Vương Dụng Cấp đi ngày đi đêm, đổi ngựa không đổi người, cuối cùng hoàng hôn ngày hôm sau tới được thành Hàng Châu, đến thẳng nha môn tổng đốc cầu kiến.
Nha môn tổng đốc là nha môn của trưởng quan cao nhất các tỉnh đông nam, bình thường quy chế đã hết sức nghiêm ngặt, hôm nay càng được bảo vệ tới ruồi không bay qua được. Nhìn thật kỹ thì, chu choa! Thân bình của tổng đốc, tuần phủ, bố chính sứ, án sát sứ đều ở bên ngoài, xem ra đang có cuộc họp long trọng.
Nhiều thân vệ tập trung như thế, tổng phụ trách tất nhiên là đội trưởng thân binh của Hồ Tôn Hiến, hắn mặc quân trang màu đỏ rực, bên ngoài mặc khôi giáp, khoác áo choàng màu đen tuyền, tay đặt lên chuôi đao, uy phong lẫm liệt đứng ở đại môn.
Dưới sự bảo vệ của đám thân binh vũ trang chỉnh tề này, toàn bộ sân lớn trước phủ tổng đốc im lặng trang nghiêm, không một ai dám tới gần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn có chút đắc ý, hắn theo Hồ bộ đường đi từng bước một tới ngày hôm nay, cuối cùng thực hiện được mộng tưởng cả đời -- Trở thành thân binh đội trưởng oai nhất thiên hạ.
Chính lúc hắn đang tự sướng thì nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp từ con đường phía đông truyền tới, tên thân binh đội trưởng cau mày khó chịu, lập tức có một đội thân binh chạy về hướng vó ngựa phát ra để chặn đường.
Người tới chính là Vương Dụng Cấp, hắn tung mình xuống ngựa, ném roi ngựa cho người phía sau, nói lớn với tên thân bình đội trưởng đi tới:
- Hạ quan là Vương Dụng Cấp tri huyện huyện Ngô phủ Tô Châu, phụng lệnh phủ tôn Thẩm đại nhân tới cầu viện bộ đường đại nhân.
Nói rồi thi lễ :
- Thập vạn hỏa cấp, xin mau mau thông báo.
- Bộ đường chính đang nghị sự với các đại nhân, Vương đại nhân tạm thời tới phòng gác nghỉ chút đã.
Thân bình đội trưởng nói.
- Xin ngài thông báo ngay cho.
Vương Dung Cấp nắm chặt lấy tay tên đội trưởng, một tờ quan phiếu như có phép màu kín đào luồn vào ống tay áo đối phương, mặt khẩn cấp:
- Phủ Tô Châu đại loạn tới nơi rồi, không thể chậm chễ khắc nào.
Nghe nói tới loạn, thân binh đội trưởng cả kinh:
- Tạo phản à?
- Nếu như không kịp thời xử lý, khẳng định là sẽ có.
Vương Dụng Cấp nghiêm giọng nói, thân binh đội trưởng không dám chậm trễ, vội dẫn hắn vào đại môn.
Đi vào bên trong mới biết phủ nha tổng đốc rộng tới chừng nào, Vương Dụng Cấp không nhớ phải đi qua bao nhiêu cánh cổng canh giác nghiêm ngặt mới tới được ngoài thiêm áp phòng.
Nơi này không có lính đứng gác, chỉ có hai trên văn sĩ đứng gác ở cổng, trong đó một người chính là Văn Vi Minh tóc trắng bạc phơ.
- Hành Sơn tiên sinh, phủ Tô Châu có quân tình khẩn cấp, xin thông báo với bộ đường.
Tên đội trưởng dẫn Vương Dùng Cấp tới nói.
- Tô Châu à?
Văn Vi Minh mày nhíu lại, nhưng vẫn lắc đầu, nói nói:
- Bên trong đang thảo luận chiến sự, chuyện khẩn cấp đến đâu cũng không thể quấy nhiễu.
Rồi nói với Vương Dụng Cấp:
- Vị đại nhân này nếu tiện hãy nói với lão hủ.
- Hả, ngài chính là Hành Sơn tiên sinh?
