Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 294

Trong khi nhà họ Lữ cảnh tượng bi thảm, trong dịch quán chỗ Thẩm Mặc ở thì cười nói hân hoan.

Đổ Quỷ miêu tả sống động lại tình hình khi đó, lại còn học y hệt bộ dạng Lữ Đậu Ấn nói:
- Phông phám, phông phám...
Mọi người cười chảy nước mắt.

Nghe nói bọn họ dùng thuốc khiến Lữ Đậu Ấn tỉnh táo, để tạo hiệu quả đả kích tốt nhất. Thẩm Mặc không khỏi tán thưởng:
- Quả nhiên nghề nào có chuyên môn đó, không ngờ đánh người cũng có kỹ thuật như vậy.

- Nghề của chúng tôi mà.
Thái Đầu còn tiếc rẻ nói:
- Đó là vì mới tới đây, chưa quen nhân sinh, nên chưa thể hiện bản lĩnh, nếu không làm lão tiểu tử đó muốn sống muốn chết đều không xong.

- Ồ, còn có trò gì nữa?
Thẩm Mặc hứng thú hỏi.

- Ví như hè năm nay, tiểu tử nhà đại lý thường khanh đắc tội với huynh đệ chúng tôi, chúng tôi bắt cóc tên tiểu tử đó lên núi hoang, tìm một chỗ cỏ cây ẩm thấp, lột sạch trói lên cây..
Thái Đầu cười khoái trá:
- Ngày hôm sau quay lại thấy toàn thân bị kiến muỗi đốt xưng phù như cái bánh bao, tới tận mùa thu vẫn còn chưa hết xưng.

Thẩm Mặc ghê răng, cười khan nói:
- Cách tàn nhẫn này chỉ dùng được vào mùa thôi.

- Lo gì, mùa đông thì cho quỳ lên mặt băng, đi lên bụi gai ... Nhiều nhiều lắm..
Thái Đầu gập tay đếm.

