Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biến cố tới quá đột ngột, nhất là ở khoảng thời gian giờ này, tới ăn cơm đều là người bình thường của bình thường, cứ như thế, tất cả thực khách trong quán cơm đêm khuya đều bị dọa sợ, lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi "A a a a a ——", rất nhiều thực khách đứng lên bỏ chạy.

"Rầm!!" một tiếng mở ra cửa chính, thiếu chút nữa đem cửa kiếng đập bể, liền xông ra ngoài ngay, chuông gió treo trên cửa kiếng bị đụng kêu "Leng keng leng keng" liên tục.

Bạn trai cũ của Phùng Doanh cũng sợ hãi la lên một tiếng, ngay sau đó trợn trắng mắt, chợt ngã nhào xuống đất, liền ngất xỉu, người yêu tóc vàng mắt xanh của gã thét lên rồi đứng dậy, cũng không quan tâm tra nam nữa, theo đoàn người xông ra rất nhanh, kêu gào chạy mất.

Thương Khâu an ủi Tạ Nhất một chút, lúc người ta cũng đã cách xa bộ xương khô, Thương Khâu lại đi tới, anh ta ngồi xổm ở bên cạnh, híp mắt nhìn kỹ.

Tạ Nhất có chút sợ, mặc dù tam quan trước đây của cậu đã từng bị lật đổ rồi, thế nhưng cậu bảo đảm, đời này còn chưa từng thấy dáng vẻ của một người sống sờ sờ đột nhiên xói mòn hóa thành xương trắng, còn xói mòn sạch sẽ như thế, thật giống như...

Giống hệt như là bị chó hoang sói hoang gì đó gặm ăn sạch vậy.

Thương Khâu cau mày, nhìn kỹ bộ xương trắng kia, Tất Bắc ngồi ở trong góc chuẩn bị ăn cơm thấy được biến cố, cũng lập tức vọt tới, bên cạnh còn có rất nhiều "Men in Black" hộ giá hộ tống.

Tất Bắc cũng nhíu mi lại nhìn thi thể kia.

Tạ Nhất vội để cho A Lương đi báo cảnh sát, sau đó lấy can đảm đi tới, nhỏ giọng nói với Thương Khâu: "Đây... Đây là chuyện gì?"

Thương Khâu híp mắt, như có điều suy nghĩ, nói: "Da thịt của Phùng Doanh, bị gặm ăn rồi."

"Gặm... Gặm ăn?!"

Tạ Nhất càng kinh ngạc, thứ gì có thể trong nháy mắt đem da thịt Phùng Doanh gặm ăn sạch sẽ? Còn ở trước mắt bao người, đây cũng quá nhanh rồi.

Tất Bắc lập tức nói: "Ngưu đầu mã diện, mau chóng đi tra rõ việc này." [Đầu trâu mặt ngựa. Lời edit: để quỵt toẹt ra quá thì nghe chẳng thuần phong mỹ tục tí nào:v]

Hắn ta nói xong, hai người "Men in Black" mặc tây trang mang kính phía sau lưng lập tức nói: "Vâng, gia!"

Sau khi Thương Khâu xem xong thì đứng lên, Tạ Nhất khó hiểu nói: "Phùng Doanh kia đột nhiên biến gầy, có thể có liên quan tới gặm ăn da thịt hay không?"

Thương Khâu gật đầu, khẳng định cách nói của Tạ Nhất, nói: "Có quan hệ, mới đầu Phùng Doanh bị gặm ăn chính là máu huyết, có thứ đang hút ăn máu huyết của cô ta, hơn nữa lòng tham không đáy, cuối cùng đem da thịt có chứa dương khí cũng gặm ăn sạch bóng."

Thương Khâu nói rất bình tĩnh, giọng nói cũng thản nhiên, mà Tạ Nhất nghe vào, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

Tạ Nhất nói: "Thứ gì sẽ hút máu tươi?"

Thương Khâu nói: "Này thì nhiều rồi, quỷ hút máu, quỷ ăn xác, còn có một số cô hồn dã quỷ, cũng sẽ hút máu tươi của người khác."

Tạ Nhất nghe thế cảm thấy đây cũng quá đông đảo rồi.

Thương Khâu suy nghĩ một lát, đột nhiên nhướng mi nói: "Chẳng qua bên cạnh chúng ta, nhưng thật ra có một "chuyên gia"."

Chuyên gia?

Tạ Nhất hết sức mờ mịt, không biết Thương Khâu nói tới ai, rất nhanh thì cảnh sát đã tới rồi, sự việc xảy ra là ở quán cơm đêm khuya của Tạ Nhất, bởi vậy cần phải phối hợp điều tra, mấy ngày nay quán cơm đêm khuya bị ép đóng cửa, không thể tiếp tục kinh doanh, cần chờ sự việc có manh mối mới có thể tiếp tục mở cửa.

Bởi vì lúc đó tình cảnh rất hỗn loạn, cho nên rất nhiều thực khách đều chạy cả, bạn trai cũ của Phùng Doanh ngất tại chỗ không kịp chạy, bị mang đi thẩm vấn rồi, vị hôn thê của tra nam không thấy bóng dáng, còn có một số thực khách cũng đều không thấy, chuyện này tiến hành có chút không thuận lợi.

Tạ Nhất và Thương Khâu phối hợp điều tra, đã là đêm khuya, hai người đi trở về, sau khi ra thang máy, Thương Khâu cũng không lập tức dẫn Tạ Nhất trở về ngủ, mà là gõ cửa phòng sát vách.

Nhiếp Tiểu Thiến ở trong nhà Tạ Nhất, nghe có người gõ cửa thì mở cửa ra, kinh ngạc cười nói: "Hai vị công tử, hôm nay kết thúc công việc sớm như vậy, mới qua nửa đêm, tìm tiểu Thiến uống hai ly sao?"

Tạ Nhất nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến, nhất thời cảm thấy dạ dày của mình đều không tốt, bởi vì ngày hôm nay cậu còn ăn ốc biển nhỏ được ngâm trong hũ tro cốt của Nhiếp Tiểu Thiến, nghĩ tới việc này, nhất thời cổ họng hơi co giật.

Thương Khâu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, nói: "Chúng tôi cần một chuyên gia."

Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Thiến mờ mịt, Thương Khâu đem chuyện gặm ăn da thịt nói một lần, Nhiếp Tiểu Thiến lúc này mới khẩn trương nói: "Công tử! Tiểu Thiến bị oan a! Tiểu Thiến đã hoàn lương rồi!"

Tạ Nhất: "..." Cách nói này, nghe lạ lạ không được tự nhiên.

Nhiếp Tiểu Thiến nói lắp: "Công tử, thiệt đó, tiểu Thiến cũng là bởi vì không muốn giúp Thụ Yêu lão lão làm chuyện xấu xa như thế, cho nên mới lén lút đánh cắp cánh chim vàng của Thụ Yêu lão lão, tiểu Thiến thế nhưng là một người đứng đắn, giờ đây đã sửa sai rồi."

