Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 35

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Đường Nhất Bạch đột nhiên xảy ra chuyện, Tạ Nhất nhanh chóng tăng chân ga, chạy về phía biệt thự của Đường Nhất Bạch, trái lại rất thuận tiện, bọn họ đã từng đi một lần rồi, cho nên cũng biết địa điểm.

Rất nhanh thì hai người đã đến biệt thự Đường Nhất Bạch, bên trong đã tất bật thành một đống, Tạ Nhất và Thương Khâu đi vào, người giúp việc cũng không kịp chào hỏi cậu, bác sĩ còn nhiều hơn lần trước, bận rộn không ngừng.

Tạ Nhất đi tới cửa, thì nghe được tiếng rên rỉ của Đường Nhất Bạch, dường như vô cùng khó chịu.

Đường Nhất Bạch nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi còn phát tím, không ngừng nói mê sảng, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cơ thể còn đang run rẩy co giật.

Tạ Nhất vừa nhìn, cho dù bên cạnh cậu không có bạn bè hoặc đồng nghiệp từng có thai, nhưng dáng vẻ này có thể giống như sắp sinh.

Càng giống như là...

Thương Khâu nhìn thoáng qua, liền nói: "Cậu ta trúng độc."

Đường Giảo bận rộn ở bên cạnh, nghe lời của Thương Khâu, nhất thời có chút khiếp sợ, đáp: "Cái gì?"

Thương Khâu lại nói: "Độc tố ảnh hưởng quỷ thai, để những người khác đi ra ngoài.""

Đường Giảo vội để những người khác đều lui ra ngoài, Đường Nhất Bạch đầu đầy mồ hôi lạnh, Đường Giảo vội vàng dùng khăn lông nóng lau mồ hôi hột chảy xuống cho cậu ta, lúc này Đường Nhất Bạch hoàn toàn không còn loại dáng vẻ kiêu ngạo cao ngạo như lúc thường nữa, càng giống như là đứa trẻ tủi thân, đau tới nổi chảy cả nước mắt.

Thương Khâu đi tới, từ trong balo lấy ra xấp giấy note, sau đó một tiếng "Xoẹt" đem một tờ xé xuống, tìm một ly thủy tinh, đem tờ note ném vào trong ly, lập tức rót nước ấm vào.

Tạ Nhất mở to mắt nhìn giấy note giống như viên sủi bọt vậy, phát ra tiếng "Xì xì xì", sau đó thì biến mát không thấy nữa! Hòa vào trong nước, hơn nữa không có bất kỳ màu sắc gì, giống như là nước trắng thông thường vậy.

Thương Khâu đem ly nước đưa cho Đường Giảo, Đường Giảo vội nâng Đường Nhất Bạch dậy, để cậu ta dựa vào mình, sau đó ôn nhu cẩn thận cho cậu ta uống nước, Đường Nhất Bạch uống một ngụm, nói lầm bầm: "Mùi gì thế... Thật là cay..."

Đường Giảo liền vội vàng nói: "Thiếu gia, nào, ngoan, mau uống một chút đi, uống vào là tốt ngay."

Đường Nhất Bạch lúc này đã mơ mơ màng màng, nghe lời của Đường Giảo, thì hé miệng uống một ngụm, Đường Giảo dụ dỗ cậu ta, uống khoảng chừng gần một ly.

Tạ Nhất kinh ngạc: "Còn cay?"

Thương Khâu không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nói: "Nước bùa đương nhiên có chút mùi."

Thương Khâu lại đem bút máy lấy ra, ở trên giấy note viết viết vẽ vẽ, lập tức đều xé ra đưa cho Đường Giảo hết, nói: "Mỗi ngày một tờ, làm nước bùa cho cậu ta uống, cậu là Giảo thú, nước bùa làm như thế nào, không cần tôi nói nhiều đi?"

Đường Giảo gật đầu, vội vàng đem lá bùa này cất lại, Tạ Nhất không phải là có ý định nhìn, thế nhưng cậu vẫn liếc mắt nhìn thử, dù sao trên lá búa kia cũng là viết bằng tiếng Trung mà.

—— cố thận an thai. [thận ở đây là quả thận]

Tạ Nhất: "..." Thương Khâu thật sự có thể đổi nghề làm bác sĩ phụ khoa, không biết có thể điều trị không dựng không dục hay không, nếu như có thể, anh ta có thể kiếm còn nhiều hơn khu ma nhân...

Đường Nhất Bạch uống nước bùa xong, lại thật sự dần dần chuyển biến tốt, chẳng còn đau đớn nữa, với lại cũng không ra mồ hôi lạnh nữa, chỉ là dằn dặt của đau đớn khiến cậu có hơi suy yếu, tê liệt ở trên giường không động đậy nổi.

Đường Giảo vội lau mồ hôi cho cậu ta, nói: "Thiếu gia, tốt hơn chưa?"

Đường Nhất Bạch có hơi đau đầu, suy yếu, cậu ta không thể mở miệng nói, dường như cũng không có lo lắng, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng thở to.

Đường Giảo nói với Thương Khâu: "Cảm ơn ngài Thương."

Thương Khâu: "Không cần cảm ơn tôi, là quỷ thai."

Tạ Nhất nghe thấy rất mờ mịt, không phải bởi vì quỷ thai hoảng sợ cho nên khiến Đường Nhất Bạch đau đớn khó chịu sao, vì sao Thương Khâu để Đường Giảo cảm ơn quỷ thai?

Thương Khâu giải thích: "Đường Nhất Bạch đúng là trúng độc do đồ ăn, cậu có thể đi tra trong nhà hoặc là công ty, có phải ghi hận Đường Nhất Bạch hay không, hoặc muốn diệt trừ Đường Nhất Bạch... Loại độc tố này có thể chết ngay, là quỷ thai hấp thu độc tố của cậu ta, cuối cùng cứu Đường Nhất Bạch một mạng."

Đường Nhất Bạch nghe xong có chút kinh ngạc, đáp: "Quỷ thải đã cứu tôi một mạng?"

Thương Khâu gật đầu, nói: "Quỷ thai bởi vì hấp thu độc tố, cho nên có chút hoảng sợ, vậy mới khiến cậu đau bụng."

Đường Nhất Bạch càng giật mình, cậu ta chưa từng nghĩ tới quỷ thai còn có thể cứu người.

Tạ Nhất cũng vậy, không nghĩ tới đứa nhóc này còn chưa sinh ra, cũng đã hiểu chuyện rồi.

Đường Nhất Bạch vẫn rất yếu ớt, có hơi mơ mơ màng màng muốn ngủ, Thương Khâu lại nói: "Vừa lúc có chuyện này muốn hỏi các người."

Anh ta nói xong, "Cùm cụp" một tiếng, đem một đôi bông tai đính kim cương đặt lên bàn, nói: "Thứ này các người từng thấy chưa?"

Chính là bông tai đính kim cương được Thương Khâu và Tạ Nhất lấy từ nhà của chủ quản Hồ mang ra ngoài, một đôi bông tai vặn đít, tỉ lệ thoạt nhìn vô cùng tốt, hơn nữa không nhỏ, đeo vào trên tai khẳng định rất nổi bật.

Đường Nhất Bạch nhìn thoáng qua, mới đầu không chú ý, dù sao đây là đồ của phụ nữ, thế nhưng vừa liếc nhìn, nói mơ hồ: "Có hơi... Có hơi nhìn quen mắt, chẳng qua giờ tôi không nghĩ ra được."

Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Triệu Á, có phải của Triệu Á hay không?"

