Quán Cơm Nhỏ

Chương 27

Ba ngày không ăn đòn lại bắt đầu quậy tung trời.

Giáo sư Tần nhíu mày một cái, luật sư Tô nhanh nhẹn dâng chổi lông gà.

Tháng mười – mùa thu hoạch. Trong vườn, loạt cây ăn quả bây giờ đang kết trái lứa đầu, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho bọn trẻ nhỏ dãi. Vậy nên, có đứa đã không nén được cơn thèm ăn rồi.

Vương Sâm đang vắt vẻo trên cây táo, Trình Miêu Miêu và Tiểu Mãn đang ngồi trên cây lê.

Đều không xuống được.

“Ba ba…” Tiểu Mãn ngồi trên cành thô nhất, một tay ôm thân cây, một tay cầm quả lê gặm dở, tội nghiệp cầu cứu cha.

“Sư phụ…” Vương Sâm và Trịnh Miêu Miêu đồng thời cầu xin, tình cảnh hai đứa không khá hơn Tiểu Mãn.

Tần Ly tức thì tức nhưng vẫn phải đưa ba đứa xuống trước đã.

“Nhảy xuống, ba ba đón.” Tần Ly nói.

Trình Tiểu Mãn nhìn cha, lại nhìn quả lê trên tay, nhanh nhẹn cắn vài miếng nữa. Thầy giáo dạy, lãng phí là không ngoan!

Tần Ly vừa bực vừa buồn cười.

Đưa ba nhóc con hư đốn xuống, Tần Ly nghĩ, nên thi hành gia pháp.

Đè con cưng xuống salon, lột quần lộ cái mông nhỏ trắng trẻo, vung tay, không được, đánh quá đau, con không chịu nổi. Chổi lông gà đưa qua. Không được, quất vào đau lắm!

Trình Tiểu Mãn lắc lắc đầu nhỏ, không kêu không khóc, chỉ giương đôi mắt ướt nhẹp nhìn cha, hàng lông mi dài chớp chớp. Tần Ly lại không nỡ.

“Anh phạt đi!” Tần Ly đẩy cho Tô Bạch.

Tô Bạch đau đầu. Chủ quán à, anh không nỡ, chẳng lẽ tôi nỡ sao? Đó là con ruột tôi đấy!

Vương Sâm và Trịnh Miêu Miêu đã sớm chia mỗi người một cái đĩa bỏ lên đầu ngồi úp mặt vào tường.

Tô Bạch do dự một lát, cũng lấy thêm cái đĩa nữa rồi kéo con ra góc tường.

Tiết mục này trình diễn vài lần, ba nhóc con đã khắc sâu hiểu biết với chuyện bị phạt đội đĩa ngồi xổm, mỗi lần bị hỏi tội lại ngoan ngoãn chia nhau ngồi phạt.

Ba ba (sư phụ) nổi giận thật đáng sợ! Nhất là lại thêm Đại Bạch ba ba (sư mẫu) đều đứng cạnh lấy ánh mắt ăn thịt người nhìn bọn chúng. Nhi đồng sáu (bảy) tuổi, chịu không nổi dọa dẫm như vậy á. Ba nhóc, đặc biệt là Vương Sâm – đứa cứng đầu nhất, cảm thấy rất ấm ức, càng muốn lớn thật nhanh.

Sau đó, đã lớn thật rồi.

Vương Sâm đang đứng tấn, cổ tay cột bao cát, trên đầu đội cái đĩa to, trên đĩa có hai quả trứng gà.

Trịnh Miêu Miêu đang vẽ tranh. Trình Tiểu Mãn đang chơi dương cầm. Sư phụ đang đọc sách. Sư mẫu đang lau nhà.

Trịnh Miêu Miêu buông bút, vươn vai một cái, sờ sờ bụng, đói rồi. Lục lọi tủ lạnh của sư phụ, chẳng có gì ăn được bèn đi thẳng ra chỗ gốc cây lê có tên nào đó đang đứng tấn, cầm một quả trứng gà, bóc vỏ, ăn luôn, về phòng.

