Thụy Vương biết rõ bản thân ở trước mặt Cố Ly không có chút đáng tin nào cả, mời người tất nhiên người không đến cho nên hắn mời Nhạc Như Tâm.
Khi Cố Ly trở về phủ trưởng công chúa đúng lúc trưởng công chúa và Tần Tê cũng mới từ trong hoàng cung trở về. Hoàng hậu sai ngự phòng làm điểm tâm Tần Tê thích ăn để các nàng mang về. Tần Tê lôi kéo Cố Ly trở về Khang viên, trưởng công chúa lại đi phủ An Quốc Công, nàng muốn cùng người Tần gia thương lượng chuyện hôn sự của hai nữ nhi.
Khang viên.
Đậu Tím chui vào lồng ăn, nhìn thấy hai người trở về lập tức cào lồng sắt muốn ra ngoài. Tần Tê chạy tới mở lồng sắt, Đậu Tím không ăn nữa, chui ra khỏi lồng sắt bò lên đầu vai của Cố Ly.
Hồng Mễ cười nói:
“Mấy ngày hai vị quận chúa không ở đây, Đậu Tím cô đơn quá trời. Chúng nô tỳ mỗi ngày đều dốc lòng chăm sóc, mỗi ngày Đậu Tím đều gầy đi, cũng may quận chúa đã trở về, Đậu Tím cũng thích ăn hơn.”
Tần Tê cầm đồ ăn bên cạnh đút cho Đậu Tím:
“Ngươi nhớ ta hay nhớ Ly tỷ tỷ đây?”
Đậu Tim vừa ăn vừa nằm trên bờ vai của Cố Ly, bộ dạng rất thỏa mãn, Cố Ly đi đi lại lại, nó cũng không nhúc nhích.
“Phía Tâm di sao rồi?” Tần Tê hỏi.
“Vẫn như cũ, ta đã nói cho ngài ấy biết chuyện hôn sự của chúng ta, ngài ấy nói hôm nào dẫn muội ra mắt.” Cố Ly nghĩ tới mấy lời trắng trợn không kiêng dè của Nhạc Như Tâm nàng sợ con thỏ nhỏ không ứng phó nổi.
“Tốt quá.” Tần Tê là người thích náo nhiệt, vẫn thích đến Tâm Nguyệt phường: “Muội nói với cữu mẫu về Tâm di, cữu mẫu nói muốn ban cho Tâm di vào thứ, nhưng là gì thì cữu mẫu không nói.”
Cố Ly nhướng mày, thầm nghĩ hoàng hậu quả là biết lấy lòng người! Thấy nàng xem trọng Nhạc Như Tâm liền muốn thưởng cho Nhạc Như Tâm, như vậy đã cho nàng mặt mũi, cũng làm Tần Tê vui vẻ.
Cố Ly nói:
“Nói như vậy, ta phải vào cung đa tạ hoàng hậu nương nương rồi.”
“Hôm nào chúng ta vào cung tạ ơn nha.” Tần Tê vừa chơi với Đậu Tím vừa hỏi: “Ly tỷ tỷ, người của thư viện Phi Diệp Tân sẽ tới chứ?”
“Chắc chắn... sẽ đến. Sư phụ nói sẽ tới.” Cố Ly không xác định, chỉ biết Giang Phong Mẫn đã hứa, như vậy chưởng viện nhất định cũng sẽ tới. Những người khác, nàng không biết.
“Các nàng có thích muội không?” Là người sắp thành thân, Tần Tê khó tránh khỏi bắt đầu lo được lo mất.
Cố Ly giơ tay bắt lấy mặt Tần Tê:
“Tê Tê của ta đáng yêu như vậy, ai mà không thích muội?”
Tần Tê cười, đôi mắt như mặt trăng lưỡi liềm:
“Thật vậy sao?”
“Giả.” Cố Ly nói.