Vương Dụng Cấp nghe tên đội trưởng gọi ông ta như thế thì giật mình.
- Chính là lão hủ.
Văn Vi Minh cười đáp.
- Thất kính thất kính.
Vương Dụng Cấp vội vàng hành lễ, ông ta là người duy nhất còn lại trong Ngô Trung tứ đại tài tử, đến giờ danh tiếng vẫn hết sức lẫy lừng, ở quê Tô Châu, Văn Vi Minh có thanh danh cao vời, khiến đám Vương Dụng Cấp ngưỡng mộ hết sức.
Gặp được vị này ở ngoài cửa phủ tổng đốc, Vương Dụng Cấp tất nhiên là mừng khôn siết, liền đem chuyện thành Tô Châu đúng như sự thực kể ra cho ông ta nghe.
Ở bên ngoài thiêm áp phòng nói chuyện khách khí, nhưng bên trong không khí chẳng hề hòa hợp.
Trong phòng, trên một loạt dãy ghế thái sư ỷ, các vị quan lớn áo đỏ chỉ mang tai không mang miệng, thực sự nói phát biểu chỉ có hai người tổng đốc Hồ Tôn Hiến và tuần phủ Nguyễn Ngạc.
Đối với Gia Tĩnh đế cuồng tín vào đạo kiềm chế mà nói, đem đại quyền của nửa giang sơn giao vào tay một người thì bất kể như thế nào cũng không tiếp thụ được. Cho nên có Trương kinh thì có Triệu Văn Hoa, có Triệu Văn Hoa thì có Chu Bồi, hiện giờ tới lượt Hồ Tôn Hiến tọa trấn, Gia Tĩnh tất nhiên cắm vào mắt hắn một cái đinh không thể rút ra được.
Cái đinh này họ Nguyễn tên Ngạc tự Ứng Tiến, môn nhân Vương Học, bè đảng của Triệu Trinh Cát.
Hắn ta ban đầu là đốc học Ứng Thiên , sau đó chuyển sang làm đề học Chiết Giang, giặc Oa vây công Hàng Châu, mấy vạn hương dân muốn vào thành tị nạn, nhưng trú quân trong thành sợ giặc Oa thừa cơ vào thành, đóng chặt cửa không cho vào. Một cuộc thảm sát đẫm máu sắp diễn ra, Nguyễn Ngạc phóng ngựa chạy tới thấy thế tức giận quát:
- Làm quan là vì dân, vì sao thấy chết không cứu? Kẻ giặc chỉ còn cách mười mấy dặm, vứt bỏ dân thì có khác gì giặc.
Liền cầm bảo kiếm ép mở cửa thành, đồng thời trấn binh trong thành đề phòng vạn nhất, lệnh kẻ mang vác nặng xếp phải trái, phụ nữ già yếu trẻ nhỏ bên phải, lần lượt vào thành, không được chen lấn. Lệnh binh sĩ đưa cơm mang thức ăn, nạn dân được vào thành toàn bộ, không ai bị hại.
Không lâu sau giặc tới , Nguyễn Ngạc suất lĩnh tráng sĩ rời thành nghênh địch, chém giết rất nhiều, giặc bỏ chạy. Triều đình thưởng công, thăng làm tuần phủ Chiết Giang, từ đó thanh danh tăng vọt, không hề sợ Hồ Tôn Hiến.
Thực tế hắn coi Hồ Tôn Hiến dựa vào hãm hại Trương Kinh, bợ đỡ Hồ Tôn Hiến lên chức tổng đốc, cực kỳ khinh bỉ, hơn nữa khi Triệu Trinh Cát tra xét chuyện Hồ, Triệu đã đem việc Hồ Tôn Hiến chiếm đoạt quân lương viết thư gửi cho hắn biết.
Nên Nguyễn Ngạc càng thêm khinh bỉ Hồ Tôn Hiến, nhưng hắn được tính là hiểu đại nghĩa, biết chuyện kháng Oa liên quan tới đại cục, không tới mới hành động theo cảm tính. Hai người một quản quân nhu, một quan chỉ huy, trừ hội nghị quân sự trọng yếu ra thì chỉ dùng văn thư qua lại, nên cũng chung sống hòa bình.
