- Nội các đưa ra kế hoạch chưa?
Vừa nghe thấy hai chữ động đất, Gia Tĩnh liền nổi lên từng cơn đau đầu, trận động đất tháng chạp năm ngoái đã có báo cáo tổn thất, so với dự kiến tệ nhất ban đầu còn tệ hơn gấp đôi. Căn cứ vào tư liệu của Khâm thiên giám cho thấy, trong ghi chép động đất các thời đại, đây là lần động đất phạm vi lớn nhất, nguy hại lớn nhất, số người chết nhiều nhất.
Ông ta chính vị không chịu nổi công việc nặng nề phiền toái sau động đất, cho nên mới danh nghĩa tu luyện, nấp vào thâm cung trốn trách trách nhiệm.
Hiện giờ mặc dù bị một câu "trời cao không vui" của Đào thiên sư lừa ra ngoài, nhưng rất không muốn quản chuyện này.
Nghiêm Tung hiểu rõ thánh ý, tất nhiên sẽ không tốn công làm gì, sớm đã đem chuyện này giao cho Từ Giai, nên hiện giờ Từ các lão đành lên tiếng, đề xuất với bệ hạ " phái quan viên vỗ về địa phương" , " miễn giảm thuế má, khuyến khích hương thân miễn tô", cùng với " tập trung y sinh dược liệu trong toàn quốc, đề phòng đại dịch" v..v..v..
Nghe Từ Giai trình bày đâu vào đó, Gia Tĩnh sắc mặt hơi giãn ra, gật đầu nói:
- Chỉ cần tiền không có vấn đề thì chuẩn tấu.
Từ Giai nói:
- Hộ bộ dự toán qua, nếu muốn làm được mấy việc trên, ít nhất phải tốn hai trăm vạn lượng bạc, số bạc này hộ bộ không có ...
- Vậy phải làm sao?
Hoàng đế sầm mặt xuống:
- Lại kêu nghèo, không giải quyết được.
- Bệ hạ bớt giận, thần và hộ bộ đã thương lượng, xem có thể vay tạm các đại hộ khoản tiền này không, đợi khi thuế thu về, sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Từ Giai đáp.
- Cứ làm thế đi...
Hoàng đến mất kiên nhẫn nói:
- Năm nào cũng vay, năm nào cũng trả, Đại Minh ta rốt cuộc là ai thu thuế cho ai?
Đường đường đế quốc gặp thiên tai, lại đi vay tiền các đại hộ, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, nhưng nhìn phản ứng những người trong đại điện, hiển nhiên là thấy quen rồi.
- Còn chuyện gì nữa?
Gia Tĩnh đế vội nhảy qua chuyện động đất, vì ông ta cảm thấy mình tự ti và yếu ớt với chuyện này, nên trong tiềm thức luôn tìm cách né tránh.
Lý Mặc liền nói:
- Từ năm ngoái thần nhận lệnh thẩm tra kinh quan, hiện giờ cơ bản đã kết thúc. Chính đang theo thông lệ tiền hành ngoại sát ba năm một lần, đã theo lệ đàn hặc hai trăm bảy mươi quan viên tứ phẩm trở xuống. Chỉ đợi bệ hạ phê duyệt. Nhưng có quan viên hiệp trợ đạn hặc quan lớn nhị phẩm, ngoài chức quyền của thần. Cần bệ hạ định đoạt.
Liền đem hai bản tấu sớ lên.
Mặc dù không nhìn thấy nội dung tấu sỡ, nhưng nhất định là của hai vị cấp sự Hạ, Tôn đạn hặc Triệu Văn Hoa rồi. Y đã từ chỗ Cẩm Y Vệ biết được nội dụng của nó. Đúng như y đã dự liệu, Lý Mặc sốt ruột đợi bệ hạ xuất quan tuyên chiến chính diện với Nghiêm các lão.
" Mẹ nó, đúng là một vở kịch hay." Thẩm Mặc hơi kích động, không kìm được phát ra tiếng chửi bậy, y muốn cám ơn hoàng đế cho mình cơ hội này. Có thể tận mắt nhìn thấy cuộc quyết đấu đỉnh cao giữa Nghiêm các lão mưu sâu kế hiểm, với Lý thượng thư chiếm cứ tiên cơ. Mặc dù không nói là phúc ba đời, nhưng tuyệt đối là cơ hội học tập ngàn vàng khó mua nổi.
Đương nhiên, y cũng phải rùng mình về khả năng phán đoán chuẩn xác và năng lực nắm giữ thuộc hạ của Gia Tĩnh. Y nhớ lại vừa rồi hoàng đế nói :" Trẫm cho ngươi xem khỉ diễn trò, xem xem có vui không." Chẳng lẽ cuộc quyết đấu này trong mắt ông ta chỉ như khỉ diễn tròn thôi sao?