“Ây da!” Tần Tê không chịu, nàng nhào vào lòng Cố Ly làm nũng: “Ly tỷ tỷ cứ thích ăn hiếp Tê Tê.”
“Không ăn hiếp muội thì ăn hiếp ai?”
Cố Ly ôm lấy người trong lòng, trở tay khống chế hai tay Tần Tê kéo vào lòng hôn.
Tần Tê hưởng thụ ngọt ngào này đồng thời cứ cảm thấy có điểm là lạ, nàng ngước mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đậu Tím đang nhìn hai nàng: “Đậu Tím đang nhìn kìa!” Tần Tê vùi mặt vào lòng Cố Ly.
Cố Ly quay đầu lại, đúng lúc Đậu Tím cũng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Đậu Tím tiếp tục giả ngu:
“Ngoan nha, đi qua kia chơi.”
Đậu Tím nghiêng đầu tiếp tục nhìn nàng, không nhúc nhích.
“Nhìn nữa sẽ chết.” Cố Ly nhe răng cười.
Đậu Tím có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra quanh người Cố Ly, nó lập tức nhảy xuống đất, leo lên bàn quay đầu nhìn hai người trên giường, nhưng nhìn thấy Cố Ly vẫn đang nhìn mình, Nó quay đầu giả vờ ngủ. Hành động rất bất ngờ kia khiến Cố Ly không nhịn được cười ra tiếng.
Tần Tê cũng nhìn thấy cảnh này:
“Tỷ dọa nó.”
“Ta thấy nó sắp thành tinh rồi, không cảnh cáo không được.” Cố Ly ngoài miệng nói vậy, tay thì bá đạo chuyển hướng nhìn của Tần Tê về mình: “Không được nhìn nó, nhìn ta.”
Tần Tê nghiêm túc nhìn gương mặt của Cố Ly. Gương mặt này nhìn lâu như vậy vẫn thường xuyên làm nàng thất thần. Tại sao trong thiên hạ lại có gương mặt hoàn mỹ thế này? Nếu Cố Ly có ý thống trị thiên hạ này thì chỉ dựa vào gương mặt này đã có thể khiến cho vô số người cam tâm tình nguyện vì nàng sinh vì nàng chết.
“Ly tỷ tỷ, rõ ràng tỷ đẹp như vậy nhưng vì sao chưa bao giờ lợi dụng vẻ đẹp này?” Tần Tê luôn nghi ngờ dường như Cố Ly không có nhận thức gì về vẻ mỹ lệ của mình.
Cố Ly sờ mặt mình: “Chẳng qua là lớp da, có gì đáng để lợi dụng? Ta muốn sẽ tự mình đi tranh.” trước giờ nàng không cảm thấy gương mặt này của mình là tài nguyên tốt đẹp gì, ngược lại chỉ thấy quá nhiều phiền phức.
Tần Tê cũng giơ tay sờ mặt Cố Ly: “Tỷ cũng không biết sao? Gương mặt này sẽ khiến không ít nam nhân điên đảo.” Ánh mắt Tần Tê trở nên si mê.
Cố Ly nhíu mày:
“Đó mới là phiền phức.”
Tần Tê nghe vậy che miệng cười, nói:
“Ly tỷ tỷ luôn sợ phiền.”
“Đương nhiên rồi. Cả đời Cố Ly ta không theo đuổi điều gì to lớn, chỉ hi vọng có thể ở lại thư bình an sống qua ngày. Hiếu kính sư phụ, giúp đỡ sư tỷ, chỉ vậy thôi.” Nàng ôm chặt Tần Tê: “Ta không nghĩ lần này xuống núi sẽ gặp được muội. Đây là món quà tốt nhất ông trời ban cho ta.”
Tần Tê đỏ mặt, lời âu yếm của Ly tỷ tỷ thật êm tai:
“Tê Tê rất yêu Ly tỷ tỷ. Cả đời này sẽ ở bên cạnh tỷ.”
