Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 273

Đàm Luân tức thì nghẹn lời.

- Không biết phải trả lời thế nào, đúng không?
Triệu Trinh Cát cười lạnh:
- Được lắm, vậy ta nói thay cho Đàm đại nhân nhé, vì số tiền này đã bị Triệu Văn Hoa và vị có tài rường cột kia của ngài, và đám vây cánh của bọn chúng nhét đầy túi riêng rồi. Chính vì có thứ ung nhọt tham lam vô độ đó tồn tại, cho nên mới xuất hiện cảnh bách tinh Chiết Giang không còn đường sống, cơm áo chẳng lành. Binh sĩ tiền tuyến kháng Oa các ngươi đói tới vàng mắt, kêu than không thôi đấy.

- Không thể hoàn toàn phủ định.
Đàm Luân phân bua:
- Hạ quan thừa nhận Triệu Văn Hoa không ra gì, Hồ Tôn Hiến cũng không phải là không có vấn đề, nhưng nếu không có cách này thì quân đội chúng tôi ngay cả sức kêu than cũng chẳng có.
Dừng một lúc rồi mới nói thêm:
- Hơn nữa đại nhân phải thấy, năm nay tới giờ Chiết Giang chưa có đại họa giặc Oa, đó không thể tách rời công lao chuẩn bị hoạch mưu của Hồ trung thừa.

Triệu Trinh Cát hầm hừ:
- Dương Nghi chưa chắc đã kém hơn ... Ta tiếp xúc với hắn ở Nam Kinh, đường lối rõ ràng, hiểu rõ binh tình, rất có tài hoa. Chẳng qua là bị Triệu Văn Hoa áp chế, bị Hồ Tôn Hiến chèn ép, nên mới không thi triển được thôi.
Nhìn thẳng vào Đàm Luân gằn giọng:
- Đệ dám nói nếu như cho hắn không gian phát huy, hắn sẽ làm kém hơn Hồ Tôn Hiến không?

Đàm Luân thong thả hỏi vặn lại:
- Vậy đại nhân có dám nói ông ta làm tốt hơn Hồ Tôn Hiến không?
Nói rồi chắp tay:
- Hạ quan thừa nhận, Dương Nghi ở Hà Nam trừ thổ phỉ rất tốt, nhưng tình thế ở đây phức tạp hơn gấp ngàn lần, kẻ địch cũng cường đại hơn nhiều, phải cần bạc đại tài kinh thiên chống đỡ ...nhân tài như thế, cho dù trong quan viên cũng là sừng lân lông phượng ... Nếu như chỉ là hạng biết bàn việc quân trên giấy như Triệu Quát thì sao? Đông Nam không thể bị dày vò thêm được nữa.

Nhưng Triệu Trinh Cát vẫn kiên trì cho rằng, Chiết Giang không có Nghiêm đảng mới có thể trên dưới một lòng kháng Oa, ngày nào có Triệu Văn Hoa và Hồ Tôn Hiến, thắng lợi vĩnh viễn không tới.

Thấy không thể thuyết phục con lừa già ương bướng này, Đàm Luân đành cố nén giận hỏi:
- Vậy Đại Châu công định làm thế nào?

- Tra! Phải tra ra cho rõ ràng!
Triệu Trinh Cát không hề động lòng:
- Kỳ thực điều này quá rõ ràng rồi, đó đều là vì Nghiêm đảng bóc lột Chiết Giang quá nặng, cho nên mới xảy ra chuyện này. Triệu Văn Hoa là kẻ đứng đằng sau, phải chịu trách nhiệm trực tiếp, nhưng tên đầu sỏ gây ra chuyện này, càng phải bị trừng phạt.

Nghe ông ta nói xong, Đàm Luân cười nhạt:
- Hạ quan có thể nói trước cho ngài biết, làm như thế là không được, trừ khi đại nhân các cả mình vào, làm hại luôn cả Từ các lão thì sẽ không có kết quả gì đâu.

Triệu Trinh Cát cũng cười nhạt:
- Vậy chúng ta cứ đợi mà xem.

- Rồi xem.
Đạo bất đồng bất khả thuyết, Đàm Luân phất tay áo bỏ đi.

Thấy Đàm Luân tức khí bỏ đi, Triệu Trinh Cát hơi hối hận, ông ta biết Đàm Luân đa mưu túc trí, hơn nữa quan hệ ở Chiết Giang rất rộng. Chính là người ông ta dựa vào trong chuyến đi này. Liền muốn đuổi theo, nhưng không bỏ thể diện xuống được, chính đang do dự đứng ngồi không yên, thì thấy Đàm Luân xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy hắn quay lại, Triệu Trinh Cát mừng rỡ, vội chắp tay cười bồi:
- Tử Lý, tính ta nó như thế, xin lỗi đệ nhé, đừng chấp ta.

