Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 170

Vì thế ghi chép sau cuộc chiến của Thẩm Mặc là : Hai vị tham tướng tuy phục kích, giặc Oa thua chạy, quân Thích tuy không bại, nhưng cũng không dám tiến, địch thoát hết.

Kỳ thực y đã nể nang lắm rồi, vì khi ấy gặp phải bộ đội tiếp ứng của Diệp Ma Tử, tổng cộng chỉ tới hai trăm tên, rõ ràng xông tới có thể diệt sạch, nhưng quân đội Đại Minh lại kẻ chạy kẻ dừng, không dám đuổi theo.

Đây là điều khó tin tới cực điểm, y chặn một tên binh sĩ bỏ chạy lại hỏi vì sao. Tên binh sĩ đó là người thành thật, nói oang oang:
- Bao năm qua đều thế mà, dù sao bọn chúng cũng sẽ quay lại, đuổi đi là được, cần gì liều mạng đuổi theo.

Hà Tâm Ẩn bên cạnh tức bể phổi, trợn mắt chửi :
- #%#$@ ... Nếu ai cũng như các ngươi, Đại Minh khi nào mới diệt được giặc Oa.

Tên binh sĩ kia nhìn Hà Tâm Ẩn như nhìn khỉ, lắc đầu nói:
- Giặc Oa có từ thời thái tổ, như cỏ dại, cắt lại mọc, làm sao mà trừ được?

Thẩm Mặc im lặng, y ngồi trên ngựa thất thần nửa ngày, tới khi thấy Thất Kế Quang từ xa thất thểu quay về, hai người trẻ tuổi nhìn nhau, đều thấy thất vọng sau sắc trong mắt đối phương.

- Sao bây giờ?
Hồi lâu Thích Kế Quang mới hỏi như đi trong cơn mê.

- Làm lại từ con số không.
Thẩm Mặc chém đinh chặt sắt nói:
- Mấy tháng qua ta đi khắp đất Chiết, nhìn thấy nhiều cuộc chiến cả vui cả buồn, nhưng hương dũng vội vàng tụ họp, những thư sinh trói gà không chặt đều liều chết giết địch, sáng tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác. Còn nhiều nam nhi nhiệt huyết như thế, không lý nào Đại Minh ta không rèn lên được hùng binh.

Lời này của Thẩm Mặc làm Thích Kế Quang mắt sáng lên, xua tan mây mù, hắn vỗ tay nói:
- Đúng rồi! Nếu đám người này đã không còn thuốc chữa, vậy vứt bỏ bọn chúng, lập một đội quân mới, rèn lại từ đầu.
Nói xong chắp tay với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, xin hãy chỉ điểm cơn mê cho Kế Quang.

Thẩm Mặc cũng dãn mặt ra cười:
- Chúng ta cứ về tĩnh tâm lại cùng nhau tham khảo một phen.

- Đúng thế.
Thích Kế Quang kích động gật đầu, đưa tay về phía trước:
- Mời đại nhân.

- Mời Thích tướng quân.
Thẩm Mặc cười ha hả.

Hai người cười ha hả hướng về phía Long Sơn Vệ, mặc kệ đám quân đội thủ hạ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi trở về Long Sơn Vệ, hai người đều lòng đầy nhiệt huyết, đầy khát vọng, cùng có nhận thức sau sắc với quân đội hiện trạng. Hai người trẻ tuổi liền ở lại trong tiểu viện yên tĩnh sau núi.

Trước tiên bọn họ thảo luận ra một phương pháp. Bắt đầu liệt kê từng vấn đề tồn tại trong quân đội hiện nay ra, sau đó mày mò cách giải quyết, cuối cùng nghiên cứu tính khả thi, trình tự như thế sẽ không tách khỏi đề tài quá xa, tiệt kiệm được trí óc.

Vì thế hai người thanh niên tài tuấn giữa mùa đông tháng mười một, trong núi sâu ở Long Sơn Vệ, bắt đầu triển khai cuộc nghiên cứu thảo luận dài ngày.

Họ ngồi gần bếp lò, trước tiên một người tiến hành phê phán hiện trạng quân đội, người khác cầm bút ghi chép. Sau đó thay đổi vai trò.

Bọn họ không ngờ rằng, khâu bới bệnh vốn cho rằng là đơn giản nhất lại mất cả một ngày, nhìn giấy tố cáo dán đầy tường, Thích Kê Quang thừ người ra:
- Còn nữa không nhỉ?

