Rượu Cao Lương vị thuần, nhưng rất mạnh. Bốn vị đầu nhân họ Bành càng nhiệt tình hơn rượu, bày ra thế mời rượu như đánh trận, chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo.
Thẩm Chuyết Ngôn là vị khách duy nhất, thường ngày không giỏi uống rượu, lần này càng không chống đỡ được, chỉ vài ba hồi đã ngã lăn kềnh ra thảm ngủ mê mệt.
Đợi tới khi y tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, uống một chén canh nóng giải trượu, cảm thấy không khó chịu lắm, liền kiên quyết từ chối lời mời ăn cơm của cha con Bành Minh Phụ, cáo từ về thành.
Y muốn đi đón A Man ngay, nhưng ngửi trên mình sực hơi rượu, thấy nên về dịch quán tắm rửa sạch sẽ đã, liền thúc ngựa đi thẳng tới dịch quán Hàng Châu.
Dịch thừa tất nhiên là ấn tượng sâu sắc với vị đại nhân cực trẻ này, vừa thấy y tới liền vội vàng thỉnh an, tươi cười mời y vào trong viện tử.
Hàng Châu là thủ phủ Chiết Giang, lại nằm phía nam Đại Vận Hà, quan viên lên tỉnh làm việc hoặc qua lại nam bắc rất nhiều, cho nên dịch quán thành Hàng Châu rất rộng, trước sau có năm dãy nhà lớn, hai mươi mấy dãy nhà nhỏ. Như thế mà vẫn còn không ít quan viên vì không có chỗ ở mà phải móc tiền ra thuê lữ điếm.
Nhưng hiện giờ chưa hết tháng giêng, chính là thời điểm vắng vẻ nhất trong năm, cả dịch quán rộng lớn chưa có tới một phần ba khách, thoải mái lựa chọn. Vì có thể tính tâm đọc sách, Thẩm Mặc liền chọn tiểu viện hẻo lánh nhất.
Y đi dọc theo con đường nhỏ rải đá tới viện tử góc đông bắc, dọc đường đi nghe dịch thừa lải nhải luôn mồm:
- Đằng sau có lán ngựa, mỗi ngày đưa tới hai lần cỏ khô, hai ngày đưa tới một chuyến bã đầu, có điều chúng tôi không đủ nhân thủ, nên khách phải tự nuôi ngựa.....
- Dịch quán mỗi ngày trông nom ba bữa cơm, hai bữa lót dạ, một bữa cháo. Nếu như đại nhân ăn không quen, tiểu nhân có thể giúp gọi cơm, bên ngoài có Túy Tiên Lâu, chỉ cần thông báo một tiếng, đảm bảo mang tới đúng giờ...
Thẩm Mặc xưa nay không quan tâm tới chuyện ăn uống ngủ nghỉ, đều do Thẩm An lo liệu, liền cắt ngang:
- Thư đồng của bản quan đã vào ở trước mấy ngày, hắn hẳn là biết cái này.
Trên mặt dịch thừa thoáng qua nụ cười cổ quái, nhưng vội che giấu, nói:
- Vâng vâng, sao tiểu nhân lại quên mất chứ?
Nhìn thấy cánh cửa viện tử khép hờ đằng xa, hắn cười nói:
- Vậy tiểu nhân xin cáo từ trước, không quấy rầy đại nhân nữa.
Thẩm Mặc lòng nhủ thầm :" Tên này làm trò gì đây?" Nhưng gật đầu cho hắn đi, thấy dịch thừa vừa đi vừa quay đầu lại, như đợi xem trò hay vậy.
Đám người Thẩm Mặc càng trở nên tò mò, liền đi chậm lại, rón rén đi tới viện tử, khe khẽ mở cửa, nhè nhẹ đi vào, liền nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân hòa với tiếng thở hồng hộc của nam nhân, như bản hòa cao vang lên ở tây sương phong, lại nhìn mặt trời đên đầu, đã buổi chiều rồi. Mọi người không khỏi bội phục, Sắc An đúng là Sắc An.
Liền có kẻ tinh ma, nhón chân đi tới cửa sổ, chấm nước bọt, khẽ chọc thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào trong phòng, liền thấy hai thân thể trần truồng đang đầm đìa mồ hôi quấn lấy nhau trên giường.
Bên trong quả nhiên đã diễn cảnh xuân cung sống làm người ta nhìn một cái là không dứt ra được, những người còn lại nóng ruột, liền có sao học vậy, làm cái cửa sổ kia bị chọc mười tám lỗ thủng, bày đủ mọi tư thế ghé mắt nhìn.