Trình Tiểu Mãn đàn xong một bài, lấy hai quả trứng sống trong bếp, đi ra vườn, cầm nốt quả trứng luộc trong đĩa, lột vỏ, ăn luôn, bỏ hai quả trứng sống vào đĩa, về phòng.

Vương Sâm nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt, ai giúp cậu đuổi con ong mật đáng ghét này đi với, cậu sắp bị đốt rồi! Hai thằng nhãi con, không biết yêu thương anh em gì hết!

Năm nay, Vương Sâm mười lăm, Trịnh Miêu Miêu mười lăm, Trình Tiểu Mãn mười bốn tuổi.

Vương Sâm sợ sư phụ, rất sợ rất sợ đó. Từ nhỏ đến lớn bị chỉnh liên tục, tuy chưa từng ăn đòn nhưng đứng tấn không ít lần, số đĩa đội không thể đếm, số trứng gà vỡ không thể nhớ nổi. Vương Sâm cảm thấy ấm ức ghê cơ. Rõ ràng mình cũng có cha, vì sao không ai bảo vệ che chở cho mình? Hai cha chỉ biết cả ngày lêu lổng với nhau, chẳng lẽ không ai hay con mình đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng? Rõ ràng là anh em một nhà, vì sao Miêu Miêu có thể quấn lấy sư phụ làm nũng, mỗi khi làm sai cái gì đó có thể cười nịnh nọt liền qua cửa, còn mình phải đứng tấn đội đĩa?

Về điểm này, Trình Miêu Miêu tương đối rõ ràng. Sư phụ là người có tính cách xấu xa nên phải có ai đó đứng ra chịu thiệt, mà anh trai da dày thịt béo ăn vài lần phạt cũng có mất miếng nào đâu!

Tô Bạch từng hỏi Tần Ly: Tôi thấy Vương Sâm cũng ngoan mà, sao anh nghiêm khắc với nó như vậy?

Bạn Tần nhà ta trả lời: Lẽ nào anh không thấy có một loại người nhìn đã muốn bắt nạt?

Trình Tiểu Mãn ra sức gật đầu. Đúng vậy đúng vậy, mỗi lần thấy anh Tiểu Mã là con lại muốn bắt nạt liền!

Mười lăm tuổi, tuổi nổi loạn.

Vương Sâm nghĩ, hay là mình cũng nhân cơ hội nổi loạn một cái? Kiểu như chống đối người lớn bỏ nhà đi bụi ấy?

Bên kia lập kế hoạch nổi loạn, bên này Trịnh Miêu Miêu đã làm báo cáo.

Vương Thiếu Khanh cười nghẹn thở, Trịnh Thái vội vàng vỗ lưng cho anh.

“Làm không tệ, có thưởng!” Tần Ly hài lòng gật đầu, cho Trịnh Miêu Miêu một phiếu miễn phí ở Nhất Phẩm trà lâu.

Trình Miêu Miêu hài lòng đi chơi. Phiếu miễn phí nhé, lần này có thể lên mặt với bạn bè một phen rồi, để xem tên lớp phó kia còn dám vênh váo trước mặt mình nữa không?

Kế hoạch thi hành không thuận lợi, Vương Sâm vấp phải khó khăn.

Chống đối người lớn? Cha đi làm vất vả như vậy, có đôi khi một ca mổ phải đứng suốt hơn chục tiếng đồng hồ, không ăn không uống, không nỡ. Người cha kia? Ông ấy ít nói lắm, không có dịp “giao lưu”!

Cuối cùng, Vương Sâm chọn một đối tượng thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất: sư mẫu.

Về phần sư phụ, sau nhiều năm xây dựng ảnh hưởng, không dám.

