Trong thành Hàng Châu, tiêu điểm gần đây là sự kiện trúng độc tập thể.
Đối với vụ án ảnh hưởng cực kỳ ác liệt này, hành viên khâm sai và nha môn tuần phủ coi trọng cao độ, đồng thời lệnh Chiết Giang án sát sư và tri phủ Hàng Châu phá án trong thời hạn. Qua một phen điều tra cực kỳ "nghiêm ngặt" , cuối cùng đưa ra được một bản báo cáo :" Sở dĩ phát sinh chuyện ngộ độc này, là vì mọi người ăn phải thức ăn biến chất, mà nguồn gốc thực phẩm biến chất là từ một quán ăn nhỏ mang tên "Khách tiên lai". Quán ăn này điều kiện vệ sinh cực kỳ tồi tệ, khách khứa rất ít, cho nên thực ăn thiêu thụ chậm, chủ quán vô lương tâm dùng thức ăn ôi thiu chế biến, dùng thật nhiều tương dầu che dấu mùi vị, lấy xấu giả tốt bán với giá thấp, thu hút những người ham rẻ không biết chân tướng. Hôm đó những khách hàng khác của quán ăn này đều bị tiêu chảy, thậm chí hôn mê bất tỉnh. Hiện nay quán ăn đã bị đóng cửa, nhưng chủ quán cùng tiểu nhị đã bỏ trốn, đang còn truy bắt ..."
Vì Triệu Trinh Cát không hiểu phá án, không biết xét nghiệm, cho nên chỉ biết tin vào bản báo cáo nhìn qua rất hợp lý này. Chuyện còn lại là truy cứu tránh nhiệm, ông ta cho rằng Thẩm Mặc bỏ tiền bày tiệc phải chịu tội, nhưng Chiết Giang án sát sứ không đồng ý, trong báo cáo viết :" Thẩm tuần án bỏ sáu lượng bạc, sai đặt ba bàn tiệc, giả sử hai lượng một bàn tiệc, có thể mua được bàn tiệc ngon trong tửu lâu thượng hạng, ăn vào chắc chắn không lo gì; thế nhưng quý thuộc hạ hám lợi, bớt xén tiền, tới "Khách tiên lai" mua đồ rẻ, chỉ bỏ sáu đồng một bàn tiệc, mới khiến cho các vị đại nhân trúng độc, vì thế người bỏ tiền không có trách nhiệm, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về kẻ ăn bớt tiền."
Đối diện với những lời này, Triệu Trinh Cát không còn cách nào chống chế, nhưng không thể giao thủ hạ ra, nếu không sau này còn ai chịu theo ông ta? Hai bên liền bắt đầu triển khai tranh cãi, cứ dây dưa ở những chuyện nhỏ nhặt. Kéo dài vài ngày, khi tin tức truyền đến ... Ba tên giặc Oa bị giết trên đường áp giải, khâm sai Vương Dụng trọng thương.
Trải qua chấn động ban đầu, Triệu Trinh Cát cảm thấy thất bại vô cùng, vốn ông ta cho rằng đây hoàn toàn là chuyện một chiều, quan ép dân làm phản. Giờ mới biết hai bên chẳng bên nào ra gì. Ông ta cuối cùng phát hiện ra , cái ao nước Chiết Giang này quá sâu quá đục, một kẻ bên ngoài tới như mình không thể tra ra cái gì.
Hồ Tôn Hiến cũng chấn động, hắn lại tin cái chết Chu Hoàn năm xưa không phải ngẫu nhiên, mà là có một thế lực hùng mạnh, gan lớn tay trời ẩn sau lưng hô phong hoán vũ, có thể đẩy mình vào chỗ chết bất kỳ lúc nào. Mới nghĩ tới đây, hắn không khỏi sợ tới mồ hồi ướt đẫm lưng, nói với Văn Trưng Minh:
- Xem ra, nếu cứ cứng rắn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Văn Trưng Minh gật đầu:
- Lực lượng của bọn chúng đúng là quá mạnh, chẳng trách Chu đề đốc nói :" Đường đi ngoại quốc dễ, đường đi trong nước khó. Đường biển dễ đi, đường quan khó đi."
Hồ Tôn Hiến đầy cảm xúc nói:
- Đúng thế, giặc Oa cũng được, hải tặc cũng được, đều là thứ trông thấy được, sờ tới được, cứ binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn là xong. Nhưng đường quan khó lường. Các mối quan hệ dây mơ rễ má ẩn giấu trong đại hộ đông nam và đại bộ phận gia tộc không tham gia buôn lậu như mắt cá với chân trâu, làm người ta không phân biệt được, cũng không dám nhổ tận gốc, nếu không bị bọn chúng ngầm ngáng đường gạt chân, đề phòng không xuể.