Đường Nhất Bạch nghe thế, đáp: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, là Triệu Á, lúc trước cô ta có đeo, là khoảng thời gian trước... Bởi vì đôi bông tay kim cương này không nhỏ, cho nên tôi có chú ý chút."

Đường Nhất Bạch còn nói: "Thế nào ở chỗ các người?"

Thương Khâu híp mắt, đáp: "Dựa theo khả năng kinh tế của Triệu Á, bản thân cô ta mua không nổi đôi bông tai này."

Đường Nhất Bạch trong nháy mắt có chút mê man, Tạ Nhất thấy vẻ mặt mê man của cậu ta, nhất thời có chút bóp cổ tay, nhà tư bản đại gian đại ác nha, hiển nhiên Đường Nhất Bạch cũng không hề hiểu rõ đôi bông tai kim cương này quá đáng giá, dĩ nhiên, ở trong lòng của người như Đường Nhất Bạch, bông tai kim cương này mà nói chẳng qua hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Tạ Nhất: "Triệu Á có thể qua lại với chủ quản Hồ hay không."

"Ai?"

Đường Nhất Bạch mở to hai mắt nhìn, Tạ Nhất nói: "Chủ quản Hồ, chính là chủ quản Hồ của công tay các cậu đó, lần trước còn khó dễ tôi ấy."

Đường Nhất Bạch nâng tay lên ngăn lại lời của cậu, nói: "Đợi đã, tôi biết là chủ quản Hồ, không cần miêu tả, tôi chỉ là quá hoảng sợ thôi, làm sao có thể?! Triệu Á cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn tôi vài tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học một hai năm, chủ quản Hồ cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, còn hơn tuổi cha cô ấy, làm sao có thể, tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa tầm mắt của Triệu Á rất cao."

Thương Khâu híp mắt, chỉ vào bông tay kim cương kia, nói: "Đây là phát hiện trong nhà chủ quản Hồ."

Đường Nhất Bạch càng khiếp sợ không thôi, nói: "Cái gì!? Chủ quản Hồ giết Triệu Á?! Khoan đã... Sao các người đi vào trong nhà của chủ quản Hồ?"

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy tư duy của Đường Nhất Bạch vẫn còn đúng chỗ...

Thương Khâu: "Đương nhiên là có cách của tôi."

Đường Nhất Bạch lau mặt một cái, đáp: "Chủ quản Hồ không phát hiện chứ?"

Thương Khâu nói thản nhiên: "Hiện giờ không phát hiện, chẳng qua nếu như bông tai này thật là của Triệu Á, chủ quản Hồ giữ lại một đôi bông tai của người chết, hoặc là vì tiền, hoặc là vô cùng quan trọng, rất nhanh thì cũng sẽ phát hiện không thấy đôi bông tai nữa."

Đường Nhất Bạch lại lau mặt một cái, đột nhiên lầm bầm nói: "Bụng tôi không đau nữa, giờ hơi nhức đầu."

Đường Giảo vội vàng đỡ Đường Nhất Bạch nằm xuống, nói: "Thiếu gia, đừng quá lo lắng, còn có ngài Thương và ngài Tạ mà."

Đường Nhất Bạch lòng nói cũng là bởi vì hai người bọn họ mình mới lo lắng!

Tạ Nhất: "Nói như vậy, Triệu Á không qua lại với chủ quản Hồ?"

Đường Nhất Bạch nói lời thề son sắt: "Tuyệt đối không có khả năng, ánh mắt Triệu Á rất cao, hơn nữa Triệu Á là cấp dưới của tôi, chủ quản Hồ là cấp dưới của em tôi, chúng tôi lúc thường không ngồi cùng bàn, nhân viên của cấp dưới cũng là giương cung bạt kiếm."

Thương Khâu: "Tin tức của Phùng Tam gia, có người thấy Triệu Á ngồi ở trong xe của chủ quản Hồ, đi vào nhà hàng, cũng từng đi câu lạc bộ tư nhân cao cấp."

"Cái gì!?"

Đường Nhất Bạch càng kinh hãi, đi loại nơi như nhà hàng và câu lạc bộ tư nhân, vậy khẳng định là hẹn hò rồi, còn có thể làm gì, cũng không thể là đi nói chuyện làm ăn đi, dù sao Triệu Á chỉ là một thư ký, cũng không có làm ăn gì có thể bàn.

Đường Nhất Bạch cũng bối rối, vẻ mặt không phản ứng kịp.

Thương Khâu lại bình tĩnh: "Đi điều tra câu lạc bộ tư nhân này xem."

Anh ta nói xong, đem một tấm danh thiếp đặt lên bàn, Tạ Nhất nhìn thấy, trên đó viết tên của câu lạc bộ tư nhân, đoán chừng là Phùng Tam gia đưa tới cho anh ta.

Đường Nhất Bạch thấy danh thiếp, liền nói: "Được, tôi sẽ đi tìm người thăm dò, chẳng qua cậu lạc bộ tư nhân này tra ra có thể rất khó khăn. Câu lạc bộ này tôi biết, rất nhiều người giàu có đều ở nơi này hưởng lạc, hơn nữa quản lý việc riêng tư rất nghiêm ngặt."

Thương Khâu đem nhiệm vụ này giao cho Đường Nhất Bạch, lập tức đem bông tai kim cương trên bàn cầm lên, lại bỏ vào trong túi lần nữa, nói: "Thứ này không thể để lại cho các người, dù sao ngài Đường đã bị theo dõi, không phải cũng trúng độc rồi sao?"

Đường Nhất Bạch: "..."

Thương Khâu nhìn về phía Đường Giảo, nói: "Tôi không biết ngài Đường cụ thể là ai theo dõi, có phải có liên quan tới Triệu Á hay không, chẳng qua ngài Đường giờ đã không sao rồi, người bỏ độc có thể sẽ không từ bỏ ý định."

Đường Giảo gật đầu: "Cảm ơn ngài Thương nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."

Thương Khâu nói xong, cũng không có gì để ở lại, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Tạ Nhất, sau đó thì xoay người đi ra ngoài.

Tạ Nhất vội đi theo, sau khi đuổi kịp đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, động tác này thế nào giống như vẫy gọi động vật vậy? Hơn nữa còn là thú cưng!

Tạ Nhất và Thương Khâu lên xe, liền lái xe về nhà, bọn họ trở về hơi trễ, không biết tiểu Thiên nga ăn cơm chưa, cho dù lúc này không có cách nào nấu cơm nữa, Tạ Nhất đã từ quán cơm đêm khuya đem về vài hộp cơm.

Hai người về đến nhà, không thấy tiểu Thiên nga đâu, còn tưởng rằng nó chạy ra ngoài chơi rồi, không nghĩ là mới vừa vào cửa phòng khách đã nhìn thấy rồi, hay thật, tiểu Thiên nga đang "làm việc" chăm chỉ.

Tiểu Thiên nga đang viết tiểu thuyết của nó...

Tạ Nhất cũng không hề có chút hứng thú nào với tiểu thuyết, từ lúc đặt mình là O, thì không hề có hứng thú, hơn nữa tiểu Thiên nga kiên quyết không thay đổi thiết định.

Tạ Nhất: "Tiểu Bạch, ăn cơm đi."

Tiểu Thiên nga lại nói với vẻ mặt thành thật: "Ừm, em còn chút nữa thì viết xong rồi, các anh ăn trước đi."

