- Quả thật là có hiệu dụng như vậy không?
Đào Lương Phù từ trên giường nhảy xuống, đi chân đất chạy tới mặt hắn, vẫn ôm khư khư vò rượu hỏi.
- Hoàn toàn chính xác! Bần đạo sao dám lừa tiểu thiên sư.
Lam Đạo Hành cười:
- Không tin ngài có thể lập tức uống thử, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.
- Được được được! Bản công tử xin lĩnh tình.
Đào công tử chính đang vì bất lực mà khổ não tới biến thái đột nhiên có được thứ chí bảo này, sao lại chẳng mừng? Hắn nhìn vò rượu một hồi, không ngờ hôn nó hai cái, cho dù với nữ nhân của bản thân, hắn chưa bao giờ hôn thật tình như vậy. Trong lúc hoan hỉ, cũng nể mặt Lam Đạo Hành nói:
- Cứ thoải mái chơi bừi ở Điềm Y này đi, tất cả mọi khoàn chi tiêu do ta bao, ngày mai chúng ta gặp nhau.
~~~~~~~~~~~~~~~
Còn về phần tiểu thiên sư ban đêm thần dũng ra sao, có một đêm ngự thất nữ hay không thì Lam Đạo Hành không cách nào tưởng tượng ra được. Dù sao ngày hôm sau Đào công tử vô cùng hưng phấn, chạy tới chố hắn ngủ, luôn miệng gọi "ca" .. Hiển nhiên là hiệu quả không tệ.
Cơm xong, Đào công tử tinh thần ngời ngời rời khỏi Điềm Ý lâu, trở về phủ thiên sư xa cách lâu ngày, Lam Đạo Hành đương nhiên đi theo nhập phủ, tạm thời làm khách quý.
Ở trong phủ chờ đợi sốt ruột năm ngày, cuối cùng Đào Lương Phụ xuất hiện nói với hắn:
- Gia gia ta muốn gặp ngươi.
Vì thế hắn gặp được thần tượng kiêm mục tiêu phấn đầu cả đời của mình, Đào Thiên Sư vang danh thiên hạ. Lão nhân gia năm ngoái đã qua đại thọ tám mươi, tóc trắng bạc phơ, chỉ còn lại da bọc xương, nhưng vẫn cực kỳ hứng thú với Bách Hoa Tiên Tửu, hỏi hắn:
- Thứ rượu này từ đâu ra, còn có không?
Lam Đạo Hành ngẩn ra, tưởng lão thiên sư muốn rút bảo đao, khôi phục hùng phong, vội vàng đáp:
- Cái này do một bằng hữu tiểu đạo tặng, tổng cộng có hai vò đều đưa cho Tiểu thiên sư.
Đào thiên sư mân mê vò rượu còn lại, nói:
- Bằng hữu kia của ngươi ở đâu? Có thể mời được hắn tới không?
- Không thể.
Lam Đạo Hành đáp rất dứt khoát:
- Y không tới được.
- Vì sao?
Đào Thiên Sư có chút không vui:
- Còn có ai mà bần đạo không mời được sao?
- Thiên sư bớt giận.
Lam Đạo Hành vội nói;
- Không phải là y không muốn tới , mà là y không tới được... Y không được tự do.
- Có công cán à?
- Không phải, là ngồi tù.
- Ha ha ha...
Đào Trọng Văn cười lớn:
- Thì ra là thế, thì ra là thế...
Ông ta liếc nhìn Lam Đạo Hành:
- Vậy ngươi muốn cứu y ra.
- Không dám giấu thiên sư, nếu bằng hữu của tiểu đạo được thiên sư tương trợ, ắt hai tay dâng bí phương lên... Hơn nữa vĩnh viễn không để lộ ra việc này.
Mặc dù Bách Hoa Tiên Tửu ai ai cũng thích, nhưng không ai thừa nhận mình uống, vì uống vào sẽ bị người ta khinh bỉ là vô dụng.
- Ừm..
