Quán Cơm Nhỏ Ở Tiểu Khu Hội Xuân

Chương 4


Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu
Sau khi tụ tập xong, chồng chị Phương kéo Giang Văn sang vườn trái cây để tâm sự.

Quê Giang Văn rất thích hợp để trồng cây ăn quả như đào, lê, nho...!Chồng chị Phương cùng quê với hắn, mua một mảnh đất lớn để làm vườn trái cây, Giang Văn cũng làm cùng, chẳng qua hắn chỉ nhận hoa hồng, không quản việc chung.

Nhưng lần này không chỉ nói về vườn cây ăn quả mà còn nói về sản phẩm từ một xưởng sản xuất khác của chồng chị Phương, là loại rượu trái cây mà anh mang ra cho mọi người uống trong bữa tiệc.

Anh ngỏ ý muốn nhờ chị hắn bán giúp.
Giang Văn không đồng ý ngay, chỉ nói để hắn hỏi.

Lúc lái xe rời đi, chị Phương đưa hai bình rượu đã gói chặt vào trong xe, Sở Đinh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn hắn một cái rồi nhận lấy.

Sở Đinh nhìn qua, rồi để bình rượu ở ghế sau: "Hai người nói chuyện gì mà lâu thế?"
"Nói về vườn cây..." Giang Văn dừng một chút rồi sửa miệng: "Nhà chị Phương có ít rượu trái cây, hỏi chị tôi có muốn bán không."
Sở Đinh chỉnh lại bình rượu rồi xoay người: "Họ không muốn bán à?"
GV nói giỡn: "Chắc là không muốn thật."
Chỉ cần là người có chút hiểu biết đều biết chị Phương là người có năng lực, nhà chị nam quản việc trong nữ quản việc ngoài, chẳng qua chồng chị không chịu ngồi yên, thường xuyên đầu tư nọ kia còn hay lỗ vốn, chỉ có một chút ít hái được ra tiền, may mà trong nhà có tư bản hùng hậu, tiền vẫn vào nhiều, nên vẫn có thể cho chồng chị chơi vài ván nho nhỏ.

Giang Văn nói, Sở Đinh nghe thì kinh ngạc nhướn mày song không nói gì.

Giang Văn thấy anh tối nay uống không ít rượu, lúc này đã hơi chuếnh, hai bên má hồng hồng, ôm gối ngồi trên ghế, vừa đi qua một lần đèn đỏ đã thấy người ngủ rồi, còn ngáy nhỏ mấy tiếng.

Giang Văn chỉnh điều hòa trong xe lên hai độ.

Xe đã vào gara, Sở Đinh còn chưa tỉnh, ngủ trông cực kì vô hại.

Giang Văn lấy một điếu thuốc nhưng trong tay không cầm bật lửa.

Cách đó không xa, có hai cậu trai bước tới với quả bóng trên tay, có lẽ họ vừa mới chơi trên sân bóng rổ về, một người còn cầm chai nước, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Lúc họ đi qua còn đang thảo luận xem trường cấp ba nào tốt nhất.

Trường tốt nhất ở đây là Hà Trung.

Giang Văn và Sở Đinh đều học ở đó.

Điều khác biệt duy nhất là Giang Văn từ cấp 2 đã là học sinh đứng đầu nên được miễn học phí và các khoản phụ thu khác mà Sở Đinh thì ở trong tốp nhà dùng tiền.


Năm mười một chia lớp, hai người vào cùng một lớp, học sinh giỏi ngồi cùng học sinh kém, Giang Văn và Sở Đinh ngồi cùng nhau hơn một năm trời.

Sở Đinh mang một thân không dính khói lửa phàm tục, không biết được ai khai sáng mà lại muốn làm ruộng, anh không thích đọc sách, trong lúc ngồi học anh đã kể về ước mơ của mình.

Muốn có một mảnh đất để trồng rau và hoa, còn trồng cây ăn quả, không, trồng một vườn trái cây.

Sau vài lần ăn hoa quả Giang Văn mang từ quê lên, ước mơ của Sở Đinh lập tức biến thành muốn về quê Giang Văn làm vườn, trồng loại quả mà họ thích.

Đọc truyện tại wattpad bunbohuefulltopping
Chồng chị Phương làm gì cũng không nổi trội, Giang Văn ngay từ đầu đã không có ý dùng vườn trái cây để kiếm tiền.