Đam Luân vốn mặt lạnh tanh, nghe ông ta nói thế, đánh lắc đầu:
- Đệ cũng có chỗ không phải, Đại Châu huynh đừng để trong lòng.

Triệu Trinh Cát liền đứng dậy kéo cánh tay của hắn, thân thiết nói:
- Bỏ qua rồi, bỏ qua rồi.

Đàm Luân bất lực lắc đầu:
- Chẳng trách mà người ta nói, lão phu tử huynh nhận định chuyện gì, thì chín con trâu cũng không kéo lại nổi.

Triệu Trinh Cát cười hăng hắc:
- Nếu không trước kia cũng không bị đánh đòn.

Vào thời đại đó, bị hoàng đế đánh đòn là chuyện rất đáng kiêu ngạo, bất kể là có lý hay không, cũng là chuyện rất vinh quang, thành vốn liếng để khoe khoang.

Khoe khoang xong, Triệu Trinh Cát lại khẩn cầu:
- Ta biết Đàm Tử Lý đệ chưa bao giờ nói dối, đệ nói như thế khẳng định là có lý, mong Tử Lý chỉ điểm cơn mê cho ta.

Đàm Luân cười:
- Đại Châu huynh là người chìm nổi quan trường, đi khắp hai kinh, tất nhiên biết địa phương đấu đá quyết liệt hơn cả bên trên, muốn có được chiến quả, phải nhìn mặt Bắc Kinh, Tây Uyển lại còn cả mấy người bên cạnh bệ hạ.

Thấy Triệu Trinh Cát gật đầu, Đàm Luân đưa ba ngón tay ra:
- Chuẩn xác mà nói là ba người, Nghiêm các lão, Lý thiên quan và Từ các lão.

Triệu Trinh Cát lại gật đầu, Đàm luân tiếp tục:
- Hơn nữa có thể nói thẳng thừng, hiện giờ Từ các lão tạm thời thu chiêng cất trống, hai người Nghiêm Lý chiếm ưu thế cực lớn. Tương ứng, ở đông nam có Triệu Hồ của Nghiêm đảng, có Dương Tào của Lý đảng. Đề đốc chống tổng đốc, tuần phủ chọi tuần phủ, không ai áp đảo được ai, nhưng Nghiêm đảng chiếm ưu thế, đó chẳng phải phản chiếu thực lực Nghiêm Tung và Lý Mặc sao?

Triệu Trinh Cát lắc đầu:
- Vậy vì sao phái ta đi làm cái chuyện này?

- Bộ đường ơi bộ đường.
Đàm Luân thở dài:
- Bệ hạ muốn làm rõ chân tướng mới phái một quan lớn không theo Nghiêm không thuộc Lý làm việc này. Nhưng bất hạnh thay, ở việc này Nghiêm Lý chắc chắn có cùng một thái độ.

- Nếu đông nam xảy ra chuyện gì, Dương Nghi thế nào cũng phải chịu trách nhiệm, Triệu Văn Hoa cũng phải bị liên lụy, cho nên cả hai người đó đều không cho phép chuyện này làm to ra.

Triệu Trinh Cát có chút ủ rũ nói:
- Thì ra là thế.

Chẳng phải nói đầu óc ông ta kém Đàm Luân, nhưng vì quá khứ gập ghềnh khiến ông ta không thể có thái độ bình tĩnh nhìn nhận Nghiêm đảng, cho nên mới lầm lẫn, cho rằng đây là cơ hội cực tốt để lật đổ Nghiêm đảng.

Thấy ông ta cuối cùng cũng mềm xuống, Đàm Luân thở phào, nói:
- Tất cả lấy đại cục kháng Oa làm trọng, đợi diệt song giặc ngoài, chúng ta tập trung lực lượng đối phó với Nghiêm đảng, thế nào cũng giành được thắng lợi.

Triệu Trinh Cát ủ rũ nói:
- Đệ không cần an ủi ta nữa, ta hiểu rồi.

Thấy ông ta mất hứng nói chuyện, Đàm Luân thức thời cáo lui, lần này Triệu Trinh Cát không giữ, tiến ra tới cửa rồi quay lại.

Đối với lời phán định của Đàm Luân, mặc dù Triệu Trinh Cát thừa nhận, nhưng ông ta không cam tâm, ông ta không tin trên đời có liên minh không thể đánh tan, thành lũy không thể công phá. Chẳng qua là bản thân còn chưa nghĩ ra cách mà thôi.

Đứng ngây trong sân đối diện với cây hồng chín quả hồi lâu, Triệu Trinh Cát đột nhiên nhớ ra một việc gì đó, bóp đầu bóp trán một hồi, đột nhiên vỗ tay đánh đét:
- Phải rồi, không phải ai cũng sợ đông nam có chuyện, người kia nhất định không sợ. Chuyện này còn chưa xong đâu.

