Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 184

Nếu hỏi trong Tây Hồ Thập Cảnh, cảnh nào cách Hoa Cảng Quan Ngư xa nhất, thì đó là Đoạn Kiều Tàn Tuyết. Xe ngựa từ tổng đốc phủ đi ra, đi tới đúng nửa vòng Tây Hồ mới tới Bạch Đê ở bờ bên kia, rồi đi theo Bạch Đê về phía đông từ xa xa mới thấy Đoạn Kiều.

Thẩm Mặc đoán chừng hai tên Hồ Triệu tám phần vì tỏ thái độ đối lập với Trương tổng đốc mới chọn nơi quỷ quái này, bắt y chạy xa như thế, đúng là không phải là đạo đãi khách.

"Xem ra người ta căn bản chẳng coi mình là cái thá gì." Thẩm Mặc bất giác cười giễu cợt bảnt hân.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Thiết Trụ mở cửa nói:
- Đại nhân chúng ta tới rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, siết chặt áo khoác, rồi vịn vai Thiết Trụ xuống xe. Nhìn cảnh sắc bốn xung quanh, y không khỏi phát tiếng thốt kinh ngạc khe khẽ. Chỉ thấy tuyết càng ngày càng lớn, làm sóng nước bên hồ như bọc trong tuyết, lại nhìn ra mặt hồ, từng dải ngọc trắng phau phu chạy ngang mặt hồ sâu hun hút, so với cảnh sắc mỹ lệ thường ngày, có thêm một vẻ đẹp lạnh lùng.

- Đúng là Đoạn Kiều tuyệt sắc.
Thẩm Mặc cười.
- Quả nhiên là thắng cảnh Tây Hồ, Tình Hồ không bằng Vũ Hồ, Vũ Hồ không không bằng Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ không bằng Tuyết Hồ.

*** Tây Hồ lúc trời quang không đẹp bằng lúc mưa, mưa không đẹp bằng đêm trăng, trăng không đẹp bằng lúc đóng tuyết.

Lời vừa dứt, liền nghe trên hồ có người nói:
- Người thực sự thưởng thức được tuyệt cảnh sơn thủy, trần thế có mấy ai.

Thẩm Mặc nhìn theo tiếng, thấy Hồ Tôn Hiến mặc áo khoác màu xám đang cười với mình.

Thẩm Mặc đi nhanh tới, vừa đi vừa chắp tay:
- Không ngờ đến sau Hồ đại nhân, hạ quan thật có lỗi.

Nghe y gọi mình là Hồ đại nhân, Hồ Tôn Hiến có chút xấu hổ, vì hắn mới là thất phẩm, Thẩm Mặc tuy không có phẩm cấp, nhưng tất cả lễ nghi ngang với lục phẩm. Nghiêm túc so ra, Hồ Nhữ Trinh hắn phải xưng hạ quan mới đúng. Nhưng hắn không giống người thường, vội khiêm tốn mà lắc đầu cười:
- Huynh đệ làm thế là không đúng, giờ chẳng phải trường hợp chính thức, dùng quan xưng có phải là xa lạ không?
Nhẹ nhàng đem sự xấu hổ do đảng cấp mang lại gạt qua.

Kỳ thực Thẩm Mặc tự xưng hạ quan là muốn quan sát thái độ của Hồ Tôn Hiến, xem xem hắn là loại người nào, nếu như thản nhiên, thì quá vô sỉ; nếu như dựa theo quy chế triều đình, bảo y xưng bản quân thì quá cổ hủ; nếu như thức thì bối rối thì quá vô dụng.

Nhưng biểu hiện của Hồ Tôn Hiến lại khiến y phải chống mắt lên nhìn, vừa tiếp nhận sự khiêm nhường lại không lộ ra ý mình không bằng người. Một câu nói vừa hóa giải sự xấu hổ, còn vô hình trung kéo gần khoảng cách hai bên.

Mặc dù không thể bằng ấn tượng một lúc mà ra kết luận, nhưng Thẩm Mặc cảnh cáo bản thân :" Kẻ này tuyệt đối không phải hạng tầm thường chỉ biết a dua xu nịnh." Liền cười thân thiết:
- Vậy ta lớn gan gọi một tiếng Mai Lâm huynh.

Hồ Tôn Hiến cười ha hả:
- Vậy ta làm cao gọi một tiếng Chuyết Ngôn lão đệ.

- Vốn nên như vậy mà.
Thẩm Mặc nói, Hồ Tôn Hiến năm nay bốn hai tuổi, gọi y là lão đệ không vấn đề gì.

Đợi Thẩm Mặc lên thuyền, vấn đề liền nảy sainh, cái thuyền nhỏ này không chưa nổi bảy tám hộ vệ. Hồ Tôn Hiến cưới:
- Lên thuyền huynh đệ còn mang hộ vệ làm gì?