Tạ Nhất không có cách nào, đành phải ăn cơm trước với Thương Khâu, chừa lại một phần cho tiểu Thiên nga, sau khi bọn họ ăn xong, Thương Khâu chuẩn bị đi tắm, dù sao ngày hôm nay anh ta đã chạy ở bên ngoài cả ngày, Thương Khâu chính là người có khiết phích.

Thương Khâu vào phòng tắm, tiểu Thiên nga vừa lúc từ phòng khách đi ra, nhảy nhảy nhót nhót, nói: "Chủ nhân chủ nhân!"

Tiểu Thiên nga tung tăng như thế, Tạ Nhất cảm thấy có thể nó viết rất trôi chảy.

Tiểu Thiên nga nói đầy kích động: "Chủ nhân chủ nhân, truyện mới của em lại đăng lên rồi, anh có muốn đọc hay không nha!"

Da đầu Tạ Nhất lập tức tê dại, từ chối: "Không, kiên quyết không đọc, anh thích phụ nữ."

Tiểu Thiên nga bĩu môi, nói ngọt ngào: "Chủ nhân, gạt người là sẽ biến thành Pinocchio!"

Tạ Nhất: "Sao anh gạt em được?"

Tiểu Thiên nga mở to mắt to, đáp: "Chủ nhân không phải là thích Thương Khâu à?"

Tạ Nhất: "..." Đợi đã, tình huống gì đây.

Tiểu Thiên nga nói chắc chắn: "Em nhìn thấy các anh hôn rồi!"

Tạ Nhất: "Đó không phải là hôn trên ý nghĩa... bình thường, em hiểu không? Là đang cho Thương Khâu tinh nguyên, với lại, em còn hôn nhẹ với Phùng Tam gia nữa."

Tiểu Thiên nga nói nghiêm túc: "Đúng nha, em thích Phùng Tam gia nha!"

Tạ Nhất: "..." Khoan đã, tình huống phức tạp hơn rồi!

Tạ Nhất phát hiện vùng đất mới, liền vội nói: "Tình huống gì thế? Không phải em chê dáng vẻ Phùng Tam gia xấu à?"

Phùng Tam gia thoạt nhìn chính là một ông chú hoa tâm, tiểu Thiên nga đơn thuần như vậy, Tạ Nhất sợ "con trai" của mình ứng phó không được.

Tiểu Thiên nga nói nghiêm túc: "Chú ấy cho dù dáng vẻ đúng thật rất xấu, thế nhưng không xấu bằng Thương Khâu!"

Tạ Nhất đã đem những lời này tự động phiên dịch thành, dáng vẻ Phùng Tam gia đúng thật rất đẹp trai, thế nhưng không đẹp trai bằng Thương Khâu, nghĩ kỹ lại chút, cũng là tạo thành.

Tiểu Thiên nga nói tiếp: "Thế nhưng em cũng rất xấu mà! Chú ấy nói sẽ không ghét bỏ em!"

Tạ Nhất: "..." Thật muốn khóc, tiểu Thiên nga cho là mình rất xấu, còn cảm ơn Phùng Tam gia không ngại nó xấu, trên đời này không ai ghét bỏ được tiểu Thiên nga xấu biết không!

Tiểu Thiên nga lại nói: "Em suy nghĩ rồi, chú ấy là người tốt, với lại còn kể cho em nghe câu chuyện rùa thỏ chạy đua nữa, nói tiểu thuyết của em viết rất tốt, cho nên chú ấy cho dù vóc người hơi xấu, nhưng thật ra là người tốt, vì vậy..."

Tạ Nhất liền có chút khẩn trương, nói: "Vì vậy thế nào?"

Tiểu Thiên nga chớp đôi mắt to, nói: "Vì vậy em đồng ý qua lại với chú ấy rồi."

Trong lòng Tạ Nhất đã bùng nổ rồi, cậu cũng biết, Phùng Tam gia là con cáo già!

Tiểu Thiên nga còn chìm trong tốt đẹp, nói: "Chủ nhân chủ nhân, một lát nữa em muốn đi tìm chú ấy, qua bên đó của chú ấy, có thể chứ?"

Tiểu Thiên nga chớp đôi mắt to thuần khiết, Tạ Nhất lại kiên định nói: "Không thể."

Tiểu Thiên nga vẫn đang chớp đôi mắt to thuần khiết, vẻ mặt ngây thơ, giọng nói mềm mại, còn hơi tủi thân, nói: "Tại sao vậy?"

Tạ Nhất: "Bởi vì... Bởi vì..."

Cậu bởi vì nửa ngày, căn bản không bởi vì ra nổi, ánh mắt tiểu Thiên nga quá thuần khiết, Tạ Nhất thực sự nói không nên lời, bởi vì cáo già Phùng Tam gia kia là sói lớn, rất có thể sẽ đem em ăn ngay cả vụn thịt cũng không còn.

Tiểu Thiên nga bĩu đôi môi phấn hồng, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên "Ôi" một tiếng, dường như rất đau vậy, cau mày đột nhiên lại đứng lên.

Tạ Nhất: "..." Lẽ nào trễ rồi!

Tiểu Thiên nga xoa xoa mông của mình, nói lẩm bẩm: "Hừm, đau quá nha, cũng là chú ấy quá hung rồi."

Tạ Nhất đột nhiên rất muốn khóc, lòng chua xót...

Tiểu Thiên nga mới vừa ăn cơm xong, chợt nghe được tiếng "Leng keng ——", có người nhấn chuông cửa, Thương Khâu vừa lúc tắm xong, khoác một cái áo choàng tắm, cũng không thắt lại dây lưng đã đi ra ngoài, nói: "Ai tới rồi."

Vẻ mặt Tạ Nhất hung thần ác sát, đáp: "Ông chú xấu xí đi?"

Tiểu Thiên nga lại nhảy nhảy nhót nhót chạy tới mở cửa, hết sức vui vẻ, thoáng cái đã nhào vào trong lòng người ta, quả nhiên lại chính là Phùng Tam gia.

Phùng Tam gia cười híp mắt đem tiểu Thiên ôm lấy, một cánh tay vòng ngang, trực tiếp để tiểu Thiên nga ngồi ở trên cánh tay của mình, cho dù vóc người tiểu Thiên nga nhỏ nhắn xinh xắn, thế nhưng cũng không coi là quá nhẹ, dù sao trên người nó rất có thịt, lực cánh tay Phùng Tam gia kinh người, dĩ nhiên để tiểu Thiên nga ngồi ổn định.

Tiểu Thiên nga ngồi ở trên cánh tay hắn ta, lắc chân nhỏ, còn ôm cổ của Phùng Tam gia, cho Phùng Tam gia một cái hôn gặp mặt, quả thực Tạ Nhất chưa từng tận mắt thấy.

Thương Khâu nhướng mày, Phùng Tam gia cười híp mắt: "Ngày hôm nay Tiểu Bạch ở bên nhà tôi qua đêm, ngày mai tôi sẽ đem em ấy chở về."

Thương Khâu ngược lại không có ý kiến gì, liền gật đầu, Phùng Tam gia liền ôm lấy tiểu Thiên nga chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Nhất tuy rằng rất muốn đánh uyên ương, nhưng nhìn tiểu Thiên nga vui vẻ như thế, lắc đôi chân nhỏ nói chuyện phiếm với Phùng Tam gia, còn để Phùng Tam gia kể cho nó chuyện ngụ ngôn, Tạ Nhất đã không có cách nào mở miệng, cảm giác mình không phải là cha, càng giống như là một người "mẹ kế"!

Phùng Tam gia rất nhanh đã dẫn tiểu Thiên nga đi mất, một tiếng "Răng rắc" liền đóng cửa lại, Thương Khâu: "Lo làm gì?"