Thương Khâu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến biện giải cho mình, biểu cảm rất là bình tĩnh, nói thản nhiên: "Không ai hỏi cô vấn đề hoàn lương."

Nhiếp Tiểu Thiến: "..." Sẽ không thương hương tiếc ngọc trước sau như một.

Tạ Nhất giải thích một chút chuyện mời vừa xảy ra ở quán cơm đêm khuya, Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc nói: "Đây... Đây có phải có liên quan tới quỷ môn quan không đóng hay không? Xem ra thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!"

Tạ Nhất nói: "Cho nên theo ý kiến của cô, rốt cuộc là thứ gì đang gây chuyện?"

Nhiếp Tiểu Thiến nói: "Tiểu Thiến thực sự văn sở vị văn*, mặc dù có rất nhiều quỷ quái cũng sẽ hút máu tươi của con người, còn có một số tu giả ngoại đạo cũng sẽ dùng cách làm như thế để đề thăng tu vi của mình, thế nhưng nghe theo như lời công tử nói, trong một tối đã đem máu tươi của người hút khô, còn gặm sạch sẽ như thế, đây cũng quá..."

Nhiếp Tiểu Thiến cũng không có mặt mũi gì, chẳng qua bạn bè quỷ quái của nàng ta không ít, dù sao sống thời gian dài như thế, liền chuẩn bị gọi điện thoại hỏi thăm một chút bạn bè "trong giới".

Tạ Nhất liền thấy Nhiếp Tiểu Thiến lấy ra một cái điện thoại di động, kỳ thật không có gì khác biệt với điện thoại di động thông thường, sau đó Nhiếp Tiểu Thiến liền bắt đầu gọi điện thoại.

Nhiếp Tiểu Thiến: "Alo, Anh Ninh hả? Ta có chuyện này cũng muốn hỏi cô..."

Tạ Nhất: "..." Anh Ninh? Là Anh Ninh [1] kia trong Liêu trai sao?

Nhiếp Tiểu Thiến: "Alo, là Hoa Cô Tử [2] hả? Đã lâu không gặp."

Tạ Nhất: "..." Hoa, Hoa Cô Tử?

Nhiếp Tiểu Thiến: "Tây Hải Tam Thái tử hả? Tiểu Thiến muốn thỉnh giáo Thái tử một chuyện..."

Tạ Nhất: "..." Bạch Long Mã [3] cũng xuất hiện rồi!

Nhiếp Tiểu Thiến gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nói thật ra, quỷ sống lâu, mạng lưới người cũng thật không nhỏ, Tạ Nhất ở một bên chờ, vừa mới bắt đầu rất khiếp sợ, chẳng qua về sau thì nghe tới chết lặng, dứt khoát lấy điện thoại di động ra bấm máy tính, sau đó bắt đầu tính sổ.

Thương Khâu ở một bên chờ, thấy Tạ Nhất đang tính sổ, viết viết vẽ vẽ không biết làm cái gì, nói: "Cậu đang tính gì thế?"

Tạ Nhất thở dài nói: "Tính chi ra và thu vào của tháng này, vừa rồi lại nhiều người khách không trả tiền như thế, thua thiệt một số lớn, sau khi phối hợp điều tra không thể mở cửa, không biết phải duy trì bao lâu nữa, tháng này sẽ vô cùng túng thiếu."

Thương Khâu nói: "Không phải Tất Bắc mới vừa cho cậu một khoản tiền sao."

Vừa nói đến việc này, thì Tạ Nhất có hơi nắm cổ tay, nói: "Mặc dù như vậy, thế nhưng những tiền đó là anh ta để lại dùng để trả tiền cơm, anh ta còn chưa có chi tiêu, tôi sao có thể dùng những tiền đó?"

Thương Khâu nghe xong, không hề do dự, chỉ là dùng giọng nói bình thản trước sau như một, nói thản nhiên: "Cậu làm cơm, tôi nuôi cậu."

Tạ Nhất giật mình sửng sốt một cái, lập tức cười ngây dại hì hì nói: "À? Vậy không tốt lắm đâu."

Khóe miệng Thương Khâu dường như hơi nhướng, chẳng qua rất nhỏ, giống hệt như ảo giác vậy, nói: "Cậu người đây, còn thật thú vị."

Nhiếp Tiểu Thiến bên kia gọi điện thoại, liền nghe đối thoại của hai người bên này, đem điện thoại che lại, vẫy tay nói: "Hai vị công tử, chọc mù mắt quỷ của tiểu Thiến rồi! Miệng ăn thức ăn cho chó này, tiểu Thiến không ăn được không! Trở về rồi liếc mắt đưa tình, tiểu Thiến có tin tức sẽ thông báo cho hai vị công tử." [Cẩu lương: chỉ người FA nhìn kẻ khác tình tang.]

Tạ Nhất: "..." Liếc mắt đưa tình?

Tạ Nhất không thể làm gì khác hơn là theo Thương Khâu trở về sát vách, thời gian đã không còn sớm, mặc dù đối với kinh doanh của quán cơm đêm khuya của Tạ Nhất mà nói, còn chưa tới thời gian ngủ, nhưng mà hôm nay thấy được một người sống sờ sờ đột nhiên bị gặm sạch, đây đánh vào thị giác khiến Tạ Nhất cảm thấy rất mệt mỏi.

Thương Khâu nói: "Đi ngâm nước nóng, xua đuổi âm khí ở trên người."

Tạ Nhất gật gật đầu, không biết có phải do lời nói của Thương Khâu hay không, cho dù gặp phải chuyện khác thường nào đó, Tạ Nhất cũng sẽ cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi.

Tạ Nhất đi ngâm nước nóng tắm, đương nhiên không thể lấy xuống găng tay, dù sao cậu còn chui vào thể xác của Thương Khâu, sau khi ngâm tắm, ngoại trừ sấy tóc, còn phải sấy găng tay, Tạ Nhất cảm thấy mình cũng thật sự là cực rồi.

Thương Khâu hơi có chút khiết phích, thời gian tắm hơi dài, Tạ Nhất vốn định chờ anh ta, kết quả không đợi được, trực tiếp ngây ngây ngô ngô liền ngủ mất.

"Ngươi đã đến rồi?"

Ai?

Tạ Nhất nghe được có người nói chuyện, không biết có phải mình lại đang nằm mơ hay không, mỗi lần nằm mơ đều rất khó hiểu, biết rất rõ ràng mình đang nằm mơ, thế nhưng lại không kiềm chế được, không cách nào tự thoát khỏi, lại rõ ràng như thế...

Quanh thân một mảnh mờ tối, cậu vốn thấy không rõ đồ vật, chỉ có thể nghe được có tiếng nói bên tai, khẳng định có một người đang nói chuyện với mình, thế nhưng người kia là ai, cậu thấy không rõ lắm, âm thanh... Nhưng thật ra rất quen tai, trầm thấp, mang theo từ tính, và hơi hơi khàn khàn, nghe có chút xa cách, lại hết sức dịu dàng.