Sau được nhà chị Phương tặng một túi bưởi từ quê lên, Giang Văn chia cho chú Tần và chị gái, còn thừa thì để mình ăn, lúc ăn thì nhớ chuyện cũ năm cấp ba, liền đồng ý.

Khi đó Giang Văn không nghĩ mình sẽ gặp lại Sở Đinh, chỉ muốn bù lại chút nuối tiếc, lỗ vốn cũng không sao.

Ai ngờ việc làm ăn của vườn trái cây lại rất tốt, mấy năm qua cũng kiếm được không ít, Giang Văn không quá để ý, cũng không thêm tiền vào, chồng chị Phương lại bừng bừng hứng thú, gặp mặt sẽ không kìm được mà nhắc đến vườn trái cây.

—— Vì anh cảm thấy Giang Văn là ngôi sao may mắn của anh, phi vụ nào có Giang Văn đầu tư đều rất ít khi thua lỗ.
Thực ra phần lớn tài sản của hắn, kể cả căn nhà này đều do chị hắn giúp đỡ.

Ngày xưa thức khuya dậy sớm mở quán cơm để kiếm tiền, La Trân Trân đến đây vay tiền, hắn không nói hai lời đã đưa toàn bộ cho cô, sau này mới biết La Trân Trân mở cửa hàng mới, còn để hắn hưởng hoa hồng.

La Trân Trân hợp chuyện buôn bán, Giang Văn theo cô mấy năm cũng dành dụm được không ít.
Thực ra là khá nhiều.

Cho nên quán cơm hiện tại cũng không cần liều mạng như xưa nữa, bởi hắn biết bản thân không chỉ dựa vào quán này để kiếm tiền.

Dưới tầng có một tiệm trái cây, Giang Văn mua mấy loại, lúc chuẩn bị trả tiền lại nghĩ đến người kia khẩu vị không tốt, hắn lại bỏ xuống, cầm giỏ hoa quả đi.

Sở Đinh mở mắt, có vẻ chưa tỉnh, Giang Văn gọi anh một tiếng, anh xuống xe đi theo.

Vừa về đến nhà, Giang Văn liền pha cho Sở Đinh một ly mật ong rồi đi tắm, sau khi quay lại thì thấy Sở Đinh nhìn chằm chằm cái giỏ trên bàn, vẻ mặt ghét bỏ.

"Sao lại mua giỏ hoa quả? Anh muốn tặng ai à?" Sở Đinh hỏi.

Giang Văn cầm khăn lông lau tóc, bảo: "Mua cho cậu, tôi không biết cậu thích gì."

Sở Đinh ngạc nhiên mà lên án: "Anh không biết tôi thích ăn cái gì!"
Giang Văn im lặng, biết Sở Đinh còn say, vươn tay cầm giỏ: "Không thích thì không ăn, mai cho cậu mua đồ cậu thích."
Sở Đinh trở nên yên tĩnh, ôm gối ôm lấy từ trên xe, đôi mắt nhìn chằm chằm đống hoa quả.

"Tôi thích nho, bưởi,..." Sở Đinh cụp ngón tay, nói những loại mình thích.

Giang Văn nghe xong, tất cả đều giống trong trí nhớ, hắn dỗ Sở Đinh đi tắm: "Được, mai tôi mua, giờ đi tắm đi."
Sở Đinh đứng lên, đèn trần chiếu vào anh như toả ra ánh hào quang, trên mặt nhợt nhạt như yêu quái bị thu phục hồn phách.
Lời nói còn rất ấu trĩ: "Tôi bây giờ muốn ăn bưởi."
"Muốn ăn luôn?"
"Đúng." Sở Đinh nghiêm túc gật đầu.

Giang Văn rất bao dung với người say, phát hiện không đặt app được thì cầm chìa khóa xuống tầng mua cho Sở Đinh..
Lúc về Sở Đinh vẫn đang tắm, Giang Văn cao giọng gọi, bên trong có người ơi một tiếng hắn mới yên lòng, cầm dao gọt bưởi cho Sở Đinh.

Sở Đinh đi tới ngồi cạnh hắn, Giang Văn thuận tay đưa một quả bưởi đến miệng anh.

Sở Đinh ăn xong nói muốn ăn nữa.

Giang Văn lại đưa đến.