Trưởng công chúa và Tần gia đã thương lượng về hôn sự của Tần Tê và Cố Ly, trước đó đã có chuẩn bị, thương lượng cũng cực kỳ thuận lợi, định mùng mười cuối tháng là ngày lành tháng tốt thích hợp thành thân. Dù sao cũng là gia yến (tiệc trong nhà) cũng không mời người ngoài tham dự cho nên dù còn chưa đầy một tháng họ cũng không vội. Sau khi trở về, trưởng công chúa thông báo cho Tần Tê và Cố Ly ngày đã định, hai người đều không có ý kiến gì, trưởng công chúa sai người giúp Cố Ly thông báo đến thư viện.
Trước đó Giang Phong Mẫn đưa tới hai con bồ câu, bởi vì lúc đi Lăng Quốc cần cầu viện nên đã thả một con. Bây giờ còn lại một con, rất vừa vặn để truyền tin lần này. Bồ câu được Hồng Mễ và Tiểu Mễ nuôi trắng trẻo mập mạp, nhìn bộ dạng bay nặng nề của nó, Cố Ly lo lắng không biết nó có thể thuận lợi bay về thư viện hay không.
Đồ hoàng cung ban tặng đã bắt đầu được chuyển dần đến phủ trưởng công chúa, vì vậy trưởng công chúa một mình thu xếp chọn ra một viện chuyên dùng để chứa sính lễ và của hồi môn của hai người. Cố Ly nhìn mỗi ngày đều có rương lớn được rinh vào phủ, nàng vừa cảm thán Minh Tịch giàu có trù phú vừa cảm giác mình ăn cơm mềm, ôm đùi lớn*.
*Ăn cơm mềm, ôm đùi lớn: đơn giản là ăn bám
Trong lần ban thưởng này, lễ vật hoàng hậu ban cho Nhạc Như Tâm cũng đến, do đại thái giám trong cung tự mình đưa đến Tâm Nguyệt phường, hoàng hậu ban cho một chuỗi phật châu, còn nói đã được khai quang. Nhạc Như Tâm không ngờ hoàng hậu sẽ ban đồ cho mình. Tuy nàng cao ngạo nhưng vẫn biết mình xuất thân nhạc phường, người đời có thể xem thường nhưng hoàng hậu ban thưởng cho mình, bất luận là gì cũng đều hiếm thấy. Nàng cũng biết vì sao hoàng hậu làm như vậy, mặc dù cũng không ngờ tới nhưng ngược lại cũng rất thản nhiên.
Ngày thứ ba sau khi nhận được lễ vật của hoàng hậu, nàng được Thụy Vương mời đến bên trong một tòa nhà lớn. Lý do mời nàng là phủ Thụy Vương muốn tổ chức yến tiệc, mời các cô nương trong Tâm Nguyệt phường đến đàn hát trợ hứng. Nhạc Như Tâm không nghi ngờ, lúc xuống xe ngựa mới phát hiện địa điểm có vấn đề nhưng nàng từng trải qua sóng to gió lớn, cũng hô to gọi nhỏ, ngược lại giữ bình tĩnh đi vào trong tòa nhà.
Trong tòa nhà có nha hoàn có gia đinh, tất cả không khác gì với những nhà giàu sang bình thường. Nha hoàn đối đãi với nàng cực kỳ lễ phép, cơm nước điểm tâm đầy đủ. Nàng ở đi dạo thế nào cũng được, chỉ duy nhất không thể rời khỏi tòa nhà này.
Bên kia, Cố Ly nhận được một thiệp mời không đề tên. Bên trên chỉ kèm một chiếc trâm cài. Cố Ly vừa nhìn đã nhận ra chiếc trâm cài này, đôi mắt liền híp lại, đây là trâm cài của Nhạc Như Tâm.
“Ly tỷ tỷ, ai đưa thiếp mời?” Tần Tê nhìn thấy sắc mặt Cố Ly không ổn liền tới hỏi.