Ngừng một hồi, Tạ Nhất lại nghe được người kia đang nói chuyện, hắn ta nói: "Lúc này tình thế rất loạn, Đế chi tự tử* bị biếm Đan thủy**, chỉ sợ ta ít ngày nữa sẽ trở về Thương Khâu, ngươi cũng phải quay về đất phong*** của mình, không biết lúc nào mới có thể gặp mặt."

[Đế chi tự tử: con kế thừa của vua.]

[Sông Đán hoặc sông Đan: nằm ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.]

[Phong địa; thái ấp: trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.]

Tạ Nhất có chút mê man nghe không hiểu, Đan thủy, Thương Khâu? Những thứ này đều là địa danh.

Lúc nghe được hai chữ "Thương Khâu" này, Tạ Nhất theo bản năng liền nghĩ đến Thương Khâu, giọng nói xa cách mà dịu dàng, không phải là giọng nói của Thương Khâu sao!?

Bịch! Bịch bịch!

Nhịp tim của Tạ Nhất bỗng nhiên đập nhanh, trong tai như là trống đánh.

"Thương Khâu?"

Tạ Nhất hô một tiếng, nhưng cậu vẫn nhìn không rõ xung quanh, vì vậy đưa tay đi quơ đại, không nghĩ tới nắm được đồ vật, bàn tay rộng lớn, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp.

Bàn tay kia cũng đem tay của Tạ Nhất đưa vào, khẽ nắm, thấp giọng nở nụ cười một cái, mang theo khàn khàn khe khẽ, cười rất êm tai, chợt nghe giọng nói kia nói tiếp: "Nói thật, ta không nỡ ngươi trở về."

Tạ Nhất cảm giác được theo giọng nói, người kia đang tiếp cận gần mình, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỉ là sương mù bên người quá lớn, cậu thấy không rõ lắm.

"Ngươi sẽ nhớ ta chứ?"

Âm thanh kia lại vang lên, Tạ Nhất không biết trả lời thế nào, bởi vì cậu còn ở trong mơ màng, nhưng mà âm thanh kia dường như cũng không để cậu trả lời.

Xúc giác ấm áp rơi vào trên môi Tạ Nhất, Tạ Nhất chợt mở to hai mắt, trong nháy mắt, ở trong sương mù đang dày đặc, cậu thấy rõ người đàn ông nói chuyện.

Người đàn ông toàn thân quần áo màu đen, một đầu tóc dài màu đen, mặt mày lãnh khốc, lại hàm chứa nhàn nhạt của dịu dàng, vậy mà là Thương Khâu thật!

Thương Khâu ôm cậu, hôn ở trên môi Tạ Nhất, Tạ Nhất cũng sợ choáng váng, cũng không dám động, Thương Khâu thấp giọng lẩm bẩm lặp lại: "Nhớ không? Ngươi sẽ nhớ ta không?"

Tạ Nhất nói không ra lời, thế nhưng cậu cảm giác được hai cánh tay mình không tự chủ được nâng lên, dĩ nhiên chủ động vòng ở cổ Thương Khâu, hai người lập tức ngã xuống một cái, Tạ Nhất từ trên cao nhìn Thương Khâu, vậy mà ngồi ở trên eo anh ta, cúi đầu dâng lên môi...

Tạ Nhất cảm giác da đầu mình tê dại, điên cuồng, tùy ý, cảm giác kia dường như bị thủy triều bao phủ, thâm nhập vũng lầy, càng lún càng sâu, lại vui vẻ chịu đựng như thế...

"Ôi!!"

Tạ Nhất mở choàng mắt, đầu đầy đều là mồ hôi nóng, còn thở hổn hển, đắm chìm trong giấc mộng kỳ lạ của mình, đời này cậu chưa từng qua lại với bạn gái, vậy mà nằm mơ thấy làm chuyện kỳ kỳ quái quái với người đàn ông, Tạ Nhất có thể không hoảng sợ sao?

Trời đã sáng, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, Tạ Nhất còn đang thất thần, người bên cạnh cũng đã tỉnh, nghiêng đầu nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất phát hiện có người nhìn chăm chăm mình, cũng nghiêng đầu nhìn sang, nhất thời nhìn thấy mặt mình, lúc này mới nhớ tới, Thương Khâu và mình còn đổi lại cơ thể, tỉnh dậy thấy mặt mình, thật đúng là có chút không thoải mái.

Ngay ở lúc Tạ Nhất không thoải mái, trên mặt Thương Khâu rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất trầm lắng nói: "Cậu chọc tới tôi rồi."

Tạ Nhất: "..."

Trong nháy mắt, mặt của Tạ Nhất "Bùm!" một tiếng liền đỏ lên, lúng túng trực tiếp nhỏm dậy, chạy như trối chết chạy ra gian phòng, "Rầm" một tiếng chạy ào vào cửa phòng tắm.

Thương Khâu nhìn cậu chạy như bay rời đi, không khỏi cười khẽ một tiếng, còn nhướng mày.

Tạ Nhất cảm giác mình khưu đại rồi*, từ nhỏ đến lớn, hẳn là không có càng khưu hơn chuyện này, cậu vừa làm một giấc mơ kỳ lạ, trong mộng đang cùng Thương Khâu làm chuyện kỳ kỳ quái quái, sau đó sáng sớm lúc thức dậy, khó tránh khỏi có chút phản ứng, nhưng mà phản ứng này vậy mà khiến Thương Khâu phát hiện.

[Khưu đại rồi: là chỉ mất mặt, ý của xấu mặt. Khưu: chỉ lương khô cơm rang vân vân.]

Tạ Nhất bưng mặt mình, cảm giác mặt của đời này đều vứt sạch rồi.

Hơn nữa cơ thể này của Thương Khâu thực sự cường tráng, Tạ Nhất đã hết sức kiềm chế rồi, còn đi xối nước lạnh tắm, căn bản cho dù dùng, Tạ Nhất giãy dụa nhiều lần, không thể làm gì khác hơn là quyết định tự cấp tự túc.

Chờ lúc Tạ Nhất từ phòng tắm đi ra, đã hơn một giờ sau, vẻ mặt Tạ Nhất đều là uể oải, cánh tay đau xót muốn chết, cậu lại khẳng định một lần nữa, Thương Khâu nhất định là ăn thuốc kích thích lớn lên, Tạ Nhất chưa từng sóc lọ thời gian lâu như vậy, quả thực không thể lại chua sảng hơn!

Tạ Nhất mệt mỏi đi ra phòng tắm, Thương Khâu đang gọi điện thoại, mặc dù chui vào xác thịt của Tạ Nhất, chẳng qua động tác vẫn rất đẹp trai, điện thoại di động dán trên tai, đứng ở trên ban công, ánh sáng mặt trời ấm áp vào lúc sáng sớm chiếu vào trên mặt của Thương Khâu, bỗng dưng mạ lên một tầng mềm mại.

Tạ Nhất nhìn bóng lưng Thương Khâu, đột nhiên cảm thấy "Mình" cũng rất là đẹp trai làm sao.

