nhất định phải đến xem. Cố Ly bèn theo nàng, nàng lại đau lòng Cố Ly chạy tới chạy lui, nửa ngày vẫn chưa nghỉ ngơi, cho nên dù nói gì cũng không chịu để Cố Ly cùng nàng. Cuối cùng là Đại Mễ, Tiểu Mễ cùng Tần Tê đi hái nấm.

Cố Ly ngồi bên đống lửa, nhìn Giang Mễ thay Tiểu Mễ tiếp tục quét gia vị, hỏi:

“Ngươi không đi xem thử sao?”

Giang Mễ lắc đầu:.

“Nô tỳ muốn ở cùng chủ tử.” Nấm kia sao có thể soái như chủ tử của nàng? Nàng không có hứng thú.

Cố Ly nhìn đống nấm, thầm nghĩ làm gì ăn. Quay qua lại thấy đồ đạc của Đại Mễ Tiểu Mễ chuẩn bị đặt bên cạnh. Thậm chí ngay cả nồi sắt cũng mang theo! Cố Ly cảm thấy mấy nha đầu này có lẽ định sống qua ngày. Chỉ tiếc họ chỉ lưu lại một ngày, thật có lỗi với đám nha đầu này.

Nàng bỏ nấm vào trong nồi sắt, đi ra bờ sông rửa. Lúc này trời đã qua trưa, Cố Ly biết những người kia đã đói. Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì nhìn thấy mấy con cá bơi qua. Còn có cả? Nàng lên bờ lấy đá cuội, từng hòn từng hòn ném tới...

Giang Mễ nhìn thấy Cố Ly bưng nồi trở về, bên trong có nấm đã rửa xong và... cả cá đã làm xong?

“Chủ tử!” Giang Mễ dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Ly: “Sao ngài bắt được mấy con cá này? Hôm nay nô tỳ và Tiểu Mễ bắt hơn nửa ngày cũng không bắt được con nào.”

Cố Ly cầm cành cây tiếp tục xiên cá:

“Những chuyện như vầy sau này cứ để ta làm.”

Xiên cá xong, Cố Ly đem cá đặt lên giá, tìm một chậu đồng bỏ nấm vào, lấy một cây quét quét lên người gà rừng đang nướng lấy ít mỡ nhỏ vào trong nồi sắt. Gà rừng rất mập, mỡ cũng không ít. Lúc này nướng vừa chín tới. Cố Ly đang quét nồi sắt thì nhóm Tần Tê trở về. Tần Tê vui vẻ đến mức gương mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ lên. Cố Ly nhìn thấy trái tim không ngừng đập nhanh.

“Ly tỷ tỷ, tỷ xem muội hái được rất nhiều nấm!” Tần Tê đưa nấm cho Cố Ly xem giống như dâng hiến vật quý.

Cố Ly nhìn số lượng ba người cầm, chắc khu nấm kia đều bị hái sạch:

“Các người đem nấm bỏ qua bên kia. bây giờ chúng ta ăn không hết, nhiều lắm, giữ lại để ăn bữa sau.”

“Dạ được!” Tần Tê vẫn vui vẻ. Mấy người họ đem nấm bỏ chung, số lượng rất khả quan.

Tần Tê xoay người đi đến bên cạnh Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ đang làm gì đó?”

“Lát nữa nướng nấm cho muội ăn.” Cố Ly để Đại Mễ đi nhóm đống lửa, còn Tiểu Mễ thì đi ra bờ sông kiếm một tảng đá lớn mang về. Lần này Đại Mễ đã có kinh nghiệm, học theo Cố Ly thuận lợi nhóm lửa nấu cơm. Tiểu Mễ đi lượm tảng đá mang về. Cố Ly dùng tảng đá chồng lên làm bếp rồi đặt nồi lên.
Bình Luận (0)
Comment