“Có người bắt Tâm di, bảo ta đến địa điểm này.” Cố Ly đưa địa điểm thiệp mời cho Tần Tê xem.
Tần Tê vừa nhìn liền nhận ra là ở trong thành:
“Vậy phải làm sao? Nói cho mẫu thân biết, mẫu thân sẽ vận dụng lực lượng của quan phủ.”
Cố Ly lắc đầu:
“Ta đi xem trước, nếu như hai canh giờ sau ta vẫn chưa trở lại, muội hãy đi báo với mẫu thân.”
Tần Tê lo lắng cho Cố Ly:
“Muội đi với tỷ.”
“Ta đi một mình sẽ an toàn hơn.” Cố Ly cười cười, bây giờ không phải lúc dỗ dành thỏ nhỏ, nàng phải nói rõ quyết định của mình cho Tần Tê biết.
Tần Tê hiểu rõ trọng lượng của Nhạc Như Tâm ở trong lòng Cố Ly, cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu:
“Muội biết phải làm thế nào, tỷ phải cẩn thận.”
Cố Ly ôm Tần Tê một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thụy Vương lần thứ hai nhìn thấy Cố Ly, hắn không thể không thừa nhận, Cố Ly vẫn đẹp như vậy. Là dạng xinh đẹp, bất luận người khó tính cỡ nào cũng sẽ động tâm. Bây giờ hắn mới phát hiện, trước đây bản thân nói thích Cố Ly không phải vì dung mạo xinh đẹp của nàng nhưng thật ra là hắn lừa mình dối người. Có lẽ từ đầu là góc độ muốn cưới Cố Ly, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp này cũng là góc độ để hắn có động lực suy xét góc độ khác với ban đầu.
Cố Ly nhìn thấy Thụy Vương, nàng nhíu mày, nếu như chuyện này là Thụy Vương làm, nàng không hề bất ngờ chút nào:
“Thụy Vương mời ta đến là có chuyện gì sao?”
Thụy Vương mời Cố Ly ngồi, nha hoàn dâng trà sau đó cùng những người khác lui ra khỏi phòng. Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng dẫu sao cũng không thích hợp nhưng Cố Ly không hề có chút để tâm, lần này nàng thầm hạ quyết tâm, nếu Thụy Vương lại dùng chiêu hạ độc, nàng trực tiếp tử thủ, về phần hậu quả, nàng không quan tâm.
Thụy Vương cười nói:
“Muốn mời Ly biểu muội gặp mặt thật không dễ dàng!”
Cố Ly lạnh lùng nhìn hắn:
“Thụy Vương, đừng nói dối nữa. Ngài bắt Tâm di uy hiếp ta đến đây, chung quy là có mục đích, cứ nói thẳng ra”
“Ly biểu muội đúng là người chân thành thẳng thắn.” Thụy Vương không ngờ Cố Ly lại thẳng thắng như vậy: “Ta có chuyện muốn hỏi Ly biểu muội.”
“Mời nói.”
Thụy Vương xoa tay, việc này thật khó để mở miệng: “Ngày trước lúc bổn vương cưới Trắc phi, xảy ra chút chuyện không vui với Ly biểu muội trong phòng, đó là lỗi của bổn vương và Trắc phi. Lúc đó Ly biểu muội so chiêu gì đó với bổn vương, bổn vương không biết, lúc đó... aizz... sau đó bổn vương không có cách nào quan hệ phu thê.” cuối cùng Thụy Vương cũng nói ra chuyện này, hắn nhìn Cố Ly, chỉ thấy đôi gò má của Cố Ly cũng ửng đỏ, lại không tiếp lời: “Bổn vương muốn biết chuyện này có liên quan đến Ly biểu muội không.”
“Có.” Cố Ly rất thẳng thắn, chuyện này nàng chưa từng định chối cãi, chỉ là không ai tới hỏi nàng mà thôi.