Thương Khâu vừa lúc gọi xong điện thoại, nói: "Được, một lát tôi sẽ sang nhìn một cái."

Nói xong anh ta liền cúp điện thoại, xoay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tạ Nhất.

Tạ Nhất còn đang "si mê" anh tuấn của "Mình", kết quả bị Thương Khâu bắt gặp chính diện, cảm giác mình như một tên biến thái.

Thương Khâu thấy cậu, nhướng mi, Tạ Nhất rất sợ anh ta nói ra lời nói xấu hổ gì đó, dù sao tình cảnh ban nãy thực sự quá xấu hổ.

Chẳng qua Thương Khâu cũng không nói lời nói xấu hổ gì, mà là nói: "Không phải cậu muốn kiếm tiền sao?"

Tạ Nhất "Hả?" một tiếng, nghe không hiểu.

Thương Khâu quơ quơ điện thoại di động của mình, nói: "Tôi vừa nhận một đơn hàng của trừ tà."

Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên mất, Thương Khâu thế nhưng là người có công việc đàng hoàng, mặc dù công việc nghe thấy không phải đứng đắn cho lắm —— Săn ma.

Thương Khâu là một săn ma nhân, vừa rồi lúc Tạ Nhất ở trong phòng tắm sóc lọ, Thương Khâu tiếp điện thoại, có một vợ chồng trong nhà dính phải thứ không sạch sẽ, ở trên trang web đuổi ma nào đó thấy được tư liệu của Thương Khâu, vì vậy là muốn mời anh ta đi trừ tà.

Chẳng qua có một vấn đề, đó chính là Thương Khâu hiện giờ là dáng dấp của Tạ Nhất, cho nên nếu như đi trừ tà, nhất định phải "Thương Khâu" ra mặt.

Tạ Nhất cười gượng nói: "Thế nhưng... Thế nhưng tôi chưa đi săn ma, cũng sẽ không trừ tà á."

Thương Khâu nói: "Không sao, có tôi đây."

Tạ Nhất nghe được câu này, không khỏi cảm thấy vô cùng yên tâm, liền lập tức đồng ý ngay, dù sao cũng không có chuyện gì làm, trước mắt không cần đi làm, quán cơm đêm khuya cũng không thể mở cửa, đi một chuyến với Thương Khâu, còn có thể kiếm tiền, đương nhiên không thể tốt hơn nữa.

Thương Khâu nghe cậu đã đồng ý, lập tức đi thu dọn đồ đạc, đem balo màu đen của anh ta lấy ra, kéo ra khoá kéo, bên trong đều là đồ đạc linh ta linh tinh, đương nhiên còn có thức ăn cho mèo.

Thương Khâu đem thức ăn cho mèo và đồ hộp lấy ra, bên trong chỉ còn sót đạo cụ trừ tà, Tạ Nhất nhìn rất mê mang, nào là giấy vàng, nào là gỗ đào, nào là chuông gió vân vân, nói chung rất kỳ dị là được rồi.

Thu dọn xong đồ đạc, hai người liền chuẩn bị ra cửa, nếu như trừ tà thuận lợi, còn có thể kịp ăn cơm trưa.

Tạ Nhất cười híp mắt nói: "Bữa trưa anh muốn ăn gì, ở bên ngoài ăn, hay là ăn trong nhà?"

Thương Khâu đeo balo trên lưng, dựa theo địa chỉ của khách hàng, chuẩn bị mang theo Tạ Nhất đi đợi xe bus, dù sao hai người này ai cũng không có xe.

Thương Khâu nghe cậu nói tới bữa trưa, nói rất tự nhiên: "Ăn trong nhà."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói: "Ờ, vậy nguyên liệu nấu ăn trong nhà cũng không ít, anh muốn ăn gì? Có gì đặc biệt muốn ăn không?"

Vẻ mặt Thương Khâu vẫn thản nhiên, nói: "Cậu làm tôi đều ăn."

Tạ Nhất: "..." Không khỏi, không khỏi có chút dâng trào cảm xúc.

Có thể làm một đầu bếp mà nói, nghe được thực khách trả lời như vậy, cũng đều sẽ vui mừng.

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói: "Ờm, ờ, được á, vậy... vậy ăn cơm cà ri đi? Anh ăn cà ri chứ?"

Tạ Nhất nói xong, nhất thời muốn cắn đầu lưỡi của mình xuống, tại sao phải nói lắp!?

Thương Khâu gật đầu, trả lời vô cùng lời ít mà ý nhiều, nói: "Ăn."

Xe bus rất nhanh thì tới rồi, bởi vì chuyến xe bus này phải đi trung tâm thành phố, vừa lúc đi qua trung tâm thương mại phồn hoa, cho nên ngày thứ bảy người rất nhiều.

Thương Khâu có khiết phích, cũng không thích tiếp xúc với người khác, nhiều người như vậy liền nhíu nhíu mày, chẳng qua nhìn thoáng qua thời gian, chờ đợi thêm nữa đoán chừng không còn kịp nữa, vì vậy mang theo Tạ Nhất lên xe bus.

Xe bus quả thực chính là hộp cá mồi, cửa cũng muốn đóng không được, sau khi hai người đi vào căn bản không có nơi để vịn, cho dù Tạ Nhất hiện giờ thân hình cao lớn, thế nhưng là không có tay vịn cho cậu vịn.

Xe khởi động rất nhanh, tài xế lái xe còn lủi tới lủi lui, chẳng ổn định tí nào, Tạ Nhất vài lần cũng muốn sập mặt, Thương Khâu thấy cậu vụt lên vụt xuống, dường như không nhìn nổi, đột nhiên nâng tay lên, hai tay đặt ở bên hông của Tạ Nhất.

Tạ Nhất bị dọa sợ đến giật mình một cái, nhất thời cảm thấy tê dại xoẹt xoẹt, một mực từ hông vọt lên đỉnh đầu, ho khan một tiếng không rõ, thanh thanh cổ họng.

Thương Khâu đỡ lấy hông của cậu, nói: "Nắm lấy tôi."

"Ừm ừm!"

Tạ Nhất vội nắm chặc Thương Khâu, Thương Khâu cũng không có chỗ vịn, thế mà hạ bộ ổn định lợi hại, lúc người khác lắc trái lắc phải, vậy mà anh ta vẫn không nhúc nhích, giống như đứng trên đất bằng vậy, quả thực đúng là thần kì mà.

Chẳng qua hai người vịn nhau như thế, khoảng cách có chút gần, Tạ Nhất cũng không biết mình thế nào nữa, chẳng lẽ là hậu di chứng của làm "ác mộng", vậy mà ngơ ngơ ngác ngác, có hơi lâng lâng...

Sau khi qua hai trạm, thật vất vả có người xuống xe, trong xe tương đối bớt chật một chút, ngoại trừ người xuống xe, hiển nhiên có người lần lượt lên xe.