Thấy hắn biết điều như thế, Đào Trọng Văn hài lòng gật đầu:
- Thách các ngươi cũng không dám lừa ta, nói đi, y bị giam ở đâu, bần đạo viết một tờ giấy là y ra ngay.
Đào thiên sư hầu hạ Gia Tĩnh hai mươi năm, mặc dù chưa bao giờ hỏi tới chính vụ, nhưng là người gần bên thiên tử nhất, cho nên quan viên triều đình đều nể mặt.
- Nhốt ở Bắc trấn phủ ti..
Lam Đạo Hành mặt hết sức ngây thơ.
- Cái cái ...
Đào Thiên Sư thiếu chút nữa nghẹn chết, mắt trợn lên:
- Ngươi nói cái gì? Y ở trong tay Lục Bỉnh?
- Vâng... Thiên sư, người cứu y với.
Đào Trọng Văn im lặng rất lâu mới hỏi:
- Y tên là gì?
- Thẩm Mặc, tự Chuyết Ngôn là Giải Nguyên Chiết Giang năm nay, vì bị hãm hại giờ đang nhốt trong lao, cầu xin thiên sư cứu giúp, để y không lỡ thi Hội năm nay.
Lam Đạo Hành đưa ra yêu cầu.
- Thẩm Mặc ...
Đào Trọng Văn trầm ngâm, ông ta đã nghe các vị các lão nhắc tới, nghe ti lễ thái giám nhắc tới. Thậm chí nghe cả hoàng đế nhắc tới. Tổng hợp lời nói của các phương diện, với hai mươi năm kinh nghiệm quan sát Đại Minh của người đứng ngoài, thì kẻ này sẽ không vì thế mà chìm đắm. Ông ta còn nhớ Hạ Ngôn, thậm chí Nghiêm Tung, những người này không ai là không lên voi xuống chó, nhưng đều làm tới thủ phụ.
Ông ta biết rõ sĩ đồ cả một quan viên không phải nhìn lên xuống nhất thời mà quyết được, mà phải nhìn xem vị hoàng đế ngồi trên cao kia nghĩ gì.
Câu "lòng dạ hoàng đế muốn độc chiếm càn khôn" dùng ở đương kim thánh thượng là vô cùng thỏa đáng.
Nếu như so về việc suy đoán thánh ý, cho dù là xếp hạng thấp nhất thì Đào thiên sư cũng nằm trong ba thứ hàng đầu. Hai mươi năm hầu hạ hoàng đế, so với Nghiêm các lão còn lâu hơn, chỉ kém mỗi Lý Phương. Hiểu hoàng đế còn hơn hiểu phu nhân của mình.
Lam Đạo Hành quỳ trên mặt đất, thấp thỏm bất an nhìn Đào thiên sư nhắm mắt ngồi khoanh chân không nhúc nhích, cứ như đã nhập định rồi vậy. Khi hắn sắp tuyệt vọng thì nghe thấy Đào Trọng Văn thong thả nói:
- Được rồi, bần đạo thử xem sao, nhưng có được hay không thì không dám đảm bảo.
Lam Đạo Hành há hốc miệng, không ngờ rằng Đào thiên sư ma quỷ cũng khó chơi trong lời đồn lại dễ nói chuyện như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~
Qua tháng giêng, thời tiết không còn lạnh tới mức giết người nữa, áo bông nặng nề hoàn thành sứ mạng của mình, bị cất vào trong rương, thay vào đó là chiếc áo mỏng hơn nhiều, toàn thân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, tâm tình theo đó cũng tốt hơn.
Thẩm Mặc đặt tay lên cửa sổ, đột nhiên nhớ lại vào thời điểm này năm ngoái, mình vừa mở cửa sổ ra liền nhìn thấy Nhược Hạm, sau đó bắt đầu cuộc sống ngọt ngào. Không biết năm nay mở cửa sổ ra có niềm vui bất ngờ gì? Lòng đầy mong đợi, y khẽ đẩy cửa sổ ra, ánh mắt bắt gặp cành cây trơ trọi lá vì mùa xuân phương bắc tới muộn, trong lòng lòng không khỏi có chút thất vọng, khẽ ngâm: "Xuân phong hựu lục giang nam ngạn, minh nguyệt hà thì chiếu ngã hoàn?"