- Vậy đại nhân có kế sách gì?
Văn Trưng Minh hỏi.
- Chúng ta phải thay đổi sách lược thôi.
Hồ Tôn Hiến vuốt râu:
- Chỉ cứng thôi là không được, phải nghĩ cách khác.
Nói tới đó cười khổ:
- Nhưng mà nói thế nà chăng nữa thì trước tiên phải mời lão lão ôn thần họ Triệu đi cái đã, lão ta cứ ở đây thì ta chẳng thể làm được gì.
Chỉ lên chiên báo trên bàn:
- Tháng này đã bại hai trận liên tiếp rồi.
- Đúng là ảnh hưởng quá lớn.
Văn Trưng Minh nheo mắt lại:
- Hay là viết một bản tấu oán trách một chút, thêm vào hai bản chiến báo này, tin rằng triều đình sẽ điều ông ta đi.
- Không ổn.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu:
- Chẳng may bệ hạ cho rằng hai trận thua này là do ta cố ý, chẳng phải dẫm vào vết xe đổ của Trương Kinh sao?
- Vậy thì phải làm thế nào?
Văn lão tiên sinh dù sao tuổi đã cao, đầu óc xoay chuyển không nhanh, chỉ ứng phó được với công tác văn thư, không phải là sư gia hợp cách.
" Đáng tiếc Từ Vị trúng cử nhân mất rồi." Hồ Tôn Hiến nổi lên suy nghĩ kỳ quái, thở dài:
- Nói không chừng phải dựa vào Nghiêm các lão mới được...
- Lại phải tìm lão ta sao?
Văn Trưng Minh cũng thở dài:
- Đại nhân thấy đó, khâm sai vừa tới Triệu Văn Hoa trốn đi ngay, từ đó có thể thấy Nghiêm đảng là hạng thế nào, đại nhân không nên chung chạ với chúng.
Ông ta là người phản đối Nghiêm đảng kiên định.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu:
- Không dựa vào bọn họ thì dựa vào ai? Trừ Nghiêm các lão thì ai có thể tháo gỡ cục diện của Chiết Giang? Đám người kia muốn lấy mạng ta đó.
Thở vắn than dài một hồi, hắn lại run lên từng cơn:
- Lần này thật quá nguy hiểm, nếu không phải Chuyết Ngôn ra tay giúp đơ, e rằng ta bị lão họ Triệu kéo đỏ, áp giải tiến kinh rồi.
- Giải Nguyên lang đúng là cao thủ.
Nghĩ tới chiêu bất ngờ kia của Thẩm Mặc, Văn Trưng Minh không khỏi bật cười:
- Đúng rồi mấy ngày qua có không ít cử nhân tới phủ lĩnh tiền đi đường, xem ra thời gian tiến kinh khảo thi đã tới, không biết Giải Nguyên lang có kịp xuất phát đúng thời hạn không?
- Khả năng không cao.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu:
- Y là khâm sai, đang làm việc công, sao có thể vì tư bỏ công?
~~~~~~~~~~~~~~
- Ta là khâm sai, đang làm việc công, sao có thể vì tư bỏ công?
Thẩm Mặc lắc đầu thở dài nói:
- Nên mọi người đi trước đi, đợi chuyện bên này xong rồi, ta sẽ thúc ngựa đuổi theo.
Sức khỏe của y sớm đã hồi phục, nhưng y không muốn nhìn thấy mặt thối của Triệu bộ đường, cho nên cáo ốm nằm lý ở khách sạn.
Nếu là giả bệnh, tất nhiên không thể tùy tiện, cho nên mấy ngày qua, bất kỳ người nào thăm hỏi cũng bị ngăn ở bên ngoài, còn y và Ân tiểu thư sống ngày tháng chàng chàng thiếp thiếp, ngọt ngào hạnh phúc.
Cho tới hôm nay có khách không thể không gặp tới cửa, sáu vị hội viên của hội Quỳnh Lâm cùng tới, biểu thị thăm hỏi chân thành với bệnh tình của y, hỏi y có thể cùng tiến kinh không.
Nghe thấy câu trả lời phủ định của Thẩm Mặc, mọi người đều lộ vẻ thất vọng, Đào Ngu Thần lo lắng nói:
- Thoáng cái đã tháng mười một rồi, sư huynh đừng để đến muộn.
- Yên tâm đi, còn ba tháng nữa cơ mà.
Thẩm Mặc cười:
- Ta đoán chừng chuyện ở đây nhiều lắm là kéo dài thêm một tháng, mà có lẽ chẳng cần nửa tháng.
- Vậy mọi người cùng chờ nhé?
