Vùng này sông núi đan xen, gò đồi mấp mô, không có chính nam chính bắc, đi tới phía nào nhìn cũng na ná như nhau, nếu như không có người dẫn đường, đúng là sẽ phải đi không ít đường đất oan uổng.
Nhưng nếu như người dẫn đường có ý phá đám thì càng phải đi nhiều đường đất oan uổng. Ví dụ như hơn ba trăm trên giặc Oa này liền bị Trường Tử dẫn đi du lịch khắp cảnh đẹp Thiệu Hưng, đ hơn một canh giờ mới phát hiện ra không ổn, tên thủ lĩnh hung hăng nói:
- Tiểu tử, ngươi không chơi bọn ta đấy chứ?
Trường Tử ra sức xua tay, lí la lí lô giải thích một hồi.
Tên thủ lĩnh rút đao ra dọa hắn:
- Sao đi lâu thế mà không nhìn thấy cái thôn nào?
Trường Tử không kêu không hay, giặc Oa cuối cùng cũng phát hiện ra điều này, chỉ đành nói loạn một hồi, hất mạnh cằm về phía trước.
Tên thủ lĩnh hỏi:
- Phía trước có thôn?
Trường Tử gật mạnh đầu, thầm nhủ :" Chắc kéo dài thêm một chút nữa." Liền dẫn giặc Oa đi về phía trước, không bao lâu sau thì tới một cái đường núi, đối diện với phía bọn chúng còn viết mấy chữ lớn.
Giặc Oa nghị luận xôn xao, muốn biết bên trên viết cái gì, có tên biết chữ dương dương đắc ý nói:
- Cái gì mà Hồ trấn trưởng Diêu trường tử, hoan nghênh biết bơi.
Tên gia hỏa đó càng chẳng làm rõ được, tên thủ lĩnh ngứa mắt, bợp tai tên đọc chữ kia:
- Đúng là tiên sinh mù chữ ... Đây rõ ràng là Loan Hồ trấn trưởng Diêu Trường Tử, hoan nghênh ngươi đến bơi.
Đám giặc Oa vội nịnh bợ một hồi, nhưng mắt vẫn trố ra, không hiểu thế tức là thế nào. Tên thủ lĩnh có chút xấu hổ bực mình:
- Dù sao phía trước có cái trấn hoan nghênh ngươi tới là được.
Nói xong hơi chột dạ nhìn Trường Tử:
- Phải không?
Trường Tử khom lưng gật đầu, há mồm lí lố, trong lòng lại hết sức khinh bỉ cái đám nửa mù chữ này, tới ngay cả hắn cũng nhận ra đó là "Giám Hồ trấn trưởng Diêu Trường Tử, hoan nghênh ngươi tới đây." Phía trước là ba trấn Thượng Pha, Giám Hồ, Hạ Pha kề sát nhau, bất kể như thế nào cũng không tránh được, y đang sốt ruột đây, giờ thi biết phải tới Giám Hồ rồi.
Đám giặc Oa đều hiếu ý của hắn, đều hớn hở:
- Nếu như gia chủ đã nhiệt tình như thế thì chúng ta đừng khách khí nữa.
Liền xua Trường Tử đi trước dẫn đường, hưng phấn đi tới cái Loan Hồ trấn gì đó kia.
Phải nói đám súc sinh này đúng là súc sinh, tên nào tên nấy thể lực hơn người, chỉ chừng thời gian một bữa cơm đã tới chỗ Thẩm Mặc gặp được xe bò, sau đó nhìn thấy một cột khói từ trong thôn bốc thẳng lên trời.
Hôm nay không có gió, cho nên cột khói rất thẳng, vừa đen vừa thẳng, có mấy tên giặc Oa bất giác cảm thán:
- Hình như cột chống trời ...
- Đẹp quá nhỉ.
Tên thủ lĩnh giặc Oa muốn giết bọn chúng lắm rồi, điên tiết nói:
- Đó là cột khói, một lũ đần độn, chúng ta bị phát hiện rồi.
- Vậy chúng ta mau chạy đi.
Có tên nhát gan đề nghị, Trường Từ cũng gật đầu hưởng ứng.
- Chạy cái buồi.
Đại bộ phận giặc Oa cười gằn:
- Bằng vào đám quan binh ăn hại đó còn có thể giữ nổi chúng ta sao?
Tên thủ lĩnh gật đầu:
- Đúng thế, vào thôn cướp bóc một phen rồi hẵng hay.
Lão đại hạ lệnh, đám giặc Oa khom lưng cầm đao, thông thạo lần mò tiến vào thôn, nhưng phát hiện ra không có một bóng người.
Tên thủ lĩnh đi dạo trong thôn một vòng, quay về nói với đồng bọn:
- Lương thực và gia súc vẫn còn, rõ ràng là mới bỏ chạy.
- Chúng ta đuổi theo nhé?