Nhưng hôm nay Nguyễn Nhạc không nhẫn nhịn nữa, hắn cúi đầu nhìn một tờ giấy nhăn nhúm loang lổ vết máu trên bàn, chữ viết xiêu vẹo : Bộ đường đại nhân, Từ Hải suất lĩnh trên vạn tên giặc Oa tấn công dữ dội, chúng tôi thương vong thảm trọng, vất vả chống đỡ, nguy trong sớm tối. Xin viện quân tới trong ba ngày, có chút trì hoãn Tông Lễ chết mất! Tam Lý Kiều nguy thay! Mạt tướng Tông Lễ.
Những dòng chữ đó hắn nhìn qua rất nhiều lần rồi, lần nào nhìn cũng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, bình ổn lại khí huyết cuộn trào, hắn kiên nhẫn nói với Hồ Tôn Hiến:
- Bộ đường đại nhân, lính Hà Sóc của Tông tướng quân, vốn là phụng lệnh tới Mân, nhưng đi qua Chiết Giang chúng ta, thấy Từ Hải thế công quá mạnh, chúng ta đỡ trái hở phải, cho nên mới khẩn thiết lưu lại. Tông tướng quân không nói một lời, liền nghe lệnh suất quân xuất kích.
Hồ Tôn Hiến im lặng gật đầu.
- Bọn họ ngày đêm chiến đấu, vì chúng ta giải nguy cho Gia Hưng, Tạo Lâm, Sạ Phổ. Ngài viết thư ủy lạo, nói Tông tướng quân là cấp tiên phong của ngài, chỉ hận toàn thiên hạ không biết Tông tướng quân là do ngài giữ lại. Sao bây giờ ông ấy không cẩn thận rơi vào trùng vây, khóc ra máu cầu viện ngài lại già vờ không quen biết.
Nói tới đò hừ lạnh một cái:
- Làm như thế chẳng phải quá vong ân phụ nghĩa, lãnh huyết vô tình sao?
Hồ Tôn Hiến hơi cau mày lại, mở mắt ra thở dài một tiếng:
- Bản quan năm ba lần gửi lệnh không được truy đuổi quá Đồng Hương, nhưng ông ta bỏ ngoài tai, liều lĩnh mạo hiểm, bị giặc Oa đông gấp mười lần bao vây, đã không còn khả năng sinh tồn nữa rồi.
Nguyên Ngạc bực bội nói:
- Chỉ cần có một tia hi vọng cũng phải dùng vạn phần nỗ lực.
Nói tới đó giọng cao lên:
- Một khi Tam Lý Kiều thất thủ, giặc Oa có thể đánh thẳng vào Đồng Hương, khi đó thì cánh cửa vào Sùng Đức, Hàng Châu mở toang, thiệt hại càng lớn hơn.
Tổng binh Lô Thang cũng không nhịn được xen lời:
- Có tri viện hay không xin đại soái mau chóng định đoạt, nếu còn do dự,
Thấy cả đại tướng thân tín của mình đều ngả về phía Nguyễn Ngạc, Hồ Tôn Hiến thấy cần phải nói cho rõ ràng:
- Lời này của Thanh Viễn sai rồi, Từ Hải là kẻ giảo hoạt, hơn nữa thiện thủy chiến, Tông tướng quân lại không coi chiêu bài thủy quân Từ Hải vào đâu, mấy lần giao chiến, quân Từ Hải đều dễ dàng sụp đổ.
- Thắng lợi liên tục làm Tông tướng quân đầu óc mê muội, ông ta cho rằng Từ Hải chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ có hư danh mà thôi, vì thế không thèm để ý tới nghiêm lệnh, tùy tiện bỏ Đồng Hương tới Tam Lý Kiều. Bị Từ Hải tập trung thủy quân tinh nhuệ, đánh bất thình lình, tiêu diệt chủ lực của Tông Lễ trong một trận.