“Nhóc con, đến giờ ăn cơm rồi.” Tô Bạch dọn món cuối lên bàn, quay ra gọi ba đứa nhóc đang ở ngoài vườn.

Gần đây tay nghề của Tô Bạch đã tiến bộ rất nhiều, không uổng công chủ quán nỗ lực bồi dưỡng nhiều năm, đôi khi trong nhà hàng quá bận còn nhờ đại luật sư Tô vào bếp hỗ trợ một phen.

Trình Tiểu Mãn kéo đĩa chân giò thủy tinh cậu thích nhất. Tô Bạch trừng mắt với con, kéo đĩa đến trước mặt chủ quán. Đồ bất hiếu này, không biết ba ba con thích ăn chân giò thủy tinh nhất à?

Trịnh Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi một chỗ, cậu không kén ăn, món nào cũng càn quét một lượt, dáng ăn nhã nhặn như công tử nhà giàu thời xưa.

Vương Sâm vốn định lao vào đĩa thịt kho tàu và gà kho hạt dẻ, chợt nhớ đến kế hoạch, bĩu môi, chọt chọt đũa lên bàn, ra sức chẹp chẹp miệng, xoi mói món này không ngon món kia khó nuốt, lúc sư mẫu đưa bát canh cho cậu cũng đẩy ra.

Không thể không nói, cậu nhóc này diễn quá tệ, những người còn lại trên bàn cơm đều gắng nhịn cười đến đau ruột. Vờ nổi loạn thì cứ việc vờ, làm gì mà phải lén lút liếc nhìn sư phụ mình như vậy?

Sợ sư phụ cũng đâu có gì mất mặt, sao phải vất vả thế! Đây là tiếng lòng Trịnh Miêu Miêu.

Sợ ba ba mới là bình thường, ông anh tự bảo trọng! Trình Tiểu Mãn cao hứng xem kịch vui.

Sợ chủ quán có gì không ổn, ta đây cũng sợ này! Tô Bạch sư mẫu cảm thán.

Nhóc à, con nhất định phải chết! Tần sư phụ cười đến hiền hòa.

“Đi thôi, mang mấy đứa đi trà lâu một chuyến.” Ăn cơm xong, Tần Ly dắt ba đứa đi. Ba nhóc không có hứng đối với trà nhưng điểm tâm, mứt quả ở đó có lực hấp dẫn trí mạng.

Thật ra Tần Ly rất thích mang ba cậu bé đi chơi. Ba đứa con trai, đứa nào đứa nấy nhìn đều thuận mắt, mang ra ngoài trông cũng rất oai. Ba tên hoan hô ầm ĩ, hí hửng theo ra cửa. �

Tô Bạch không đi cùng, anh rất bận rộn. Không rõ đã xảy ra chuyện gì, khi trở về, bạn nhỏ Vương Sâm mặt mũi bầm dập nhưng mắt lại sáng rực, hăng tiết như gà chọi. Sau đó, kế hoạch chống đối người lớn bỏ nhà đi bụi bị chìm vào quên lãng.

“Anh 'xử' thằng nhóc kia thế nào đấy?” Tô Bạch lén hỏi chủ quán.

“Nói gì thế, tôi là sư phụ nó, quý nó còn không hết đây này! Chẳng qua hôm đó trùng hợp thế nào mà Triển Vân cũng tới, so vài chiêu với nó thôi.” Tần Ly bảo.

Tô Bạch tặc lưỡi. Ai chẳng biết chiều thứ Bảy Triển Vân đều ngâm mình ở trà lâu, anh chọn lúc ấy mang Vương Sâm đến, chắc chắn là cố ý!

“Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ thắng!” Vương Sâm nằm sấp trên giường cho Trịnh Miêu Miêu bôi thuốc mỡ, vừa nhe răng trợn mắt vì đau vừa vung nắm tay thể hiện ý chí sục sôi.