Thẩm Mặc gật đầu:
- Thế thì chỉ mang người sai phái thôi.
Liền bảo Thẩm An đi theo, nói với Thiết Trụ và Hà Tâm Ẩn:
- Đi men bờ theo chúng ta .

- Cẩn thận kẻo cụng đầu.
Hồ Tôn Hiến mở khoang thuyền mời Thẩm Mặc vào, không gian bên trong không rộng, trải một tấm chăn sạch rất dạy, bên trên đặt một cái bàn thấp có hoa quả trà nước đầy đủ, còn có bồn lửa trắng như tuyết, ấm áp hơn bên ngoài nhiều.

Hồ Tôn Hiến áy náy nói:
- Ngu huynh nghèo khó lắm, không có tiền thuê thuyền lớn, chỉ có chút thứ đơn sơ này, mong Chuyết Ngôn lão đệ thông cảm.

- Thuyền lớn dù tốt, nhưng không tiện ôn chuyện cũ.
Thẩm Mặc cười:
- Thuyền nhỏ vẫn hơn, có thể chuyên tâm nói chuyện.

Hồ Tôn Hiến không ngờ y có chút tuổi đầu mà có phong độ như vậy, nụ cười càng thêm chân thành.

Thẩm An và tùy tùng của Hồ Tôn Hiến cởi áo khoác và giày cho hai vị đại nhân, cung kính tránh đi, để khoang trong cho hai vị đại nhân nói chuyện.

Hồ Tôn Hiến mời Thẩm Mặc ngồi ghế trên, Thẩm Mặc thế nào cũng không chịu, từ chối một phen để Hồ Tôn Hiến ngồi bên trái, Thẩm Mặc ngồi đối diện với hắn.

Hai người ngồi xuống đệm êm ấm, không biết bắt đầu nói từ đâu.

Bên ngoài tuyết lặng lẽ rơi, bên trong yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng Hồ Tôn Hiến pha trà, hắn rót cho mỗi người một chén, xin lỗi:
- Không phải là huynh đệ keo kiệt, thực sự không mua nổi trà búp Thanh Minh, chỉ có thể lấy trà xuân ra đãi hiền đệ.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Đệ cũng chẳng phải là quý nhân gì, chẳng uống nổi trà ngon.

Hiện giờ trong khoang sáng đèn, y đã nhìn rõ dung mạo đối phương rồi. Chỉ thấy Hồ Tôn Hiên mặc một chiếc áo bông nửa cũ nửa mới, quần vuốt phẳng phiu, khác hẳn ấn tượng Hồ Tôn Hiến đầy nhuệ khí của y. Mặc dù mặt mày vẫn anh tuấn như xưa, thần thái tỏ ra hết sức an tường, phong độ, từ đầu tới cuối đều mang phong thái của quý công tử gia thế.

Thấy y nhìn mình, Hồ Tôn Hiến bật cười:
- Hiền đệ nhìn ra điều gì?

Thẩm Mặc cười đáp:
- Đệ nhìn ra bốn chữ: Con, cháu, thế, gia.

Hồ Tôn Hiến kinh ngạc, rồi buồn bã nói:
- Chẳng thể nói con cháu thế gia, dù tổ tiên có vài vị quan quý, nhưng cũng là chuyện mấy chục năm rồi.
Thở dài:
- Nhưng Ngu huynh thất bại tới giờ, thật làm nhục tiền nhân.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Mai Lâm huynh đang độ tuổi chín muồi, giám sát một tỉnh, bất kể thế nào cũng không liên hệ với hai chữ thất bại được.

Hồ Tôn Hiến lắc đầu cười khổ:
- Ca ca trúng tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ bảy, xếp dưới tam giáp, khi ấy được làm tri huyện thất phẩm, tự hỏi bất kỳ nơi nào cũng một lòng vì công việc, nhưng chẳng hiểu vì sao, vòng vèo mười mấy năm, vẫn còn thất phẩm, chẳng phải thất bại là cái gì?

Thẩm Mặc nhủ thầm :" Cũng phải xem so với ai chứ, nếu trong mắt cha mình, thì hắn coi như tu thành chính quả rồi." Nhưng lời này không tiện nói ra, y an ủi:
- Mai Lâm huynh từng trải nam bắc, văn võ vẹn toàn, chỉ thiếu một cơ hổi để thể hiện bản lĩnh thôi.

- Mới đầu ca ca cũng nghĩ thế.
Hồ Tôn Hiến vừa rót trà cho y, vừa bình tĩnh nói:
- Cho nên khi triều đình bổ nhiệm làm Chiết Giang tuần án, đồng liêu đều nói là lành ít dữ nhiều, bảo ca ca thác bệnh chối từ. Như ta nghĩ nguy hiểm càng lớn, cơ hội càng nhiều, nên ta tới đây.
Cười rất thản nhiên:
- Hơn nữa ta đã bình đạm nhiều năm như vậy rồi, không muốn lặng lẽ nghỉ hưu, âm thầm mà chết. Nói ra không sợ hiền đệ chê cười chứ, trước khi ta tới Chiết Giang từng lập mười sáu chữ thề: Chuyến đi Chiết Giang, không bình giặc Oa, không định đông nam, thà không về kinh.