Tạ Nhất theo đoàn người di chuyển lui về phía sau, chợt nghe được nơi trước cửa xe có người đang cải nhau, giọng nói càng lúc càng lớn.

Một người nữ nói: "Không thấy trong xe chen lấn như thế sao? Đừng lên đây!"

Một người đàn ông khác cũng hùa theo, hai người dường như là người yêu, người nam kia nói: "Đúng đó, đừng chen nữa, dáng dấp mày mập như thế, lên đây có phải nên đưa ba tiền vé xe hay không hả? Đi xuống đi xuống, đừng chen nữa!"

Người nữ cười nói: "Ba vé xe gì chứ hả, tôi nhìn là bốn vé, dáng dấp mập như thế, người mập vẫn hay ra mồ hôi nữa, mùi mồ hôi cả người thúi chết, trên xe chen lấn như thế, lại quẹt cả một thân, ai ôi, nghĩ thôi đã mắc ói rồi."

Người nam còn nói: "Tài xế, lái xe đi, đừng để hắn ta lên!"

Tạ Nhất nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ, bởi vì hiện giờ thân hình cao lớn, vừa lúc ngẩng đầu một cái liền thấy phía trước.

Một hành khách nam ở phía dưới xe buýt, dường như là muốn lên xe, hành khách nam kia vóc người không cao, nhưng vô cùng mập, nhìn dáng vẻ ước chừng hơn trăm ký, bị đôi tình nhân đứng ở cửa thay phiên chửi, trên trán tất cả đều là mồ hôi.

Hành khách bên cạnh đang xem náo nhiệt, có người cười trộm, có người cau mày không đồng ý, thế nhưng cũng không ai kêu ngừng đối với châm chọc của đôi tình nhân cả.

Người nữ nói: "Ơ kìa? Trừng tôi? Không chịu hả? Tôi nghe nói người mập không chỉ xấu, hơn nữa chỉ số thông minh cũng bị thịt mỡ dán hết lên! Sẽ nhược trí đó!"

Tạ Nhất thực sự không nghe được nữa, cất cao giọng nói: "Này! Đừng có khẩu nghiệp nữa!"

Đôi tình nhân kia không nghĩ tới có người lại đột nhiên lên tiếng, người nam còn muốn độp lại, chẳng qua vừa thấy Tạ Nhất, giờ đây Tạ Nhất thế nhưng là dáng vẻ của Thương Khâu, thân hình cao lớn, mặt mũi lãnh khốc, mặc dù vóc người cao gầy, thế nhưng không khó nhìn ra một thân bắp thịt, cao hơn người nam kia nửa đầu, vừa nhìn đã không dễ chọc.

Đặc biệt là giờ Tạ Nhất vô cùng tức giận, cau mày, mặt lạnh, đã đem lãnh khốc và uy nghiêm của Thương Khâu phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, người nam kia thấy dáng vẻ như thế của Thương Khâu, nhất thời có chút sợ, vừa nhìn chính là khi hiền sợ ác, không dám nói tiếp nữa.

Chẳng qua cuối cùng hành khách nam kia cũng không lên xe, dù sao bị nhiều người xem náo nhiệt như thế, lòng tự trọng có chút chịu không nổi, ngoảnh mặt lại đi rất nhanh.

Xe lại khởi động, tới trạm Tạ Nhất và Thương Khâu liền xuống xe, cặp tình nhân kia còn ở sau lưng trừng Tạ Nhất.

Khách hàng cần trừ tà ở một trong tiểu khu coi như có chút sa hoa, hai người vào cửa lầu, vào thang máy, Tạ Nhất có chút khẩn trương, dù sao lần đầu tiên cậu làm "đại sư", không biết một lát có thể làm lộ hay không.

Thương Khâu dường như nhìn ra cậu hồi hộp, nói: "Không cần hồi hộp."

Tạ Nhất gật đầu một cái, vừa lúc đến tầng trệt, hai người đã đi xuống thang máy, tầng này là một hộ gia đình như thế, Thương Khâu đi qua nhấn chuông cửa, rất nhanh thì có người tới mở cửa.

Mở rộng cửa là một phụ nữ trung niên, bảo dưỡng rất tốt, ăn mặc cũng mốt, vóc người thon thả, chỉ là sắc mặt có chút mệt mỏi, trên mặt trải rộng sắc xanh, vành mắt đen vô cùng nghiêm trọng, giống như thận hư nghiêm trọng vậy.

Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, Thương Khâu lặng lẽ quan sát hai mắt của nữ chủ nhân.

Nữ chủ nhân cười nói: "Là đại sư Thương Khâu ư? Mau mời vào... Vị này chính là?"

Nữ chủ nhân nói nhìn về phía Thương Khâu chân chính ở bên cạnh, Tạ Nhất có chút xấu hổ, Thương Khâu lại rất tự nhiên, nói: "Chào bà, tôi là trợ lý."

Nữ chủ nhân mời hai người đi vào, nam chủ nhân cũng ở nhà, để hai người ngồi xuống, Tạ Nhất lặng lẽ đánh giá nam chủ nhân.

Hay thật, lại là một người thân hự, nam chủ nhân thân hình cao lớn, mặt mũi anh tuấn, có thể nói là soái ca cực kỳ tiêu chuẩn, mặc dù người đã trung niên, chẳng qua vóc người cũng gìn giữ đặc biệt tốt, mặc quần áo ở nhà, bởi vì là mùa hè, cho nên là tay ngắn, trên cánh tay lộ ra tất cả đều là bắp thịt, mức độ của bắp thịt kia vậy mà có thể so với Thương Khâu.

Nam chủ nhân cười nói: "Mau đi châm trà."

Tạ Nhất nhanh chóng khách sáo nói không cần, nữ chủ nhân đã đi vào phòng bếp đi châm trà, nam chủ nhân liền nói với Tạ Nhất: "Đại sư, cậu mau giúp chúng tôi nhìn xem, trong nhà này, có phải có thứ gì không sạch sẽ hay không?"

Nữ chủ nhân cũng đi tới nói, đem trà mang lên cho bọn họ, có chút ưu sầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, hai vị đại sư, mấy ngày nay gần đây, tôi và chồng tôi, luôn cảm thấy tinh thần có chút hốt hoảng, đôi khi không biết làm sao đã ngủ thiếp đi, vậy mà lần trước tôi té xỉu ở trong siêu thị."

Nam chủ nhân nói: "Tôi có một đồng nghiệp, rất tin việc này, tôi mới đầu là không tin, thế nhưng thà rằng tin nó có, không thể tin nó không, hôm nay chuyện này rơi vào trên đầu mình, luôn cảm thấy, thực sự là quá tà ma rồi, đại sư ngài nhìn giúp một chút."

Tạ Nhất lộ nụ cười cứng ngắc gật đầu, có chút cứng ngắc nhìn về phía Thương Khâu cầu cứu, Thương Khâu nói: "Chúng tôi có thể nhìn xem xung quanh không?"

Nam chủ nhân lập tức nói: "Có thể, có thể có thể, hai vị xin cứ tự nhiên."