Đánh răng xong Sở Đinh mặc áo ngủ ngắn tay đi vào, mặt hơi đỏ nhưng trong mắt sáng bừng.

Anh dựa vào thành giường chơi game, trong phòng không tắt đèn, máy lạnh thổi gió man mát.

Lúc sau anh đứng dậy, nói với Giang Văn: "Tôi muốn ngủ ở cạnh anh."
Giang Văn nhìn điện thoại: "Cậu đang ở cạnh tôi."
"Không phải." Sở Đinh ngây thơ mờ mịt bò lên giường: "Ngủ trên giường cơ."
Đột nhiên anh mềm oặt ngã xuống, đè lên chân Giang Văn rồi nằm im giống như có ý đồ gì đó, thật ra lúc này anh đã mê mang rồi, nhìn cái chân trước mặt mà "A" không tiếng.
"Ngồi dậy." Giang Văn kéo tay Sở Đinh.

Hắn biết Sở Đinh uống say sẽ không la không hét, chỉ ngoan ngoãn nghe lời, còn rất đáng yêu.

Sở Đinh dịch người hai cái, không ngồi dậy.


"Tôi cho cậu ngủ chung giường." Giang Văn dở khóc dở cười, giường của hắn là giường đôi một mét tám, đủ cho hai người ngủ.

Sau đó theo tầm mắt Sở Đinh nhìn cái gối duy nhất, hắn đứng dậy lấy thêm một cái.

Sở Đinh vừa lòng, quấn chặt chăn bông của Giang Văn như rùa nhỏ, nhắm mắt ngủ không chút phòng bị.

Giang Văn còn chưa kịp lấy chăn của Sở Đinh dưới đất lên, thấy thế liền thở dài, để một cái đèn ngủ, cũng mặc kệ chăn nệm trên mặt đất, trèo lên giường kéo góc chăn của Sở Đinh.
Không ngủ được, chỉ có thể nghĩ lan man.

Sở Đinh không có gì thay đổi, trước kia ở trước mặt hắn tính cách thế nào thì giờ vẫn thế; trước kia không thích ăn gì thì giờ vẫn vậy; trước kia say rượu rất dễ dỗ, hiện tại say rượu vẫn rất dễ dỗ.

Ngoại hình này..

cũng không có gì thay đổi.

Nhiều năm trôi qua như vậy, thanh xuân hiện tại cũng chỉ như sợi tơ, anh trong trí nhớ Giang Văn còn vẹn nguyên, là thiếu niên ngang tàng tùy hứng.

Đọc truyện tại wattpad bunbohuefulltopping
Giang Văn quen Sở Đinh vào năm lớp mười một, mười hai.
Lớp mười một mỗi tuần có hai tiết thể dục, không dạy bài tập mới, chỉ cần làm xong khởi động là có thể hoạt động tự do.

Giang Văn là lớp phó thể dục, phụ trách điểm danh trước giờ học.

Tiết mà Sở Đinh thích trốn nhất chính là tiết thể dục, mười lần thì đến năm lần bạn học sẽ giúp anh bao che, còn lại vài lần bị giáo viên phát hiện, bảo Giang Văn đi tìm anh.

Năm lần, lần đầu là ở sân thượng cho bồ câu ăn, lần hai ở phòng nhạc chơi dương cầm, những lần khác đều là ở phòng học, thư viện, ngồi ở cầu thang tầng hai hoặc ba, chơi rubik dưới bóng cây, đi bộ quanh trường.

Lúc Giang Văn tìm được Sở Đinh đều bị anh gạ chơi cùng, đưa cho hắn thức ăn cho bồ câu, hỏi hắn thích nghe bài gì, đưa rubik cho hắn, kéo hắn đi tản bộ.

Giang Văn không thể từ chối, hắn cũng hứng thú, người giống như Sở Đinh Giang Văn không từ chối được.

Sở Đinh về sau càng chơi càng hăng, thi thoảng còn kéo Giang Văn đi cùng.

Giống như năm lớp mười hai, Sở Đinh cũng bị đưa vào ký túc xá, sau khi tắt đèn sẽ ôm một túi lớn đến phòng ngủ của Giang Văn, gạ hắn lên sân thượng.

Trên sân thượng có một cái bàn nhỏ, chắc là do Sở Đinh chuẩn bị.