Mọi người tán gẫu một hồi, Chu Thập Tam thấy đã muộn, liền bảo:
- Ngủ sớm đi, ngày mai còn lên đường.
Nói tới đó thì bực bồi:
- Thời tiết này Đại Vận Hà đóng băng hết, chúng ta phải đi đường bộ. Đúng là số khổ ...

~~~~~~~

Hôm sau trời còn chưa sáng mọi người đã thức dây, rửa mặt ăn no cơm, rồi chuần bị gạo trắng cùng lương khô, ngay cả xoong nồi cũng chất lên lưng ngựa. Rời khỏi dịch quán Hàng Châu, lên kinh thành.

Đoàn người vừa ra tới cửa dịch quán thì nghe thấy có người gọi:
- Xin đợi đã.
Mọi người quay đầu lại thì thấy dịch thừa vác một cái giỏ lớn phủ vải bông dày, vái Thẩm Mặc thật sâu nói:
- Thẩm Giải Nguyên, ngài đi rồi, tiểu nhân không có gì tặng, hôm qua trong nhà có luộc ít ngan, đại nhân mang lên đường mà ăn.

Thẩm Mặc hơi bất ngờ, vì trong ấn tượng của y vị dịch thừa này là người chỉ biết tới tiền, hận không thể chiếm hết tiền của người khác. Chưa từng thấy hắn chịu nhổ ra kể cả một cọng tóc.

Chuyện ngạc nhiên hơn còn ở đằng sau, chỉ thấy dịch thừa lại lấy ra một bọc bạc, dùng hai tay dâng lên cho Chu Thập Tam, cung kính nói:
- Quan gia, tiểu nhân có chút lộ phí, mong ngài nhận cho.

Chu Thập Tam nhận lấy, ước chừng một chút, tựa cười tựa không nói:
- Khá lắm, phải tới bốn chục lượng, bằng cả năm lương bổng của ngươi rồi.

- Gần như thế, gần như thế.
Nói rồi vài một cái:
- Số tiền này một để quan gia trên đường đi có cái tiêu phí cho thuận tiện, hai là mong quan gia chiếu cố Thẩm Giải Nguyên của chúng tôi, ngài ấy là người đọc sách, sức khỏe yếu, không chịu được khổ.

Thẩm Mặc động lòng:
- Ngươi làm cái gì thế này?

Chu Thập Tam lại cười hỏi:
- Ngươi là người thân hay là bằng hữu của Thẩm huynh đệ?

Dịch thừa lắc đầu:
- Tiểu nhân phúc mỏng, không có thân bằng như Thẩm Giải Lang.

- Nếu đã không thân không quen, vậy thì vì sao?
Chu Thập Tam một tay cầm bọc bạc hỏi, ý tứ khỏi nói cũng biết.

Dịch thừa nhìn Thẩm Mặc rồi nói với Chu Thập Tam:
- Thẩm Giải Nguyên vì sự nghiệp kháng Oa của Chiết Giang mới bị gian đảng hãm hại, già trẻ Hàng Châu chúng tôi hận không thể rửa oan khuất cho người, chút bạc này có là gì đâu.

Nghe ông ta nói xong, Chu Thập Tam ném gói bạc lại và lòng dịch thừa, cười nói:
- Điều này không cần ngươi phải lo, Cẩm Y Vệ bội phục nhất là hảo hán tử, tuyệt đối không thất lễ với Thẩm Giải Nguyên.
Nói xong dắt ngựa đi ra ngoài.

Thẩm Mặc cảm kích nói với dịch thừa:
- Ai nói chúng ta không phải là thân bằng, hiện giờ chúng ta là bằng hữu rồi.

Dịch thừa trước tiên kinh ngạc, tiếp đó mừng rỡ nói:
- Ngài, ngài .. Nhận tôi là bằng hữu rồi?

Thẩm Mặc cười:
- Trừ khi huynh đệ không muốn.

- Muốn chứ muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi.
Dịch thừa mừng như điên:
- Ngài không che là may rồi.

Thẩm Mặc xoay người lên ngựa, vẫy tay:
- Vậy thì hẹn ngày gặp lại.

Dịch thừa muốn vẫy tay, lúc này mới phát hiện còn ôm bọc bạc, vội đuổi theo Thẩm Mặc:
- Còn bạc, ngài mang theo bạc đi.

Thẩm Mặc không nhận, nói:
- Cứ giữ lại đi, ta không thiếu tiền.
Liền vung roi quất ngựa đi trước.

Đổ Quỷ theo đằng sau cầm ngay lấy bọc bạc, cười hăng hắc nói:
- Giao cho ta, ta chuyển hộ ngươi.
Rồi hớn hở bỏ đi.