**Gió xuân lại thổi qua bờ Giang Nam.
Trăng sáng khi nào chiếu tới ta?
Lời còn chưa dứt thì nghe thấy tiếng cười sang sảng vang lên:
- Sắp rồi, sắp rồi.
Thẩm Mặc nhìn theo tiếng cười, liền thấy Lục Bỉnh mặt mày hớn hở đứng trong vườn, nói lớn:
- Chuyết Ngôn, tin tức tốt đây, bệ hạ xuất quan trước thời hạn, chuyện đầu tiên là điểm danh muốn gặp ngươi.
Thẩm Mặc ngây người, trong vui mừng lại thấy khẩn trương, gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, hỏi:
- Khi.. Khi nào?
- Sáng mai.
Lục Bình cười:
- Biểu hiện cho tốt nhé, ngày mai là mùng ba rồi, nếu mọi thứ thuận lợi sẽ không chậm trễ gì cả.
Thấy sắc mặt y khác thường, kỳ quái hỏi:
- Chuyết Ngôn, làm sao thế?
- Đại nhân, tại hạ hơi khẩn trương.
Thẩm Mặc cười méo xẹo:
- Thánh tâm khó lường, nếu như tại hạ nói gì ngỗ nghịch thương ý, liệu có bị lôi ra ngọn, chặt rắc một cái không?
- Không đâu, cùng lắm cũng chỉ đánh một trận đòn thôi.
- Đánh đòn?
Mặc Thẩm Mặc xệ xuống:
- Thế cũng đủ chết rồi.
- Được rồi.
Lục Bỉnh đi vào trong phòng nói:
- Ta nói cho ngươi biết khi gặp bệ hạ phải chú ý cái gì, kiêng kỵ cái gì?
Thẩm Mặc cảm kích rót trà cho Lục Bỉnh:
- Đa tạ đại nhân.
- Điều đầu tiên, nói chuyện phải chú ý tới những lời cát tường. Bệ hạ một lòng cầu trường sinh, đặc biệt kỵ húy nói tới "chết", "bệnh" ..v..v..v.. Ví dụ như năm ngoài Từ thái y của thái y viện chẩn mạch cho hoàng thượng, khi bệ hạ nằm trên giường, long bào buông xuống đất. Từ thái y không dám vào, bệ hạ hỏi vì sao ông ta không tới. Từ thái y nói " Long bào cả bệ hạ trên mặt đất, thần không dám vào." Kết quả ngày hôm sau bệ hạ ban thánh dủ cho nội các, biểu dương Từ thái y, ngươi có biết vì sao không?
Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi nói:
- Có phải là vì ông ấy nói long bào "trên" mặt đất mà không phải là long bào" dưới " mặt đất hay không", chẳng qua khác nhau một chữ thôi mà.
- Khác biệt lớn ấy chứ.
Lục Bỉnh lắc đầu:
- Bệ hạ nói, trên mặt đất là người, dưới mặt đất là quỷ. Từ thái y nói như thế thể hiện lòng trung với quân phụ.
Thẩm Mặc nghe thế toát hết mồ hôi, bình thường "trên mặt đất" "dưới mặt đất" không khác gì, cho nên mọi người nói chuyện coi nó cùng một ý, có ai chú tâm đâu? Nếu ngay cả cái đó cũng phải kỵ húy, chẳng phải lỡ mồm nói ra là chuốc lấy họa sát thân sao?
- Cho nên, thà nói chuyện chầm chậm một chút, phải đem lời muốn nói nhẩm trong lòng một lần, vứt hết những từ không may, dễ dẫn tới hiểu lầm đi, như thế an toàn hơn.
Lục Bỉnh dặn dò chân thành:
- Nếu không Nghiêm các lão, Từ các lão đã chẳng nói chuyện chậm rì rì, đó đều là bị ép cả đấy.