Tạ Nhất lúc này mới từ trong bi thương phục hồi tinh thần lại, dù sao ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai bị sói xám tha đi, có thể không bi thương hả?

Tạ Nhất ngẩng đầu lên, thì thấy Thương Khâu, Thương Khâu đứng ở trước mặt mình, dây lưng của áo choàng tắm không cột lại, áo choàng tắm khoác lỏng lẻo, tóc ướt nhẹp còn rủ xuống, bởi vì che hết một phần bên mặt, cả người thoạt nhìn có chút nhu hòa, tự có một loại "đặc hiệu" của ôn nhu.

Cơ ngực và cơ bụng tám múi lồ lộ ở trước mặt, phía dưới là chân dài rộng của cơ thể trôi chảy, màu da của Thương Khâu cũng không hề đen, ở dưới áo choàng tắm màu tuyết trắng, còn có quấn lót màu đen làm phụ trợ, có vẻ...

Tạ Nhất liền "Bùm" một cái, mặt đỏ lên, vội nói: "A... Tôi đi tắm."

Cậu nói xong, chạy ào vào phòng tắm, vào phòng tắm còn mơ hồ nghe một tiếng cười khẽ của Thương Khâu.

Tạ Nhất vội đi tắm, mở nước lạnh, trực tiếp giội tới lạnh thấu tim, hôm nay đã là đầu thu rồi, sau khi giội xong thì cảm thấy chua sảng, hắc xì mây cái.

Tạ Nhất từ phòng tắm chầm chậm đi ra, Thương Khâu đã vào phòng ngủ, cũng không ở phòng khách, Tạ Nhất đi thu dọn bàn ăn, sau đó chậm rãi đi trở về phòng ngủ, Thương Khâu đang xem điện thoại di động, Tạ Nhất cho là anh ta đang làm việc, thuận miệng nói: "Làm gì vậy?"

Thương Khâu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tạ Nhất, anh ta ngồi ở trên ghế sa lon, tóc còn hơi ướt, dây lưng của áo choàng tắm đã cột lại rồi, nhưng vẫn còn lỏng lẻo, hơn nữa áo choàng tắm không có nút, chỉ là buộc lại ở giữa một chút, chỉ cần ngồi xuống, phía trước và phía dưới sẽ bung ra.

Cổ chữ xẻ sâu kia, sợ rằng phải chạy tới bụng, phía dưới lại là chân dài rộng, bắp chân lộ ra bắp thịt trôi chảy, còn có một phần nhỏ của bắp đùi, che che mở mở.

Tạ Nhất liền cảm thấy, hiệu quả thị giác như thế, còn hơn lúc nãy nữa khiến mạch máu người ta muốn phun...

Mũi Tạ Nhất hơi ngứa, thiếu chút nữa chảy ra máu mũi, đời này cậu nhìn phụ nữ cũng chưa chảy máu mũi, nhìn một thân hình cao lớn của đàn ông, lại thiếu chút nữa chảy máu mũi, thế nhưng Tạ Nhất không thể không nói, Thương Khâu ăn mặc thật quá tao rồi.

Thương Khâu lại nói thản nhiên: "Tiểu thuyết, Tiểu Bạch viết."

Tạ Nhất: "..." Thương Khâu lúc nào đã trở thành fan truyện của Tiểu Bạch rồi?!

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, bởi vì giờ anh ta đã cô cùng tao rồi, cười rộ lên càng tao hơn một bậc, thiếu chút nữa chói mù mắt của Tạ Nhất.

Tâm tình Thương Khâu không tệ, nói: "Muốn xem không, mới thiết định."

Tạ Nhất lập tức từ chối: "Không! Không xem, tuyệt đối không xem, tôi không có hứng thú với cái này."

Thương Khâu nhún vai, cũng không có ý gò ép, nói: "Thật sự thú vị."

Tạ Nhất mới sẽ không bị lừa, đơn giản chính là ABO gì đó, hơn nữa mình còn là thiết định của O.

Thương Khâu: "Lần này thiết định của cậu rất... Vĩ ngạn."

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu đầy hoài nghi, khóe miệng Thương Khâu còn chứa nụ cười nhàn nhạt, nụ cười như thả lỏng vậy, chẳng qua nụ cười này khiến Tạ Nhất nao nao trong lòng, cứ cảm thấy Thương Khâu đang câu cá, nhưng là mình tuyệt đối sẽ không mắc câu!

Tạ Nhất kiên quyết: "Không xem, tôi muốn đi ngủ."

Thương Khâu nhún vai, đáp: "Đáng tiếc, chỉ có ba chương."

Anh ta nói xong, để điện thoại ở một bên, cũng chuẩn bị đi ngủ.

Hai người nằm ở trên giường, Tạ Nhất vốn là lo nghĩ cho tiểu Thiên nga, có thể bị Phùng Tam gia khi dễ hay không, sau đó lại nghĩ đến chuyện của Triệu Á, còn có chủ quản Hồ, và đôi bông tai kim cương, nói chung là trong đầu hỗn loạn, vẫn ngủ không được.

Thương Khâu bên cạnh dường như ngủ rồi, hô hấp đã yên lặng mà lâu dài, Tạ Nhất không dám xoay người đánh thức Thương Khâu, vẫn nằm cứng đờ, sau đó thực sự ngủ không được, liền đem điện thoại di động lấy ra, quỷ thần xui khiến mà tìm app văn học Tấn Giang.

Tạ Nhất tìm được app rồi, lại quỷ thần xui khiến bấm tải xuống, nhập vào bút danh của tiểu Thiên nga, quả nhiên đã có ba truyện rồi.

Cái đầu tiên là 《 Đồng thoại chi lữ 》, tên này Tạ Nhất đã không muốn xem nữa, nội dung Tạ Nhất càng không muốn xem.

Cái thứ hai là《 Hấp dẫn trí mạng ABO 》, Tạ Nhất nhiều lần phản đối với thiết định mình là O rồi, thế nhưng tiểu Thiên nga dứt khoát không sửa, còn nói đây là tôn trọng cuộc sống, lại sửa đổi cao hơn với cuộc sống.

Hiện giờ ra cái thứ ba rồi, là... Quân lâm thần hạ?

Tạ Nhất suy nghĩ một chút, lẽ nào tiểu Thiên nga bắt đầu viết văn cổ đại? Còn là văn lịch sử nữa?

Tạ Nhất tò mò mở ra xem, dù sao trước đó Thương Khâu đã nói rất thú vị, có thể khiến cho anh ta nói rất thú vị, thực sự không biết là loại văn gì.

Tổng cộng ba chương, gần mười ngàn chữ, Tạ Nhất nghĩ thầm, có thể đọc xong rất nhanh.

Tạ Nhất quả nhiên thấy được tên của mình, lúc này thiết định của mình lại là vua một nước, hơn nữa còn là hoàng đế, Tạ Nhất dâng lên tự hào một trận, tiểu Thiên nga quả nhiên là hiểu biết, trách không được Thương Khâu nói thiết định của mình vô cùng vĩ ngạn, vua của một nước đó, vậy khẳng định có rất nhiều rất nhiều hậu cung đi, mỹ nữ như mây, tiêu tiền như nước, quả thực không thể đẹp trai hơn nữa!

Tạ Nhất hăng hái hừng hực mà đọc tiếp, mở đầu là như này... Dùng không ít số lượng từ để miêu tả long tháp của Hoàng đế, phải nói là xa hoa, Tạ Nhất bày tỏ rất vui, mình cũng có thể ở trên giường lớn mấy chục ngàn thước vuông mà tỉnh lại, rất chua sảng rồi.