Sắc mặt Thụy Vương thay đổi, lúc đỏ lúc trắng: “Nếu Ly biểu muội bất mãn tùy tiện sử thủ đoạn nào đó thì cũng không nên sử dụng lại thủ đoạn nham hiểm hại người như vậy!” Làm hại cả nhà hắn trên dưới không hòa thuận, hắn không thể ngẩng đầu lên làm người.
Cố Ly bật cười: “Nếu Thụy Vương đã nói tùy tiện sử dụng thủ đoạn nào đó là loại thủ đoạn nào? Nói ta hại người, vậy ai hại ai trước? Các người dám đem chuyện thành thân ra lợi dụng thì bây giờ dựa vào cái gì chỉ trích ta?” Sắc mặt Cố Ly càng trở nên lạnh lùng nghiêm túc: “Ta chưa từng hại ai trước, chỉ là có người động thủ hại ta lại không cho ta ra tay sao?”
Thụy Vương âm thầm cắn răng, bất quá lúc này hắn biết không phải lúc giận:;
“Ly biểu muội, là bổn vương sai. Chuyện này... chuyện này có cách nào giải quyết không?”
Cố Ly vẫn thẳng thắn như trước:;
“Có.”
Thụy Vương trừng mắt:
“Giải quyết thế nào?”
Cố Ly:
“Ngài yên tâm đi.”
Thụy Vương nhíu mày:;
“Ngươi đang uy hiếp bổn vương?”
Cố Ly cười:
“Vương gia, chiêu này cũng là ngài sử dụng trước. Ngài ra tay trước, Cố Ly ta chỉ tiếp chiêu thôi, gậy ông đập lưng ông ngài không có lập trường oán trách. Nếu như ngài chỉ vì chuyện này, vậy thì dễ xử lý, chỉ cần ngài thả Tâm di, ta lập tức nói cho ngài biết.”
Thụy Vương bắt Nhạc Như Tâm một mặt chỉ vì muốn gặp Cố Ly, nói chuyện rõ ràng, hắn không định làm khó xử Nhạc Như Tâm. Vì vậy hắn gọi người dẫn Nhạc Như Tâm đến.
“Ly Nhi! Sao con đến đây?” Nhạc Như Tâm không tổn hư sợi tóc nào, nhìn Cố Ly cực kỳ ngoài ý muốn. Nàng quay đầu nhìn Thụy Vương, nàng nhận ra Thụy Vương: “Thụy vương gia! Chuyện này... là sao?”
Cố Ly dẫn Nhạc Như Tâm ngồi xuống bên cạnh:
“Tâm di, ngài không sao là tốt rồi. Một lát con đưa ngài quay trở về Tâm Nguyệt phường.”
Thụy Vương:;
“Ly biểu muội, người đã tha ngươi nên nói ra đi.”
Cố Ly gật đầu:
“Thật ra ta ra tay không nặng, Vương gia chỉ cần chịu đựng chừng nửa năm tự nhiên sẽ bình thường.”
Sắc mặt Thụy Vương lại bắt đầu thay đổi, hắn cảm thấy Cố Ly đang đùa giỡn hắn:
“Ngươi đang nói đùa?”
Cố Ly lắc đầu:
“Ta nói thật vương gia lại không tin. Ta còn cách nào chứ?”
Thụy Vương:;
“Lời này là thật?”
“Ta không cần thiết lừa ngài.”
Lúc này Cố Ly dẫn theo Nhạc Như Tâm chuẩn bị rời đi.
“Ly biểu muội!” Thụy Vương gọi lần nữa: “Nghe nói ngươi sẽ thành thân với Phụng An, là thật sao?”
Cố Ly quay đầu lại, nhìn nhìn Thụy Vương, vẫn gật đầu:
“Đúng vậy.”