- Chắc chắn là còn, có điều không sao nghĩ ra nổi nữa.
Thẩm Mặc day huyệt thái dương nói.

- Ta thấy thôi đi vậy, nếu mà giải quyết được hết vấn đề ấy thì đám quân đội này đã thống nhất toàn cầu rồi.

- Toàn Cầu là nơi nào?
Thích Kế Quang lấy làm lạ hỏi.

- Coi như ta nói bừa đi.
Thẩm Mặc vỗ trán.

Hai người thảo luận nghiên cứu bất kể đêm ngày, quên cả ngày tháng, nói mấy câu hồ đồ là rất bình thường. Thích Kế Quang bỏ qua, nhìn vào bức tường nói:
- Có thể giải quyết được một phần mười có thể phòng thủ; giải quyết được hai phần có thể chính diện tác chiến với giặc Oa; ba phần có thể đuổi giặc Oa ra biển, bình định đông nam; bốn phần Yêm Đáp ở phương bắc cung không là gì, Đại Mình có thể bình định rồi; giải quyết được một nửa thì...
Hắn hít sâu một hơi:
- Tung hoành thiên hạ, ai là địch thủ? Khôi phục hùng phong thái tổ.

- Giải quyết được sáu phần thì sao?
Thẩm Mặc hỏi.

- Ha ha ha.
Thích Kế Quang lắc đầu:
- Có những vấn đề không thể giải quyết.

- Chúng ta tận lực mà làm vậy.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Giống như tướng quân đã nói, được một phần, phần thắng tăng gấp đôi.