Dịch thừa không để tâm tới số bạc đó nữa, nhìn theo bóng lưng Thẩm Mặc đi xa, chắp tay trước miệng, cầu khẩn:
- Mong bồ tát phù hồ Thẩm Giải Nguyên thuận đường xuôi gió, bình an trở về.

~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc từ xa vẫn vẫy tay với hắn, Chu Thập Tam thúc ngựa tới, cười lớn:
- Triệu Trinh Cát là thanh quan ngay thẳng nổi danh bốn phương, sao tới Chiết Giang lại thành gian đảng rồi.

Thẩm Mặc bĩu môi:
- Nếu ở chỗ khác tình hình đơn giản ông ta là quan tốt, là Thanh Thiên. Nhưng ở trong hoàn cành cực kỳ phức tạp này, ông ta càng ngay thẳng thì người ta càng hận.

Chu Thập Tam hiểu nội tình, bất giác gật đầu nói:
- Giải Nguyên lang nhìn thật thấu suốt.
Tới đó hạ thấp giọng nói:
- Đáng tiếc ở trong triều , những ngôn quan cổ hủ đa phần là hạng như Triệu Trinh Cát, sớm đa xoa chân múa tay đợi Giải Nguyên Lang tiến kinh rồi.

Thẩm Mặc trong lòng hết sức khinh bỉ thứ gọi là thanh quan chính trực, Nghiêm Tung ở ngay đó sao không ai dám ho he nói xấu lão ta tiếng nào, hiện giờ thấy y không quyền không thế cả đám mới ùa vào cấu xé. Hạng đó không đáng để y bận lòng, Thẩm Mặc cười ha hả:
- Thế thì quá vinh hạnh rồi.

Đoàn người đi tới thành bắc, Hắc Bỉ đi trước dẫn đường ghìm cương lại:
- Cửa thành bị lấp kín rồi.

Mọi người nhìn theo, thấy dưới cửa thành bắc, có hai ba trăm người đứng chắn kín lối, đa phần là sĩ tử. Xung quanh dân chúng chen lấn càng không đếm xuể. Có điều hẳn đa phần là tới xem náo nhiệt.

Chu Thập Tam nhìn một vòng, cười:
- Mời Thẩm Giải Nguyên đi trước, mấy người chúng tôi ở phía sau, khỏi làm người ta ngứa mắt.

Đám đông thấy năm người Thẩm Mặc tới liền xôn xao, rồi vây lấy Thẩm Mặc, thăm hỏi vấn an. Còn lần lượt lấy ra giỏ trứng gà còn nóng, xâu tiền chỉ có vài chục đồng, hoặc bánh bao, lương khố v..v...v.. Giơ cao trước mặt y, mong y mang lên đường ăn. Những sĩ tử kia vẫn đứng im tại chỗ dường như đợi y đi tới.

Thẩm Mặc vừa chắp tay cảm tạ, vừa nhận lấy món quà nhỏ nhưng chứa nặng cảm tình này, hai hàng nước mắt không kìm được chảy xuống. Y sợ nhất hành vi của mình không ai hiểu, bị người ta coi mình là Nghiêm đảng, hoặc xuất phát từ mục đích nào khác. Lúc đó thành Trư Bát Giới soi gương, bên trong bên ngoài đều không phải người, muốn khóc chẳng có chỗ nào mà khóc.

Nhưng hiện giờ hòa trong đám đông nhiệt tình, trái tim mỏi mệt được tình người sưởi ấm, trỗi dậy sức sống, một lần nữa tràn trề sức mạnh. Y cách những sĩ tử kia chưa tới hai mươi trượng, nhưng khoảng cách ngắn ngủi đó y phải đi mất một khác. Không ngừng chắp tay cám ơn, không ngừng nhận lễ vật, cuối cùng khi y đi qua đám đông, bầu trời trước mắt như rộng mở, bừng sáng. Toàn bộ bóng đen lo lắng hoang mang do dự trước kia xua tan hết. Y tin chắc, nếu thực sự mạnh mẽ có thể chiến thắng tất cả.

Kiên cường thật sự là trái tim kiên cường, mạnh mẽ thực sự thì phải dựa vào số đông kiểm chứng.

Cho nên khi y đứng trước mặt những sĩ tử kia, tinh thần khí toàn thân đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như trước kia nói y là một thanh bảo kiểm rời vỏ, cần dựa vào sự sắc bén của mình để nhắc nhở những sĩ tử kia sự tồn tại của bản thân. Hiện giờ y là thanh kiếm sắc giấu trong vỏ, không cần biểu hiện chói lọi, cũng đủ làm người ta cảm phục đi theo.