Thụy Vương đã khôi phục lại dáng vẻ nho nhã lễ độ:
“Bổn vương có thể biết nguyên nhân không?”
“Cho dù nguyên nhân có là gì, ta cũng không cần phải nói cho vương gia biết.”
Nàng vừa nói vừa xoay người rời đi.
Thụy Vương:;
“Ngươi không sợ bị dân chúng biết các ngươi nữ tử mến nhau, người người xem thường sao?”
Cố Ly chỉ một lần nữa xoay người:
“Vương gia lại uy hiếp ta?”
Thụy Vương không nói lời nào, xem như âm thầm chấp nhận.
“Vương gia muốn nói thì cứ nói, chuyện của ta và Tê Tê không tới lượt người khác xen vào. Cáo từ!” Cố Ly cảm thấy gã nam nhân này nếu nói thêm nữa bản thân thật sự muốn ra tay đánh người. Rõ ràng nhân phẩm thối nát nhưng hết lần này đến lần khác lại tỏ vẻ đạo mạo, dối trá.
Cố Ly dẫn theo Nhạc Như Tâm ra khỏi tòa nhà, cũng không bị ai ngăn cản. Lên xe ngựa rồi, Nhạc Như Tâm lo lắng nói:
“Ly Nhi, người đó chính là Thụy Vương, nghe nói thế lực rất lớn trong triều, con đắc tội hắn, tương lai e là sẽ có phiền phức.”
“Tâm di, không sao.” Cố Ly cười an ủi.
Nhạc Như Tâm thở dài, chuyện xảy ra cho tới bây giờ nàng cũng đã hiểu, Thụy Vương vì muốn gặp Ly Nhi nên mình mới bị mời đến nơi này, xem ra mình đã trở thành uy hiếp của Cố Ly. Chuyện như thế này xuất hiện một lần sẽ xuất hiện lần hai, lần này bản thân phải suy nghĩ đường lui. Ban đầu chỉ thuận miệng nói muốn chu du các quốc gia, ngược lại bây giờ nàng thật sự muốn thực hiện.
Cố Ly tiễn Nhạc Như Tâm về Tâm Nguyệt phường, rồi an ủi Nhạc Như Tâm một phen, sau đó mới trở về phủ trưởng công chúa. Tần Tê đang lo lắng, nhìn thấy Cố Ly trở về liền vội vàng hỏi thăm tình hình cụ thể. Cố Ly nói sơ qua một lần, bây giờ nàng đang suy nghĩ vấn đề Nhạc Như Tâm lo lắng. Nếu lần sau lại có người dùng Nhạc Như Tâm uy hiếp nàng thì phải làm sao? Tâm Nguyệt phường mở cửa kinh doanh, chuyện này khó tránh khỏi. Lần này là Thụy Vương, ít ra ngoài mặt vẫn là một quân tử, chỉ đơn giản để các nàng rời đi. Nếu lần sau có người kề dao trên cổ Nhạc Như Tâm ép nàng theo ý họ, nàng phải làm sao?
“Ly tỷ tỷ! Ly tỷ tỷ!” Tần Tê ở bên cạnh gọi vài lần Cố Ly mới nghe thấy.
“Có chuyện gì?”
Tần Tê chu miệng:
“Ly tỷ tỷ, tỷ lo lắng cho Tâm di sao? Lo lắng vấn đề an toàn của Tâm di?”
Cố Ly gật đầu:
“Đúng vậy. Nếu lần sau có người bắt Tâm di uy hiếp ta, ta nên làm gì bây giờ?”
Tần Tê biết đó là một chuyện rất khó, nàng cũng cau mày nghĩ cách giúp đỡ Cố Ly:
“Dứt khoát để Kinh Triệu Duẫn phái một nhóm nha dịch tăng cường tuần tra khu vực Tâm Nguyệt phường, được không?”
Cố Ly:
“Nha dịch chỉ có thể dọa bá tánh, đối với người thân phân cao quý như Thụy Vương thì nha dịch cũng vô dụng.”