Tạ Nhất tiếp tục xem tiếp, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, bởi vì trong màn vải của long tháp vì sao truyền ra tiếng rên rỉ, hơn nữa còn là giọng khàn khàn của đàn ông, sau đó Tạ Nhất xem thấy được những lời này —— "Thương, Thương tướng quân... Không, không được, trẫm..."

Sau đó Thương tướng quân tà mị cuồng quyến* (nóng nảy, ngay thẳng) đáp: "Nhưng là hơi ngọt một chút, việc này đã chịu không nổi rồi? Muốn thần thả người, người biết lấy lòng thần ra sao, bệ hạ?"

Mẹ nó!

Tạ Nhất thiếu chút nữa phun một câu thô tục, ngôi cửu ngũ đã nói đâu! Vô cùng vĩ ngạn đã nói đâu! Thân là một hoàng đế, vì sao khúc dạo đầu không có hậu cung, đây là thiết định cái quỷ gì!

Tạ Nhất vừa thổ tào, vừa lại xem tiếp.

Thương Khâu là một tướng quân, sau khi lập công từ biên quan trở về, nghe nói Hoàng thượng muốn lập nữ nhi thừa tướng làm Hoàng hậu, thừa tướng vì mượn hơi quan hệ thông gia nắm chắc quyền cao, thế là đã có long tháp nghiêm phạt play...

Tạ Nhất xem một hơi hết ba chương, đầy đầu chỉ còn lại có play, play, play, đại tướng quân từ đầu tới đuôi tràn đầy một cổ tà mị quỷ súc phong tao, Tạ Nhất xem tới đau trứng!

Phía dưới khu bình luận lại là một vùng hài hòa.

Cư dân mạng No1: XXXX bình luận: 《Quân lâm thần hạ 》Trời êi êi êi êi, Thái Thái!!!! Thiết định này thím đặt ra quá moe rồi!!! Là tôi phải đọc, tôi vẫn tìm mãi thiết định này đó!! Thật tô! Thật moe! Thái Thái tôi yêu thím!!! [Thái thái: bà lớn, bà chủ, bà xã... Chắc mấy bả tưởng người viết truyện là nữ:v]

Bình luận này gửi từ app Tấn Giang điện thoại di động hệ điều hành android.

Cư dân mang No2: OOOO bình luận: 《Quân lâm thần hạ 》Tướng quân thật tô nha!! Quỷ súc ôn nhu công! Tôi yêu nhất! Ai ôi miệng Hoàng thượng ngại thân thể ngay thẳng mà, đơn giản là một YD thụ nha! Ha ha ha ha thật là giỏi! Thái Thái lại tới hai chục ngàn chữ H!

Bình luận này phát ra từ trạm di động Tấn Giang.

Cư dân mạng No3: XXOO bình luận: 《Quân lâm thần hạ 》Thái Thái cố lên!!! Thiết định này thật là hay, cảm giác thật gian tà!! Tướng quân đừng nên khinh thường vua chứ!

Một viên lưu đạn ném xuống nước tặng cho Thái Thái!

Bình luận này phát ra từ máy trạm app Tấn Giang.

Tạ Nhất xem xong bình luận, nhất thời cảm thấy độc giả khẳng định đều mù hết, Hoàng đế là ngôi cửu ngũ mà, rõ ràng nên ở phía trên mới đúng!

Xí!

Tạ Nhất liền cho rằng đầu mình chuột rút rồi, cái gì mà ở phía trên, rõ ràng nên có hậu cung mỹ nữ như mây mới đúng, sao phải trộn một chỗ với tướng quân!

Tạ Nhất đem điện thoại ném qua một bên, căm giận liền chuẩn bị đi ngủ, lần này cậu vào giấc rất nhanh, thế nhưng lúc ngủ cũng không yên ổn, còn làm mộng, hiếm khi mơ bậy, trong đầu không ngừng lóe lên đoạn tiểu thuyết mới vừa xem.

"Bệ hạ..."

"Bệ hạ..."

Tạ Nhất quả thực không thể tự thoát ra được, một đoạn tiểu thuyết tổng cộng ba chương đang ở trong đầu mình lóe tới lóe đi, nhưng lại tự động bổ não ra gương mặt tuấn tú của Thương Khâu, mặc một thân quân trang màu đen, mũ giáp kẹp ở dưới cánh tay, thắt lưng cài bảo kiếm, anh ta cất bước từ đằng xa mà đi tới đây.

Tạ Nhất nhìn chằm chằm vào anh ta, sau khi Thương Khâu đi vào, mũ giáp ném qua một bên, một tiếng "Cạch!" tiện tay ném xuống đất, lập tức đem bảo kiếm cũng tháo xuống, vừa mỉm cười vừa ném qua một bên, vẫn đang phát ra tiếng "Răng rắc", sau đó sải bước đi tới.

Tạ Nhất có chút khẩn trương, tim đập loạn "Bịch bịch", giống như tùy thời muốn nhảy ra ngoài vậy, mắt thấy Thương Khâu mặc giáp đen toàn thân đi tới từng bước, "Bùm!" một tiếng, trực tiếp đẩy ngã Tạ Nhất lên trên nhuyễn tháp, anh ta cúi đầu xuống, áo giáp lạnh lẽo để ở trên da Tạ Nhất, giọng nói đè ép ghé vào tai của cậu cười nói: "Để bệ hạ đợi lâu, thần... Tội đáng chết vạn lần."

"Ôi!!!"

Tạ Nhất hít mạnh một hơi khí lạnh, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, quả thực quá dọa người rồi, cậu lại mơ tới mình và Thương Khâu làm chuyện không thể diễn tả, cũng do tiểu thuyết của tiểu Thiên nga viết, dù sao hàm chứa cảm xúc quá mãnh liệt.

Tạ Nhất thở hổn hển, chậm rãi bình tĩnh lại, vừa nhìn thời gian, còn chưa tới ba giờ nữa, thời gian còn sớm, Tạ Nhất vốn muốn tiếp tục ngủ, thế nhưng cậu phát hiện bởi vì mình mới nằm mơ xong, giống như có hơi phản ứng, hít sâu kiềm chế thế nào cũng không có tác dụng.

Tạ Nhất muốn đi phòng tắm giải quyết, thế nhưng Thương Khâu ngủ không sâu, nếu như mình xoay người xuống giường, rất có thể bị phát hiện, lỡ như bị thấy chẳng phải là rất xấu hổ.

Tạ Nhất làm đấu tranh tư tưởng một hồi, nghiêng đầu nhìn mặt đang ngủ của Thương Khâu, đột nhiên không khỏi có một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô, Tạ Nhất cảm giác mình có thể là điên rồi, cậu không đi phòng tắm, mà len lén vùi mình ở bên cạnh, đem bản thân dùng chăn cuộn lại, sau đó bắt đầu ngầm giải quyết.

Tạ Nhất nghĩ thầm, cách chăn, cho nên cũng không có tiếng động, khẳng định không phát hiện được.

Cậu nghĩ như thế, cố gắng làm nhẹ nhàng, chỉ còn chưa giải quyết ra ngoài, đột nhiên chợt nghe người bên cạnh vẫn ngủ say, giọng nói khàn khàn: "Mùi thể dịch của cậu rất nồng."

"Ôi!"

Tạ Nhất bị dọa tới co quắp, quả thực giết người trong một giây...