Một tên liều lĩnh hỏi.
- Đuổi cái buồi.
Tên thủ lĩnh chửi:
- Giết gà nấu cơm, ăn no bụng rồi tiếp tục lên đường.
Liền có mấy tên đầu bếp giặc Oa tìm nhà bếp và gạo, tưng bừng giết gà mồ trâu.
Những tên có địa vị tầm trung thì bắt đầu tìm kiếm nhà giàu, xem xem có vàng bạc đồ quý gì không. Bọn chúng thuộc về hạng gây án lưu động, trừ vàng bạc ra không cướp gì hết.
Còn lại mấy giặc Oa cao cấp, cơ bản thuộc về hạng giỏi đámh đấm, không cần phải động thủ cũng có tiểu đệ dâng đồ tới, cho nên bọn chúng ngồi ở trong sân lớn của thôn nghỉ ngơi.
Có tên giặc Oa lấy nước sạch từ giếng lên, mời thủ lĩnh đại nhân dùng, bọn chúng mặc dù đều mang theo túi nước, nhưng sao ngon bằng nước giếng trong.
Tên thủ lĩnh nhận lấy bát nước, đặt lên môi định uống, đột nhiên nghĩ ra một việc, đặt bát xuống nói:
- Dắt một con chó lại đây.
Tên thủ hạ không biết vì sao, nhưng đều hết sức sợ hắn, vội đi tìm một nhà, kéo con chó đen lớn sua oăng oẳng tới.
Tên thủ lĩnh đặt bát nước trước mặt con chó, con chó không uống, hắn liền sai người ấn con chó xuống đổ nước vào. Không bao lâu sau con chó kia liền rên ư ử lăn ra chết.
Đám giặc Oa sợ hãi, nếu chẳng phải thủ lĩnh có quy định thép, tất cả đồ ăn thức uống phải ăn sau hắn, thì lần này đã mắc bẫy người ta.
Tên thủ lĩnh cười kiêu ngạo, nhưng trong lòng lại sợ hãi, nếu không phải tháng ba năm nay hơn ba trăm tên đồng bọn ở huyện Gia Hưng bị đầu độc trong đồ ăn, toàn bộ rơi vào ngục, hôm nay hắn cũng không cẩn thận như vậy.
"Quá nguy hiểm!" Thủ lĩnh đại nhân càng nghĩ càng sợ, bọn chúng không sợ đao thương chém giết, đây không phải là điều khoác lác, vô số cuộc chiến trước kia đã chứng minh rồi, cho dù đối diện với ba nghìn quan quân, thì chưa tới ba trăm tên giặc Oa này cũng nắm chắc thắng cả mười phần.
Nhưng bọn chúng tác chiến ở đất khách, nhân sinh không quen, sợ nhất là bị ám toán, không khéo một chút là mắc bẫy, không quay về đại hải được nữa.
Nghĩ tới đây hắn liền giục thủ hạ mau mau lên đường, rời khỏi chỗ quỷ quái này, trước khi đi còn không quên thiêu rụi cả cái thôn lớn.
Thẩm Mặc không biết kế đầu độc của y bị phá, thực ra y cũng không tin lắm, đám giặc Oa gian xảo này sao có thể bất cẩn như thế. Cho nên dùng danh nghĩa Chiết Giang tuần diễn, mệnh lệnh lý chính suất lĩnh bách tính đi về phía bắc, y thì dẫn hơn một trăm trai tráng trong thôn chạy về trấn Giám Hồ.
Thôn trấn cách nhau mười dặm, đám trai tráng đều quen công việc thể lực, chạy ầm ầm, không ngờ có thể ngang với Thẩm Mặc cưỡi lừa thời gian dài.
Đúng thế, hiện giờ y đã thoát khỏi giai đoạn nguyên thủy giao thông dựa vào chân, thành tộc người có vật cưỡi rồi, kỳ thực trong thôn có một con ngựa lớn, lý chính cũng mời y cưỡi. Nhưng cưỡi ngựa là một một kỹ thuật, y là kẻ ngoài nghề, một khi thúc ngựa không đúng chừng mực, không khéo ngã cho bán thân bất toại, cho nên y mới chọn cưỡi lừa chậm hơn không ít ... Ít nhất thì ngã cũng không chết.
Đương nhiên y không thừa nhận là mình không dám cưỡi ngựa, mà dùng một cách nói đường hoàng, sau khi nghe nói trong thôn có ngựa, y oai phong lẫm liệt nói:
- Mặc dù đã đốt khỏi, nhưng trong trấn ắt không rõ nguồn cơn, mau chọn một người giỏi cưỡi ngựa nhất, cưỡi ngựa tốt đi báo tin, cứ nói Thẩm Hạ tới rồi, bảo tuần kiểm đại nhân mau mau tập trung bách tính, tổ chức hương dũng, phối hợp với chúng ta.