Tạm chưa nói tới Thẩm Chuyết Ngôn đang ngửa mặt nhìn núi cao, nói Lý Mặc khi dân tấu sớ lên cho hoàng đế, ngôn từ nghiêm khắc bẩm báo:
- Giặc Oa đông nam quay lại quy mô lớn, không chỉ chiếm cứ lại sào huyệt cũ Bạc Phổ, Đông Xuyên, còn nhiều lần càn quét trong nội địa. Sau ngày mùng 10 tháng 1, vương sư liên tiếp thất bại. Đông nam bốn phương bốc lửa, tám phương nổi khói! Bách tính lại rơi vào nước sôi lửa bỏng, vừa khéo lúc này thần lại đang ngoại sát nọi vấn, xin hỏi "thủy bộ thành công, trời yên biển lặng" là từ đâu ra.
Gia Tĩnh nghe xong, khép tấu sớ trong tay lại, nói:
- Nghiêm các lão, Lý thượng thư chất vấn khanh đó, khanh trả lời đi.
Nghiêm Tung vịn đôn đứng dậy, đáp:
- Hồi bẩm bệ hạ, trả lời Lý đại nhân, lão thân cho rằng giặc Oa không phải từ trên trời xuống, chẳng phải từ dưới đất lên, nguyên nhân sâu xa là cái ác chưa trừ tận gốc, nên tro tàn cháy lại ...
- Tựa hồ năm ngoái, Triệu thị lang mà Nghiêm các lão tiến cử.. À không, giờ là Triệu thượng thư rồi, còn dâng sớ với triều đình nói "thủy bộ thành công, trời yên biển lặng", cuối cùng dương dương đắc ý quay về triều, thăng quan tiến chức. Hiện giờ mới qua hai tháng, đông nam lại chìm trong khói lửa.
Lý Mặc từng bước áp tới:
- Hắn làm thế có phải là báo sai quân tình, khi quân phạm thượng không?
Mặc dù chuyện này mà truy cứu ra thì Lý Mặc là người tiến cử tổng đốc đông nam cũng chẳng có lợi gì, nhưng ít nhất Tào Bang Phụ còn đánh thắng vài trận, là điểm sáng duy nhất trong "tháng chạp đen tối", cấp cho ông ta chút lợi thế. Có câu "giết định một nghìn, hao tổn tám trăm" Lý Mặc quyết định hi sinh cái nhỏ giành cái lớn, dồm Nghiêm đảng vào góc chết.
Đối diện với thanh kiếm sắc kề lên cổ của Lý Mặc, Nghiêm Tung vẫn thong thả, lão ta khấu đầu với hoàng đế, nói:
- Lý đại nhân trách rất đúng, lão thần nhìn nhầm người, thật khó thoát trách nhiệm. Gần đây lão thần lão thần nghĩ mãi, luôn thấy nút thắt ở ở Triệu Văn Hoa, chính vì hắn liên tiếp báo tiệp, vinh quang trở về, làm người trong thiên hạ đều biết hắn có tài rường cột, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang. Hoàng thượng tín nhiệm hắn, vạn ân sủng mới đặt trên một người.
Dừng lại một chút, mặt lão ta đau đớn nói:
- Nhưng thực tế giặc Oa quay đầu trở lại, rõ ràng là hắn chưa diệt hết giặc, đã rút thân về triều. Tội danh " báo sai quân tình, kiếm lấy danh tiếng" không thể bao biện được.
Lời này phát ra, tất cả đều giật mình.
Lý Mặc ngây ra, Gia Tĩnh mắt khép hờ lại, Từ Giai lại mở mắt ra. Tới ngay cả Thẩm Mặc nấp sau rèm cũng há hốc mồm :" Cái lão già này phải chăng uống nhầm thuốc rồi, chê mình chết quá chậm sao? Hay là muốn vứt bỏ gánh nặng?"
Gia Tĩnh đế bình tĩnh nhìn vị thủ phụ đi theo mình hai mươi năm, phát hiện ra lão già này đúng là quá già rồi. Mặc dù năm xưa lần đầu tiên gặp Nghiêm Tung thì đã là lão già rồi, nhưng còn chưa già tới đáng sợ như thế này. Có chút không đành lòng nói:
- Theo ý của thủ phụ thì việc này nên xử trí ra sao?
- Truy cứu nghiêm khắc, trừng trị không tha.
Nghiêm Tung chém đinh chặt sắt nói.
Điều này đúng là làm người ta khó tránh khỏi nghĩ lão già này muốn thí xe giữ tướng.
Gia Tĩnh đế cau mày lại, tựa cười tựa không nói:
- Triệu Văn Hoa là do khanh một tay đề bạt lên, nếu trẫm nhớ không nhầm, hắn còn là con nuôi của khanh, hôm nay thủ phụ muốn đại nghĩa diệt thân sao?
Nghiêm Tung mặt điềm nhiên:
- Trong lòng vi thần chỉ có hoàng thượng và xã tắc, nếu như kinh động tới thánh giá, đừng nói nghĩa tử, dù là thân nhi tử Nghiêm Thế Phiên, cũng tuyệt đối không vì lòng tư là lưu tình.