Hồ Tôn Hiến chỉ vào một tờ giấy khác:
- Đây là tình bá đương địa đưa tới, lính Hà Sóc đã bị diệt mất bảy tám phần, chỉ còn lại bảy tám trăm người cố thủ trong Tam Lý Kiều. Từ Hải có thể gõ một hồi trống xua quên lên giành toàn thắng, nhưng hiện giờ hắn lại ngừng tiến công, không thể không đề phòng mưu mô trong đó ... Lại nhìn binh mã của Diệp Ma, Tân Ngũ Lang Bộ, một trái một phải cùng Từ Hải hình thành thế chân vạc nhìn chằm chằm. Rõ ràng là bố trí cảm bẫy chuyên đợi quân ta tới cứu viện Tam Lý Kiều, hoặc đột nhiên phân binh vây hãm Sùng Đức, đánh Hàng Châu. Ba lộ quân hợp vây tiêu diệt đại quân của ta...
Lô Thang nghi hoặc hỏi:
- Vậy ý của bộ đường là?
Hồ Tôn Hiến không trả lời ngay mà nhìn về phương hướng Đồng Hương phía nam, mặt đầy thương cảm, đôi mắt ưng không ngờ lại đỏ hoe, hồi lâu mới thở dài:
- Hiện giờ trái cũng khó, phải cũng khó, chỉ có cách đại sự làm trọng. Một mặt cố thủ Hàng Châu, tiếp đố điều động các lộ binh mã, trước tiên bảo vệ an toàn cho tỉnh thành, rồi mới tính đến tới việc tiêu diệt địch, đó là thượng sách.
Trải qua hai năm Gia Tĩnh thứ 34, 35 yên tĩnh, năm nay thế công của Từ Hải vượt xa dự liệu của Hồ Tôn Hiến. Phòng tuyến mà hắn coi là vững như tường đồng vách sắt, bị Từ Hải thực lực tăng vọt tấn côn dữ dội, trở thành thủng lỗ chỗ, chỉ còn nước chống đỡ vất vả, không còn sức đánh trả nữa.
Sau khi xem xét thời cơ, Hồ Tôn Hiến cho rằng, với tình thế hiện nay, cần phải thu hẹp phòng ngự, đợi nhuệ khí của tiêu tan hết mới quyết.
Thấy Hồ Tôn Hiến đã hạ quyết tâm sắt đá, Nguyễn Nạc đứng dậy nói:
- Đại nhân bất nhân, hạ quan không thể bất nghĩa, nếu ngài không đi vậy thì hạ quan đi.
- Không có mệnh lệnh của ta không ai được phép điều binh.
Hồ Tôn Hiến lạnh lùng nói.
Nguyễn Ngạc lạnh lùng nói:
- Hạ quan chỉ điều động lính Chiết, bộ đường làm gì được?
- Nguyễn Ứng Hiền, ngươi dám kháng lệnh hả?
Hồ Tôn Hiến đột nhiên nổi giận:
- Ta là tổng đốc đông nam, khống chế binh mã sáu tỉnh, ngươi phải nghe lệnh ta.
- Chiêu bài vương lệnh của ngài chỉ chém được quan viên dưới tứ phẩm thôi, không giết nổi tuần phủ Chiết Giang đâu.
Nguyên Ngạc chẳng hề sợ hãi:
- Đại nhân ngài có thể án binh bất động, nhưng hạ quan là Chiết Giang tuần phủ đề đốc quân vụ, điều động lính bản tỉnh, truy sát giặc Oa, cứu viện cứu nguy, chính là chức trách của hạ quan. Binh sĩ tiền phương đổ máu, Nguyễn mỗ không thể không cứu.
- Ngươi có biết hậu quả kháng lệnh không?
Hồ Tôn Hiến mặt tối xầm.
Nguyễn Ngạc nào để một tổng đốc tham sống sợ chết ở trong lòng, cười nhạt nói:
- Bộ đường đại nhân có thể tham tấu hạ quan kháng quân lệnh, đổ tội lên đầu hạ quan giống như đã đem hết tội thất bại đổ lên đầu Dương Nghi, Tào Bang Phụ vậy.
Nói tới đó mặt đầy chính khí:
- Chỉ cần có thể giải cứu cho Tam Lý Kiều, cứu được Tông Lễ tướng quân và quân Hà Sóc, cái đầu này của Nguyễn Ngạc tặng cho ngài chơi thì có sao đâu.
