Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Lý Thời Trân cũng không khách khí, lạnh lùng nhìn y viết giấy nợ, khi thấy đề tên, không kìm được thốt lên:
- Thẩm giải nguyên sao?
Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn ông ta:
- Tiên sinh biết tại hạ sao?
Không ngờ Lý Thời Trân chắp tay thi lễ với y:
- Trước khi bắc thượng, tại hạ từng làm việc dưới trướng của Hồ trung thừa.
Nhìn Lý Thời Trân thi lễ với mình, Thẩm Mặc có chút được tôn trọng đâm sợ, cảm thụ này ngay cả khi hoàng đế ban yến cũng chẳng có, liền nói:
- Nếu cùng làm dưới trướng Hồ trung thừa, tiên sinh có thể bớt chút được không?
- Không được.
Lý Thời Trân không cần nghĩ, lắc đầu luôn:
- Nếu giải nguyên lang không trả được thì tìm nhạc phụ của mình, dù sao đó là khuê nữ của ông ta, không thể không bỏ tiền.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Tại hạ vốn định như thế.
Lý Thời Trân mỉm cười nói:
- Giải nguyên lang đã thẳng thắn, vậy tại hạ xin nói thẳng, Lý Thời Trân tuy chỉ là kẻ khám bệnh, nhưng cũng biết thị phi, ngài giúp Hồ trung thừa gánh tội tày trời, bảo vệ cho toàn Chiết Giang. Tại hạ cực kỳ khâm phục nghĩa cử của giải nguyên lang.
- Vậy mà không bớt cho một chút...
Đây là chiêu tất sát của Thẩm Mặc, cho dù không thành công cũng mau chóng kéo gần quan hệ.
- Tại hại không thu một xu tiền khám bệnh của giải nguyên lang.
Lý Thời Trân lắc đầu nói:
- Nhưng nếu giải nguyên lang không bỏ số tiền này là giàu mà bất nhân rồi.
Ông ta chỉ nạn dân khắp nơi:
- Ngài có thể trách tại hạ ép ngài, nhưng hãy nhìn vì sao tại hạ làm thế? Từ động đất tới nay, không thấy triều định phát cho một hạt thóc, bọn họ bị dày vò qua mùa đông đói rét, người chết rét còn nhiều hơn người chết vì động đất. Không còn cách nào khác, bọn họ ăn cả hạt giống dùng để xuân canh rồi! Nếu tình hình không được hóa giải, e rằng chưa đợi tới khi ôn dịch đến, đã chết đói toàn bộ.
Thẩm Mặc trong lòng dở khóc dở cười, y lập văn tự rồi, sao còn đổi ý được? Chẳng qua là chiêu lôi kéo quan hệ, đợi đối phương nhượng bộ, rồi mình tỏ ra rộng lượng mà thôi. Không ngờ vị Lý thần y không thông chuyện đời, chỉ có thể trách mình xui xẻo, ngượng ngập nói:
- Tại hạ chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Lý Thời Trân bấy giờ mới không chấp y nữa, đi tới giữa các nạn dân, bách tính nghe nói ông ta sắp đi, không biết ai dẫn đầu, quỳ rạp cả xuống, ngay cả người bị thương cũng nhờ thân nhân giúp đỡ quỳ xuống, bày tỏ sự cảm tạ khiêm tốn nhưng vô cùng chân thành.
Lý Thời Trân vội chắp tay nói:
- Chư vị hương thân, Lý mỗ theo vị đại tại chủ này mua hạt giống mua thuốc cho mọi người, mợi người tạm đợi vài ngày, Lý Mỗ đi rồi về.
~~~~~~~~~~~
Năm ngày sau ngựa chạy về Bắc Kinh, chính là ngày chiêng trống báo hỉ vang lừng khắp thành, từng dòng từng dòng người chúc mừng làm giao thông Bắc Kinh trở nên ách tắc.
Đoàn người Thẩm Mặc bị chặn ở ngoài cửa, không vào thành được, Lý Thời Trân xầm mặt xuống:
- Nam Oa, bắc Lỗ càng ngày càng dữ dội, Trung Hoa lại bị động đất , toàn quốc đều có người chết, không biết có cái gì đáng để vui mừng như thế?
Giây phút đó, Thẩm Mặc nhìn thấy một thanh niên nhiệt huyết chứ không phải là thần y, chỉ nhỏ giọng nói:
- Bọn họ đèn sách vất vả, hôm nay khó khăn lắm mới vươn lên được, buông thả một chút là có thể thông cảm.
Lý Thời Trân gật đầu, không ngờ phát ra một câu:
- Kiếp sống tham bắt đầu rồi...
Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười khổ:
- Tiên sinh không thể vơ đũa cả nắm chứ.