Hôm đó trăng rất tròn, đèn vẫn sáng, dãy phòng học cao ngang với dãy kí túc xá, bên kia căng tin có một cây mận to, gần đây sắp đơm hoa kết trái, Sở Đinh đã thương nhớ khoảng một thời gian.

Cũng chỉ có anh chú ý nơi nào nở hoa, nở hoa thế nào.

Sở Đinh thần thần bí bí kéo hắn lên sân thượng, lấy ra hai chai bia từ túi lớn, trong túi còn có đồ ăn và đậu phộng, anh nhỏ giọng nói: "Đồ ăn lúc chập tối mua ở cổng trưởng, nhưng bia không lạnh."
Giang Văn nhớ tiết cuối Sở Đinh rời khỏi phòng học thì hiểu.


Còn tưởng giáo viên tìm anh cho chuyện...!Không nghĩ tới là ngang nhiên đi mua bia và đồ nhắm, chắc là nhân lúc học sinh ngoại trú đi về thì đi mua, Giang Văn trước cũng học ngoại trú, biết lúc đó quản lý không nghiêm, có thể thừa cơ trốn ra ngoài.

Cuối cùng Sở Đinh lấy từ balo ra một cái laptop màu hồng phấn.

Giang Văn lần này thật sự giật mình rồi.

"Cái này nặng vãi." Sở Đinh còn oán giận, vừa mở laptop vừa đắc ý: "Trường không cho mang điện thoại, máy tính bảng cũng không cho! Tớ phải mượn chị đấy."
"Hôm nay trận chung kết phát trực tiếp, không phải cậu muốn xem hả!" Nói xong Sở Đinh lại đập tay một cái: "Nơi này có không khí hơn trốn trong chăn xem."
Lá gan cũng lớn thật...!GV có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng rất cảm động, trận đấu này chỉ mình hắn thích xem, Sở Đinh trước giờ không hứng thú.

Hắn giúp Sở Đinh mở bia: "Cậu uống được không?"
Sở Đinh vỗ ngực khoác lác: "Uống được! Nhà tớ ai cũng biết uống, ngàn chén không say!"
Thế mà uống được nửa chai Sở Đinh đã say khướt, như đứa trẻ để Giang Văn thu dọn tàn cuộc, nửa đêm nhìn lên mặt trăng, còn hỏi Giang Văn thỏ ngọc đâu, đòi lên trăng tìm thỏ.

May có lưới sắt cao hai mét bao quanh sân thượng nên Giang Văn trong lúc dọn rác không lo Sở Đinh xảy ra chuyện gì.

Lát sau Sở Đinh cũng không muốn tìm thỏ nữa, nắm tay áo Giang Văn bảo muốn ăn thỏ xào cay.

"Muốn ăn thỏ thỏ, ưm, thỏ xào cay cay..."
Không biết học điệp từ ở đâu, rợn hết lòng mề.

Giang Văn nghi anh cố ý làm hắn rợn người, mãi mới nhịn xuống cảm giác muốn ném anh xuống sân thượng.

Khi đi qua phòng trực ký túc, hắn bịt miệng Sở Đinh, giữ người ở trong tay, lưng đeo cặp sách, không nhanh không chậm thẳng lưng đi qua.

Phòng của Giang Văn ở tầng năm, bạn học ở cùng đều xin học ngoại khóa, hoặc chuyển sang kí túc của giáo viên.

Tối đó Giang Văn chăm bé ma men rửa mặt, súc miệng, còn hát "Con thỏ ngoan ngoan" để dỗ bé ngủ.

Từ nhỏ đã dậy sớm để giúp gia đình mở quán ăn, lần đầu Giang Văn thấy mệt mỏi, từ trong ra ngoài đều mệt, còn rất hối hận.

Ba, bốn giờ sáng ăn linh tinh, dạ dày may mà không có vấn đề, cũng rất thỏa mãn khi xem được trận đấu mình mong đợi, nhưng Sở Đinh uống say thật hại người.

Dù các giường khác đều để không, hắn và Sở Đinh lại chen nhau trên một cái giường đôi.

Hai người nằm sát nhau, mồ hôi nhễ nhại.

_______________
Lời người giám hộ: Tiên sư bọn yêu nhau:( say rượu còn dỗ dỗ cái gì chứ, nhìn phát ghét! Bây giờ là 13:57, ngủ trưa đã, dậy rồi chiến tiếp.

.

Bình Luận (0)
Comment