Nói rồi không thèm để ý tới Hồ Tôn Hiến, cầm lấy mũ ô sa, phất tay bỏ ra ngoài.
Hồ Tôn Hiến giận run người, đúng là hạng cùng một ruộc với Triệu Trinh Cát, thứ ngu xi tự cho thanh cao làm hỏng hết đại sự, nếu chẳng may thực sự trúng kế Từ Hải, cả Chiết Giang này sẽ phải chết theo cái gọi là “nhân nghĩa” của hắn. Trong mắt bọn chúng cái gì mới là quan trọng? Thanh danh hay người dân?
~~~~~~~~
- Thì ra là thế.
Bên kia, Văn Vi Minh nghe Vương Dụng Cấp trình bày xong, mặt nghiêm trọng gật đầu:
- Đợi lát nữa lão hủ sẽ nói giúp đại nhân với bộ đường, thế nào cũng phải giúp Tô Châu vượt qua khó khăn này.
- Đa tạ Hành Sơn tiên sinh trượng nghĩa.
Vương Dụng Cấp vái thật sâu.
Văn Vi Minh vừa muốn nói "không cần khách khí, lão hủ cũng là người Tô Châu", thì bị tiếng cửa mở đánh sầm một cái làm giật mình, liền thấy Nguyễn Ngạc ôm mũ đi ra, trông vẻ mặt cứ như có ai nợ hắn ta một trăm vạn vậy.
Không ai dám cản trở tỉnh trưởng đại nhân đang nổi giận, mặc cho hắn ta bỏ đi.
Vương Dụng Cấp và Văn Vi Minh đưa mặt nhìn nhau, không khỏi thầm than :" Tình thế kháng Oa vốn nguy ngập, hôm nay tuần phủ và tổng đốc lại sinh hiềm khích, muốn giành chiến thắng càng khó khăn."
Qua một lúc sau, liền thấy các vị quan áo đỏ nối nhau đi ra, đợi tất cả đi hết rồi, Văn Vi Minh mới nói nhỏ:
- Đại nhân đợi ở đây.
Không bao lâu sau đi ra nói:
- Vương tri huyện, bộ đường đại nhân mời ngài vào.
Vương Dụng Cấp vội chỉnh đốn y phục, phát hiện dọc đường bôn ba, toàn thân bẩn thỉu, cứ như thế đi gặp bộ đường đại nhân, đúng là có chút khẩn trương.
Văn Vi Minh lại giục lần nữa, hắn mới vội đi vào.
Vào thiêm áp phòng, Vương Dung Cấp thấy một viên quan lớn người gày gò, mặt mỏi mệt ngồi sau bàn lớn, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Văn Vi Minh khẽ thở dài, ra hiệu Vương Dụng Cấp bình tĩnh, đợi một khắc Hồ Tôn Hiến mới mơ rmắt ra, nhìn Vương Dụng Cấp nói:
- Xin lỗi, bản quan chợp mắt chốc lát, để ông phải đợi lâu rồi.
Vương Dụng Cấp dùng đại lễ tham bái bộ đường đại nhân.
- Đứng lên nói chuyện.
Hồ Tôn Hiến đưa tay đỡ hờ:
- Hôm qua ta đã nhận được bồ câu đưa thư của Chuyết Ngôn, cơ bản hiểu tình hình Tô Châu rồi.
Tới đó chỉ vào ghế, bảo hắn ngồi xuống, nói tiếp:
- Mọi chuyện ngày hôm qua ta đã dâng tấu lên triều đình, xin triều đình đốc thúc Hồ Quang điều lương, tất cả biên lai mượn lương đều đóng dấu nha môn tổng đốc của ta.
Vương Dụng Cấp nghe thế mừng ra mặt:
- Vậy thì tốt quá, Tô Châu được cứu rồi.
Nhưng Hồ Tôn Hiến sắc mặt u ám, lắc đầu:
- Đừng cao hứng vội, không mượn được lương thực đâu, tất cả thương nhân lương thực đều nói đã bán hết rồi. Trên Vận Hà mỗi ngày qua qua lại lại đều là thuyền vận lương, chúng ta không phải là trưng thu, mà là vay mượn, vì sao không vay nổi. Nguyên nhân trong đó ngươi có biết không?