- Đùng.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Mọi người không nghe nói sao? Đi muộn thì tới chỗ ở cũng chẳng có , mọi người đi trước một bước, ta ngồi chơi hưởng thành quả vậy.
Mọi người nghe thế đành thôi.
Thẩm Mặc bày tiệc tiễn chân sáu vị hảo hữu, nhưng vì y không đi cùng, nên bữa tiệc mang chút sầu biệt ly, làm người ta không vui.
Trong bữa tiệc, Tôn Lung hỏi:
- Chuyện ở Hàng Châu ra sao rồi? Kẻ đằng sau tra ra chưa?
- Nói thế mà cũng nói.
Ngô Đoái cười:
- Nếu như tra ra được rồi, chẳng phải Chuyết Ngôn đã đi cùng chúng ta sao?
Thẩm Mặc không muốn bọn họ lo lắng, cười nói:
- Chắc là sắp rồi.
Mọi người thấy y không muốn nói, liền thức thời chuyển đề tài, ăn cơm xong lại tán gẫu tới tận khuya, vì ngày mai phải lên đường mới đành luyến tiếc ngừng câu chuyện, ai về phòng nấy.
Sáng hôm sau Thẩm Mặc tới bến tàu tiễn chân bọn họ, phát hiện ra một con thuyền toàn cử nhân tiến kinh tham gia khảo thí, nhiều người nhận ra Giải Nguyên lang liền vấn an, ai cũng hỏi vì sao y còn chưa xuất phát. Trong lòng Thẩm Mặc ngổn ngang, đành cười gượng ứng phó một hồi, cuối cùng tiễn mọi người đi.
Chiếc thuyền khách đưa các vị cử nhân theo kênh ra Đại Vận Hà, tới thủ đô Bắc Kinh của Đại Minh.
- Nhưng ta không ở trên thuyền ...
Thẩm Mặc thở dài.
- Ta cũng không ở trên thuyền ...
Một giọng nói ranh mãnh vang lên, Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy Từ Vị cười cười từ sau một đống bao bố vòng ra.
Thấy y nhìn mình như gặp phải ma giữa ban ngày, Từ Vị gãi đầu:
- Sao thế có gì không ổn à?
Thẩm Mặc trố mắt:
- Sao huynh không ở trên thuyền, rõ ràng đệ thấy huynh lên thuyền ròi.
- Ài, lên rồi không xuống được à? Ta thay đổi chủ ý rồi, nghe nói Bắc Kinh vừa lạnh vừa khô lại còn bất, chả dại gì mà đi sớm.
Thẩm Mặc cảm động:
- Huynh nhìn ra đệ đang rối rắm sao?
- Cái gì? Đệ rối rắm cái gì?
Từ Vị làm bộ ngạc nhiên:
- Đệ có tiền, có quyền, có nữ nhân, đệ không có tư cách rối rắm. Rối rắm phải là ta, Từ Văn Trường không tiền không quyền cũng chẳng có nữ nhân.
Thẩm Mặc biết tên gia hỏa này luôn không chịu nói lời thật lòng, chẳng cần dây dưa với hắn, mọi người cùng hiểu là được rồi.
Trở về xe ngựa, Từ Vị mới hỏi:
- Giờ đã có thể nói với ta được chưa? Rốt cuộc đệ khó quyết vì việc gì?
Thẩm Mặc cười:
- Sao huynh biết? Đệ hình như đâu có thể hiện ra.
Nói thế là bằng với thừa nhận rồi.
- Ta là Từ Văn Trường nhìn thấy lòng người.
Từ Vị cười ha hả:
- Mau nói đi.
Im lặng một lúc, Thẩm Mặc mới nói:
- Đệ đang rất mâu thuẫn, một mặt là tiền đồ bản thân và hạnh phúc của cả nhà, một mặt là đại cục Chiết Giang và tình thế kháng Oa, đệ không biết tới lúc phải lựa chọn thì mình lựa chọn ra sao?
- Nói cụ thể được không, ta không nói cho ai biết đâu.
- Đệ cũng không thể nói cụ thể được, vì chuyện chưa xảy ra.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nhưng đệ có dự cảm, thế nào cũng gặp phải.
- Uầy, hóa ra là lo lắng vô cớ.
Từ Vị thở phào:
- Tới lúc đó hẵng hay.
- Có ai đi khuyên giải người khác như huynh không hả?
- Bất kể ra sao ta không hi vọng đệ xảy ra chuyện.
Từ Vị buồn bã nói:
- Ta có một thần tượng như sư phụ đệ là đủ rồi, không cần người thứ hai nữa.
Thẩm Mặc không biết, ngày y phải đưa ra lựa chọn khó khăn kia lại tới nhanh như thế, hơn nữa đó là lựa chọn căn bản không cho y đường chọn lựa....