Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 40

Trên đời này có rất nhiều loại cao quý, hoặc là uy nghiêm không thể xâm phạm, hoặc là ưu nhã không thể nhục, hoặc là thánh khiết không thể ức hiếp. . . Nhưng chúng đều có một đặc điểm chung, đó chính là cao cao tại thượng không thể tiếp cận. Những người này giống như trời sinh là người nên kiêu ngạo, dù khiến ngạo khí giấu ở trong lòng, dù cảm thấy kiêu ngạo không đúng, nhưng người khác lại cho rằng đây là việc thiên kinh địa nghĩa, theo lý thường phải làm. Không quản nụ cười trên mặt y có ôn hoà mà thân thiết cỡ nào, nhưng người khác vẫn cảm thấy y cao cao tại thượng, y đối với người khác càng khiêm tốn thân thiết, người khác trái lại càng cảm thấy khó chịu.

Mà Thẩm Mặc sở dĩ khiến mọi người như si như say, là bởi vì y đã biểu diễn một loại cao quý chẳng bao giờ từng có, loại phong thái này khiến người khác mới quen đã thân, có cảm giác ấm áp, như được tắm gió xuân, nhịn không được muốn tiếp cận với y, nói hết cho y biết, có thể giao cho y tất cả.

Ngay cả người tranh ăn thua như Hầu huyện thừa hình như cũng bị phong độ của Thẩm Mặc làm khiếp sợ, lại cũng bất giác ôm quyền hoàn lễ:
- Xin hỏi vị công tử này, có mang cái bình tới không?

- Ở chỗ này.
Thẩm Mặc vỗ vào hộp gỗ, khẽ cười nói.

Vương Lão Hổ Vương đại quan nhân thấy tiểu tử này vừa lên sân khấu đã đoạt hết danh tiếng của mình, trong lòng rất phẫn uất, không khỏi nói giọng chua lét:
- Tiểu tử, giả bộ cái gì, cái bình của ta đã mạ vàng chưa, còn không lấy ra cho đại gia xem? - Vừa tức giận liền lộ ra bản chất lưu manh.

- Bây giờ chưa thể cho ngươi xem.

Thẩm Mặc thản nhiên cười nói. Ngày hôm qua Thẩm Kinh đã nói với y, Thẩm Luyện đã duy trì tạo áp lực với huyện lệnh Sơn Âm, hiện tại Trường Tử bị giam lỏng tại huyện nha Sơn Âm, cuối cùng cũng thoát khỏi ma chưởng của Hổ Đầu hội.

- Vì sao? - Vương Lão Hổ nghiêm mặt nói.

- Ngươi yêu cầu ta mạ vàng cho cái bình này, hiện ta ta đã mạ rồi.
Thẩm Mặc quay đầu nhìn khán giả, giọng ngâm nga nói:
- Kế tiếp nên làm gì nhỉ?

- Trả thù lao.
Dân chúng cười vang:
- Phí vật liệu, phí thủ công, chắc cũng không ít tiền, đâu thể để tự tiểu tướng công bỏ tiền túi được.

Không trách dân ý nghiêng về một phía, khi một kẻ xã hội đen tướng mạo hung ác, vượn đội mũ người, cùng một tiểu thư sinh tao nhã, phong thái rạng ngời đứng chung một chỗ, dân chúng rất tự nhiên biết lựa chọn nên ủng hộ người nào.

- Tiểu tử, đừng ép ta nổi giận!
Vương Lão Hổ tức giận đến méo mũi, hiện tại y rất hối hận đã giao Diêu Trường Tử cho quan phủ.

Hầu huyện thừa ở bên cạnh khuyên bảo:
- Thông Đạt huynh, tạm thời cho hắn mấy lượng, đợi mở hộp ra rồi còn không phải của huynh sao.

Vương Lão Hổ bừng tỉnh:
- Được, tiểu tử tính lừa ta hả! Định chọc ta nổi giận, rồi nhân cơ hội làm rơi vỡ cái hộp có phải không?

Đây là mánh khoé của tụi du côn quen dùng, nên hắn liền cho là người khác cũng bỉ ổi giống vậy.

Thẩm Mặc cười mà không nói, càng khiến Vương Lão Hổ tin chắc, hắn không khỏi nhếch miệng cười nói:
- Tiểu tử, chỗ ta đang có hai nén vàng, nếu như ngươi có thể mạ được vàng lên cái bình thì vàng là của ngươi. Nếu không mạ được, hoặc là làm vỡ bình, ngươi đưa ta gấp đôi, thế nào?

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Rất tốt.

Hầu huyện thừa liền cầm lấy hai thỏi vàng của Vương Lão Hổ, cầm trong tay lắc lư, rồi cao giọng báo:
- Hai nén vàng nguyên chất, tổng cộng 1 lượng 8 tiền.
Ông ta xuất thân từ sở khố, tự nhiên có uy tín, không người tranh luận.

- Tiểu tử, ta xem ngươi còn có lý do gì? - Vương Lão Hổ cười ha ha nói.

Thẩm Mặc cũng cười ha ha:
- Cầm đi!
Nói rồi khẽ quăng hộp gỗ bay tới trong lòng hắn.