Hết cái đầu tiên, Lục Bỉnh nói tiếp:
- Thứ hai là là bệ hạ ngồi ở trên cao, suy nghĩ xâu xa, lời nói ra cũng hết sức cao thâm. Thường thường có vẻ như là y này, thực ra lại mang ý khác. Đôi khi ngươi phải hiểu ngược lại, đôi khi phải nghe nửa đầu, đôi khi phải liên tưởng. Nói chúng nếu như nghe ý tứ bề ngoài thế nào cũng nếm đủ.
Thẩm Mặc lại toát mồ hôi, hết sức gian nan nói:
- Vậy lần đầu tiên gặp thánh thượng, tại hạ phải biết lời nào nên nghe, lời nào không nên nghe?
- Đó chính là điều thứ ba nói với ngươi.
Lục Bỉnh hạ thấp giọng nói:
- Bệ hạ trời sinh thông minh nhạy bén, lắm mưu giỏi đoán, giờ đã lên ngôi hơn nửa giáp, là một vị minh chủ xưa nay hiếm có ... chuyện mà bệ hạ lấy ra hỏi các thần tử, thực chất trong lòng đã quyết rồi. Cho nên ngươi nhớ kỹ, bệ hạ hỏi ngươi, không phải là muốn biết ý kiến của ngươi, mà là xem xem ý của ngươi có hợp với người hay không.
- Đại nhân, có phải quan trọng không phải là ý mình ra sao, mà bệ hạ nghĩ thế nào không?
Thẩm Mặc hỏi khẽ.
- Thông minh!
Lục Binh đưa ngón tay cái lên nói:
- Chính là như thế đấy, nếu ngươi đáp không đúng ý bệ hạ, sẽ bị coi là không hợp thánh ý, chắc chắn bị xa lánh thậm chí khiển trách; nếu ấp a ấp úng không có đáp án rõ ràng, sẽ bị là giảo hoạt hoặc nhu nhược, không chịu làm việc, kết cục càng thảm. Chỉ có đoán trúng y bệ hạ, đồng thời biểu đạt chuẩn xác mới được bệ hạ coi là người tâm ý tương thông, được trọng dụng, ngươi phải nhớ thật kỹ vào.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Như thế quan viên ông ta tuyển ra trừ hạng chỉ biết nghe lời gật bừa thì còn làm được quái gì?" Nhưng hiện giờ lo thân chưa xong, cứ qua được ải này rồi hẵng hay.
Thẩm Mặc suốt cả đêm không khép mắt lại được, cứ lăn qua lộn lại trên gường, trong đầu toàn là chuyện ngày mai tới diện kiến thánh thượng. " Hoàng đế sẽ đối đãi với ta ra sao, lại có chưa kịp nói gì đã đánh một trăm roi sát uy hay không? Liễu ta có hiểu nhầm lời hoàng đế chọc giận ông ta, bị lôi ra ngoài ngọ môn đánh đít không?"
Đủ mọi suy nghĩ quay cuồng trong đầu, tới tận trống canh năm vang lên mới hơi có chút buồn ngủ, nhưng bị tiếng gõ cửa đánh thức, Chu Thập Tam ở bên ngoài nói:
- Thẩm huynh đệ, phải xuất phát rồi.
Nghe câu này, Thẩm Mặc cả đêm không ngủ làu bàu đứng dậy, rửa mặt qua loa một phen, mặc y phục mấy ngày trước Nhược Hạm đưa tới, ăn uống qua loa, liền ra cửa lên xe, được một đám Cẩm Y Vệ, lao như bay tới Tây Uyển.
Khi tới ngoài Tây Uyển, cửa cung còn chưa mở. Thẩm Mặc đành đợi bên ngoài, mùa xuân se se lạnh, trên xe không có lò giữ ấm, làm y lạnh tới xoa tay dậm chân, run lên lẩy bảy. Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới giờ Mão, chuông Cảnh Dương vang lên, cửa cung chầm chậm mở ra...