Kỳ thực Thẩm Mặc cũng muốn nhìn lắm, nhưng thân phận của y không cho phép, cho nên mặt mày hết sức ấm ức. Thiết Trụ ở bên cạnh lại cho rằng vì cửa sổ đông quá, đại nhân không có chỗ xem, liền khẽ mắng:
- Chỉ biết sướng một mình, lại bỏ đại nhân qua một bên.
Câu này phát ra, đám vệ sĩ bên ngoài chẳng thấy có gì, nhưng đối với hai kẻ say xưa giã gạo bên trong thì lại như tiếng sấm nổ giữa trời quang, tức thì run rẩy ôm lấy nhau. Nữ tử kia như con chim cút rúc mình trong lòng Thẩm An, Thẩm An thì kinh hoàng nhìn ra ngoài, thấy mười mấy cặp mắt đang nhìn không chớp, hắn xấu hổ tới mức cơ thể trắng trẻo tức thì biến thành tôm luộc, vội vàng kéo chăn bọc lấy hai người, cầu khẩn:
- Các tổ tông ơi, xin thương tình một chút, đứng nhìn nữa.
Bên ngoài rộ lên tiếng cười dâm đãng, sau đó lại ngưng bặt, hiển nhiên là bị đại nhân ngăn lại.
Thẩm An liền bảo nữ tử kia đợi ở trong phòng, còn mình vội vàng mặc y phục, lủi nhanh ra cửa, thấy đám thị vệ vẫn nhìn trộm, hắn xả họng chửi:
- Đó là vợ của ta, các ngươi không sợ mù mắt à?
Đám thị vệ cười rộ lên:
- Trước khi chúng ta rời nhà, ngươi còn nói vợ ngươi còn nằm trong bụng mẹ vợ, sao có mấy ngày thôi đã động phòng rồi.
Thẩm An xấu hổ nói:
- Vào quán ăn đều ăn trước, trả tiền sau, ta cũng thế.
Đám đông lại cười rộ lên.
Thẩm An đành cười bồi:
- Các vị ca ca tha cho tiểu đệ đi, tiểu đệ sẽ mời mọi người uống rượu.
- Đợi câu này lâu rồi.
Mọi người liền không nhìn vào trong nữa, tản đi hết.
Thẩm An lúc này hít sâu một hơi, đi vào trong nà chính, thấy Thiết Trụ đang hầu hạ đại nhân rửa mặt, vội vàng tới giúp, nhưng bị Thiết Trụ đá văng ra:
- Làm chuyện thối tha đã rửa sạch sẽ chưa.
Thẩm An liền nhân thế quỳ xuống, khóc lóc nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân thực sự chỉ một lần này thôi, xin thiếu gia tha cho tiểu nhân.
Hắn biết thiếu gia mình là nhân vật thế nào, trừ làm bộ đáng thương ra thì không còn cách nào khác.
Thẩm Mặc dùng khăn lông trắng muốt lau mặt, tựa cười tựa không nhìn hắn:
- Giờ đã sáng bảnh mắt rồi, ngươi giờ mới dậy hay là vừa mới nghỉ ngơi đấy?
Thẩm An mặt mày đau khổ:
- Tiểu nhân vốn chỉ muốn muốn tâm sự với nhau một chút, kết quả, kết quả không kìm chế được.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không trách ngươi dâm dật giữa ban ngày, nhưng lần này phải phạt ngươi, có biết vì sao không?
Thiết Trụ thầm nghĩ :" Khẳng định là vì bêu xấu trước mặt dịch thừa, đại nhân là người rất thích thể diện ...
- Bởi vì tiểu nhân không dậy đúng giờ...
Cấu tạo não của Thẩm An đúng là khác với người thường.
- *$%3.
Thẩm Mặc không kìm được chửi một tiếng:
- Ta thèm quản tới ngươi có ngủ tới lúc nào.
Nói rồi quảng khăng vào mặt hắn, tức giận quát:
- Ta để ngươi lại trong thành là để ngươi chiêu cố tốt cho Tiểu A Man, không phải là để ngươi ban ngà ban mặt ôm nữ nhân ngủ.
Thẩm An tức thì kêu oan tày trời:
- Thiếu gia, oan uổng quá, tiểu nhân làm thế là vì tận trung với chủ, không phải là làm bừa.
Thẩm Mặc tức tới phì cười:
- Còn để ngươi ba hoa, Thẩm gia ta không còn quy củ gì nữa.
Rồi quát thị vệ ở cửa:
- Lôi hắn đi, đánh hai mươi roi cho sung sướng vào.
Thị vệ đi tới, Thẩm An sợ hãi, rống lên:
- Thiếu gia, tiểu nhân không lừa người đâu, tiểu nhân hi vinh thân thể thi triển mỹ nam kế là vì dốc hết tinh lực cho hạnh phúc cả đời của thiếu gia...