Trịnh Miêu Miêu lắc đầu, ông anh này siêu ngốc rồi, lẽ nào không nhìn ra sư phụ đang kích anh? Haizz, có một ông anh ngốc thế này, tương lai còn vất vả dài dài.

“Hiện tại lý tưởng của anh mày là đánh bại sư phụ, phản kích.” Vương Sâm phát biểu một câu kinh người.

Trịnh Miêu Miêu dừng lại, lấy sổ ra. Lời này phải ghi lại ngay, để lần sau tố cáo với sư phụ. Khi sư diệt tổ là không đúng, sao đến đạo lý đơn giản nhất này mà anh mình cũng không hiểu nhỉ? Trịnh Miêu Miêu rất u buồn.

Trong ba đứa bé, Vương Sâm cao nhất, đã trên một mét bảy lăm rồi, hơn Trịnh Miêu Miêu nửa cái đầu, hơn Tiểu Mãn hẳn một cái đầu. Trình Tiểu Mãn đố kỵ vô cùng, điên cuồng uống sữa mà vẫn không chịu cao lên, đành ấm ức ngồi bàn đầu.

Sau đó, cuộc sống trung học vui vẻ bắt đầu rồi.

Cuộc thi cuối tháng lần một.

Trình Tiểu Mãn đứng đầu khối. Trịnh Miêu Miêu đứng thứ ba trong lớp, thứ bảy của khối. Vương Sâm, thứ nhất từ dưới lên.

Sau đó là họp phụ huynh.

Nhiều năm qua, họp phụ huynh cho ba đứa thì Tần Ly đi hơn một nửa, Vương Thiếu Khanh và Trịnh Thái đều bận, Tô Bạch cũng muốn đi nhưng không biết nên lấy thân phận gì, chỉ thỉnh thoảng giả mạo ông chú đến họp vài lần.

Vương Sâm ra sức rụt người lại, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của mình, ánh mắt sư phụ đảo qua, cậu cảm thấy tóc gáy đều dựng đứng.

“Khá đấy, rất có phong thái sư phụ năm nào.” Tần Ly cầm bài thi môn toán được 8/100, cười đến là hiền lành.

Vương Sâm lén lút quệt mồ hôi trán, vừa mới hơi hơi yên lòng lại nghe sư phụ nói tiếp, “Nhưng sư phụ hồi ấy lần thấp điểm nhất cũng được 22/100”

Vương Sâm 囧.8 điểm với 22 điểm có gì khác nhau, không phải đều trượt à?

“Sau đó, bị đánh gần chết.” Tần Ly lại thêm một câu.

Vuơng Sâm quay người chạy.

Mới được vài bước, bị Trịnh Miêu Miêu và Trình Tiểu Mãn hai đứa hai bên tay tóm về.

Hai đứa hư đốn không có tình anh em này! Hai tên phản bội! Vương Sâm khóc không ra nước mắt.

Bị áp giải về, ba nhóc thấy một loại vũ khí mới: thước. Dài bảy tấc rưỡi, rộng một tấc ba, toàn thân sáng loáng.

Tần Ly đưa thước cho Tô Bạch. Tô Bạch qua tay cho Vương Thiếu Khanh vừa bước vào. Vương Thiếu Khanh thử thử một chút, chuyển giao cho Trịnh Thái.

Thôi được rồi, ai nấy đều không ra tay nổi.

Nhìn lại giữa phòng khách.

Vương Sâm tội nghiệp đứng ngay đơ. Trịnh Miêu Miêu lo lắng nhìn anh trai. Trình Tiểu Mãn đã mất hút.

Vương Sâm nghĩ lần này mình chắc chắn ăn cháo lươn rồi nhưng mà đến sư phụ cũng từng nếm qua, mình bị cũng không mất mặt. Thế nhưng, Trịnh Miêu Miêu lại không chịu được. Nhìn cái thước cuối cùng rơi vào tay mình, thử vỗ vào lòng bàn tay một cái, sau đó trắng cả mặt, khóc ầm lên.