Nam chủ nhân đứng lên, chuẩn bị dẫn Tạ Nhất và Thương Khâu đi nhìn xung quanh, nữ chủ nhân cười nói: "Tôi lấy chút đá cho hai vị đại sư đi."

Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Không cần, không cần khách sáo."

Nữ chủ nhân hết sức nhiệt tình, đem hai ly trà đặt ở trong khay, liền muốn đứng lên đi lấy đá, chỉ là trong nháy mắt nữ chủ nhân đứng lên, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi một tiếng "A ——" bén nhọn.

Mọi người giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, nữ chủ nhân kêu thảm thiết, mở to hai mắt nhìn, "Xoảng!!" một tiếng, trực tiếp đem khay và ly tất cả đều ném xuống đất, rớt nát bấy.

Tạ Nhất và nam chủ nhân nhất thời cũng không phản ứng kịp, Thương Khâu lại đột nhiên cau mày, nói: "Nguy rồi!"

Anh ta nói xong vọt tới, chỉ là đã không còn kịp nữa, nữ chủ nhân sở dĩ đột nhiên ném khay và ly trà xuống đất, là bởi vì bà ta đã nhận ra hai tay của mình khác thường.

Một đôi tay trắng nõn mảnh mai, bảo dưỡng cực tốt, trong nháy mắt da thịt xói mòn, biến thành bột phấn, "Vù ——" một cái, chỉ còn lại có xương trắng.

Nữ chủ nhân bị dọa sợ đến hét lên, sắc mặt trắng bệch, nâng hai tay lên, lảo đảo vài bước, đáng sợ hơn là, ở trong tiếng kêu sợ hãi của nữ chủ nhân, mặt cánh tay, vai, thân người vân vân của phụ nữ kia, trong nháy mắt cũng xói mòn theo, da thịt rút đi rất nhanh, giống như nơi ong vàng đi qua*.

[Hoàng phong quá cảnh (黄蜂过境): câu này mình kiếm trên gg không ra nghĩa, nhưng ra rất nhiều hình ảnh bị gió bão cuồng quét, nên có thể hiểu nôm na là ví đàn ong vàng như cơn bão lũ đi qua thổi bay rất nhiều nhà cửa chăng?!]

"A a a a!!!"

Nam chủ nhân cũng sợ hãi hét lên, ông ta vừa muốn đi lên nhìn tình hình, theo tiếng hét sợ hãi của nam chủ nhân, nữ chủ nhân hoàn toàn hóa thành một bộ xương trắng, té "Bịch" trên mặt đất, cùng lúc đó, Tạ Nhất liền phát hiện nam chủ nhân bên cạnh cũng bắt đầu "biến đổi" rồi.

Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, hai vợ chồng con người, trong nháy mắt biến thành xương trắng, tất cả đều té trên mặt đất, hai cổ xương trắng đều há to miệng, dường như còn vẫn duy trì khiếp sợ và sợ hãi lúc sắp chết...

"Ôi!!"

Con ngươi Tạ Nhất co rụt lại, suýt nữa thoáng cái ngồi dưới đất, nam chủ nhân thì ở bên cạnh cậu, lúc ngã xuống trực tiếp va phải Tạ Nhất.

Thương Khâu vội vàng đem xương trắng của nam chủ nhân nâng lên, nhè nhẹ đặt xuống đất, Tạ Nhất bị dọa sợ không nhẹ, cổ họng căng lên, cái trán đều là đổ mồ hôi lạnh, nói: "Làm sao... Làm sao..."

Thương Khâu híp mắt, âm thanh trầm thấp, nói: "Lại là như thế này."

Tạ Nhất nói: "Cũng giống với Phùng Doanh? Bọn họ cũng là bị hút khô máu tươi rồi?"

Thương Khâu gật đầu, Tạ Nhất đưa tay dùng sức lau mặt mình, nói: "Giờ làm thế nào?"

Thương Khâu đi tới kiểm tra một chút hai bộ xương trắng, tình huống giống như đúc với Phùng Doanh, máu tươi da thịt trong nháy mắt tất cả đều gặm sạch sẽ, lại không để lại dấu vết nào.

Theo lý mà nói, nếu như là bị hút ăn, chung quỷ vẫn để lại dấu vết, dù sao có hướng đi tới vấn đề, máu tươi lấy ra cung cấp cho ai, hoặc là quỷ quái nào.

Thế nhưng Thương Khâu cũng không phát hiện loại hướng đi này.

Thương Khâu đang kiểm tra xương trắng, Tạ Nhất không dám đi qua, luôn cảm thấy âm khí thấu xương, rõ ràng là vào hạ, nhưng khí lạnh vẫn thổi tới trong xương, khiến cậu không khỏi lạnh run.

Tạ Nhất đứng ở một bên, giậm chân trong im lặng, xoa xoa cánh tay của mình, muốn xoa dịu một chút lạnh lẽo của mình.

Vừa lúc đó, cậu đột nhiên thấy có tờ gì đó ở trong khe hở ghế sô pha...

Vừa rồi nữ chủ nhân bởi vì sợ hãi, kêu to lui về phía sau, vừa lúc đụng phải sô pha, sô pha bị đụng lệnh ra một chút, thứ rơi vào trong khe hở đã lệch ra ngoài, là một tờ giấy.

Tạ Nhất liếc mắt một cái, vô cùng quen mắt, vội vàng ngồi xổm xuống, đem mảnh giấy kia từ trong khe hở ghế sô pha kẹp ra.

Thương Khâu thấy động tác của cậu, đi tới, nói: "Làm sao vậy?"

Trong nháy mắt Tạ Nhất cầm lấy tờ giấy, nhất thời khiếp sợ nói: "Thương Khâu, anh mau nhìn!"

Đơn tuyên truyền...

Là đơn tuyên truyền của phòng tập thể thao.

Loại đơn tuyên truyền này, ở trên đường lớn muốn bao nhiêu có bao nhiêu, nhất là hiện giờ nổi lên phong trào tập thể hình, dù sao bây giờ bất kể là thanh niên hay là người già, đều chú ý dưỡng sinh khỏe mạnh, một đống phòng tập thể thao đột nhiên mọc lên, phố lớn ngõ nhỏ đều phát loại đơn tuyên truyền phòng tập thể thao này.

Nhưng mà tờ đơn tuyên truyền này rất quen mắt, lần trước lúc Tạ Nhất đi siêu thị từng thấy, lúc ấy có người phát đơn tuyên truyền cho Tạ Nhất, Tạ Nhất còn thấy Phùng Doanh vào phòng tập thể thao này, ngay vào đêm đó, Phùng Doanh trở nên mảnh mai thon thả, vóc người ma quỷ, sau đó đột nhiên chết ở trước mặt mọi người.

Tạ Nhất lại nhìn thấy tờ đơn tuyên truyền này, trong đầu nhất thời "Ầm vang", liền như xe lửa đi qua, Phùng Doanh đi tới phòng tập thể thao này, mà đôi vợ chồng nay cũng từng đi phòng tập thể thao này.