- Hạ quan không biết.
Vương Dụng Cấp mồ hôi ướt đẫm trán:
- Rốt cuộc là kẻ nào muốn gây chuyện với phủ Tô Châu chúng tôi.
Hắn không sao ngờ được, bằng vào Tô Châu tứ đại gia tộc lại có thể khơi lên cơn sóng ngàn dặm này.
Hồ Tôn Hiến hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe hàn quang:
- Trừ những kẻ đó ra còn có thể là ai?
- Những kẻ đó?
Bị ngữ khí của Hồ Tôn Hiến làm hoảng sợ, giọng của Vương Dụng Cấp run lên.
- Nhưng kẻ hận không thể dồn ta vào chỗ chết, hiện giờ hận không thể dồn Thẩm đại nhân của các ngươi vào chỗ chết.
- Vì sao?
- Vì ta và Chuyết Ngôn cắt đường phát tài của bọn chúng.
Ánh mắt Hồ Tôn Hiến sắc như dao:
- Đám ký sinh trung tham lam, câu kết với giặc Oa, mong triều đình mãi mãi không thể khống chế được biên cương biển, mãi mãi để cho bọn chúng buôn lậu lũng đoạn.
Hai nắm đấm hắn siết lại:
- Trước kia bọn chúng giết Chu Hoàn, hiện giờ đô đào của bọn chúng lại chỉ vào ta, chỉ vào Thẩm Mặc. Chỉ cần có kẻ muốn dẹp giặc Oa, bọn chúng sẽ điên cuồng công kích. Bọn chúng mới là nhọt độc thực sự, kẻ địch thật sự của Đại Minh ta.
Thấy vẻ mặt không tin nổi của Vương Dụng Cấp, Hồ Tôn Hiến bình ổn lại tâm tình nói:
- Ta có thể đoán ra, lần này Tô Châu bị công kích, là vì trước đó Chuyết Ngôn sai Mao Hải Phong diệt giặc Oa trên quần đảo Chu Sơn, đưa nó quay về vòng tay triều đình. Trong mắt đám hải thương mà nói đó là tuyên chiến trắng trợn, nên bọn chúng ý đồ bóp chết Tô Châu, cũng là bóp cổ ta và Chuyết Ngôn, để hai ta cùng phải chết theo.
Vương Dụng Cấp không phải không tin lời Hồ Tôn Hiến, mà là hắn không tiếp nhận nổi thực tế, lẩm bẩm:
- Thực sự có thế lực mạnh như thế sao?
- Có!
Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:
- Chu Hoàn là ví dụ, chuyện ta và Chuyết Ngôn gặp phải năm kia là ví dụ. Còn nhớ lời Chu Hoàn đã nói không?
Giọng hắn trở nên thê lương:
- Đường nước ngoài dễ đi, đường trong nước khó đi; đi biển dễ, đi trên sĩ đồ khó.
- Đám sâu mọt đó đều là con cháu quan lại đường hoàng.
Hồ Tôn Hiễn bi phẫn nói:
- Bọn chúng nấp đằng sau giặc Oa, Hải Thương, không tham dự trực tiếp vào bất kỳ việc gì. Ngươi không thể nắm được điểm yếu của bọn chúng, nhưng chúng ngầm cung cấp ô bảo hộ cho giặc Oa, tiêu diệt tất cả những ai uy hiếp tới giặc Oa. Ngươi cứ đợi mà nhìn đi, Chuyết Ngôn chắc chắn bị đám ngự sử đàn hặc.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Vương Dụng Cấp cảm thấy vô cùng bất an.
- Hiện giờ giặc Oa tới chân thành, Hàng Châu không giúp được nữa, Lý Hiển Khanh tuần phủ Hồ Quảng là đồng khoa với ta, hiện giờ ta lấy danh nghĩa nha môn tổng đốc viết giấy vay nợ, mau chóng đi tìm ông ta, hẳn là có thể điều được lương thực.