“Cũng đúng.” Tần Tê tiếp tục nhăn nhó giúp nghĩ cách, nàng vừa nghĩ ngợi lại nhìn thấy Cố Ly như không có chuyện gì chơi đùa với Đậu Tím.
“Tỷ nghĩ ra cách rồi?” Tần Tê tò mò đến gần.
Cố Ly bình tĩnh nói: “Tâm di bị bắt đều vì ta. Nếu như ta không có chuyện gì thì cũng sẽ không có người khó xử Tâm di, cho nên lần sao lại có người dám động tới Tâm di, ta liền đánh chết tại chỗ.” Cách rất thẳng thắn, không thể không nói, đây mới chính là cách Cố Ly nghĩ ra. Nàng biết đầu óc mình không giỏi sử dụng đầu óc như cách sư tỷ cho nên trước giờ đều giải quyết vấn đề một cách lỗ mãng nhất, trực tiếp dùng vũ lực.
Tần Tê nhìn gương mặt mỹ nữ của Cố Ly nói ra lời này thô lỗ "Đánh chết tại chỗ", cảm thấy là chuyện rất thú vị sao đó?
“Thụy Vương có thật sự nói chuyện hôn sự của chúng ta ra ngoài không?” Cố Ly hỏi.
Tần Tê chống nạnh, dáng vẻ rất oai:;
“Sợ cái gì? Muội không sợ người khác nói ra nói vào. Muội thích Ly tỷ tỷ, chỉ muốn gả... ah... muốn cưới Ly tỷ tỷ, mặc kệ người khác nói gì?”
Cố Ly cười ôm người:
“Đã lâu không thấy muội ghê gớm như vậy.”
“À, Thụy Vương biểu ca đang uy hiếp hôn sự của chúng ta, sao lại không giận chứ?” Tần Tê vẫn tức giận. Nàng nhìn Cố Ly vẫn bình tĩnh như thường, nàng nói tiếp: “Ly tỷ tỷ không giận sao?”
“Tại sao phải giận?” Cố Ly phát hiện mình đã lâu không ăn hiếp con thỏ nhỏ rồi.
Tần Tê cau mày: “Hôn sự của chúng ta đó!” Câu nói này âm lượng rất lớn, cả Hồng Mễ và Tiểu Mễ đều ló đầu vào nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Cố Ly cười hỏi:
“Muội muốn toàn bộ người trong thiên hạ đều biết chúng ta sắp thành thân không?”
Tần Tê cũng cảm thấy giọng mình quá lớn, vì vậy nàng bụm miệng lại, nhỏ giọng nói:
“Ai dám phá hư hôn sự của chúng ta, muội tuyệt đối không tha hắn!”
“Được được được, muội giỏi nhất!” Cố Ly rất thích nhìn dáng vẻ hung hăng đầy đáng yêu của Tần Tê: “Nếu có người dám phá hư hôn sự của chúng ta, ta sẽ trực tiếp lấy mạng hắn.”
Nhìn xem, giọng điệu này, khí thế này, sự tàn nhẫn này làm cho Tần Tê mê muội ngay và luôn. Nàng vòng tay lên cổ Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, đời này của Tê Tê dù sinh hay tử đều ở bên tỷ, không ai có thể tách rời chúng ta.”
“Được.” Cố Ly ôm chặt người trong lòng, cả đời nàng cũng chỉ muốn một người thế này bên cạnh là đủ. Vinh hoa phú quý gì đó, quyền thế danh lợi gì đó họ đều không đặt vào mắt. Người ta bè lũ xu nịnh đều không liên quan đến nàng.
Thụy Vương thật sự có ý để lộ tin tức hôn sự này lộ ra ngoài, cho dù không nói cho dân chúng biết, ít nhất cũng phải để cho người trong hoàng tộc và văn võ cả triều biết. Minh tịch vẫn chưa từng xuất hiện chuyện gièm pha này nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn không nghĩ được mình có được lợi gì trong chuyện này. Đối với người như hắn mà nói, không thể hành động theo tình cảm, chuyện không có ích sẽ không làm.