Vương Lão Hổ không lưu ý, thiếu chút nữa đã làm rơi xuống đất, cũng may hắn là người luyện võ, thân thủ nhanh hơn người thường, tuy luống cuống nhưng vẫn tiếp được. Lau lau mồ hôi trên trán, rồi hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, muốn tính kế lão tử hả, ngươi còn non lắm.
Nói rồi mở ra hộp gỗ, xách lấy cái bình, cũng chả buồn nhìn mà cười to nói luôn:
- Các vị phụ lão hương thân nói đi, lão tử nên nghiêm phạt tiểu tử này thế nào?

- Trả tiền, trả tiền! - Quần chúng vây xem đồng thanh nói.

- Dễ dãi cho ngươi rồi đấy tiểu tử.
Vương Lão Hổ rốt cuộc lĩnh hội được khoái cảm dân ý đồng tình, quyết định độ lượng một lần:
- Nộp ra đây!

- Nên trả tiền là ngươi mới đúng.
Đám người cười rộ lên:
- Nhìn cái bình trước rồi hãy nói.

Vương Lão Hổ giật mình cúi đầu nhìn, thấy cái bình ngọc lưu ly quả nhiên đã biến thành một màu vàng, dưới ánh mặt trời rạng rỡ tản ra kim quang khiến người khác hoa cả mắt.

- Cái, cái này không thể nào?
Vương Lão Hổ há hốc miệng to đến độ có thể nhét vào một con cóc, suýt nữa buông tay làm cái bình rơi xuống.

~~

Nhị vị huyện thừa cầm lấy cái bình mạ vàng cùng giám định một phen, rồi do Trương huyện thừa trên mặt đã lại thấy được hào quang lớn tiếng tuyên bố:
- Bình hoàn hảo không tổn hao gì, mạ vàng hoàn mỹ không hề thiếu sót!

Mọi người sớm đã bị kiệt tác bình mạ vàng hấp dẫn, lúc này nghe vậy tự nhiên hoan hô liên tục, dường như họ mới là người thắng lợi vậy.

Thẩm Mặc không khỏi thầm lắc đầu, thầm nghĩ: "Vậy mà thật sự không ai biết biện pháp này." vẫn còn chưa định thần lại, y liền bị biển người vây quanh, thì ra những thợ vàng bạc hai mắt đã đỏ bừng, hướng về y dập đầu thi lễ:
- Thẩm công tử, chúng tôi nguyện bái công tử làm thầy, xin thu nhận chúng tôi đi.

Thẩm Mặc mắt trợn trắng:
- Ta cũng không phải thợ vàng bạc, dạy các người ngâm thơ làm câu đối hả?

- Chỉ bằng tay nghề mạ vàng trong bình ấy của công tử, có thể làm sư phụ của chúng ta rồi.

Một thợ kim hoàn đầu lĩnh cung kính nói:
- Sư phụ, thu nhận chúng tôi đi.

- Đúng vậy sư phụ, xin thu nhận chúng tôi đi.

Chúng thợ kim hoàn lại huyên náo một trận.

Thẩm Mặc thấy không nói rõ chắc không xong, đành phải cười khổ một tiếng nói:
- Chư vị hãy nghe ta nói một lời. . . Biện pháp này ta xem từ trong sách thôi, muốn biết ta nói cho các vị là được chứ gì, chỉ là có một điểm, nhất thiết đừng nói tới bái sư gì nữa à.

Đám thợ kim hoàn hiển nhiên cam tâm tình nguyện, lúc này trong đám người lại phát ra tiếng rì rào, rồi những kẻ đọc sách đều ngẩn người, một học sinh tướng mạo đường đường đứng ra, chắp tay nói:
- Vị học đệ này, tại hạ Sơn Âm Chư Đại Thụ, có một chuyện không rõ, xin mời chỉ giáo.

- Chỉ giáo không dám, cùng thảo luận thôi.
Thẩm Mặc vội vã hoàn lễ:
- Huynh đài mời nói.

Thái độ lễ phép liền chiếm được cảm tình của Chư Đại Thụ, hắn cũng lấy mỉm cười nói:
- Xin hỏi học đệ đã từ quyển sách nào thấy được biện pháp này.

Lời này kỳ thực có phần không ổn. . . Trước công chúng mà hỏi người ta xem từ cuốn sách nào, sau đó mọi người trở về đều tìm xem, vậy biện pháp đó đã thành bí mật mọi người đều biết rồi, còn có giá trị gì nữa?

Nhưng nét mặt của Chư Đại Thụ vẫn rất vô tư, hình như cũng không lo lắng đến điều này, những người xung quanh cũng phải mang theo nét mặt đó, không ai cảm thấy lời nói của hắn không thích hợp. . . Chư Đại Thụ là ai? Nhân tài trạng nguyên, yêu sách đến điên, được xưng "chưa sách nào chưa xem, xem qua là thuộc", sách mà người như vậy cũng chưa từng đọc qua, không biết nó thuộc hàng độc đến cỡ nào đây.
Bình Luận (0)
Comment