- Nặn ra từ một lò thì lấy đâu ra người tốt
Lý Thời Trân cười nhạt:
- Lấy huyện lệnh mà ta tiếp xúc nhiều nhất làm ví dụ, lương bổng Đại Minh cấp hàng năm là bốn mươi lăm lượng bạc, nhưng có huyện lệnh nào không lụa là gấm vóc? Chỉ riêng từng phòng kiều thê mỹ thiếp, chút bổng lộc đó có đủ nuôi không?
Thẩm Mặc cứng họng, y phát hiện ra có nói nữa hai người cũng không tìm được ngôn ngữ chung, hiện giờ còn trông vào ông ta thăm bệnh cho Nhược Hạm, sao có thể đắc tội với ông ta được, liền nói thuận theo:
- Đây là một vấn đề lớn, có điều tiên sinh là một đại phu, tại hạ là một cử nhân, tức giận cũng vô ích, chúng ta đi đường vòng qua Sùng Văn Môn vào vậy.
Nói rồi liền đưa tay ra kéo cương ngựa của Lý Thời Trân, không ngờ nắm vào khoảng trống, hốt hoảng chốc lát, mới bình tĩnh lại, nắm giây cương nói:
- Đi, chúng ta đi thôi.
Lý Thời Trân vốn còn chưa phê phán đã, nhưng thấy tình trạng của Thẩm Mặc không ổn, nghĩ một chút hiểu ra nguyên do, không nỡ cãi nhau với y nữa.
Khó khăn lắm mới xuyên qua được đám đông nhốn nháo, về khách sạn thì đã quá trưa, Thiết Trụ ở lại trông coi, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra xem, tức thì reo lên:
- Đại nhân trúng rồi! Trúng liền ngũ nguyên.
Đám hộ vệ cũng ùa cả tới, người thì chắp tay người thì bái lạy, luôn mồm chúc tụng, so với bản thân lấy vợ còn cao hứng hơn.
Đương nhiên là cao hứng hơn. Phải biết rằng vận mệnh của những người này phụ thuộc vào vận mệnh của Thẩm Mặc, mặc dù khi y sa cơ không từ bỏ, nhưng ai muốn chủ mình thất bại cả đời? Đương nhiên càng vinh quang càng tốt.
Thẩm Mặc vừa nghe nói mình lại đỗ đầu, bản thân cũng bất ngờ, đương nhiên đa phần là mừng rỡ, nhưng nghĩ tới Lý Thời Trân các cảm với quan viên, không dám biểu lộ ra mà thôi.
Thấy y nín nhịn, Lý Thời Trân phì cười, chắp tay nói:
- Chúc mừng! Đại nhân có nhạc phụ hào phú, làm quan phải làm quan phụ mẫu tốt, làm quan một kỳ, tạo phúc một phương nhé.
Thẩm Mặc nào có tâm tình gì nữa, gật đầu nói:
- Trước tiên khám bệnh đã, đi liền mười ngày, không biết nàng ra sao rồi.
Liền xoay người xuống ngựa, kéo Lý Thời Trân tới tây sương phòng. Kỳ thực y nhìn đám hộ vệ hân hoan như thế là biết Nhược Hạm hẳn là không sao.
Nhưng khi nhìn thấy Nhược Hạm vẫn ngạc nhiên, thấy da dẻ của nàng đã có sức sống, khí sắc còn tốt hơn khi y rời đi, mặc dù vẫn hôn mê bất tỉnh.
- Tuyết liên dưỡng vinh hoàn.
Lý Thời Trân cầm lọ sứ thanh hoa trên bàn lên, mử ra ngửi:
- Đây là đồ gia bảo của Hồ thái y, các phi tần trong cung giữ thanh xuân là nhờ vào cái này đây.
- Thứ dùng để dưỡng nhan làm đẹp?
Thẩm Mặc cả kinh:
- Ông ta nói với tại hạ là dưỡng thân mà.
Nhu Nương thấy y và đại phu về, nhưng không chúc tụng hay nói thừa một câu nào, rất hiểu chuyện vội đi lấy nước ấm mang tới , Lý Thời Trân sắn tay áo lên, rửa tay sạch sẽ nói:
- Cũng không phải là lừa ngài đâu, thứ này ôn nhuận bổ âm, chính để điều hòa khí dương nhiệt trong cơ thể Ân tiểu thư, khiến cho nó không phát tác tức thời.
Nói xong cười một tiếng:
- Có điều chẳng cần tới thứ này, tùy tiện bốc ít thuốc bổ âm là được, thật uổng phí của trời.
Thầm nghĩ :" Liệu có phải giống như ta muốn cắt xẻo đám phú hộ này?"