Tạ Nhất nói có hơi không khẳng định: "Đây là trùng hợp sao?"

Thương Khâu híp mắt một cái, nói: "Tôi không tin trùng hợp, đi xem sẽ biết."

Tạ Nhất vội vàng gật đầu, hai người nhanh chóng ra tiểu khu, chạy về phía phòng tập thể thao.

"Bơi lội tập thể hình, yoga latin!"

"Anh đẹp trai, tập thể hình không? Làm thẻ một năm đi!"

Tạ Nhất và Thương Khâu mới vừa xuống xe bus, thì thấy có người đang phát tờ rơi phòng tập thể thao, hai người cầm tờ rơi, trực tiếp vào phòng tập thể thao.

Phòng tập thể thao này không phải rất lớn, quy mô không tính là phô trương, hơn nữa vừa mới khai trương, người cũng không quá nhiều, chẳng qua lễ tân rất nhiệt tình, một cô nàng dáng dấp vui tươi, vóc người thon thả, vội vàng tiếp đãi bọn họ.

Nhất là mặt mũi Thương Khâu và Tạ Nhất cũng không tệ, cô nàng kia càng là nhiệt tình, cười híp mắt nói: "Hai quý ngài, bơi lội tập thể hình không? Thẻ năm rất ưu đãi nha!"

Tạ Nhất có chút hồi hợp, không biết ba người chết kia có liên quan tới phòng tập thể thao này hay không, ho khan một tiếng, nói: "Chúng tôi có thể xem trước thiết bị một lát không?"

Cô gái rất nhiệt tình, nói: "Đương nhiên có thể, tôi mang hai vị đi một vòng, hai vị muốn nhìn xem cái gì? Hồ bơi? Hay là dụng cụ tập thể hình? Chúng tôi đây có huấn luyện viên của chương trình học một với một, đương nhiên cũng có chương trình học nhiều người, thu lệ phí cũng rất ưu đãi."

Hai người theo cô gái đi thẳng vào trong, Tạ Nhất ứng đối với cô gái, Thương Khâu lại híp mắt quan sát tỉ mỉ, từ đầu đến cuối một câu nói cũng không nói.

Bọn họ vừa đi một vòng phòng tập thể thao, điện thoại di động của cô gái vang lên vừa lúc, phải tiếp một cuộc điện thoại của khách hàng, Tạ Nhất thừa dịp bỏ trống này nhỏ giọng nói với Thương Khâu: "Có phát hiện gì không?"

Thương Khâu lắc đầu Tạ Nhất liền có hơi nản lòng, nói: "Không phải vấn đề của phòng tập thể thao sao?"

Cô gái nhỏ rất nhanh thì quay lại, Tạ Nhất nói lấy lệ còn phải suy nghĩ một chút nữa, liền muốn rời đi ra cửa với Thương Khâu.

Hai người còn chưa đi ra phòng tập thể thao, thì nghe được có người đang gọi bọn họ.

"Chào ngài? Xin chờ một lát, chào ngài!"

Tạ Nhất và Thương Khâu quay đầu lại, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp "người quen".

Nói quen, cũng không tính rất quen, bởi vì bọn họ vốn chưa nói câu nào, mà người quen này, chính là sáng sớm hôm nay lúc ngồi xe bus, gặp được hành khách nam bị đôi tình nhân kia chế nhạo.

Hành khách nam dường như cũng tập thể hình ở nơi này, đầu đầy là mồ hôi chạy tới, thở hổn hển, thấy Tạ Nhất hết sức kinh ngạc vui mừng.

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Là anh?"

Hành khách nam kia thấy Tạ Nhất còn nhận ra mình, nhất thời lộ ra nụ cười hơi xấu hổ, bản thân hắn ta vận động mặt đã đỏ, lần này mặt càng đỏ, nói: "Anh... Anh còn nhận ra tôi à, tôi lúc đó chưa cảm ơn anh, thực sự là cảm ơn anh!"

Tạ Nhất khoát khoát tay, nói: "Không có việc gì không có việc gì."

Hành khách nam kia nói: "Anh... Anh tên gì? Tôi là Hà Nguyên Phi."

Tạ Nhất vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới giờ mình là Thương Khâu, vội nói ấp úng: "Cái đó... Thương Khâu."

Hành khách nam cười nói: "À, anh tên là Thương Khâu à, thật khéo, quê tôi cũng là Thương Khâu*, quê cậu cũng là Thương Khâu ư?"

[Thương Khâu là một địa cấp thị tại tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.]

Tạ Nhất lúng túng gãi gãi đầu của mình, có chút không biết trả lời thế nào.

Hành khách nam nói: "Anh ở chỗ này tập thể hình hả?"

Tạ Nhất nghe hắn ta hỏi như vậy, đột nhiên nghĩ tới, nói: "À... Tôi đang suy nghĩ đây, anh tập thể hình ở đây? Cảm giác thế nào?"

Hành khách nam cười nói: "Rất tốt."

Hành khách nam còn nói: "Tôi mới tập thể hình xong rồi, anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm cảm ơn anh đi."

Tạ Nhất vốn muốn từ chối, thế nhưng vừa nghĩ tới có thể hỏi thăm sự tình, liền nhìn thoáng qua Thương Khâu, Thương Khâu không lên tiếng, dường như ngầm đồng ý.

Tạ Nhất nói: "Vậy quá xấu hổ, tôi mời anh đi."

Hành khách nam vội đi thay đồ, vì vậy ba người đi ra, liền ở nhà hàng sát vách ngồi xuống ăn gì đó, hành khách nam thoạt nhìn sức ăn không nhỏ, chẳng qua đang giảm béo, cho nên cố ý khống chế sức ăn, chọn cũng không nhiều.

Trọng điểm của Tạ Nhất không ở trên bữa ăn, cũng không chọn quá nhiều, người phục vụ rất nhanh thì đem đồ uống đã chọn đưa lên.

Tạ Nhất phát hiện Thương Khâu lại thích uống trà ô lông bạch đào [4], với lại nhất định phải thêm mật, sau đó tiếp tục là trứng lòng đào, Tạ Nhất lại phát hiện đại lục mới, Thương Khâu người đàn ông này dường như thích đồ ngọt hơn.

Tạ Nhất cũng bỏ thêm cho mình chút mật coi sao, cảm giác rất mới mẻ, hơi có chút ngọt miệng, thế nhưng cũng không ngấy người, mùi thơm của bạch đào [5] vô tận, có một loại cảm giác thấm vào ruột gan.

Tạ Nhất thăm dò xong, nói: "Anh biết phòng tập thể thao này, có cách nào làm cơ thể gầy mau không? Ừm... Ý của tôi là, gầy xuống trong vòng một ngày."

Hà Nguyên Phi nhấp một ngụm trà, kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, lập tức cười cười, nói: "Một ngày?"

Bản thân Tạ Nhất cũng cảm thấy như chuyện cười, giải thích nói: "Tôi có một người bạn, muốn giảm cân gấp."