Gia Tĩnh đế nghe Nghiêm Tung từng câu từng chữ chắc nịch, ý như quyết đích thân đưa Triệu Văn Hoa lên đoạn đầu đài, không khỏi nghi hoặc. Ông ta biết Triệu Văn Hoa là nồng cốt lá cờ của Nghiêm đảng, hạ bệ hắn, không đơn giản là bẻ gẫy một cán cờ, mà cột cờ đổ xuống, rất dễ gây ra khủng hoảng, tiếp đó xảy ra cảnh tan đàn xẻ nghé, mạnh ai giữ thân người nấy. Cho nên bất kể từ góc độ nào, Nghiêm Tung cũng phải suy tính bảo vệ cho Triệu Văn hoa mới đúng. Nhưng hiện giờ ... :" Chẳng lẽ ông ta gạt lệ chém Mã Tốc? Chẳng lẽ trẫm nhìn lầm thủ phụ của mình sao?"
*** Khổng Minh gạt lệ chém Mã Tốc, chắc mọi người biết cả.
Đế vương là người trong cuộc mơ hồ, còn Thẩm Mặc đứng sau màn trống ngực đập rộn lên từng nhịp, phải bịt lấy miệng mới không reo lên khen ngợi Nghiêm các lão.
Kết hợp với miêu tả tính cách của Gia Tĩnh mà Lục Bỉnh và Đào thiên sư nói, Thẩm Mặc dám đảm bảo tám phần, lần này Gia Tinh chơi đùa khỉ, đồng thời cũng bị khỉ chơi đùa rồi.
Gia Tĩnh đế sở dĩ có thể đem sinh mệnh hữu hạn đổ vào đại nghiệp tu đạo vô hạn, là vì trong ba mươi năm sau khi sau khi Dương Đình Hòa từ chức, tất cả các đại thần không một ai đoán nổi tâm tư của ông ta, cũng không một ai có thể làm đối thủ của ông ta. Bị Gia Tĩnh vờn trong lòng bàn tay, khiến cho ông ta mất đi hứng thú đấu với người, chuyển sang đấu với trời.
Cho nên Gia Tĩnh có thể tự hào nói một câu: Trẫm tu không phải là đạo pháp, trẫm tu là tu cô đơn.
Những chính như Lão Tử trong tín ngưỡng của ông ta đã nói :" kỳ chánh muộn muộn, kỳ dân thuần thuần, kỳ chánh sát sát, kỳ dân khuyết khuyết .." Câu này có nghĩa là bên trên là một lão đại rộng lượng, người phía dưới sẽ thành thật; đội lại bên trên là lãnh đạo thông minh hà khắc không nể tình, kẻ phía dưới cũng sẽ học thói thông minh xảo trà.
*** Lão tử nói, ta không làm gì cả người dân tự cảm hóa, ta ưa tĩnh lặng không làm gì người dân trở nên ngay thẳng, ta không ham muốn người dân trở nên chất phác...
Kỳ thực rất dễ hiểu thôi, vì các đại thần phải dựa vào hầu hạ hoàng đế để có cuộc sống tốt đẹp, nếu như hoàng đế dễ hầu hạ, các đại thần không cần quá phí tâm tư, tập trung làm việc là được. Nhưng đểu lại thành loại người thiên tư thông tuệ, giỏi lừa người, làm ngươi không tìm ra nổi yếu quyết như Gia Tĩnh, thì mọi người cũng không thể không hầu hạ ông ta, nếu không ai cho bọn họ làm quan.
Có câu ba kẻ ăn hại gộp lại cũng hơn Gia Cát Lượng, hoàng đế chỉ có một, hơn nữa ba mươi năm chưa đổi người, còn các đại thần như Trường Giang chảy mãi không cạn, thế nào cũng có những nhân vật thiên tài, qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm, mày mò cách đối phó, thậm chí thành người có thể lừa gạt, lợi dụng hoàng đế.
Hiện giờ làm được điều này chỉ có một đôi phụ tử, là Nghiêm Tung và Nghiêm Thế Phiền. Nhưng có thể dự kiến, Từ Giai, người luôn âm thầm quan sát bọn họ không bao lâu sau cũng sẽ viết tên mình vào danh sách đó.
Còn có một kẻ thông minh, giỏi quyền mưu cũng ý thức được điều này, bắt đầu quan sát kỹ càng. Trong tương lai xa hơn nữa, tin rằng sẽ càng có nhiều người thông minh cái thế, phát hiện ra điều này, gia nhập đội ngũ không bị khỉ chơi ...
Kỳ thực hiện giờ thời đại chơi khỉ đã kết thúc rồi, tất cả đều lả khỉ hết. Ngươi cho rằng ngươi đang xem khỉ làm trò, thực tế không biết cũng đang bị khỉ chơi ... Tuy hơi lẩn quân, nhưng chính là thế đấy..