Thật ra oan uổng cho Hồ thái y rồi, ông ta xem bệnh cho các quý nhân, xưa nay coi trọng hiệu quả, không để ý giá thành, trong đầu căn bản không có ấn tượng về thứ dược liệu rẻ tiền.
- Không sao cả, không phải còn có thể dưỡng nhan làm đẹp sao?
Thẩm Mặc cười:
- Nếu Nhược Hạm tỉnh lại, phát hiện ra còn xinh đẹp hơn ban đầu, nhất định sẽ mừng lắm. Như thế bao nhiêu tiền cũng chẳng mua nổi.
Lý Thời Trân cười, bắt đầu khám bệnh, ông ta không giống các đại phu bình thường chỉ bắt mạch là đưa kết luận. Mà vọng, văn, vấn, thiết đều hết sức tỉ mỉ, tới nửa canh giờ sau mới xong, vẫy tay gọi Thẩm Mặc ra gian ngoài nói chuyện.
Vừa ra ngoài, Thẩm Mặc vội dâng trà lên, cười bồi nói:
- Tiên sinh vất vả rồi.
Lý Thời Trân nhìn y tựa cười tựa không nói:
- Không vất vả, tiền khám bệnh cao như thế, ta phải cẩn thận một chút.
Thẩm Mặc không ngờ tới một câu trả lời như vậy, mồm há hốc, Lý Thời Trân lúc này cười ha hả nói:
- Y sinh trên đời coi bệnh lấy bắt mạch làm việc quan trọng hàng đầu, nhưng không biết bắt mạch chỉ đứng cuối tứ chẩn. Luôn đánh lừa người, nên không thể không chẩn đoán cả bốn thứ.
Thẩm Mặc lo lắng:
- Vậy sau khi tứ chẩn xong, tiên sinh đã xác định được chưa?
- Đương nhiên.
Lý Thời Trân nói rõ ràng:
- Ân tiểu thư triệu chứng là ít mồ hôi, váng đầu, miệng khô, ho khan, mạch yếu. Bệnh nhân chỉ bị cảm ngoại phong nhiệt, vốn điều âm giải nhiệt. Sau đó theo bệnh chứng biến hóa, tùy chứng mà trị. Nhưng lại làm trái lại, dùng thuốc lang băm, thêm vào lo lắng hại người, tâm khí tổn hao, hết cái này cái khác đổ dồn vào, cuối cùng là sụp đổ..
- Chữa được không?
Thẩm Mặc không có hứng thú với những thuật ngữ này chút nào, y chỉ muốn biết một vấn đề đó thôi. Nếu không có câu trả lời khẳng định thì đúng là cùng đường rồi.
Nhưng Lý Thời Trân là đại phu cấp nghịch thiên mệnh trên cả thái y, chỉ thấy ông vuốt râu cười khẽ, nói:
- Được.
Nói xong một lúc vẫn thấy Thẩm Mặc nhìn mình chăm chăm, không khỏi kỳ quái:
- Giải Nguyên lang nhìn tại hạ làm gì?
- Không có mấy câu kiểu như "có điều" "thế nhưng" " nhưng mà" gì chứ?
Thẩm ngũ nguyên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ giây thừng.
- Đương nhiên là không có rồi.
Lý Thời Trân cười vang:
- Mười lăm vạn lượng cơ mà, cho dù là lên đường tới hoàng tuyền ta cũng kéo lại.
- Chữa ra sao đây?
Thẩm Mặc cảm thấy tim mình sắp vỡ tung rồi.
- Trước tiên Giải nguyên lang uống cái này.
Lý Thời Trân không biết lấy từ đâu ra một cái hồ lô:
- Phải uống hết, nếu không bệnh này không chưa được.
Thẩm Mặc đầy nghi hoặc nhận lấy hồ lô, mở ra ngửi, một mùi rượu thơm nồng luồn vào mũi, hỏi:
- Tiên sinh bảo ta uống rượu làm gì?
- Bảo uống thì uống đi, thắc mắc nhiều làm gì?
Lý Thời Trân cau mày:
- Uống đi.
Nếu như đổi lại là người khác, Thẩm Mặc quyết không uống, nhưng chiêu bài Lý Thời Trân quá vang vọng, nên y ừng ực uống hết, ở một hơi nói:
- Ta thấy .. Ta say rồi.
Nói xong y mềm nhũn ngã ra ghế.
Đám Thiết Trụ thấy đại nhân ngã, lập tức xông tới, vội vàng đỡ y dậy, tức giận nhìn Lý Thời Trân:
- Không biết đại nhân nhà ta không thể uống rượu sao?
- Ngu xuẩn, ta đang cứu y đấy.
Lý Thời Trân nghiêm mặt:
- Mau buông y ra.