Thương Khâu bên cạnh không đã tỉnh lại khi nào, trợn tròn mắt, cũng không hề có dáng vẻ mới vừa bị đánh thức, thoạt nhìn trong ánh mắt tỉnh táo vô cùng, chút buồn ngủ cũng không có, đang nghiêng đầu nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất cũng bối rối, vẻ mặt "Bùm!" một cái, liền đỏ lên, đỏ tới nhỏ ra máu, quả thực xấu hổ vô cùng.

Thương Khâu lại rất bình tĩnh: "Hơi thở của bản thân cậu cũng rất nồng nặc, nhất là thể dịch."

Tạ Nhất cảm giác mình cũng muốn nổ tung, đương nhiên là cảm thấy thẹn, vội nhảy dựng lên, động tác nhanh chóng chạy vọt ra khỏi phòng ngủ, "Rầm!" một tiếng vọt vào trong phòng tắm.

Thương Khâu thấy động của cậu linh hoạt như thế liền chạy đi mất, giống như con thỏ vậy, không khỏi cười cười, lập tức cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh tủ quần áo, mở tủ quần áo tìm kiếm một lát.

Tạ Nhất cảm giác mình không mặt mũi nhìn người, đều là tiểu thuyết của tiểu Thiên nga làm hại, cậu ở bên cạnh Thương Khâu làm chuyện thấy thẹn, kết quả còn bị Thương Khâu tự mình phát hiện, quả thực không thể tốt hơn nữa.

Tạ Nhất đem mình rửa sạch lại một chút, kết quả phát hiện có một chuyện tốt hơn nữa, đó chính là chạy quá nhanh, không mang quần lót sạch đi vào, trước đó cậu đã làm dơ rồi.

Tạ Nhất đang nghĩ ngợi, dù sao mình có quần ngủ, mặc vào cũng nhìn không ra, sau khi ra ngoài rồi tìm vậy.

Ngay lúc Tạ Nhất động viên bản thân, hai tiếng "Cốc cốc", cửa phòng tắm bị gõ vang, tiếng của Thương Khâu vang lên ở bên ngoài, mang theo một nụ cười, nói: "Tạ Nhất, cậu không đem quần lót để đổi, tôi nghĩ cậu có thể cần."

Tạ Nhất: "..." Thật là muốn chết, nhưng giờ chết đã không kịp nữa rồi, cậu rõ ràng nghe được tiếng cười của Thương Khâu!

Một tiếng "Răng rắc", cửa phòng tắm được kéo ra một cái khe hở nho nhỏ, Tạ Nhất thò đầu ở trên khe cửa, đáp: "Cảm, cảm ơn."

Thương Khâu đem quần lót đưa qua, nụ cười của gương mặt đàn ông ấm áp, nói: "Đừng khách sáo."

Tạ Nhất nhanh chóng nhận quần lót, "Rầm!" một cái lại đóng cửa lại, mặt mũi đã vứt không còn, thay xong trước rồi tính.

Tạ Nhất vội vội vàng vàng thay xong, kết quả Tạ Nhất đổi xong, nhất thời cảm giác không đúng lắm, bởi vì cái này vốn không phải của mình, mà là... của Thương Khâu!

Hơi lớn quá rồi!

"Răng rắc!"

Cửa phòng tắm lại mở ra, Tạ Nhất ủ rũ cúi đầu từ bên trong đi ra, liếc mắt đã thấy được Thương Khâu dựa vào tường, hai tay khoanh lại, vẻ mặt nhàn nhã, Thương Khâu thấy cậu đi tới, lại cười một cái, nói vô cùng áy náy: "Xin lỗi, hình như tôi lấy nhằm cho cậu rồi, cậu mặc là của tôi."

Mí mắt Tạ Nhất giật một cái, vô cùng cứng ngắc, đây rõ ràng là không thật lòng, bất kể là nụ cười trên mặt của Thương Khâu, hay là giọng nói không hề có thành ý của Thương Khâu, tuyệt đối là cố ý, hơn nữa quần áo của mình và quần áo của Thương Khâu cũng không để ở trong một ngăn!

Tạ Nhất nghĩ thầm, giờ mình nên nói gì đây? Không sao tôi không ngại? Thế nhưng tôi ngại đó, quá lớn rồi! Cảm giác lạnh lẽo như gió thổi vào vậy!

Tạ Nhất như một con chim cúc thua trận vậy, ủ rũ theo Thương Khâu đi về phía phòng ngủ, hai người đều nằm xuống, Thương Khâu tắt đèn, ngay lúc Tạ Nhất thở phào, chuẩn bị tự vào giấc ngủ.

Chợt nghe được Thương Khâu đột nhiên nói: "Đúng rồi, tiểu thuyết mới của Tiểu Bạch đọc hay không?"

Tạ Nhất: "..." Giờ chết còn kịp hay không, chẳng qua có thể chọn đồng quy vu tận với Thương Khâu!

Tạ Nhất phát hiện, Thương Khâu căn bản không phải đàn ông núi băng, mà là đàn ông muộn tao!

Ngày thứ hai Tạ Nhất vác mắt gấu trúc mà rời giường, dáng vẻ kia giống như là hư thận vậy, Tạ Nhất đi công ty, các đồng nghiệp đều trêu chọc Tạ Nhất, hỏi cậu đêm qua sống về đêm quá phong phú đúng hay không.

Tạ Nhất nghĩ thầm, thật sự bị các người nói trúng rồi, quá phong phú, cả đời cũng không thể quên, bởi vì quá mất mặt rồi!

Tạ Nhất trước khi tan làm, nhận được điện thoại của Thương Khâu, nói: "Vừa lúc tôi ở cạnh công ty, lúc hết giờ làm cùng đi."

Giờ Tạ Nhất nhận được điện thoại của Thương Khâu sẽ cảm thấy khẩn trương, nói lắp bắp: "Ờm... ừm... được, được thôi."

Thương Khâu cười khẽ một tiếng, âm trong điện thoại dường như có chút sai lệch, mang theo một loại gợi cảm sung sướng, tiếng cười khàn khàn, hormone thả ra như muốn phun ra từ trong điện thoại di động ra ngoài, Tạ Nhất không khỏi xoa xoa lỗ tai của mình.

Thương Khâu: "Một lát gặp lại."

Tạ Nhất yên lặng tắt điện thoại, nghĩ thầm đều là đàn ông, vì sao giọng nói của Thương Khâu gợi cảm như vậy, ngay cả bản thân cậu là đàn ông cũng cảm thấy chấn động của hormone nữa?

Bởi vì Thương Khâu đang đợi, cho nên Tạ Nhất chuẩn bị đúng giờ tan làm, vừa đến năm giờ rưỡi, lập tức xách theo túi công văn rời đi.

Đồng nghiệp cười híp mắt nói: "Ai, Tạ Nhất, làm sao vậy, hôm nay tan việc tích cực như vậy?"

"E là tổ trưởng đang hẹn hò người đẹp đi?"

"Đúng đúng, tôi nghĩ cũng đúng, dù sao đáng vẻ thận hư của tổ trưởng đã biểu lộ ra rồi."

"Thật không phúc hậu mà, tự qua lại với bạn gái, cũng không cho chúng tôi biết, sao rồi tổ trường, dáng vẻ của bạn gái xinh đẹp không?"

Tạ Nhất bị mọi người trêu chọc, nghe bọn họ nói bạn gái, tự động bổ não ra mặt của Thương Khâu, nhất thời có loại cảm giác chiếm ưu thế, vì vậy suy nghĩ một lát, đáp: "Đẹp."