Nói rồi hưng phấn nói với lão bộc:
- Ta viết thư, ngươi đưa cho Vương Dựng, bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất chuyển cho Tào Bang Phụ.

~~~~~~~~~~~~~~~

Trở về dịch quán thì đã là trưa rồi, Thẩm Mặc ăn uống qua loa, nằm xuống ngủ trưa, trải qua rèn luyện của thi hương, y cảm thấy tinh thần của mình mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất có thể ăn ngon ngủ kỹ bất kỳ lúc nào.

Nhưng hôm nay thì không cách nào ngủ được, vừa lim dim được một chút thì Đàm Luân tới.

Bực bội dụi mắt, Thẩm Mặc làu bàu:
- Tử Lý huynh, huynh không ngủ trưa à?

Đàm Luân phì cười:
- Lúc nào rồi mà đệ còn ngủ nổi.
Hai người chung vai sát cánh bảo vệ Đài Châu, có giao tình qua sinh tử đó, tất nhiên là quan hệ không tầm thường.

Thẩm Mặc ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, mời Đàm Luân ngồi xuống bên bàn, sai Thiết Trụ lấy trà quý mình cất giữ ra đãi khách. Lại có thân binh mang chậu nước ấm tới cho y rửa mặt. Tỉnh táo rồi mới cười nói:
- Chúng ta là người ngay không nói lời mờ ám, nói đi, tìm đệ có việc gì?

Đàm Luân cười:
- Không có việc gì không được tìm đệ à?
Nhận lấy trà thơm trong tay Thiết Trụ, hắn cười ha hả:
- Chính vì thứ trà xuân giá đắt hơn vàng này mà ta tới Hàng Châu không thể không tìm đệ.

- Thôi đi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Đệ vốn là tuấn án giám quân đạo, hiện giờ lại phụng chỉ tra án, mặc dù là hiệp trợ, nhưng bình thường quan viên thấy đệ trnah mà chẳng kịp, hiện giờ càng hận đệ không bốc hơi khỏi cõi đời cho sớm. Đàm Tử Lý huynh là ai chứ, tinh hơn quỷ, liệu tự chuốc lấy rắc rối không?

Đàm Luân cười lớn:
- Chuyết Ngôn, ta phát hiện ra một hiện tượng đáng mừng.

- Hiện tượng gì?

- Đệ phóng khoáng hơn nhiều rồi.
Đàm Luân háy mắt:
- Trước kia đệ kiệm lời ít nói, tuyệt không chịu phí lời thừa thãi ... Hiện giờ thì ... Ừm, hoạt bát hơn nhiều.

- Thế à?
Thẩm Mặc sờ mặt mình:
- Huynh quá khen.

Đàm Luân thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống:
- Ta đâu có khen đệ.

- Nói chính sự đi.
Thẩm Mặc mặt không có nụ cười nào. Đàm Luân cụt hứng, cũng tỏ ra nghiêm trang chuẩn bị vào đề.

Thẩm Mặc nghiêm giọng.
- Đã chuẩn bị phong bao mừng hôn lễ của đệ chưa?

Y trở giọng quá nhanh, Đàm Luân cứ há mồm ra một lúc mời cười gập người lại:
- Cuối cùng ta đã hiểu ra rồi, thì ra là vì chuyện này mà tinh thần mới phấn chấn.
Hắn cười chảy nước mắt:
- Yên tâm đi, ta thắt chặt đai lưng, cũng phải chuẩn bị cho đệ một phong bao lớn.
Nói rồi buồn bực nói:
- Nhưng khi ta kết hôn đệ không tặng phao bao cho ta.

- Huynh kết hôn bao giờ?

- Năm Gia Tĩnh thứ hai mươi.
Đàm Luân cảm khái nhớ lại:
- Mới đó đã mười bốn năm.

- Lúc ấy đệ chỉ có thể tặng huynh kẹo đường.
Thẩm Mặc hào phóng nói:
- Huynh cứ yên tâm, đợi khi huynh nạp thiếp, tiểu đệ ắt có bù đắp.
Có Ân tiểu thư đứng sau lưng, y có thể hiên ngang nói lời này. Đây đúng là chuyện y cảm thấy đáng đắc ý nhất cuộc đời.

- Ta chẳng cần đệ bù đắp.
Đàm Luân lắc đầu:
- Ta chỉ muốn thỉnh giáo đệ một vấn đề? Nếu như trả lời thực lòng, chúng ta coi như hòa.

- Nói.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nhưng đệ vẫn tặng phong bao cho huynh.

- Nam Tông các đệ rốt cuộc có ý gì?
Đàm Luân hỏi.
Bình Luận (0)
Comment