Thẩm Mặc khoát tay, bảo thân binh tạm thời lui ra, ngồi đối diện với Thẩm An:
- Nói đi, nếu dám lừa dối ta, ít nhất bốn mươi ron.
Thẩm An hơi bình tĩnh lại, ní:
- Thẩm An lập trí làm thiên hạ đệ nhất thư đồng, tất nhiên đem lời dặn của thiếu gia làm kim vàng thước ngọc, đem tâm sự của thiếu gia làm phiền não của mình...
- Nói trọng điểm một chút.
Thẩm Mặc đá hờ hắn một cái, vờ giận:
- Bẻm mép.
Nhưng không nổi giận được.
Thẩm An khom người:
- Vâng vâng, nói trọng điểm, thiếu gia bảo tiểu nhân tới Bảo Thông Nguyên bồi tiếp A Man tiểu thư, nhưng tiểu thư hìn như có thành kiến với tiểu nhâ, cứ ở hậu viện chơi đùa với các tỷ tỷ. Nam nữ khác biệt, tiểu nhân không vào được, thầm nghĩ thôi thì mình rảnh rỗi, giải quyết tâm bệnh lớn nhất của thiếu gia vậy.
Thẩm Mặc thấy hắn một tấc lên trời, cười mắng:
- Ta có tâm bệnh gì?
Thẩm An háy mắt:
- Thiếu gia thử nghĩ xem, Bảo Thông Nguyên là cửa hiệu của ai.
Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt Thẩm Mặc, y từ năm trước đã phái người đi nghe nóng khắp nơi tung tích của Ân tiểu thư, nhưng chỉ biết nàng ở hàng châu, không tìm được vị trí cụ thể.
Thấy thiếu gia quả nhiên vô cùng quan tâm, Thẩm An liền nói văng nước miểng:
- Tiểu nhân nghĩ, chúng ta tìm khắp các nơi mà không thấy, Ân tiểu thư khẳng định là trốn đi rồi, nhưng qua năm mới thế nào cũng phải tuần thị một lượt, nhất là cửa hiệu nữ trang này. Nghe nói nữ nhân đều thích y phục, Ân tiểu thư không thể nhờ người khác thay thế.
Cái danh Sắc An quả nhiên danh bất hư truyền, Thẩm Mặc nếu có một nửa công lực của y, há tới nông nỗi ngày hôm nay?
Thẩm Mặc không nói một lời nhìn hắn chằm chằm, Thẩm An bất giác siết chặt nắm đấm, hiển nhiên trong lòng không bình tĩnh lắm, hắn leo lẻo cái miệng:
- Tiểu nhân liền tìm cách thâm nhập vào nội bộ của họ, thăm dò tin tức bí mật, vì có chút quan viết trước với Thúy Nhi, nên tính kế với nàng.
- Thúy Nhi?
Thẩm Mặc khẽ hỏi.
- Là Tình Thúy...
Thẩm An có chút lo lắng nhìn y, thầm nghĩ :" Đó là thứ thứ ngài bỏ đi rồi, nếu không tiểu nhân ngàn vạn lần không dám chạm vào."
Thẩm Mặc không có tâm tư xấu xa như hắn, chợt hiểu ra:
- Chính là người trong tây sương phòng?
Thấy y không hề bận tâm, Thẩm An yên lòng lại, gật đầu:
- Kỳ thực ban đầu tiểu nhân chỉ định nghe ngóng tình báo, ai dè nha đầu này quá kín miệng, nói tình hình hình nội bộ không thể nói cho người ngoài. Tiểu nhân gạ gẫm dụ dỗ mãi mà không được. Thầm nghĩ thôi thì tiếc mồi không dụ được sói, liền các bản thân vào.
- Hỏi ra chưa?
Thẩm Mặc căn bản không nghe lọt tai chuyện khác, y quan tâm duy nhất tới tung tích Ân tiểu thư mà thôi, khẩn trương hỏi.
- Đương nhiên, hiện giờ nàng ấy là người mình.
Thẩm An đặc ý:
- Tất nhiên không giữ bí mật với tiểu nhân.
- Nói mau Ân tiểu thư ở đâu.
Thẩm Mặc ngả người tới, mắt trợn lên như cái chưông đồng.
- Thúy Nhi cũng không biết.
Thẩm An thở dài:
- Nàng ấy mới đến, còn chưa đủ tư cách tiếp xúc với đại tiểu thư của bọn họ.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Đồ khốn kiếp, còn dám chơi đùa ta? Biết được gì còn không mau nôn hết ra!