Các đồng nghiệp không nghĩ tới cậu thừa nhận dứt khoát như vậy, luôn miệng hô to: "Cái gì hả! Ngược chó à! Đốt chết các người có tình yêu khác phái!"

Tạ Nhất: "..." Xin lỗi đốt không chết, bởi vì Thương Khâu là đàn ông đó!

Tạ Nhất vội vàng đi thang máy đi xuống dưới lầu, đến bãi đổ xe tìm xe.

"Tạ Nhất!"

Có người gọi mình, Tạ Nhất nhìn lại, cũng không phải Thương Khâu, bởi vì giọng nói rất nhảy nhót, tuyệt đối không phải Thương Khâu, dĩ nhiên là Đường Nhất Bạch!

Đường Nhất Bạch có Đường Giảo đi theo, thoạt nhìn đã không có chuyện gì nữa, khôi phục dáng vẻ bình thường, rất có sức sống.

Đường Nhất Bạch đi tới, nói đầy thân thiện: "Cậu tan làm rồi? Hôm nay tôi phải tới quán cơm đêm khuya của cậu ăn, chúng ta đi cùng đi, Đường Giảo lái xe tới rồi, tôi đưa cậu đi."

Tạ Nhất còn chưa kịp từ chối, chợt nghe được một giọng nói lãnh đạm: "Không cần."

Đường Nhất Bạch vừa rồi còn cười híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời lộ ra vẻ mặt oan gia ngõ hẹp.

Quả nhiên là Thương Khâu tới, Thương Khâu từ chỗ không xa đi tới, đưa tay khoát lên trên vai Tạ Nhất, Tạ Nhất hoài nghi anh ta đang đem mình thành cái giá vịn tay, bởi vì anh ta khoác lên rất thuận tay, rất thoải mái.

Chẳng qua ở trong mắt Đường Nhất Bạch, đó chính là tuyên bố quyền sở hữu rõ ràng.

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Đi, lên xe."

Tạ Nhất xấu hổ cười cười với Đường Nhất Bạch, nói: "Tôi lái xe tới rồi, phải đem xe lái về, không thì ngày mai không cách nào đi làm."

Đường Nhất Bạch dường như chưa từ bỏ ý định, nói: "Vậy cậu chở tôi một đoạn đi, tôi sẽ đem xe để ở chỗ này, ngày mai lại đến lấy."

Vì sao không tự lái xe đi tới quán cơm đêm khuya chứ?

Tạ Nhất có chút mê man, lại quay về lấy xe sẽ phiền phức.

Thương Khâu đã ngồi lên phụ lái, lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ, Đường Nhất Bạch dường như khiêu khích với Thương Khâu mà nâng nâng cằm lên, chẳng qua Thương Khâu cũng không nhìn cậu ta.

Tạ Nhất cũng không dám từ chối, nói: "... Không phiền, lên xe đi."

Đường Nhất Bạch nhanh chóng cười híp mắt ngồi lên xe, Đường Giảo lại có chút bất đắc dĩ, lắc đầu, chẳng qua cũng không phản bác cách làm của thiếu gia.

Dù sao giờ cơ thể của thiếu gia khó chịu, bình thường cũng ăn không vô uống chẳng được, cứ ói ra, tâm tình cũng không tốt, cả ngày đều ủ rũ, nhìn thấy Tạ Nhất tâm tình sẽ khá hơn một chút, cho nên Đường Giảo liền đi theo cậu ta tới đây.

Đường Giảo không lập tức lên xe, nói: "Thiếu gia, tôi đi đem xe đỗ lại bãi xe, ngài chờ một lát."

Đường Nhất Bạch gật đầu, tâm tình rất tốt, nói: "Đi thôi đi thôi."

Đường Nhất Bạch lên xe, ngồi ở ghế sau, thấy Tạ Nhất xoay người muốn đi tới chỗ tài xế, liền vội nói: "Tạ Nhất, cậu tới đây mà ngồi đi, làm cả ngày chắc mệt lắm đi, một lát để Đường Giảo lái xe, anh ta lái xe rất vững."

Thương Khâu nghe thấy hơi cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch cười híp mắt, vẻ mặt ôn nhu lại săn sóc của một người đàn ông tốt.

Tạ Nhất làm cả ngày, đúng thật rất mệt mỏi, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Thương Khâu, sau lưng liền tê dại, đang lúc giằng co, thình lình nghe được một tiếng vang thật lớn "Bùm!!!!!".

"Ôi ——"

Tạ Nhất còn đang ở dưới xe, nhất thời cảm giác có một luồng lực to lớn kéo tới, phản ứng của Thương Khâu rất nhanh, như báo săn vậy, chợt từ ghế phó lái xông ra ngoài, "Bộp" một tiếng đem Tạ Nhất đè xuống đất, vòng cả người lại, đem cả người Tạ Nhất che ở dưới người.

"A ——"

"Trời ơi! Nổ rồi!"

"Chuyện gì vậy! Có người bị thương!"

Lực bùng nổ mạnh đánh vào, Tạ Nhất ở phía dưới xe, cảm giác rõ ràng nhất, Land Rover màu đen cũng bị chấn rung lên, Tạ Nhất bị dọa sợ, vội vội vàng vàng nhìn ra phía ngoài.

Tạ Nhất cảm giác được rung động mãnh liệt, cậu được Thương Khâu nhào người xuống đất, dường như không bị thương, liền vội vàng nói: "Thương Khâu! Thương Khâu anh không sao chứ?!"

Thương Khâu rất nhanh thì từ dưới đất đứng lên, lắc đầu, chẳng qua Tạ Nhất thấy vết máu trên lưng của anh ta, thấm ra ngoài quần áo màu đen.

"Đường Giảo!!"

Đường Nhất Bạch vội đẩy cửa xe ra, từ trên xe lao xuống, xe nổ tung không phải ở đâu khác, lại là xe của Đường Nhất Bạch, Đường Giảo vừa đi đậu xe, chiếc xe màu trắng sang trọng đã nghiền nát tả tơi, còn có lửa, thế lửa cháy hừng hực, không biết Đường Giảo ở đâu.

Đường Nhất Bạch bị dọa sợ đầu óc trống rỗng, từ trên xe lao xuống, chạy tới rất nhanh, Tạ Nhất vội kéo Đường Nhất Bạch lại, xe còn đang cháy, rất có thể sẽ tiếp tục nổ, Đường Nhất Bạch xông lên như thế rất nguy hiểm.

Thương Khâu lại đi tới rất nhanh, nắm lấy cánh cửa xe vặn vẹo, "Coong!" một tiếng trực tiếp kéo ra ngoài, động tác được gọi là sắc bén dũng mãnh, Đường Giảo quả nhiên ở bên trong.

Cú nổ xảy ra quá lớn, những người khác đều nghĩ Đường Giảo hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Đường Giảo chẳng qua chỉ có vết thương, chảy không ít máu, âu phục cũng hư hại.

Thương Khâu nắm lấy tay của Đường Giảo, chợt đem người lôi ra từ bên trong, Đường Giảo cũng mượn lực nhanh chóng leo ra ngoài.

Người bên cạnh đều một trận kinh hô, Tạ Nhất vội bấm gọi điện thoại cấp cứu, Đường Nhất Bạch lập tức đi lên, đỡ lấy Đường Giảo vết thương đầy mình, nói: "Đường Giảo! Đường Giảo... Anh thế nào rồi?"

Trên mặt Đường Giảo quá nhiều máu, chẳng qua vẫn nở nụ cười, nói: "Thiếu gia, đừng lo lắng, tôi không chết được."