Thẩm Mặc lúc này mới phát hiện ra bọn họ là sinh viên nghe giảng ở bên Linh Ẩn Tự, liền chắp tay cười:
- Các vị đồng niên, đa tạ đưa tiễn.

Đám sĩ tử đáp lễ, nhưng không ngờ lại nói:
- Chúng tôi không đến tiễn sư huynh, chúng tôi muốn cùng sư huynh tiến kinh.

Thẩm Mặc không biết phải nói ra sao, một người đứng đầu đám sĩ tử liền nói:
- Chuyện này chỉ e sư huynh có miệng cũng không cãi được, không thể để cho sư huynh bị oan, chúng tôi liền hợp kế với nhau cùng tiến kinh, để đảm bảo cho sư huynh.

Thẩm Mặc hết sức cảm động, nhưng bị suy nghĩ ngây ngô kia của bọn họ làm hoảng sợ. Chưa nói chừng ấy người phải đi thế nào? Dù có bình an tiến kinh, sợ rằng bị chụp cho cái tội " kích động làm loạn", thì mình chỉ còn cách hát cao "Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông" thôi.

Những y không thể từ chối dứt khoát, vì y biết rất rõ người đọc sách Minh triều đều là hạng ương bướng cứng đầu đánh không đi. Cho nên phải nói có nghệ thuật mới được.

Thẩm Mặc tính toán trong lòng một chút, sau khi có chủ ý rồi mới vài mọi người thật sâu:
- May được các vị đồng niên hậu ái, mọi người vì tại hạ suy nghĩ chu toàn, Thẩm Mặc kiếp này khắc ghi trong lòng.
Trước tiên cứ tâng bốc người ta lên đã rồi hẵng nói.

Đám sĩ tử vội nói "không dám", nhưng Thẩm Mặc lại hỏi:
- Mọi người đã nghĩ nếu như mọi người theo Thẩm Mặc vào kinh sẽ có hậu gì không?

Đám sĩ tử cười thản nhiên:
- Cùng lắm là theo Giải Nguyên lang vào ngục tối mà thôi.
Có người kích động nói to:
- Giữ vững chính đạo, xá gì thân này?

- Nói hay lắm.
Thẩm Mặc vỗ tay:
- Giữ vững chính đạo, xá gì thân này.
Nói tới đây y dừng lại, ánh mắt liếc qua mặt mõi người, mỗi một giây y im lặng, hình tượng trong lòng mọi người cao lên thêm một tấc. Cảm thấy tầm cao đã đủ rồi, Thẩm Mặc mới chắp tay nói:
- Câu này cũng là tiếng lòng của tại hạ, Thẩm Mặc nguyện vì phù trợ chính nghĩa, dâng hiến mọi thứ của bản thân.
Trong tiếng tán dương của mọi người, y đột nhiên vái một cái, nói lớn:
- Cho nên tại hạ khẩn mong các vị đừng theo tại hạ bắc thượng.

Đám sĩ tử không hiểu:
- Sư huynh nói thế có ý gì?
Quả nhiên lòng hiếu kỳ của những sĩ tử hơn cả tâm tình kích động, như thế mới chăm chú nghe lời y nói, mà không bị tinh thần chính nghĩa xốc nổi làm mờ lý trí.

Thẩm Mặc nói:
- Có ba nguyên nhân, tại hạ xin nói cho các vị nghe. Thứ nhất, lần này Thẩm Mặc một lòng vì nước vì dân, không có chút tạp niệm riêng tư nào. Cho nên tại hạ không sợ bị thẩm phán, tin tưởng bản thân sẽ được đãi ngộ công bằng. Không cần các vị hưng sư động chứng.

- Thứ hai, hiện giờ triều đình còn chưa định tội cho tại hạ, nếu mọi người rầm rộ kéo nhau vào kinh, chắc chắn sẽ làm các vị đại nhân cho rằng muốn uy hiếp gây áp lực, thế thì lại thành không hay.

- Thứ ba, hiện giờ Chiết Giang chúng ta đang đi trên con đường kháng Oa đúng đắn, kháng Oa là tất cả. Nếu các vị theo tại hạ tiến kinh, ắt liên lụy tới Hồ trung thừa, ảnh hưởng tới chuyện kháng Oa. Nếu vì thế mà thua trận, há chẳng phải tội của chúng ta?
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Các vị thấy sao?
Bình Luận (0)
Comment