Mọi người cảm động lắm, thực lòng tán dương:
- Tuần diễn đại nhân đụng là đạo đức sáng ngời.
Liền chọn một con lừa cường tráng nhất ngoan ngoãn nhất làm vật cưỡi cho đại nhân. Mặc dù Thẩm Mặc không nặng chút nào, nhưng khi tới nơi con lừa đáng thương kia cũng đã sùi bọt méo, mệt tới xỉu rồi.
Trấn Giám Hồ có tường đất cao hai trượng, năm nay giặc Oa quấy phá, lại đào thêm sông hộ thành rộng một trượng, hiện giờ đám Thẩm Mặc bị ngăn ở ngoài sông.
Ở trên cửa thành đã đứng đầy hương dũng cầm trường mâu, giám hồ trấn trưởng ... Đương nhiên không phải tên là Diêu Trường Tử, cùng với Ngô Thành Khí tuần kiểm Hội Kê đứng ở trên tường thành. Ngô tuần kiểm hỏi:
- Chủ bạ đại nhân ở đâu.
Hiển nhân đã được tin báo.
Người ở dưới thành tránh ra, một tên gia hỏa y phục bẩn thỉu, nhìn không rõ mặt đứng ra, chỉ nghe y nói:
- Lão Ngô, ta đây.
Ngô Thành Khí nghe giọng này quen quen, không khỏi nheo mắt lại:
- Ngươi là ...
- Con trai...
Thẩm Mặc thở dốc:
- Thẩm chủ bạ.
Ngô Thành Khí vỗ đầu, mặt đầy vui sướng:
- Ái chà chà, xem cái tai ta kìa, thì ra là Tam thiếu gia ... Mau mua mở cửa thành.
Nếu như tuần án hỏi :" Cùng là chữ tuần, vì sao án và phủ lại chênh nhau lớn như thế?" Vậy tuấn phủ nhất định sẽ trả lời :"Thôi đi huynh đệ, ngươi tốt xấu gì cũng là đặc phái viên trung ương, còn thảm hơn được kẻ quanh năm làm việc ở nông thôn như ta sao?"
Tuần kiểm là quan thuộc quyền huyện lệnh, nhưng ở trong nha môn không có văn phòng làm việc, bởi vì bọn họ thuộc về đại tự nhiên, bởi vì bọn họ phụ trách tất cả công tác phòng tặc trì an của các hương trấn bên ngoài thành, cho nên là cơ cấu phái đi của huyện nha, ví như Ngô tuần kiểm thường trú ở trấn Giám Hồ. Kỳ thực quyền lực của hắn rất lớn, ví như dân đoàn hương dũng các thôn đều chịu sự lãnh đạo của hắn.
Thẩm Mặc tới tìm hắn, chính là muốn thông qua hắn triệu tập hương dũng tinh tráng các thông, tốt xấu gì cũng phải chặn đám giặc Oa này lại, không thể để cho bọn chúng tới phía trước thêm nữa. Qua trấn Giám Hồ, mật độ dân số càng đông đúc, tính nguy hại càng lớn.
Ngô Thành Khí mặt dù là quan nhỏ không đáng kể, nhưng thân hình cao lớn, lông ngực rậm rịt, nghe Thẩm Mặc kể xong mặt không hề sợ hãi:
- Tam thiếu gia là thư sinh văn chất, vì cứu bách tính khỏi miệng sói, cũng đã liều mạng rồi.
Nói xong vỗ lên bội đao bên hông:
- Ta đây chỉ là viên tiển lại, vốn không kham được trọng trách này, nhưng thời khắc liên quan tới sinh tử, thì "đất Thục không đại tướng, Liêu Hóa làm tiên phong" thôi.
Nói xong hướng vào thành rống lớn:
- Bảo các huynh đệ tập hợp lại, rời trấn giết nhuệ khí của Oa nô.
Thẩm Mặc vội giữ hắn lại, hỏi nhỏ:
- Thêm vào người ta đưa tới, tổng cộng không tới năm trăm người, ngươi thấy dốc hết cả ra phần thắng là bao nhiêu?
Ngô Thành Khí lắc đầu, hạ giọng đáp:
- Chết cả mười phần.
Thủ hạ của hắn là nông dân chất phác tới heo cũng chưa giết qua, sao sao so được với giặc Oa võ nghệ cao cường giết người như ngóe. Nhưng hắn không bận tâm:
- Ta chỉ dẫn một trăm người rời thành, hạ nhuệ khí của giặc Oa, sau đó chạy về phía bắc, làm cơ động ngoài thành, cho giặc Oa không dám yên tâm đánh thành.
Thẩm Mặc vốn cho rằng hắn là loại tầm thường như Mã điển sử, ban đầu không để hắn vào mắt, nhưng nghe câu này thu lại lòng coi thường, trầm giọng nói:
- Chúng ta phải tính kế cho kỹ đã.