Hắn nói xong, cơ thể đột nhiên nghiêng đi, chợt mất đi ý thức, thoáng cái dựa hẳn lên trên người Đường Nhất Bạch.

Thân hình Đường Giảo cao lớn, chợt đè lên người Đường Nhất Bạch có chút ăn không tiêu, Tạ Nhất vội đỡ hộ, hô to: "Thương Khâu!"

Thương Khâu nhanh chóng đi tới kiểm tra, nói: "Không sao, hắn không chết được."

Xe cứu thương tới rất nhanh, xem ra cũng không cần ăn cơm, xe Đường Nhất Bạch đột nhiên nổ tung, may là không thương tổn tới Đường Nhất Bạch, Đường Giảo là giảo thú, cho dù lúc nổ đang trong xe, thế nhưng sẽ tự cứu, may mà không có nguy hiểm mạng sống.

Mọi người gấp rút đi tới bệnh viện, Đường Giảo mới vừa cấp cứu xong, đưa lên phòng bệnh, sắc mặt cũng không quá tốt, dáng vẻ mất máu quá nhiều, còn có rất nhiều dấu vết của bỏng tạo nên.

Bác sĩ muốn tìm người nhà nói chuyện, Đường Giảo cũng không có người nhà, Đường Nhất Bạch vội đi theo bác đi hỏi thăm tình huống.

Trên lưng Thương Khâu cũng có vết thương, Tạ Nhất cùng anh ta xử lý đơn giản một chút, lúc trở lại phòng bệnh, chợt nghe được tiếng kinh hô của Đường Nhất Bạch.

Tạ Nhất nhanh chóng vọt vào, nói: "Làm sao vậy! Làm sao vậy!?"

Đường Nhất Bạch khẩn trương, đáp: "Không thấy Đường Giảo!"

Tạ Nhất nhìn lên giường, thực sự không thấy! Đường Giảo mới vừa rồi còn nằm yên lành, bởi vì đã không nguy hiểm tới tính mạng nữa, cho nên Đường Nhất Bạch đi hỏi thăm tình huống, Tạ Nhất liền mang Thương Khâu đi băng bó vết thương, vết thương sau lưng của Thương Khâu có cát, Tạ Nhất sợ anh ta bị nhiễm trùng, không thể bỏ qua.

Cứ như vậy một hồi, Đường Giảo một người sống sờ sờ, hơn nữa còn là người bệnh, lại cứ như vậy mà không thấy rồi?

Đường Nhất Bạch khẩn trương vô cùng, Tạ Nhất cũng không biết làm sao, vẻ mặt Thương Khâu lại thản nhiên, thoạt nhìn hết sức bình tĩnh, đi tới cạnh giường bệnh, bàn tay mang bao tay da màu đen kéo lên một góc chăn.

"Xoạt ——"

"Ôi!!"

Theo chăn đắp được kéo ra, Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch đều kinh hô một tiếng, thoạt nhìn kinh ngạc không nhẹ.

Trên giường bệnh quả thực không có Đường Giảo, nhưng mà phía dưới chăn phồng lên, lại đang nằm một con sói!

Da lông của con sói màu xám tro, trên người mang theo lốm đốm như báo, trên da lông đều là vết thương loang lổ, còn chưa khép lại, dường như đang ngủ say, hô hấp ngược lại rất vững vàng.

Con sói này cũng không nhỏ, bởi vì co ro, cho nên mới bị chăn đắp lại hoàn toàn, nếu như nó kéo dài như lúc thường tuyệt đối cao bằng một người bình thường.

Tạ Nhất giật mình, nói kinh ngạc: "Đường... Đường Giảo?"

Đường Nhất Bạch cũng hết sức kinh ngạc, bởi vì hình dáng của con sói này, thật giống như đúc con cún khi còn bé cậu ta đã cứu, chẳng qua khi đó con cún chỉ lớn bằng bàn tay, thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, còn ngốc ngốc, bước đi cũng không vững, ngã trái ngã phải, Đường Nhất Bạch đặt tên cho nó là tiểu Hoa.

Bởi vì Đường Nhất Bạch vẫn luôn chưa từng thấy nguyên hình của Đường Giảo, cho nên nói thực lòng thì cậu ta cũng không quá tin lắm, giờ chính mắt thấy rồi, cho dù tiểu Hoa đã từ cún con moe moe trưởng thành thành "cao lớn một phương" đi nữa, ngược lại vẫn giống như hồi lúc nhỏ.

Đường Nhất Bạch khiếp sợ: "Tiểu... Tiểu Hoa?"

Giảo thú trên giường bệnh dường như nghe tiếng của Đường Nhất Bạch, đột nhiên giật mình, mở mắt ra, con ngươi màu xám xanh ở dưới ánh đèn mờ tối sáng lấp lánh, nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch.

Tạ Nhất: "Đây là xảy ra chuyện gì? Sao Đường Giảo biến thành như vậy rồi?"

Thương Khâu: "Không cần phải lo lắng, lúc nổ Đường Giảo dùng tinh nguyên tự hộ, bị thương nhẹ, trong thời gian ngắn hẳn là không cách nào duy trì hình thái nhân loại."

Tạ Nhất liền hoảng sợ, vậy bọn họ không nên đem Đường Giảo tới bệnh viện, ít ra phải đưa tới bệnh viện thú y, không thì trong bệnh viện đột nhiên có một con sói, nhất định sẽ kinh sợ cả bệnh viện, nói không chừng là trang đầu trong buổi họp ngày mai...

Đường Nhất Bạch: "Nghiêm trọng không? Sao mới có thể biến trở về được?"

Thương Khâu nhướng mày, không hiểu sao lại nở nụ cười, Tạ Nhất cảm thấy nụ cười của anh ta dường như không có ý tốt.

Thương Khâu: "Cách làm rất đơn giản, có thể bổ sung tinh nguyên, bổ sung nhanh khôi phục cũng nhanh."

Tạ Nhất: "..." Phải nói quả nhiên ư, lại là bổ sung tinh nguyên!

Vẻ mặt Đường Nhất Bạch lại mê man, nói: "Bổ sung tinh nguyên thế nào, uống chút thuốc bổ hả? Chỗ nào có bán loại thuốc bổ này?"

Thương Khâu khoanh tay nhìn về phía Đường Nhất Bạch, nói: "Uống bổ quá chậm, cách đơn giản hữu hiệu nhất chính là... Cậu làm tình với hắn."

Tạ Nhất đã rất sáng suốt khi đóng kín hệ thống thính giác của mình, ít ra là bịt tay trộm chuông, bởi vì cậu biết rồi!

Mà vẻ mặt Đường Nhất Bạch lại là khiếp sợ, "Bùm!" một cái liền đỏ mặt, nói: "Anh... Anh... Anh đừng nói giỡn!"

Thương Khâu nói thản nhiên: "Tôi cũng không hay nói giỡn."

Lừa dối!

Tạ Nhất yên lặng thổ tào trong lòng, đêm qua chính anh nói giỡn với tôi, nhất định là cố ý cầm nhầm quần lót cho mình, làm hại mình mất mặt.

———

Đã tìm được beta Tu tiên rồi, mừng vl, ahuhu...

Giờ mị cũng phải đi beta lại dần hết 2 truyện đang edit thôi, mốt tới lúc hoàn rồi làm biếng đi beta lại thì chết mất ORZ...

À, chương này khá ngắn hơn mấy chương trước, ahihi.
Bình Luận (0)
Comment