Hà Nguyên Phi nói: "Việc đó không thể đi? Nếu quả như thật sự có cách một ngày là có thể gầy xuống, tôi cũng sẽ không bị người ta cười nhạo, anh nói có phải hay không?"

Tạ Nhất nghĩ thầm, cũng đúng á, Hà Nguyên Phi ở phòng tập thể thao tập thể hình này, nếu quả như thật sự có cách một ngày là có thể gầy xuống, vậy thì ngày hôm nay Hà Nguyên Phi cũng không đến nổi bị đôi tình nhân trên xe bus cười nhạo rồi.

Lẽ nào vấn đề không phải là xuất phát ở phòng tập thể thao?

Tạ Nhất có chút trăm nghĩ không giải được, lúc này người phục vụ bưng thức ăn lên, ba người liền chuẩn bị động đũa.

Hiển nhiên nhà hàng này rất không phù hợp khẩu vị của Thương Khâu, Thương Khâu ăn không quá vui vẻ, mặc dù Thương Khâu mặt tê liệt trước sau như một, chẳng qua Tạ Nhất vẫn có thể cảm giác được có hơi khác biệt.

Mọi người đang dùng cơm, Hà Nguyên Phi ăn hai miếng, cứ như mèo ăn, buông đũa xuống, coi như không muốn ăn nữa, nhìn Tạ Nhất hơi lắp bắp, hơi ngại ngùng.

Tạ Nhất bị nhìn chăm chăm tới tê dại da đầu, khó hiểu ngẩng đầu lên, quả nhiên Hà Nguyên Phi nhìn mình, lại có chút ngại ngùng.

Tạ Nhất vội vàng đem đồ trong miệng nuốt xuống, thiếu chút nữa nghẹn chết cậu, nói: "Có chuyện gì không?"

Cậu nói xong, bưng ly lên chuẩn bị uống miếng ô long bạch đào thanh thanh họng, chợt nghe Hà Nguyên Phi lắp ba lắp bắp nói: "Ngày hôm nay... Ngày hôm nay thực sự là cảm ơn anh, tôi từ nhỏ đã rất béo, rất nhiều người đều cười nhạo tôi, không ai ra mặt cho tôi, hôm nay anh là người đầu tiên, tôi... Tôi thích anh, có thể qua lại với tôi không?"

"Phụt ——!!!"

Tạ Nhất mới vừa uống trà vào, nhất thời phun ra một ngụm, trừng hai mắt còn cho rằng mình nghe lầm.

Thương Khâu bên cạnh ngược lại bình tĩnh, anh ta có khiết phích, dường như hơi ghét bỏ Tạ Nhất, cầm giấy ăn, đưa cho Tạ Nhất, để cậu mau đem trên người cậu lau một cái.

Tạ Nhất luống cuống tay chân lau quần áo, Hà Nguyên Phi thấy phản ứng của cậu, nhất thời buồn đau nói: "Anh... Anh là ghét bỏ tôi sao?"

Tạ Nhất vội vàng khoát tay, nói: "Không không, thế nhưng... Tôi là nam á."

Hà Nguyên Phi thấp giọng nói: "Tôi... Tôi biết."

Da đầu Tạ Nhất tê dại, nhìn vẻ mặt của Hà Nguyên Phi, giống như không muốn buông tha vậy, vì vậy chợt nảy ra ý nghĩ, lập tức nói: "Kỳ thực, tôi có người thích rồi, thật xin lỗi."

Hà Nguyên Phi càng đau buồn, nói: "Là kiểu người thế nào?"

Tạ Nhất liền nhức đầu, kiểu người thế nào? Cậu hoàn toàn chưa từng thích ai, trả lời không được á.

Tạ Nhất cầu cứu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thương Khâu, Thương Khâu dường như ăn xong rồi, bản thân tao nhã cầm lấy khăn giấy lau lau miệng và tay, nhấp một hớp trà Ô Long, dường như không dự định giải cứu cậu.

Mà lúc này Hà Nguyên Phi thấy Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn Thương Khâu, vẻ mặt liền hiểu rõ, dường như hiểu lầm, thấp giọng nói: "Tôi... Tôi hiểu, vậy, vậy chúc phúc các anh."

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Hả?"

Hiểu cái gì? Sao tôi không hiểu?

Thương Khâu bên cạnh ngược lại biết nghe lời phải, rất bình tĩnh buông ly trà thủy tinh, nói: "Cảm ơn."

Tạ Nhất: "..." Tình huống gì thế? Sao phải nói cảm ơn?

——

[1] Anh Ninh là truyện ngắn cổ văn của tác giả văn học Bồ Tùng Linh nhà Thanh, được viết ở "Liêu Trai chí dị" quyển hai.

Tiểu thuyết viết thư sinh Vương Tử Phục dạo chơi ngoài thành gặp được Hồ nữ Anh Ninh, vừa gặp đã thương, tương tư thành bệnh. Tác phẩm mượn Anh Ninh rực rỡ ngày đó, với khắc hoạ hình tượng thiếu nữ tươi đẹp, biểu đạt phẫn uất của lễ giáo phong kiến với bản tính của người con gái.

[2] Hoa Cô Tử: chuyện tình liêu trai đầy nước mắt giữa yêu và người của Hoa Cô Tử và chàng thư sinh lương thiện An Ấu Dư. Ấu Dư vốn rất yêu thích cỏ cây và yêu thương động vật nên nhiều lần chạm trán với con trai huyện lệnh Hùng Đại Thành vì muốn cứu những động vật. Trong một lần Ấu Dư cứu con hươu nhỏ và từ đó chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra.

[3] Bạch Long Mã (chữ Hán: 白龍馬) hay Tiểu Bạch Long là con của Tây Hải Long Vương (em Đông Hải Long Vương) là đồ đệ thứ hai của Đường Tăng đi thỉnh kinh ở Tây Thiên trong tiểu thuyết Tây du ký của Ngô Thừa Ân.

[4] Trà Ô long bạch đào (白桃乌龙): dưới đây là sản phẩm của 1 hãng nổi tiếng ở TQ.

4 Trà Ô long bạch đào dưới đây là sản phẩm của 1 hãng nổi ting ở TQ

[5] Bạch đào (Haruto): Đây là loại đào trắng thơm ngon nổi tiếng của Okayama. Đào Okayama nổi tiếng với câu chuyện dân gian Momotarou. Đào trắng Okayama được trồng chăm chút rất cẩn thận: mỗi quả được bọc bên ngoài một túi nhỏ để bảo vệ lớp vỏ mềm mại của đào, giúp đào có thể chín đều từ trong ra ngoài. Đào trắng nhận được rất nhiều lời khen ngời như "Đào ở Okayama luôn ngon ngọt", "Tôi chưa bao giờ ăn thứ trái cây nào ngon như thế này"

Đào trắng nhận được rất nhiều lời khen ngời như Đào ở Okayama luôn ngon ngọt Tôi chưa bao giờ ăn thứ trái cây nào ngon như th này

———
Bình Luận (0)
Comment