Vào nửa tháng sau, trưởng công chúa tìm đến tài phùng* trong phủ, một lần nữa đo lại vóc dáng hai nữ nhi, bắt đầu may hỉ phục. Bởi vì là hai nữ tử, hỉ phục đều như trong cung, màu sắc tất nhiên là đỏ thẫm, chỉ là hình thức có chút không giống. Sau khi tham khảo ý kiến của hoàng hậu, hình thức hỉ phục của Tần Tê phức tạp hơn một chút, chú trọng thể hiện nữ tử nhỏ nhắn dịu dàng. Hỉ phục của Cố Ly thì đơn giản hơn, chú trọng thể hiện nữ tử thanh tú thướt tha. Chung quy y phục của hai người tất cả nữ trang, màu sắc, chất liệu tương đồng chỉ là hình thức bất đồng. Như vậy vừa đồng nhất lại vừa khác biệt, ngay cả hoàng hậu cũng khen ánh mắt của trưởng công chúa đều đặt hết trên người hai nữ nhi.
*裁缝: Cắt may quần áo
“Lần sau có công chúa xuất giá nên kéo theo muội cố vấn. Ánh mắt này ngay cả Thượng Cung Cục Ngô Thượng Cung cũng khen không dứt lời.” Hoàng hậu Thượng Cung Cục vẽ ra bức tranh y phục, nàng cảm thấy nếu như thực hiện mỗi thứ đều là cực phẩm.
“Hoàng tẩu đau lòng của hồi môn bỏ ra sao? Lúc này mới kéo muội tới làm quần quật. Hai nữ nhi của muội ngài còn không biết sao, Tê Tê từ nhỏ đã không quan tâm những thứ này, tất cả đều do muội xử lý. Ly Nhi thì nhân sinh không có yêu cầu, cũng chẳng để ý gì Hai đứa nhỏ này đều không thích chưng diện.” Người khôn khéo như trưởng công chúa sao lại để tiếc nuối xuất hiện trong hôn lễ chứ?
“Đó là bởi vì hai nàng trời sinh đã mỹ lệ.” Hoàng hậu cũng nói lời này: “Nhìn hai nàng đứng chung dù không làm gì cũng đã như tranh vẽ.”
“Hoàng tẩu quen khen người rồi” Trưởng công chúa nghe thấy trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, dù gì cũng là con của nàng.
“Muội nói giống như bổn cung chỉ biết khua môi múa mép. Bây giờ Thượng Cung Cục đã dừng phần lớn công việc chính, dốc toàn lực gấp rút hoàn thành, cũng là vì thể diện của Tê Tê và Toại An trong hôn lễ, đúng không?” Trong hoàng cung có động tĩnh lớn như vậy rất khó giấu người. Hoàng hậu đã xin chỉ thị của Chính Duẫn Đế, bèn giống như khua chiêng múa chóng, cũng là vì không để cho một số người có tâm tư lợi dụng sơ hở.
“Tâm ý của hoàng tẩu, muội thay Tê Tê và Ly Nhi nhận lấy.” Trưởng công chúa cũng phớt lờ bàn luận ầm ĩ trong hậu cung. Cái miệng ở trên mặt của người ta, chẳng lẽ không cho người ta nói chuyện sao? Chỉ là nói, đã sao?
Ngọc Thiến công chúa Trình Yên vừa đi ngang hậu hoa viên thì nghe cung nữ bàn tán hôn sự của Tần Tê và Cố Ly. Kẻ nào cũng dứt khoát lắc đầu, giống như hai người này làm ra tội ác tày trời. Nàng lắc đầu, đám người này quả thật ít chứng kiến chuyện kỳ lạ.