Thẩm Mặc bội phục:
- Lão huynh khi phách lắm.

Nụ cười tự giễu cợt của Hồ Tôn Hiến càng đậm, hắn lắc đầu nói:
- Sau khi tới, phát hiện ra nơi này là một khối sắt, ngự sử tuần án ca ca đây chỉ là một tên quỷ dư thừa đáng ghét, thậm chí không một ai nói với ta nên làm cái gì. Ta sắn tay áo mà chẳng biết dùng làm việc gì.

Thẩm Mặc im lặng lắng nghe, y biết Hồ Tôn Hiến sắp đi vào trọng điểm, quả nhiên nghe hắn nói:
- Lão đệ không cho rằng ta đang tự biện hộ chứ?

Thẩm Mặc cười với thái độ không rõ:
- Đệ thấy Mai Lâm huynh đang nói lời trong lòng.

Mặc dù trả lời không đúng câu hỏi, nhưng vẫn làm Hồ Tôn Hiến thoải mái, máy giãn ra, gật đầu:
- Đúng thế ta đang nói lời trong lòng với hiện đệ. Bởi vì ta muốn kết bạn với đệ, cho nên phải để đệ biết ta là người như thế nào.

- Đó là vinh hạnh của tiểu đệ.
Thẩm Mặc nói:
- Đó là lời thật lòng, đệ cũng hiểu chút tướng thuật, lão huynh ắt không phải hạng tầm thường, chỉ đợi cơ hội tới, rồng bay lên trời, lập nên sự nghiệp.

- Đó cũng là lời ta muốn nói với đệ.
Hồ Tôn Hiến cười ha hả, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng vào y:
- Nhưng vận mệnh hai ta khác nhau, ta thận trọng từng bước như đi trên băng mỏng. Nhưng hiện đệ là người đọc sách may mắn nhất trên đời, chỉ cần không phạm sai lầm không thể tha thứ, sẽ đi thẳng tới con đường dát vàng, tương lai nhập các bái tướng, làm cực phẩm nhân thần cũng rất có khả năng.

"Tới rồi đây!" Thẩm Mặc thầm cảnh tỉnh, bên ngoài lại khiêm tốn:
- Chẳng ngại Mai Lâm huynh cười chứ, tiểu đệ vẫn là sinh viên, nói gì tới xuất tướng nhập tướng, cực phẩm nhân thần tựa hồ còn quá sớm chăng?

- Nói cho đệ một bí mật tối quan trọng.
Hồ Tôn Hiến hơi ngả người về phía trước:
- Bệ hạ chính miệng nói muốn lập hiền đệ làm tấm gương cho người đọc sách trong thiên hạ, đệ thấy điều này có nghĩa là gì?

Thẩm Mặc lần đầu tiên nghe được chuyện này, không tin hỏi:
- Có loại chuyện này thật sao?

- Đương nhiên là thật, ta dám lấy chuyện này ra mà đùa à?
Hồ Tôn Hiến hạ thấp giọng:
- Nhưng đệ không thể lơ là, dù sao bệ hạ cũng nhiều việc phải quan tâm, nếu không có người thường nhắc tới bên tai bệ hạ, khả năng vài ngày đã quên sạch sẽ rồi.
Lời này nói rất khéo léo, hai người đều thông minh, đúng mực là đủ.

Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu:
- Đúng thế.

- Ca ca lại nói cho đệ một tin tức lớn.
Hồ Tôn Hiến khẽ nói:
- Nhưng đệ phải giữ kín trong lòng, không để người ngoài biết.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Lão huynh cứ yên tâm.

- Ta tin hiền đệ.
Hồ Tôn Hiến dừng lại hồi lâu mới nói:
- Cẩm Y Vệ bắt Trương Kinh đã đi được nửa đường, nói không chừng tới trước năm mới.

Thẩm Mặc không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy:
- Rốt cuộc lão huynh có ý gì?

Hồ Tôn Hiến thẳng thắn nhìn y:
- Mong đệ đem tin tức này nói cho ông ấy, ngàn vạn lần không được làm bừa.
Giọng càng nhỏ hơn, nói từng chữ:
- Lặng yên thì sống, hành động chết chắc.

Thẩm Mặc hoàn toàn hồ đồ rồi, hỏi thẳng ngay:
- Lão huynh rốt cuộc là ở phe nào vậy hả?

~~~~~~

Ừm, Hồ Tôn Hiến là người cực kỳ phức tạp a, ngộ ý đồ để hắn được thể hiện, nhưng sẽ vất vả lắm, mong là không thất bại à...
Ký tên: Ngộ.
Bình Luận (0)
Comment