Thích Kế Quang trịnh trọng gật đầu:
- Có thể giải quyết được thì phải giải quyết.

~~~~~~~~~

Ngủ vùi một giấc quên ngày tháng, hai người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn lại bắt đầu tìm đường giải quyết. Ví như loại quân đội này không được qua huấn luyện thì phải tăng cường huấn luyện; không nghe quan trên khống chế phải nghiêm quân pháp; không có năng lực tác chiến phải huấn luyện từ thực chiến; tướng lĩnh bất hòa với quân sĩ? Vậy khiến quan quân làm gương tốt không ức hiếp binh sĩ. Binh sĩ nhũng nhiễu hỗn loạn? Vậy phải nghiêm khắc chiêu mộ, giới hạn tuổi tác.

Còn về phần không phục tùng mệnh lệnh, không chịu nghe chỉ huy, không phối hợp với nhau, trên người không có khôi giáp, trên tay không có vũ khí ra hồn, hành quân không mang lương khô, trú quân không có lập trại ...v..v.. Hai người cũng vắt hết óc nghĩ biện pháp tìm các giải quyết.

Sự thực chứng minh tìm cách giải quyết khó hơn bới bệnh nhiều lắm, hai người quên ăn quên ngủ, suốt đêm suốt ngày, dốc cạn tâm huyết, chẳng biết bao lâu, mới có phương pháp giải quyết điều cuối cùng.

Lúc này nhìn mặt đối phương, Thẩm Mặc thấy một tên dã nhân mặt đầy lông lá, Thích Kế Quang thấy một thư sinh thất thế tóc tai rối bời, bất giác nhìn nhau cười phá lên. Trong lòng đắc ý vô cùng, cứ như vấn đề của quân đội Đại Minh sẽ theo đó mà giải quyết được hết vậy. Khiến cho rất rất nhiều năm sau, hai người thành ông gia tóc bạc phơ, vẫn nhớ rõ ràng từng cảnh tượng, coi đây là chuyện thú vị thời trai trẻ.

Cả hai là hòa trộn của lý tưởng và hiện thực, đương nhiên biết không thể giải quyết hết mọi vấn đề, trong đó có nhiều cách thức không thiết thực ... Ít nhất hiện giờ không thể hoàn thành. Có điều trước khi tiến hành bước cuối cùng, mọi người nghỉ ngơi trước một bước đã.

Thẩm Mặc tắm rửa, bảo Thẩm An sửa sang lại dung mạo, lại hỏi tên thư đồng đang buốn chán tình hình bên ngoài, Thẩm An nói với y, còn mười ngày nữa là tháng chạp rồi.

- Té ra đã qua mất tám ngày.
Nhìn bản thân lần nữa khôi phục lại sạch sẽ sáng sủa, Thẩm Mặc hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng không?

- Không có chuyện gì lớn.
Thẩm An cười:
- Trừ hôm trước có tin Trương tổng đốc báo và nữ tử kia tỉnh rồi.

- Nữ tử nào?
Thẩm Mặc không hiểu.

- Chính là cô nương mà Hà đại hiệp cứu đó.
Thẩm An nói:
- Lần này tỉnh lại thật, không điên nữa, nhưng cả này nhốt mình trong phòng không chịu ra.

Thẩm Mặc không để ý, cười nói:
- Tên gia hỏa ngươi đồ đàn bà, chỉ thích truyền bá tin đồn.
Nói xong đứng dậy thư giãn gân cốt:
- Tỉnh rồi sao còn không đi.

Thẩm An bĩu môi:
- Hả đại hiệp bảo vệ cô ta, chẳng ai dám hỏi, chả biết gì hết.

Thẩm Mặc không hỏi nữa, bảo Thẩm An đi chơi, nói mình muốn nghỉ ngơi chốc lát.

Đợi Thẩm An đi rồi, y đam phong thư đích thân Trương Kinh viết cho mở ra xem, nội dung chủ yếu bức thư có ba điều. Một là biểu dương y không sợ gian khổ lên tuyến đầu kháng Oa, mặc dù toàn là lời nói nhảm nhưng chiếm tới hai phần ba bức thư. Hai là khẩn thiết mời y mùng tám tháng chạp tới Hàng Châu ăn cháo; ba là thỉnh cầu nho nhỏ, mong y kéo dài thời gian báo cáo cho hoàng đế, ít nhất ăn cháo mùng tám xong đã.

*** cháo mùng 8 tháng chạp : dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Xem phong thư này tới tám lần, đương nhiên chẳng phải vì được tôn trọng đâm sợ, dù ngay cả thánh chỉ hoàng đế y cũng chỉ xem ba lượt là vứt qua một bên.

Sở dĩ y xem đi xem lại là vì bức thư này không hề tầm thường, ngôn từ quá thân thiết, khẩn cầu quá thẳng thắn. Y ở Hàng Châu gặp qua vị tổng đốc này rồi, đó là viên quan lớn rất có quan uy, mặc dù đối xử với mình xem như tạm được nhưng thái độ bề trên luôn luôn thể hiện ra khiến Thẩm Mặc cảm nhận rõ ràng, Trương Kinh ta là đại lão đứng đầu đông nam.

Một vị đại lão như thế viết một phong thư như vậy, chỉ có thể nói ra một vấn đề, ông ta đã bị ép cho rối loạn rồi. Thẩm Mặc biết mình trong lòng hoàng đế không là cái gì, vị tổng đốc này lại cầu khẩn tới y, không phải là túng quá làm liều thì là cái gì?

Nghĩ tới đây đầu óc ngây ra, đánh vứt thư sang một bên, chép miệng nói:
- Thôi không nghĩ nữa, tới Hàng Châu tự nhiên sẽ biết.
Nói xong gục đầu xuống ngủ.

~~~~~

Ngủ say một trận, Hai người Thẩm Thích khôi phục tinh lực quay lại với gian phòng đầy giấy tờ kia. Bắt đầu bước thống khổ nhất, đem những phương pháp không thiết thực, không làm được trong thời gian ngắn bỏ đi.

Phải biết mỗi một phương án đầu ngưng tụ tâm huyết hai người mà thành, nhìn không thực tế, mâu thuẫn với hiện thực, nhưng nó mới thể hiện trí tuệ thực sự, thậm chí là thuốc đắng chữa bệnh cho cả đế quốc này.

Bỏ đi điều nào, hàng mi của Thích Kế Quan run lên lần đó, hỏi y một lượt:
- Không bỏ có được không?

Thẩm Mặc lắc đầu, nhưng lại nói với hắn:
- Không phải là bỏ, mà tạm thời gác lại, đợi thời cơ chín muồi, chúng ta biến từng điều thành hiện thực.

- Liệu có ngày đó sao?
Ánh mắt Thích Kế Quang đầy mong mỏi.

- Nhất định sẽ có.
Thẩm Mặc cho hắn một nụ cười tự tin:
- Chúng ta còn trẻ, có thể dùng cả đời để thực hiện.
Bình Luận (0)
Comment