Nếu cái này đánh vào anh Sâm thì sẽ đau lắm! Trịnh Miêu Miêu tính toán trong lòng, trên mặt không ngừng tí tách làm mưa.

May mà mình chạy nhanh, nếu không cũng phải diễn bi tình rồi, mất mặt chết! Trình Tiểu Mãn bĩu môi, leo thoắt lên cây, quả lê to nhất chín nhất kia, ta đến đây!

Tránh được một trận đòn, Vương Sâm quyết định, nhất định học giỏi môn toán, mục tiêu, 23 điểm!

Vương Sâm mười tám tuổi, thi đỗ trường cảnh sát, cầm giấy báo đi khoe với sư phụ, thuận tiện “nói chuyện” một chút. Mình không tin, bao nhiêu năm rèn luyện như vậy còn không thắng được một ông chú trung niên!

Trịnh Miêu Miêu thi vào trường y, Tiểu Mãn chỉ tham gia thi tốt nghiệp, không chọn trường nào mà bay thẳng sang Mỹ theo Tô lão đại học làm ăn.

Đập giấy thông báo lên bàn, Vương Sâm cười khoe hai cái răng thỏ, “Sư phụ, chỉ điểm đồ đệ mấy chiêu được chứ ạ?”

Tần Ly xoa đầu Vương Sâm, nhìn Trịnh Miêu Miêu đang mím môi nén cười bên cạnh, nhớ tới cục cưng Tiểu Mãn suốt ngày gọi điện về tố khổ do bị bác cả nhiệt tình hủy hoại, cũng cười, “Chờ một chút nha, sư phụ đi làm phẫu thuật đã, quả tim này hình như muốn bãi công rồi.”

Vương Sâm và Trịnh Miêu Miêu ngây người.

“Coi nhà cửa cẩn thận nhé, không thể đưa hai đứa đi học nữa rồi.” Tô Bạch kéo va li đi ra, vỗ vỗ vai chủ quán, “Đi thôi, tối nay bay đấy.”

Tần Ly mỉm cười, đứng dậy ôm cây đàn cổ đi theo.

“Phải rồi, nếu chúng ta không về, nhờ hai đứa giúp chăm sóc Tiểu Mãn nhé, thằng bé kia tính tình quá tùy ý, hai đứa làm anh cố gắng bao dung một chút.” Tô Bạch phân phó vài câu, kéo tay chủ quán, mười ngón đan xen, đi ra cửa.

Chờ hai anh em phục hồi tinh thần, phát hiện sư phụ sư mẫu đã đi rất lâu rồi. Đuổi tới sân bay, máy bay vừa cất cánh.

“Nghĩa là sao?” Vương Sâm không phát hiện giọng mình đã nhẹ hẳn đi.

“Hình như, tình hình sư phụ không ổn lắm.” Trịnh Miêu Miêu nói.

“Mà, sao nghe sư mẫu nói cảm giác như muốn tự tử theo vậy?” Vương Sâm bổ sung.

Hai cậu bé choáng váng, cùng nhau điên cuồng gọi vào máy Tiểu Mãn tiểu sư đệ.

“Ừ, em biết rồi.” Tiểu Mãn bình tĩnh nói.

“Em không lo sao? Hay là em biết từ trước rồi?” Hai vị sư huynh nóng nảy.

“Năm lên năm tuổi đã biết rồi.” Trình Tiểu Mãn kẹp điện thoại vào vai, mở máy tính kiểm tra thông tin chuyến bay gần nhất.

“Vì sao?” Đầu kia, hai anh em cùng kêu lên.

“Bởi vì, ba yêu người đó.” Trình Tiều Mãn cúp điện thoại, hít sâu một hơi.

Bởi vì ba yêu người đó.

Bởi vì ba, chỉ yêu người đó.
Bình Luận (0)
Comment